[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 17. HAI CÁI BẠT TAI
Hơi thở của Lục Trì Hiết phủ lên, cắn mạnh vào môi cậu.
Lăng Chước bị đau mà mở miệng, đầu lưỡi giảo hoạt của đối phương lập tức tiến vào, cạy mở khớp hàm, hung hăng càn quấy bên trong. Lục Trì Hiết tàn nhẫn ma sát hai cánh môi Lăng Chước, quấn lấy lưỡi cậu dây dưa không dứt, hôn môi giống như muốn nuốt chửng Lăng Chước.
Lăng Chước dại ra nhưng lập tức tỉnh táo, kịch liệt giãy giụa, tay đấm chân đá, ác liệt cắn lên đầu lưỡi vẫn đang càn quấy của đối phương, trong nháy mắt, khoang miệng tràn ngập vị máu tươi.
Ước chừng qua hai phút, Lăng Chước vài lần muốn đẩy Lục Trì Hiết ra lại bị hắn nhanh tay ấn về, hai người ở trong phòng thay đồ chật hẹp ngươi đẩy ta xô, động tác kịch liệt khiến ván cửa đập ra từng tiếng “bang, bang” vang dội. Lục Trì Hiết rốt cuộc cũng thả người, Lăng Chước tức giận hai mắt đỏ bừng, giơ tay trực tiếp tặng cho hắn một cái bạt tai.
Lục Trì Hiết không hề né tránh, cứ như vậy nhìn cậu, liếm lên đầu lưỡi bị cắn tới chảy máu.
Lăng Chước đỏ mắt thở dốc, xoay người kéo cửa chạy ra ngoài.
Khi Lục Trì Hiết đi ra, cậu đang đứng trước bồn rửa tay súc miệng, còn không ngừng nôn khan, khuôn mặt ướt đẫm nước, có lẽ còn có cả nước mắt.
Lục Trì Hiết bước tới, Lăng Chước bật người đứng thẳng dậy, hai mắt phiếm hồng lườm về phía hắn, rít từng chữ: “Cút xa tôi ra.”
Dương Minh đi lấy đồ trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lăng Chước đang giằng co cùng Lục Trì Hiết, khuôn mặt Lăng Chước ướt sũng nước, cậu ta hoảng sợ, chần chờ gọi một tiếng: “Anh Chước ơi?”
Cậu ta lúng túng nói: “Mọi người đều đang chờ ở bên ngoài, hỏi anh sắp xong chưa?”
Lăng Chước không để ý tới Lục Trì Hiết, ngồi lại trước bàn trang điểm, nói với Dương Minh: “Chuyên viên trang điểm một lúc nữa chắc vẫn chưa quay lại được, cậu giúp tôi tháo trang sức trên đầu đi.”
Dương Minh nhanh chóng chạy tới.
Nhìn tới đôi môi Lăng Chước còn thấm tơ máu, lại liếc mắt nhìn Lục Trì Hiết sưng mặt đứng một bên, Dương Minh vô cùng sợ hãi, không dám hỏi nhiều, nhanh chóng giúp tháo trang sức.
Mười lăm phút sau, Lăng Chước đổi về trang phục bình thường, rời đi tụ họp với những người khác, vết thương trên môi đã được xử lý qua, nhưng dù lau sạch son lại đánh thêm một lớp son dưỡng thì vẫn rất dễ nhìn thấy.
Tề Lương Lịch mồm to gào lên: “Ớ anh Chước, môi anh bị sao đấy?”
Lăng Chước xấu hổ giải thích: “Ban nãy uống nước không cẩn thận cắn phải.”
Tề Lương Lịch: “A…”
Bữa trưa mọi người vẫn ăn tại nhà hàng mà chương trình đã đặt trước, Lục Trì Hiết khoan thai tới muộn, trên mặt hắn đại khái đã được xử lý qua, vết sưng đỏ tuy không còn rõ ràng nhưng cũng không thể biến mất hoàn toàn, hắn vừa ngồi xuống liền có người thuận miệng hỏi một câu mặt bị làm sao, Lục Trì Hiết bình tĩnh nói: “Lúc ra ngoài không cẩn thận đập vào cửa.”
Suốt bữa cơm Lăng Chước chỉ cúi đầu tập trung ăn uống không nói một lời, Lục Trì Hiết cũng im lặng, ăn xong liền rời đi trước.
Ăn xong mọi người trở lại khách sạn, trên xe, Trọng Nhất Nhiên hỏi Lăng Chước: “Có phải ban nãy em và Lục Trì Hiết xảy ra xô xát ở phòng thay đồ không?”
Đôi mắt Lăng Chước xẹt qua một tia hoảng loạn, đáp: “Không ạ, sao anh lại hỏi thế?”
Trọng Nhất Nhiên do dự: “Không có gì, anh nhìn thấy anh ta quay lại phòng thay đồ, vốn cũng định đi vào nhưng lại bị PD gọi đi.”
Lăng Chước: “Không có.”
Trọng Nhất Nhiên: “Em… nên giữ khoảng cách với anh ta, cẩn thận một chút.”
Lăng Chước trong lòng hụt hẫng: “Em biết rồi.”
Trọng Nhất Nhiên: “Nếu như gặp phải phiền phức, đừng cứ giữ trong lòng, lúc nào cũng có thể nói với anh.”
Lăng Chước hơi do dự, xong vẫn gật đầu: “Vâng.”
Cậu sẽ tránh xa Lục Trì Hiết, nhưng cậu không muốn nói cho Trọng Nhất Nhiên, không muốn kéo Trọng Nhất Nhiên vào chuyện này.
Nghỉ ngơi ở khách sạn được một tiếng, ghi hình buổi chiều lại bắt đầu.
Lăng Chước tô thêm một lớp son che đi vết cắn, Lục Trì Hiết cũng dặm thêm một lớp phấn nền, lúc lên hình không hề nhìn ra bất thường, hắn cũng không lại tìm Lăng Chước quấy rối, ít nhất ở trước máy quay thì không có.
Kịch bản quay tiếp tục, buổi sáng mọi người đã dùng hết phân nửa bàn tay vàng, cuộc chơi buổi chiều lại càng thêm gian nan, cốt truyện không ngừng bị mọi người kéo lên trời*, còn chưa kể vai chính Lăng Chước vẫn luôn thất thần từ trước khi ghi hình bắt đầu.
(*) Ý nói cốt truyện thay đổi 180 độ, cua gắt :))
Quận chúa và thư sinh nghèo khó khăn muôn trùng mới thành công trốn thoát, dựa theo cốt truyện gốc thư sinh nghèo sẽ quyết tâm thi đậu công danh, rốt cuộc cũng nhận được sự đồng ý hôn sự từ vương phủ, kết quả bọn họ dứt khoát sửa lại kịch bản thành thư sinh nghèo bị bạn tốt bán đứng, hành tung của hai người bị báo về vương phủ, thị vệ phụng mệnh đi bắt quận chúa trở lại, trên đường đi bị các vai tốt tìm mọi cách ngăn trở.
Cuối cùng thị vệ vẫn tìm được quận chúa, trong sân vẫn còn vài người chưa bị lộ danh tính, mà trong tay hắn chỉ còn lại một bàn tay vàng vô dụng.
Lúc trước Lăng Chước đoán hắn là vai tốt, nhưng Lục Trì Hiết người này, chính hay tà đều không thể xác định.
Nữ diễn viên đóng vai thư sinh nghèo giang hai tay chắn trước người Lăng Chước, không cho phép bất kì ai chia rẽ hai người bọn họ, Lục Trì Hiết không để ý tới cô, bất động thanh sắc nhìn về Lăng Chước ở phía sau.
Lăng Chước không dám thẳng thắn đối diện hắn, chuyển mắt nhìn về phía camera.
PD nhắc nhở Lục Trì Hiết vẫn còn một bàn tay vàng chưa sử dụng, Lục Trì Hiết nói: “Vậy sử dụng đi.”
Bàn tay vàng này của hắn rất nghịch thiên: Trừ kết thúc cốt truyện, có thể sửa lại một diễn biến cốt truyện bất kì. Lục Trì Hiết rũ mắt trầm tư hai giây, nói: “Trước khi quận chúa và thư sinh nghèo chạy trốn, sửa lại quyết định của Vương gia và Vương phi, vương phủ tuyên bố đoạt tuyệt quan hệ với quận chúa.”
PD hỏi hắn: “Vậy hiện tại cậu sẽ thúc đẩy cốt truyện như thế nào?”
Lục Trì Hiết thu kiếm: “Dừng ở đây đi, kết thúc thôi.”
Tất cả mọi người kinh ngạc, có thành viên cố định đứng ngoài xem hỏi hắn: “Thị vệ à, rốt cuộc vai này của cậu là tốt hay xấu vậy? Kết cuộc như thế này là sao?”
Lục Trì Hiết mở xem thuộc tính nhân vật của hắn: vai ác.
Những người vai ác còn lại nhất thời rên lên: “Cậu là vai ác cơ mà, chỉ cần cậu mạnh mẽ bắt quận chúa mang đi thì không phải chúng ta sẽ thắng sao, cậu đang làm gì thế?”
Lục Trì Hiết: “Dựa theo logic của cốt truyện, thị vệ đem quận chúa đi thì có thể tính là vai ác thắng, nhưng chỉ cần nhớ lại chuyện xưa thì quận chúa nhất định sẽ không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm cách trốn đi, cho dù nàng bị cha mẹ tạo áp lực mà từ bỏ thì tình cảm giữa nàng và thư sinh kia cũng không đứt, vẫn còn cơ hội nối lại tình xưa.”
“Cho nên hiện tại tôi cho bọn họ toại nguyện.” Lục Trì Hiết cười như không cười nói, “Quận chúa bị đuổi khỏi vương phủ, từ nay về sau sẽ không ai chu cấp cho nàng những thứ tốt nhất, nhà thư sinh nghèo chỉ có bốn bức tường, phong hoa tuyết nguyệt* giữa bọn họ rất nhanh sẽ biến thành củi gạo mắm muối, ngay cả ý niệm ban đầu của quận chúa là giúp thư sinh nghèo thi đõ công danh cũng sẽ sớm biến mất, thư sinh không thể thi đỗ, giữa bọn họ sẽ chỉ lại tra tấn lẫn nhau, tình cảm trở thành oán hận, đó mới thực sự là gậy đánh uyên ương.”
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: chỉ tình yêu trai gái
Thành Á Phong vỗ tay tán thưởng: “Xuất sắc, rất thực tế, đây mới chân chính là bi kịch, kế hoạch của vai ác toàn thắng.”
Cũng có người cười Lục Trì Hiết: “Chiêu gậy đánh uyên ương này của cậu thực sự quá ác rồi.”
Lục Trì Hiết không nói thêm nữa, Lăng Chước khẽ nhíu mi.
Tổ chương trình cần thảo luận riêng một chút, kết cục này phát triển ngoài dự đoán, tuy nhiên cuối cùng vẫn là vai ác giành thắng lợi.
Ghi hình cũng kết thúc.
Lăng Chước chỉ xin nghỉ hai ngày rưỡi, sáng mai cậu vẫn phải quay phim, cơm chiều cũng chưa kịp ăn, thay đồ xong liền ra thẳng sân bay.
Lục Trì Hiết vẫn bay cùng một chuyến với cậu, trên đường tới sân bay, Lăng Chước tự bỏ tiền túi, nâng ghế phổ thông của Dương Minh thành ghế khoang hạng nhất.
Tới sân bay, để tránh mặt Lục Trì Hiết nên cậu cũng không tới phòng V.I.P chờ mà chọn ngồi nơi đông người, xung quanh có trợ lý và vệ sĩ, còn có rất đông trạm tỷ*.
(*) Trạm tỷ: Masternim/Fansite, để chỉ các đại tỷ chuyên theo chân minh tinh ở các hoạt động (show, sân bay, phim trường,..) để chụp ảnh rồi đăng lên MXH. Các chương trước t để là masternim nhưng giờ sửa lại cho đúng bối cảnh trung nha.
Lên tới máy bay, cậu chủ động đổi ghế với hành khách ngồi cạnh Dương Minh, từ đầu tới cuối, một ánh mắt cũng không chừa cho Lục Trì Hiết.
Lúc về tới khách sạn phim trường đã là mười một giờ đêm, Lăng Chước tắm xong liền chuẩn bị đi ngủ, Lục Trì Hiết nhấn chuông cửa phòng cậu.
Từ mắt mèo nhìn thấy người bên ngoài, Lăng Chước không phát ra tiếng động, trở về phòng ngủ đóng cửa lại.
Năm phút sau, wechat thông báo tin nhắn từ Lục Trì Hiết: ‘Mở cửa.’
Lăng Chước không muốn để ý tới hắn, nếu không phải hai bên còn quay phim cùng nhau thêm mấy tháng thì cậu đã lập tức kéo hắn vào sổ đen luôn rồi.
Lục Trì Hiết: “Không muốn đội trưởng của em gặp xui xẻ thì mở cửa ngay cho tôi.”
Nửa phút sau, cửa phòng đột ngột mở ra, Lăng Chước vẻ mặt đầy giận dữ: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?!”
Lục Trì Hiết đi vào, dùng chân đóng cửa lại, dựa lên cửa nhìn cậu: “Lần nào thầy Lăng cũng nói câu này.”
Lăng Chước siết chặt nắm tay, liều mạng kìm chế sự tức giận: “Anh thật sự cho rằng mình anh có thể một tay che trời ư?”
Lục Trì Hiết khẽ nheo mắt, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cậu, chậm rì rì đáp: “Em muốn thử không?”
Lăng Chước: “Nếu anh dám___”
Lục Trì Hiết: “Thì em định làm gì? Cùng tôi cá chết lưới rách?”
Hắn chậc một tiếng: “Thầy Lăng à, vị đội trưởng kia của em rốt cuộc có mị lực gì mà khiến em có thể vì anh ta làm tới mức này hả, tôi thật sự ghen tị với anh ta đấy. Nhưng mà em càng như vậy tôi lại càng muốn ra tay với hắn, làm sao bây giờ?”
Dứt lời, một tay hắn kéo Lăng Chước, trước khi Lăng Chước kịp giãy giụa liền đem người đè lên tường, toàn thân mạnh mẽ áp tới. Lăng Chước vô cùng giận dữ, không thể nhịn được nữa, tàn nhẫn tặng cho hắn một bạt tai.
Cái tát này dụng lực còn mạnh hơn lần trước, Lục Trì Hiết vẫn không né tránh, khóe miệng rách da chảy máu.
Lăng Chước đỏ mắt trừng hắn, hai người cứ thế giằng co trong vài giây, người trước mặt đột nhiên cười một tiếng, đầu ngón tay tùy tiện lau khóe môi: “Mèo con cào người a.”
Không đợi Lăng Chước mở miệng, hắn nói: “Làm thế nào đây, thầy Lăng ơi, tôi hình như càng thích em mất rồi, thật sự không muốn thử hẹn hò với tôi ư?”
Lăng Chước khó lòng chịu nổi, khớp hàm cắn chặt, cậu không muốn tỏ ra yếu thế, cho dù người này dùng Trọng Nhất Nhiên tới uy hiếp cậu, cậu cũng không muốn.
Thật sự muốn cá chết lưới rách, cùng lắm thì cậu không đóng bộ phim này nữa.
Lục Trì Hiết giơ tay chạm lên khóe mắt đỏ hoe của cậu, lùi lại một khoảng cách an toàn: “Em đánh tôi hai cái bạt tai rồi, có thể không giận chuyện ngày hôm nữa không?”
Lăng Chước lườm hắn, không lên tiếng.
Lục Trì Hiết: “Đừng làm vẻ mặt này. Yên tâm, tôi sẽ không động tới vị đội trưởng kia của em đâu, nói đùa với em thôi.”
Lăng Chước căn bản không tin lời hắn, trong mắt đầy sự đề phòng.
Lục Trì Hiết: “Thật đấy, em sợ tôi dùng anh ta uy hiếp em, bắt em ở bên cạnh tôi à?”
Lăng Chước không hé răng.
Lục Trì Hiết khinh thường cười lạnh: “Chuyện như vậy tôi sẽ không làm, em không cần khẩn trương. Tôi sẽ chờ tới ngày em cam tâm tình nguyện ở bên tôi.”
Hết chương 17.
Editor: Tùy Tiện
Lời editor: Không chỉ một mà là hai phát luôn nha :)) Bé Lăng đánh Trì tró hay quá
-2 Comments-
cho thầy lục chừa :)))
thật ra bị đánh mà đc hôn khéo ngày nào thầy lục cũng cho em bé đánh :)))