[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11. MẪN CẢM
Những ngày sau đó, phần lớn cảnh quay của Lăng Chước đều tập trung bên tổ B, mỗi ngày đều lăn lộn từ sáng sớm đến tối mịt.
Tuy rằng rất mệt, nhưng sau khi thích ứng được tiết tấu của đoàn phim liền trở nên dễ thở hơn nhiều.
Chạng vạng, lúc Lục Trì Hiết chạy tới tổ B thì cậu đang chuẩn bị buộc dây cáp.
Lục Trì Hiết đến gần, ánh mắt dừng trên người cậu đảo qua một vòng, hôm nay Lăng Chước đã đổi qua một bộ trang phục bạch sắc mới, thực sự rất hợp.
Lăng Chước có chút bất ngờ khi nhìn thấy Lục Trì Hiết: “Sao thầy Lục lại tới đây?”
Lục Trì Hiết: “Cảnh quay này cũng có tôi, em không thấy thông báo ư?”
Lăng Chước “À” một tiếng, quả thực là cậu không để ý.
Cảnh quay của Lục Trì Hiết và Dụ Phỉ tới 90% là ở bên tổ A, thỉnh thoảng mới sang bên này, cả tuần nay cậu đều lặn ngụp ở tổ B thế nên lúc tới phim trường rất hiếm khi chạm mặt Lục Trì Hiết.
Lăng Chước đã bắt đầu quay, cả người cậu treo trên dây cáp, động tác bay qua rừng cây. Lục Trì Hiết ước chừng độ cao, nhíu mày hỏi phó đạo diễn phụ trách tổ B: “Cao như vậy sao không dùng phông xanh*?”
* Phông xanh: là background thường sử dụng trong phim ảnh, MV, dễ cho hậu kì chỉnh sửa hoặc ghép cảnh.
Phó đạo diễn: “Dùng phông xanh làm sao thật bằng cảnh rừng tự nhiên chứ. Tiểu Lăng cũng nói không thành vấn đề, cũng chỉ quay vài phân cảnh ngắn là được.”
Kì thực Lăng Chước có hơi khẩn trương, đây là lần đầu tiên cậu phải treo mình trên dây cáp ở độ cao hơn mười mét, nói không lo lắng là giả.
Cậu hít sâu một hơi, dây cáp kéo thân thể chậm rãi bay lên.
Tới độ cao thích hợp, Lăng Chước điều chỉnh lại tư thế, phó đạo diễn bên dưới bắc loa nói bắt đầu, cậu lập tức bày ra tư thế phi hành, bay về phía trước. Thân thể không được cứng, phải thể hiện được tư thái nhẹ nhàng phiêu diêu của tiên nhân, cũng may Lăng Chước có nền tảng vũ đạo, thân hình thẳng tắp, dáng người luôn duy trì ở tư thế hoàn hảo nhất.
Lục Trì Hiết nhìn cậu chằm chằm.
Trong kịch bản, Lâm Lam Ngọc bay qua rừng cây, dùng một chiêu phóng thích linh lực, tách đám người đang chiến đấu kịch liệt bên dưới ra, sau đó tiêu sái đáp xuống. Cảnh trước Lăng Chước vẫn luôn hoàn thành rất tốt, phó đạo diễn cũng không hô ngừng, nhưng khi đáp xuống lại xảy ra vấn đề.
Dây cáp bên vai trái hơi lỏng, trong nháy mắt Lăng Chước không giữ được thăng bằng, cơ thể đổ nghiêng một bên, chân trái quệt qua mấy nhánh cây lớn.
Lục Trì Hiết phản ứng nhanh hơn tất thảy, nhanh chóng chạy qua.
Cũng may, tuy rằng Lăng Chước hơi chật vật nhưng cũng an toàn đáp đất, chỉ là chân trái vừa đau vừa nóng rát, trang phục diễn cũng bị rách, còn thấy cả vết máu.
Nhân viên công tác lập tức chạy tới gỡ dây cáp trên người cậu, xử lý miệng vết thương, may mắn chỉ bị thương ngoài da, nhưng miệng vết thương tương đối lớn, gần như toàn bộ đùi cậu đều là vết máu.
Lăng Chước nhịn đau, khó khăn hít thở hai lần, nâng mắt lên liền đụng phải ánh mắt Lục Trì Hiết. Đối phương đứng phía sau nhân viên công tác, sắc mặt cực kì xấu.
Phó đạo diễn chạy tới hỏi cậu có thể tiếp tục được không, không đợi Lăng Chước đáp Lục Trì Hiết đã cướp lời: “Không quay nữa, tôi đưa cậu ấy về.”
Lăng Chước: “Không cần…”
Lục Trì Hiết: “Cứ làm thế đi.”
Phó đạo diễn vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng cũng thuận theo Lục Trì Hiết: “Hôm nay trước tiên cứ thế đã, Tiểu Lăng về nghỉ ngơi trước đi.”
Lục Trì Hiết cường ngạnh đem Lăng Chước lên xe bảo mẫu của mình.
Lăng Chước: “Tôi cũng có xe…”
Lục Trì Hiết: “Em thành thật ngồi im cho tôi.”
Dương Minh lại một lần nữa bị nhốt bên ngoài, Tiền Trinh bị vạ lây, chỉ có thể ngồi lên xe của Lăng Chước. Lăng Chước thật sự không có sức lực so đo cùng với hắn, dứt khoát ngồi im, mệt mỏi ngả lên ghế dựa.
Xe chuyển bánh, Lục Trì Hiết ngữ khí không tốt răn dạy cậu: “Lần sau bớt thể hiện lại.”
Lăng Chước: “Đây là ngoài ý muốn.”
Lục Trì Hiết quay đầu nhìn cậu, Lăng Chước bất đắc dĩ nói: “Thầy Lục, anh là diễn viên chuyên nghiệp, ngày hôm nay nếu đổi lại là anh thì anh sẽ không quay ư?”
Yên lặng hai giây, Lục Trì Hiết giơ tay, dùng sức nhéo mặt cậu.
Lăng Chước sửng sốt.
Lục Trì Hiết thu tay, thong thả ung dung tựa lưng vào ghế: “Không có lần sau.”
Lăng Chước mặc kệ hắn.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước sảnh lớn khách sạn, Lục Trì Hiết bước xuống xe, Lăng Chước cũng theo hắn đi xuống.
Bên ngoài khách sạn phần lớn là fan của Lăng Chước, nhìn cậu bước xuống từ xe của Lục Trì Hiết, mọi người dừng lại hai giây liền cùng nhau vây tới. Có fan xông lên muốn tặng đồ cho Lăng Chước, thậm chí có cả fanboy lớn tiếng hô tên Lăng Chước, còn muốn kéo tay cậu, nhưng vừa đụng tới tay áo Lăng Chước đã bị Lục Trì Hiết dùng sức đẩy ra, vệ sĩ của Lục Trì Hiết tiến lên, cường ngạnh tách đám đông mở một con đường nhỏ.
Nhưng đoàn người giống như phát điên, điên cuồng xô đẩy vệ sĩ đi phía trước, Lăng Chước khẽ nhíu mi, muốn tránh đi lại động tới chân bị thương, có chút đứng không vững, Lục Trì Hiết duỗi tay đỡ lấy cậu, chỉ vào mặt fan va phải cậu lạnh giọng cảnh cáo: “Cút xa một chút.”
Mọi người ồ lên.
Lăng Chước không nghĩ tới Lục Trì Hiết sẽ trực tiếp mở miệng mắng người, nhanh chóng kéo áo hắn, nhỏ giọng nói: “Bỏ đi thầy Lục, chúng ta vào thôi.”
Lục Trì Hiết sâu kín liếc cậu một cái, không nói gì nữa, che chở giúp cậu đi vào.
Vừa lên tầng Lục Trì Hiết trực tiếp kéo người về phòng mình: “Ăn cơm.”
Lăng Chước cảm thấy người này hôm nay tính tình nóng nảy, không dám chọc giận hắn, bảo ăn liền ăn.
Hai người Dương Minh và Tiền Trinh theo sau trở về, bàn cơm bốn người không ai nói chuyện, Lăng Chước là không muốn nói, hai người còn lại nhìn Lục Trì Hiết cả người tỏa ra áp suất thấp thì không dám nói, Lục Trì Hiết gắp đồ ăn cho Lăng Chước, từ đầu đến cuối nhìn cậu chằm chằm, biểu tình đen đi thấy rõ.
Ăn cơm xong, Lăng Chước cảm ơn Lục Trì Hiết, sau đó nói tạm biệt.
Lục Trì Hiết bất động nhìn cậu, không nói được hay không được, Lăng Chước gật gật đầu, mang theo Dương Minh rời đi.
Trở về phòng Lăng Chước liền đi tắm, vừa tắm xong thì nghe tiếng gõ cửa, cậu tưởng Dương Minh ra ngoài mua đồ giúp mình thì quên mang chìa khóa, vì vậy chỉ mặc áo tắm, tóc ướt nhẹp, trực tiếp ra mở cửa, người bên ngoài lại là Lục Trì Hiết.
Lăng Chước hơi xấu hổ: “Sao thầy Lục tới sớm vậy.”
Lục Trì Hiết nhíu mày hỏi cậu: “Bị thương mà còn tắm rửa?”
Lăng Chước: “Cả người toàn mồ hôi, không tắm thì không thoải mái, tôi đã cẩn thận tránh vết thương dính nước rồi.”
Tầm mắt Lục Trì Hiết rơi vào cổ cậu, nước từ mái tóc nhỏ xuống, chảy dọc theo cần cổ, cuối cùng biến mất sau lớp áo tắm, Lăng Chước bị hắn nhìn thì có chút ngượng ngùng, nói một câu “Tôi đi thay quần áo” liền xoay người muốn đi, Lục Trì Hiết lại nắm chặt cánh tay cậu kéo về.
Một tay Lục Trì Hiết chống lên ván cửa, đem người ấn lên cửa, áp sát tới.
Lông tơ trên người Lăng Chước dựng ngược, giơ tay đẩy bả vai hắn, thanh âm cũng biến đổi: “Anh làm gì vậy?”
Lục Trì Hiết nghiêng đầu ngửi ngửi cần cổ cậu, thấp giọng hỏi: “Lần trước thầy Lăng còn chưa trả lời tôi, em dùng sữa tắm gì vậy?”
Lăng Chước: “Sao anh phiền thế?”
Lục Trì Hiết: “Phiền ư?”
Lăng Chước quay mặt đi: “Chính anh tự biết.”
Lục Trì Hiết cười một tiếng, thả cậu ra.
Lăng Chước muốn đi vào phòng ngủ thay đồ, lại bị Lục Trì Hiết giữ chặt: “Không vội, mặc cái gì chả thế, để tôi giúp em bôi thuốc.”
Lăng Chước bị hắn mạnh mẽ đẩy tới phòng khách, bị ấn ngồi trên sofa, chân trái bị thương bị hắn nắm lấy nhưng không dám động đậy.
Từ bắp chân lên đến đùi nơi nơi đều là vết trầy xước, trên cánh tay cũng có, ở dưới ánh đèn lại càng trở nên rõ ràng, Lục Trì Hiết nhíu chặt lông mày. Lăng Chước vội nói: “Tôi tự bôi được, cứ để tôi tự làm.”
Lục Trì Hiết nhéo cổ chân cậu: “Ngồi im.”
Lăng Chước vô cùng bất đắc dĩ: “Thầy Lục, tôi thật sự có thể tự bôi, không cần phiền tới anh.”
Lục Trì Hiết giương mắt: “Em có thể làm gì? Mới nãy ở cửa khách sạn bị người ta đâm tới thiếu chút nữa là ngã, em cũng chỉ dám lớn lối trước mặt tôi thôi.”
Lăng Chước: “….. Anh tức giận làm cái gì, đó là fan của tôi, anh mở miệng thì chửi người ta cút, bản thân anh gặp rắc rối thì tôi cũng thế.”
Lục Trì Hiết sầm mặt.
Trong lòng Lăng Chước nhảy dựng, vội sửa miệng: “Dù sao hôm nay cũng rất cảm ơn thầy Lục giúp tôi giải vây.”
Lục Trì Hiết mặt lạnh nhìn cậu, Lăng Chước cười gượng, Lục Trì Hiết nắm cổ chân cậu xem xét một phen, không lại nói tiếp, lấy tăm bông giúp cậu thoa cồn iod lên miệng vết thương.
Lăng Chước cả người không được tự nhiên, đúng lúc này Trương Tĩnh gọi điện thoại tới, cậu như được cứu, nhanh chóng bắt máy.
Trương Tĩnh gọi tới hỏi thăm thương thế của cậu, Lăng Chước giải thích một hồi không có vấn đề gì, bên kia dặn dò cậu vài câu, lại hỏi: “Lục Trì Hiết cãi nhau với fan của em à? Chị nhìn thấy video.”
Lăng Chước theo bản năng liếc nhìn người trước mặt, Lục Trì Hiết rũ mắt chuyên tâm bôi thuốc cho cậu, cậu hàm hồ “Ừ” một tiếng, Trương Tĩnh phía bên kia lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lăng Chước thuận miệng giải thích hai câu: “Lúc ấy thầy Lục muốn giúp đỡ em thôi, người đó lao tới suýt nữa thì xô em ngã.”
Trương Tĩnh: “Trên mạng đang tranh cãi lớn lắm, được rồi, chị sẽ tìm người điều hướng dư luận một chút, nhưng em vẫn nên duy trì chút khoảng cách với cái người Lục Trì Hiết kia đi, cho dù hắn giúp em nhưng lại không biết lựa lời, chính hắn không để ý hình tượng bản thân cũng chả sao, nhưng em giống hắn à?”
Lăng Chước càng thêm xấu hổ: “Em biết rồi.”
Trương Tĩnh lải nhải thêm vài câu, cuối cùng mới nói: “Chị đã liên hệ với công ty rồi, tuần sau ghi hình ‘Trời Nam đất Bắc’ em cũng tham gia đi, người tổ tiết mục coi trọng vốn dĩ là em, nào có chuyện mấy người bọn họ đi mà lại đá em ra chứ.”
Lăng Chước bất đắc dĩ nói: “Anh Lưu không có ý vậy đâu, còn bảo đội trưởng tới hỏi em có đi hay không mà.”
Trương Tĩnh hừ một tiếng, nhắc nhở cậu nhớ xin nghỉ với đoàn làm phim xong mới cúp máy.
Lăng Chước nhẹ nhàng thở ra, Lục Trì Hiết hỏi cậu: “Em muốn tham gia thu hình cho ‘Trời Nam đất Bắc’ à?”
Lăng Chước: “Anh nghe được?”
Lục Trì Hiết: “Người đại diện của em nói to như thế, không nghe cũng phải nghe.”
Lăng Chước thuận miệng oán giận một câu: “Là chương trình của Thượng Tinh, thế nên chị ấy bảo tôi đi một chuyến cũng được, nhưng công ty lại muốn để cả nhóm cùng đi nên chị ấy mới không muốn cho tôi đi, nói là lãng phí thời gian.”
Nói xong cậu lập tức ngậm miệng… Mình nói chuyện này với Lục Trì Hiết làm gì chứ.
Lục Trì Hiết nhướng mày: “Chị ta nói rất đúng, không phải sao?”
Lăng Chước càng không muốn nói chuyện với hắn.
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng đây là vì yêu cứ đâm đầu à? Biết rõ bản thân ở trong nhóm sẽ luôn thiệt thòi cũng không muốn rời đi?”
Nghe được sự trào phúng trong lời của hắn, Lăng Chước không vui: “Anh đừng tự cho là đúng, anh căn bản không hiểu.”
Lục Trì Hiết xùy một tiếng.
Trong lòng Lăng Chước không vui, Lục Trì Hiết lại nói tiếp: “Nhưng mà những lời người đại diện kia nói không phải cái gì cũng nên nghe theo, cái câu bảo nên giữ khoảng cách với tôi ấy, không được.”
Lăng Chước đem lời ban nãy của hắn ném trở về: “Chị ấy nói rất đúng, không phải sao?”
Không đợi Lục Trì Hiết nói tiếp, chuông điện thoại của Lăng Chước lại vang lên, lần này là Trọng Nhất Nhiên gọi tới.
Lăng Chước do dự một chút, ở trước mặt Lục Trì Hiết nhận điện thoại.
Trọng Nhất Nhiên gọi tới cũng muốn hỏi vết thương của cậu, Lăng Chước: “Không sao ạ, bị quệt phải mấy cành cây thôi, không có vấn đề gì đâu ạ.”
Lăng Chước nói chuyện cùng Trọng Nhất Nhiên, bàn tay Lục Trì Hiết từ cổ chân trườn lên bụng chân cậu, không nặng không nhẹ nhéo một cái, Lăng Chước nhẹ “A” một tiếng, lườm hắn, Lục Trì Hiết cười như không cười, tiếp tục niết chân cậu.
Trước đây Lăng Chước không biết rằng địa phương này của mình lại mẫn cảm như thế, bị Lục Trì Hiết nhéo một cái chân liền mềm nhũn, người ở đầu dây điện thoại bên kia nghe ra thanh âm của cậu không đúng: “Lăng Chước?”
Lăng Chước vội nói: “Không có gì, không có gì ạ.”
Lần đầu tiên cậu thất thần khi nói chuyện với Trọng Nhất Nhiên, câu được câu không liền cúp điện thoại trước.
Duỗi chân muốn đá Lục Trì Hiết lại bị hắn ấn xuống, Lục Trì Hiết đè tới, hứng thú dạt dào cười nói: “Hóa ra thầy Lăng mẫn cảm như vậy a?”
Lăng Chước đỏ mặt, mắng chửi người lại chẳng có chút khí thế: “Anh là biến thái à.”
Lục Trì Hiết cười, nhìn cậu chăm chú, Lăng Chước dời mắt.
Rốt cuộc Dương Minh mua đồ cũng trở về, tiếng quẹt thẻ vang lên, lúc này Lục Trì Hiết mới chậm rì rì thả người.
Sau đó cầm lấy kịch bản trên bàn trà: “Làm chuyện chính thôi.”
Hết chương 11.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Hnay 1 lần 2 chương, sr vì để mn đợi lâu. Định đăng hqua cơ mà lạnh nên t bị lười. Nay rảnh rảnh ngồi đổi màu nhà, chứ xanh hồng trẻ trâu quớ :))) Mong là màu này dễ đọc hơn
-0 Comment-