[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 58
CHƯƠNG 58. ĐỪNG BỎ RƠI TỚ.
Sau khi tìm cớ rời đi, Lê Hủ quay đầu đi tới tiệm cơm gia đình nhà họ Cố, trừ Tống Duyệt Niên, bốn người còn lại đều có mặt.
“Tống ca không đến à?” Lê Hủ bỏ balo ngồi xuống.
Cố Vãng từ vào bếp, thuận tiện mang cho hắn một chai bia: “Vợ ổng mang thai, Tống ca còn phải chăm sóc chị dâu, không thể phân thân mà chạy tới đây được.”
“Từ nay về sau, anh hùng biến nô lệ.” Hàn Khải Vân cười to một tiếng, bị Thi Thành Cẩn đấm bụp phát vào lưng: “Cười cái rắm, tiếp theo sẽ tới lượt mày.”
Mọi người đã lâu không tụ họp, giờ được bâu lấy nhau khó tránh khỏi liên miên lan man không dứt. Cố Ương bưng đồ ăn lên, đỡ bàn xúc động nói: “Tuổi trẻ thật tốt, cười cười nói nói.”
“Chị Ương ới, chị cũng nhanh lên a.” Thi Thành Cẩn nói, “Hai mươi tám, không còn sớm nữa rồi.”
“Tùy duyên!” Cố Uơng khoát khoát tay.
Bàn bên có khách tới, Cố Ương chạy đi làm việc, Lê Hủ gắp một miếng chân chim bồ câu, vừa gặm vừa hỏi Cố Vãng: “Chị Ương định độc thân cả đời đấy à?”
“Cũng có thể lắm.” Cố Vãng cười nói, “Chị ấy mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng không lọt.”
“Giới thiệt mấy nam nhân chất lượng cho chị ý đi chứ.” Hàn Khải Vân quay đầu nhìn về phía Thi Thành Cẩn, “Mày tham gia tuyển tú chắc chắn quen biết không ít bạn mới nhể, có ai thích hợp thì giới thiệu cho chị Ương đi.”
“Không ai thích hợp hết.” Thi Thành Cẩn nói giống nhu đọc kinh, “Tuổi tác xấp xỉ chị thì phong cách lỗi thời, bộ dáng tốt một chút thì mới vừa tốt nghiệp, dí dỏm hài hước toàn là đại thúc, nhìn đi nhìn lại chỉ có tao ưu tú nhất thôi á.”
“Quanh co lòng vòng tự khen mình.” Hàn Khải Vân lườm hắn một cái.
Lê Hủ như nhớ ra gì đó: “Bình thường tao bận quá không có xem tin tức, mày được vào vòng chung kết không?”
“Được chứ.” Thi Thành Cẩn cười đùa, “Chuẩn bị thăng cấp, đột phá vòng vây đây.”
“Vòng chung kết sẽ chọn ra ba người đứng đầu, nếu thi đấu đạt giải quán quân thì sẽ trở nên nổi tiếng a.” Cố Vãng dùng cốc của mình chạm cốc Thi Thành Cẩn, “Giàu có giàu có, mày hiểu mà.”
“Vậy phải tập phát biểu trước, cái đầu tiên chắc chắn phải cue anh em ta vào,” Thi Thành Cẩn nâng cốc lên, “Trầm Mê vạn tuế!”
“Vĩnh viễn không giải tán!” Bốn người chạm cốc, Lê Hủ cầm thêm một cái cốc đại diện cho Tống Duyệt Niên.
Một bữa này ăn tới tận khi tiệm ăn đóng cửa, Lê Hủ uống chút rượu nên không dám lái quá nhanh, xe chạy sát lề đường.
Cất xe trong gara xong lên nhà, Lê Quyết đang ở phòng khách xem tivi, nghe thấy thanh âm vặn khóa cửa liền nhìn về phía này.
Lê Hủ thay giày xong thì lên lầu, phía sau truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, Lê Quyết theo ngay phía sau hắn, ở khúc ngoặt cầu thang suýt chút nữa đâm vào Lê Hủ.
“Làm gì?” Lê Hủ một tay đút túi quần, một tay xốc balo lên, hắn cao hơn đối phương, đứng trên bậc cao nhìn xuống, khiến Lê Quyết có cảm giác bản thân ở thế hạ phong.
“Hai ngày tới cha đi công tác, không về nhà.” Lê Quyết nói.
“Sao cũng được.” Lê Hủ xoay người lên lầu, vừa đi hai bước liền dừng lại, quay đầu đánh giá khóe miệng bầm xanh tím của Lê Quyết, “Miệng mày bị sao đấy?”
Lê Quyết sờ sờ khóe miệng: “Không cẩn thận bị bóng rổ đập trúng.”
“Há.” Lê Hủ minh bạch, “Vậy đừng có chơi nữa.”
Hắn không rảnh quản Lê Quyết ở trường gặp phải chuyện gì, rõ ràng hôm nay đối phương yếu thế có chút muốn thỏa hiệp với hắn, nhưng hắn cũng không thèm để ý mấy trò vặt vãnh này.
Trở về phòng, chuyện đầu tiên Lê Hủ làm là lấy di động ra, hắn lo lắng cho tình trạng của Thư Nguyện nhưng lại sợ bây giờ đã quá muộn, người nọ đã sớm nghỉ ngơi, ấn tới ấn lui chỉ dám gửi tin nhắn cho cậu.
Chụp một tấm hai nhóc mèo ôm nhau ngủ, Lê Hủ soạn tin nhắn: ‘Bọn nhóc đều ngủ mất rồi, cậu đã ngủ chưa?’
Một phút trôi qua nhưng không thấy hồi âm, Lê Hủ lại nhắn hỏi: ‘Đã hạ sốt chưa? Thân thể thế nào rồi?’
Hắn cắm sạc rồi đi tắm, lúc trở ra vừa vặn nhìn thấy di động thông báo có tin nhắn mới: ‘Tớ vừa ngủ dậy, đang ăn cháo.’
Lê Hủ lập tức gọi điện qua, Thư Nguyện nhận, câu đầu tiên chính là: “Nói năng cẩn thận.”
“Tớ biết rồi.” Lê Hủ đoán được bên cạnh Thư Nguyện còn có người, “Cậu hết sốt chưa?”
Thư Nguyện cầm bát cháo lên uống sạch, cầm một miếng bánh quy nhạt làm ổ trên sofa, cắn một miếng nhỏ rồi mới trả lời: “Đã hạ sốt rồi, vẫn còn hơi nóng, nhưng so với ban ngày thì đỡ hơn nhiều rồi.”
“Giờ hết mê sảng rồi ha?” Lê Hủ hỏi.
Trực giác của Thư Nguyện cho cậu biết Lê Hủ đang thăm dò cậu: “Đầu tớ vẫn còn mơ hồ lắm.”
“Có mơ hồ tí nào đâu.” Lê Hủ không ngừng được cười, “Nghĩ tới lúc cậu mơ mơ màng màng nằm trên lưng tớ khen tớ tốt, nói thích tớ, tớ liền hưng phấn tới nỗi muốn phóng xe đi thẳng đến nhà cậu, đứng dưới lầu gọi tên cậu thật to.”
Người này càng ngày càng không đứng đắn, Thư Nguyện che lại micro, nhỏ giọng nói: “Sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Thư Nguyện vừa cúp điện thoại liền đối diện với ánh mắt hoài nghi của Ti Liễu: “Tiểu Nguyện, con đang yêu ai đúng không?”
“Là Lê Hủ gọi điện thoại tới ạ.” Thư Nguyện ăn nốt bánh, dùng khăn giấy lau sạch tay.
Vừa định quay về phòng ngủ, Ti Liễu đặt bát không trong tay xuống, đi tới: “Tiểu Nguyện, con mới đang học lớp mười hai thôi, đừng yêu đương quá sớm, sẽ ảnh hưởng tới học tập.”
Giọng điệu giống hệt Lê Hủ.
“Con yêu ai được đây.” Thư Nguyện tự giễu nói, “Đây không phải là làm hại con gái nhà người ta sao?”
Ti Liễu sững sờ, nhìn cửa phòng Thư Nguyện khép lại, trong lòng bà sinh ra cảm giác vô lực, có một số chuyện, cho dù đã qua nhưng trang giấy đã bị xé rách, cuộc đời của Thư Nguyện cũng không thể trở về trạng thái hoàn mỹ như ban đầu.
Kì nghỉ Tết Nguyên Đán qua đi, học kì này cũng chuẩn bị kết thúc, giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày mỗi ngày đều ân cần nhắc nhở, động viên mọi người cố gắng giữ vững thành tích ở kì thi cuối kì, không được tụt khỏi top 30, nếu không sẽ bị loại. Học sinh giỏi không chỉ lớp trọng điểm mới có.
Lê Hủ nhiều lần thi thử, kết quả điểm số vẫn không tăng lên, lần đầu tiên hắn cảm nhận được nguy cơ, thừa dịp gần đây chất lượng giấc ngủ của Thư Nguyện tốt, chờ đối phương ngủ say hắn sẽ bò dậy, trốn trong phòng vệ sinh mở đèn xem sách, tới thời gian quy định mới tắt đèn lên giường đi ngủ.
Ngày kết thúc thi cuối kì, Lê Hủ một hơi chạy ba vòng quanh sân thể dục, hắn cởi áo khoác ném xuống đất, cả người đẫm mồ hôi nằm ngửa thở hổn hển.
Thư Nguyện thu dọn sách vở xong ôm theo balo của hai người đi xuống, vòng tới căn-tin mua một chai coca lạnh rồi mới đi đến sân thể dục.
Cậu đến sân cỏ nhân tạo đi về phía Lê Hủ, ngồi xuống, cầm chai coca lạnh dán lên mặt Lê Hủ: “Có uống không?”
Hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời, dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, nhuộm khóe mắt và hai bên cánh mũi Thư Nguyện thành một mạt ửng hồng đầy e lệ. Lê Hủ xòe năm ngón tay, ôm gáy Thư Nguyện đè xuống: “Hôn môi ngay ở đây, cậu dám không?”
“Không dám.” Thư Nguyện nói.
Lê Hủ nhẹ buông tay, nhận lấy chai coca từ tay đối phương: “Vậy lần sau___”
Trong một thoáng, trên môi truyền tới cảm giác mát lạnh, Thư Nguyện xoay người ngồi một bên, hai chân co lại, vùi mặt dưới cánh tay.
Lê Hủ ngơ ngác nhìn trời, từng mảnh hoàng hôn buông xuống nơi đáy mắt. Không biết tại sao, hoàng hôn luôn khiến người ta cảm thấy mơ màng. Hắn nghĩ, tương lai hắn và Thư Nguyện có thể ở bên nhau lâu dài không, vẫn sẽ ôm nhau cùng nhớ lại những tháng ngày cố gắng học tập này, vẫn sẽ nhớ về ngày hôm nay bọn họ đã lén lút hôn nhau dưới bầu trời bao la chứ?
Lòng bàn tay bị hơi nước từ chai coca lạnh nhỏ ra làm ướt, Lê Hủ chống khuỷu tay ngồi dậy, bật nắp, đưa lên miệng tu một hơi dài.
Hầu kết trượt lên xuống, Lê Hủ ghé sát vào Thư Nguyện, gác cằm lên vai đối phương, thấp giọng hỏi: “Sao lại thẹn thùng thế?”
Một lúc lâu sau Thư Nguyện mới ngẩng mặt lên: “Không có.”
Lê Hủ xoa tóc Thư Nguyện: “Đưa cậu về nhà nhé?”
“Ở lại thêm một chút.” Thư Nguyện kéo hắn.
“Được.” Lê Hủ nhìn chằm chằm từng tốp từng tốp học sinh bên kia sân thể dục đang kéo theo vali đầy sách đi về phía cổng trường.
Học sinh trong trường thưa thớt dần, chai coca cũng bị Lê Hủ uống cạn. Gió thổi tới khiến thân thể đẫm mồ hôi của hắn có chút lạnh, Lê Hủ phủ áo khoác lên người, ôm Thư Nguyện vào lòng.
“Hết một học kì nữa mới thi đại học, nghe thì dài nhưng cũng chỉ còn hơn bốn mươi ngày mà thôi.” Lê Hủ cảm thấy tương lai quá mờ mịt, trước giờ hắn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, hắn chưa từng nghĩ tương lai sẽ ra sao, cũng không biết bản thân mình muốn làm gì, “Thư Nguyện, sau này cậu muốn thi vào trường đại học nào?”
“Tớ vẫn đang suy nghĩ.” Thư Nguyện một tay nâng mặt, một tay khác túm đám cỏ khô trên đất, “Mẹ tớ chắc chắn không muốn tớ học xa nhà, nhưng tớ muốn đi ra khỏi vòng an toàn. Tớ không thể nhốt mình cả đời ở thành phố này.”
“Nếu như có tớ,” Lê Hủ nghiêng đầu nhìn cậu, “Mẹ cậu sẽ yên tâm thôi.”
“Cậu muốn đi theo tớ ư?” Thư Nguyện quay đầu lại hỏi, phủi đi cọng cỏ dính trên tóc Lê Hủ.
“Nếu không thì sao.” Lê Hủ nhìn chằm chằm cằm Thư Nguyện, muốn hôn một cái, “Cậu đừng bỏ rơi tớ.”
“Xem ai không thể sống thiếu ai đã.” Thư Nguyện nói.
Hai ngày trước khi công bố thành tích thi cuối kì, Lê Hủ chạy tới Trầm Luân, đã quá lâu hắn không tới, bên tai là tiếng nhạc rock quen thuộc, trong không khí thấm đẫm hương rượu, tế bào ngủ đông đã lâu rốt cuộc sống dậy.
Hôm nay hắn tới một mình, sắp tết, mọi người ai nấy đều bận rộn, nay cả Thi Thành Cẩn bình thường rảnh rỗi nhất cũng phải chăm chỉ tập luyện cho thi đấu, bận tới cái bóng cũng không nhìn thấy.
Lê Hủ trở thành người nhàn rỗi nhất, hắn không muốn về nhà, cũng không muốn cả ngày lo lắng chuyện điểm số, không thể làm gì khác là tới chốn quen thuộc này thả lỏng đầu óc.
Không biết Trầm Luân đã thay ban nhạc mới từ bao giờ, hắn chưa thấy những người này bao giờ nhưng biểu diễn không tệ, ba người, một hát chính, một tay trống và một tay keyboard, thân thể lắc lư theo nhịp điệu, nữ hát chính đặc biệt nổi bật, cô mặc một chiếc váy ngắn màu xám đậm, phong tình vạn chủng lắc hông, thỉnh thoảng hướng khán giá hôn gió.
“Bọn họ gọi là ‘Nịch tử*’, tháng mười hai năm ngoái ông chủ tìm được bọn họ.” Bartender phía sau quầy bar rót cho Lê Hủ một ly Gin Tonic: “Cũng không biết tại sao bọn họ lại chọn cái tên này nữa, nghe giống như nguyền rủa quán mình vậy.”
(*) Nịch tử: chết đuối.
“Tên gọi có chút kì quái nhưng biểu diễn không tệ, fans cũng không nhiều lắm.” Lê Hủ nhấp một ngụm rượu.
“Mấy người anh em của cậu đâu?” Bartender hỏi, “Ban nhạc Trầm Mê của mấy cậu thật sự không định quay lại hả?”
Lê Hủ lắc đá viên trong cốc, cảm thấy tương lai mình mong muốn cùng quá khứ mà bản thân cho rằng sẽ tồn tại mãi mãi đều vô tình cách hắn rất xa.
Có lẽ giống như lời bài hát của Tống Duyệt Niên, thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã qua.
“Cũng không thể chôn chân cả đời trong quán bar này được.” Lê Hủ đẩy ly rỗng qua, “Đến, cho tôi một ly Bomber đi, đã lâu không trải nghiệm cảm giác lửa băng đan xen.”
Hết chương 58.
Editor: Tùy Tiện
-1 Comment-
Cảm xúc cuối chương của Khuyển làm chương này cảm giác man mác buồn ha, tương lai của người có quyền lực nhưng k xác định được phương hướng tương lai thì khi ra biển lớn dù có được chống lưng to cỡ nào cũng sẽ bị chơi vơi giữa biển người rộng lớn 🥹