[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 16. KẺ ĐIÊN
Thời gian quay của ngày tiếp theo được đẩy lên sớm hơn. bảy rưỡi Lăng Chước đã rời giường, vừa ra cửa chuẩn bị xuống tầng ăn sáng liền đụng mặt Lục Trì Hiết trên hành lang.
Lục Trì Hiết giống như cố ý chờ cậu, dựa lên cửa hút thuốc, nhìn thấy Lăng Chước đi ra mới dập tắt tàn thuốc trong tay.
“Thầy Lăng tối qua ngủ không ngon à? Sao quầng thâm mắt lại đậm thế kia?” Lục Trì Hiết nhấc cằm.
Lăng Chước lắc đầu, không quá muốn nói chuyện với hắn.
Lục Trì Hiết: “Em đi ăn sáng à? Cùng đi đi.”
Lăng Chước không từ chối được, nhà hàng khách sạn nằm ở tầng hai, bọn họ tới sớm, những thành viên khác còn chưa đi xuống.
Trọng Nhất Nhiên gửi tin nói anh vừa mới dậy, chờ những người khác chuẩn bị xong sẽ xuống ngay.
Lăng Chước cất di động, đi lấy đồ ăn.
Bữa sáng là tự phục vụ, cậu tùy tiện lấy vài món liền tìm chỗ ngồi xuống, nửa phút sau Lục Trì Hiết chạy qua, ngồi đối diện cậu, hỏi: “Buổi sáng em chỉ ăn ít như vậy? Hôm nay phải ghi hình cả ngày, không sợ chốc nữa bị đói à?”
Lăng Chước: “Buổi sáng tôi không muốn ăn.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu: “Tâm tình thầy Lăng không tốt lắm nhỉ?”
Lăng Chước: “… Không có.”
Lục Trì Hiết cười cười: “Có là có, sao lại không dám thừa nhận, ngày hôm qua người đại diện của em tới đây đúng không? Hình như tôi nhìn thấy.”
Lăng Chước hàm hồ “Ừ” một tiếng, uống một ngụm nước chanh.
“Cãi nhau với người đại diện? Hay cãi nhau với đồng đội thế?” Lục Trì Hiết tiếp tục cười hỏi.
Lăng Chước không kiên nhẫn nhíu mày: “Anh có thấy phiền hay không?”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng càng ngày càng không khách khí với tôi a.”
Lăng Chước ngậm miệng, không muốn để ý tới hắn nữa, cúi đầu ăn sáng.
Lục Trì Hiết thong thả cầm dao nĩa lên: “Người đại diện của em đã nói với em chuyện về T&G chưa?”
Lăng Chước sửng sốt: “Sao anh lại biết?”
Lục Trì Hiết bình tĩnh nói: “Giám đốc Marketing của T&G là bạn thân của mẹ tôi, bên họ muốn tìm người phát ngôn mới, nên tôi nói với mẹ bảo bà đề cử em.”
Lăng Chước ngạc nhiên.
Vẻ mặt cậu thành công lấy lòng Lục Trì Hiết, hắn cười lên: “Sao em phải ngạc nhiên thế?”
Lăng Chước lấy lại tinh thần: “Thầy Lục vì sao phải làm chuyện này…”
“Em nói tôi là vì sao?” Lục Trì Hiết ngắt lời cậu, “Em yên tâm, mẹ tôi chỉ thuận miệng đề cập một câu thôi, nhãn hiệu coi trọng em thì là do hình tượng của em phù hợp với chiến lược của bọn họ, không cần nghĩ nhiều.”
Lăng Chước không biết nên nói gì, cậu không muốn thiếu nợ ân tình của Lục Trì Hiết, nhưng muốn bảo Trương Tĩnh bỏ qua hợp đồng này? Vậy không có khả năng, Trương Tĩnh nhất định sẽ không đồng ý, cho nên cậu chỉ có thể nhận.
Một lúc lâu sau, Lăng Chước giật giật môi, nói: “Cảm ơn.”
Lục Trì Hiết: “Không cần khách sáo.”
Lại nhắc nhở cậu: “Nếu hai bên hợp tác vui vẻ, nói không chừng sau này có thể thăng lên làm đại sứ thương hiệu, rất có lợi cho việc đề cao giá trị thương mại của em, thầy Lăng phải nắm bắt cho tốt nhé.”
Lăng Chước do dự hỏi hắn: “Vì sao anh không nhận?”
Lục Trì Hiết buồn cười nói: “Tôi còn thiếu một cái hợp đồng như này hả?”
Lăng Chước hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Lát sau, dường như nghĩ ra một vấn đề khác: “Anh nói… Mẹ anh? Mẹ anh biết tôi à?”
Lục Trì Hiết nhướng mày: “Tò mò hả?”
Lăng Chước nhìn hắn.
Lục Trì Hiết gật đầu: “Có nói với bà ấy.”
“Anh nói gì?”
Lục Trì Hiết: “Nói tôi đang theo đuổi em.”
Lăng Chước ngậm miệng.
Sau lưng, Tề Lương Lịch lớn giọng gọi: “Anh Chước!”
Lăng Chước quay đầu lại, đám người Trọng Nhất Nhiên đều đang đi về phía này, Tề Lương Lịch liếc mắt nhìn Lục Trì Hiết một cái, hỏi Lăng Chước: “Sao anh xuống sớm vậy?”
Lăng Chước: “Không còn sớm nữa đâu, chuẩn bị bắt đầu quay rồi đấy, mọi người cũng nhanh ăn đi.”
Mọi người lấy đồ ăn xong sôi nổi ngồi xuống, có Lục Trì Hiết ở đây, bọn họ cũng không nói về chuyện ngày hôm qua, mà vốn dĩ nhắc lại thêm xấu hổ.
Nhìn Lăng Chước sắp ăn xong, Lục Trì Hiết đứng dậy lấy một ly sữa bò, đặt trước mặt cậu: “Uống ly sữa đi.”
Lăng Chước nhíu mày: “Cảm ơn, tôi không uống sữa.”
Lục Trì Hiết: “Dị ứng?”
Lăng Chước: “Không dị ứng.”
Lục Trì Hiết: “Vậy em uống nhanh đi.”
Trọng Nhất Nhiên đứng bên cạnh lên tiếng: “Lăng Chước không thích sữa bò, trước giờ chưa từng uống.”
Lục Trì Hiết không để ý tới anh, chỉ nhìn Lăng Chước, Lăng Chước bất đắc dĩ nói: “Thầy Lục, có phải anh quản quá rộng rồi không?”
Lục Trì Hiết: “Không uống sữa thì ăn thêm cái gì khác đi, bữa sáng em ăn quá ít, lát nữa chắc chắn sẽ bị đói.”
Lăng Chước còn muốn từ chối, Trọng Nhất Nhiên quay đầu hỏi cậu: “Em vẫn nên ăn thêm chút gì đi, muốn ăn cái gì anh lấy cho.”
Lăng Chước: “… Cháo đậu đỏ ạ.”
Lục Trì Hiết lạnh mặt, nhìn cậu một hồi, Lăng Chước không được tự nhiên mà tránh ánh mắt hắn, người nọ rốt cuộc cũng xoay người rời đi, lúc này cậu mới thở phào một hơi.
Mọi người mới rồi vẫn luôn im lặng bỗng trở nên mồm năm miệng mười hỏi thăm Lăng Chước, ngay cả Tề Lương Lịch thần kinh thô cũng nhìn ra được: “Anh Chước ơi, cái vị thái tử gia kia, thật sự có ý đồ với anh à?”
Lăng Chước do dự gật đầu, thật sự không muốn nói về chuyện này.
Ăn sáng xong, mọi người cùng nhau lên tầng, Trọng Nhất Nhiên đột nhiên giữ chặt Lăng Chước, muốn nói riêng với cậu mấy câu, nhắc tới chuyện hôm qua, Lăng Chước ngắt lời anh: “Được rồi đội trưởng, mọi chuyện đã như vậy rồi thì quên đi, anh không cần giải thích với em đâu, em biết chuyện này không liên quan tới anh.”
Trọng Nhất Nhiên bất đắc dĩ nói: “Mọi người đều có suy tính của riêng mình, cơ hội lần này, phía anh Lưu vẫn muốn thử một lần.”
Lăng Chước: “Em biết, em hiểu được, đây là một cơ hội khá tốt, nếu có thể lấy được thì tốt, đừng bỏ lỡ.”
Trọng Nhất Nhiên nhìn cậu: “Xin lỗi em.”
Lăng Chước cười: “Thật sự không sao đâu, anh đừng cứ nói chuyện này mãi nữa.”
Chương trình ghi hình bắt đầu lúc 8 rưỡi, đầu tiên mọi người bốc nhân vật của mình.
Một thành viên nữ cố định nghi ngờ hỏi: “Nhân vật nữ có tới sáu, nhưng chúng tôi chỉ có hai người là nữ, vậy không phải sẽ có người phải nam giả nữ hay sao?”
PD cười tủm tỉm trả lời: “Bốc được nhân vật nào thì phải diễn người đó, nữ giả nam cũng chưa biết chừng đâu.”
Mọi người cạn lời.
Mọi người lại lần lượt bốc thăm, Tề Lương Lịch là người đầu tiên, nhìn trên phiếu viết bốn chữ to “Nha hoàn Quận chúa” liền rống to một tiếng.
Mọi người cười phá lên, sôi nổi trêu ghẹo nhóc, Lăng Chước nhìn mọi người lần lượt đi lên, trong lòng âm thầm cầu nguyện hôm nay mình có thể may mắn hơn chút xíu.
Nhưng cả nhóm bọn cậu hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, trừ Trọng Nhất Nhiên bốc được nhân vật là Huyện thái gia, tất cả đều bốc phải nhân vật nữ, Đặng Lam Lạc là vương phi, Trương Tầm là bà mối, tới lượt Lăng Chước, cậu thuận tay bốc đại một phiếu, thế mà lại mở được hai chữ lớn “Quận chúa”.
Lăng Chước: “…”
Mọi người xúm lại trêu đùa cậu trời sinh là mệnh nữ chính, Lăng Chước chỉ có thể bất dắc dĩ cầm lá thăm nhân vật trở về đội.
Tới lượt Lục Trì Hiết, có thành viên cố định thuận miệng hỏi hắn muốn bốc được nhân vật nào, Lục Trì Hiết ngay thẳng: “Thư sinh nghèo.”
Mọi người ha ha cười, Lăng Chước xấu hổ, nhưng trước máy quay chỉ có thể phối hợp duy trì khuôn mặt tươi cười. Cuối cùng Lục Trì Hiết cũng không được như nguyện, nhân vật hắn bốc được là thị vệ vương phủ, Lục Trì Hiết cũng không quá thất vọng, cầm phiếu quay lại đội ngũ.
Nam chính “thư sinh nghèo” tới áp chót mới có người bốc trúng, là thành viên nữ cố định cùng đội với Trọng Nhất Nhiên ngày hôm quay, cô rất hào hứng: “Có thế chứ.”
Lăng Chước khẽ thở phào, là nữ cũng tốt.
Sau đó tất cả đều quay về chuẩn bị hóa trang, gameshow cổ trang nên cũng không cần trang điểm quá kĩ, chỉ mất nửa giờ liền chuẩn bị xong.
Lăng Chước kéo kéo váy đỏ trên người, người trong gương đánh phấn cài trâm hoa, mày liễu môi đỏ, trên trán còn vẽ hình cánh hoa đào hồng nhạt, cậu suýt chút nữa không nhận ra chính mình.
Một vài người trong nhóm đã hóa trang xong, một đám vây quanh Lăng Chước như vây xem động vật quý hiếm, sau đó cười ầm lên.
Lăng Chước đỏ cả mặt: “Mấy người cười cái gì hả? Mấy người cũng đang mặc nữ trang đấy?”
“Không không không,” Trương Tầm xua tay, “Chỉ có mình em mặc nữ trang là ra hình ra dạng thôi, nhìn bọn này xem, thằng nào không thô kệch hở?”
Quả thực, mấy người bọn họ cho dù quấn khăn quàng đầu hay mặc trang phục đều vô cùng nhức mắt, nhìn tới chỉ thấy khôi hài, duy mình Lăng Chước là xứng với cái vai “nữ” này.
Lăng Chước cười đánh y một cái, Trọng Nhất Nhiên mỉm cười: “Đẹp lắm, đừng khẩn trương.”
Mặt Lăng Chước càng đỏ.
Bọn họ rời khỏi phòng hóa trang, bên ngoài những người khác cũng đã chuẩn bị xong xuôi, có thành viên cố định còn huýt sáo: “Tiểu Lăng thật không tồi a.”
Lăng Chước ngượng muốn chết rồi, vừa nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt của Lục Trì Hiết. Người này trước giờ cho dù đứng trước máy quay cũng không thèm trưng ra điệu bộ tươi cười, lúc này cũng không khác biệt, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía cậu, Lăng Chước có cảm giác như đang bị thị gian, cả người khó chịu, vội vàng nhìn sang hướng khác.
Cốt truyện nhân vật bắt đầu, địa điểm vẫn là trên đường đá cổ xưa.
Mỗi người sẽ có một bảng tên nhân vật, dưới bảng tên là thuộc tính của nhân vật, thuộc tính này chỉ có bản thân người đóng vai mới biết, Lăng Chước đóng vai nữ chính tất nhiên là nhân vật chính diện, những người khác giúp đỡ cậu hay tới đánh uyên ương, tất cả chỉ có thể dựa vào phán đoán của bản thân cậu.
Mở đầu chuyện xưa, ngày Thất tịch, Quận chúa cùng thư sinh nghèo gặp nhau trên cầu Hỉ Thước, một lần nhất kiến chung tình, cùng trao nhau tín vật đính ước. Lúc này, con trai của đại quan cũng vô tình nhìn thấy Quận chúa, sau khi trở về tương tư thành bệnh, bà mối tới cửa thay vị thiếu gia này cầu hôn Quận chúa, vương gia cùng vương phi đồng ý, bắt đầu chuẩn bị lo chuyện cưới gả của nàng, mà Quận chúa bên này nhờ nha hoàn báo tin cho thư sinh nghèo, muốn cùng thư sinh nghèo bỏ trốn…
Nhưng vừa diễn liền có người phá vỡ kịch bản, con trai đại quan sau khi nhìn trúng Quận chúa trực tiếp dẫn theo gia đinh, hùng hổ muốn cướp người.
Nhân vật con trai đại quan này là một thành viên cố định của chương trình đảm nhiệm, mặc dù mỗi trò chơi đều có kịch bản, nhưng vừa bắt đầu đã ra chiêu “độc” khiến Lăng Chước nháy mắt bị dọa ngốc, lúc bị diễn viên quần chúng đóng vai nha đinh giữ chặt tay mới nghĩ tới việc phải chạy trốn. Mà Lục Trì Hiết, thị vệ vương phủ, lúc này rút kiếm, anh hùng cứu mĩ nhân.
Lăng Chước bị hắn kéo một cái, Lục Trì Hiết khí thế mười phần, mũi kiếm chỉ thẳng mặt đăng đồ tử* đối diện, một tay vẫn ôm chặt Lăng Chước không thả.
Lúc này, Tề Lương Lịch thân là nha hoàn của quận chúa cũng phản ứng lanh lẹ, xông lên phía trước, dang hai tay chắn trước mặt Lăng Chước, ngươi một câu ta một câu bắt đầu mắng người.
Lăng Chước lúc này mới hoàn hồn, từ trong ngực Lục Trì Hiết bò ra, nhưng con trai đại quan lúc này lại lấy ra bàn tay vàng đầu tiên: Ước gì được nấy, cho nên Lục Trì Hiết chỉ có thể thả người, lúc giao đấu với gia đinh thua trận, trơ mắt nhìn quận chúa bị người ta bắt đi.
Nha hoàn dậm chân, xoay người chạy về phía huyện nha, báo quan phủ tiểu thư nhà nàng đã bị người cướp đi, nhưng quận chúa là trốn nhà đi chơi, cho nên không thể nói thẳng thân phận quận chúa.
Mặc kệ chuyện này nghe có hợp lý hay không, huyện thái gai Trọng Nhất Nhiên tự mình mang theo một đám bộ khoái* đi tìm người.
(*) Bộ khoái: đảm đương công việc như cảnh sát, tuần tra, truy bắt tội phạm.
Thị vệ về phủ bẩm báo lại cùng Vương gia và Vương phi, sau đó cũng đem theo một nhóm người đi cứu quận chúa.
Lăng Chước đi được nửa đường mới hậu tri hậu giác nhớ tới chính mình cũng có thể sử dụng bàn tay vàng, đội của bọn họ có năm bàn tay vằng, ba người đều có thể dùng, nhưng mỗi người chỉ được dùng một lần, sau một hồi suy nghĩ Lăng Chước lựa chọn dùng “Vai ác ở gần nhất sẽ gặp xui xẻo”, đợi vài phút, con trai đại quan huênh hoang cưỡi ngựa đi đằng trước không hề hấn gì.
Lăng Chước có chút cạn lời, người này thế mà không phải vai ác? Vậy còn bắt cậu làm cái gì? Đem cậu đưa tới chỗ thư sinh nghèo hả?
Ở nơi khác, thư sinh nghèo dùng bàn tay vàng kiểm tra thân phận thật sự của giai nhân mà mình gặp phải, sau khi biết được nàng là Quận chúa của vương phủ cũng không có chút xíu cảm giác không xứng nào, nhanh nhảu đi tìm bà mối, tới vương phủ cầu hôn.
Trong vương phủ gà bay chó sủa, Lục Trì Hiết mang theo gia đinh gặp được Trọng Nhất Nhiên trước cổng lớn nhà đại quan, nha hoàn của quận chúa cũng đi cùng huyện thái gia, bọn họ tới sớm hơn, nha hoàn còn trượt vỏ chuối ngã nhào một cái.
Tề Lương Lịch làu bà làu bàu, không hiểu tại sao nơi này tự dưng lại xuất hiện vỏ chuối, Lục Trì Hiết liếc mắt nhìn nhóc một cái, khẽ nhếch miệng.
Thị vệ nhận ra thân phận người của vương phủ, con trai đại quan lúc này chỉ có thể giao quận chúa ra, huyện thái gia vốn muốn tống gã vào ngục, quận chúa lại đột nhiên mở miệng cầu tình cho gã.
Lăng Chước chẳng hề nề hà, nếu vị này đã không phải vai ác thì cậu phải bảo vệ cho người ta.
Quận chúa đã mở miệng Huyện thái gia cũng không thể gây khó dễ, bèn thả người.
Thị vệ hộ tống quận chúa cùng nha hoàn lên xe ngựa trở về vương phủ, lúc đưa hai người lên xe, hắn ý vị thâm trường nhìn quận chúa: “Quận chúa, nha hoàn của em mới nãy dẫm phải vỏ chuối trước cửa, suýt chút thì ngã đấy.”
Tề Lương Lịch vẫn đương làu bàu chính mình xui xẻo, Lăng Chước khẽ mở to đôi mắt.
Nội dung của bàn tay vàng mọi người đều biết, ban nãy cậu nói giúp con trai đại quan, hẳn là Trọng Nhất Nhiên và Lục Trì Hiết đã đoán được cậu dùng bàn tay vàng “Vai ác gặp xui xẻo” để xác định con trai đại quan là người tốt, mà Trọng Nhất Nhiên dễ dàng buông tha như vậy cũng nói lên được anh là vai người tốt. Mà lời của Lục Trì Hiết cũng chứng thực điểm này, nha hoàn đi cùng Huyện thái gia, sau khi cậu dùng bàn tay vàng nha hoàn liền dẫm phải vỏ chuối, như vậy nha hoàn chính là vai ác ở gần cậu nhất, ngược lại huyện thái gia không thể nghi ngờ chính là người tốt.
Nhưng người trước mặt thì sao? Lục Trì Hiết là thị vệ cũng là người tốt ư?
Lăng Chước không đoán được, thị vệ đến sau nha hoàn và huyện thái gia, vậy quy tắc kia không thể áp đặt cho hắn nữa, thân phận của hắn vẫn rất khó đoán định, nhưng nếu hắn đã nhắc nhở mình nha hoàn là vai ác, vậy hẳn cũng là người tốt… nhỉ?
Chỉ có Tề Lương Lịch đầu óc đơn giản mới không biết mình đã bị lộ, còn hồn nhiên ngồi một bên oán giận.
Lăng Chước nhìn Lục Trì Hiết, ánh mắt dò hỏi hắn có phải người tốt hay không, Lục Trì Hiết lại không để ý tới cậu, đánh xe ngựa về vương phủ.
Cốt truyện về sau trở về “chính đạo”, vương gia và vương phi cự tuyệt lời cầu thân của thư sinh nghèo, nhưng giữa hai người giống như không quá nhất trí, cũng không đáp ứng lời cầu thân của con trai đại quan, cốt truyện lại có xu hướng đâm thẳng lên trời, lại lần lượt bị nhóm người tốt nỗ lực bẻ về quỹ đạo bình thường. Quận chúa vì muốn trốn đi cùng thư sinh nghèo, một bên sai bảo nha hoàn đi truyền tin, một bên lại nhờ người tốt khác giúp liên hệ với thư sinh nghèo.
Về sau, cơ hồ thân phận của mọi người đều đã bại lộ, nhóm người tốt chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này ghi hình mới là giữa trưa, tất nhiên không thể kết thúc ngay được. Lúc quận chúa và thư sinh nghèo sắp đạt được kết thúc viên mãn liền có vai ác nhảy ra, vứt ra bàn tay vàng to nhất: Hồi sinh. Câu chuyện xưa lúc này lại trở về điểm xuất phát.
Vốn tưởng rằng đã nắm chắc chiến thắng trong tay, nhóm người tốt bỗng nhiên bị đảo ngược tình thế, ghi hình tạm dừng, chờ nghỉ ngơi ăn cơm trưa xong lại tiếp tục.
Lăng Chước về phòng hóa trang tháo trang sức, trang sức đội đầu của cậu khá rườm rà, tốn không ít thời gian. Lúc mọi người thay đồ xong ra ngoài gần hết cậu vẫn đương tháo nốt một nửa số trang sức còn lại.
Lục Trì Hiết ra ngoài rồi lại quay lại, Lăng Chước từ trong gương nhìn hắn đi vào cầm đồ lên, vốn tưởng Lục Trì Hiết lấy xong sẽ rời đi, đôi phương lại bước tới sau lưng cậu, qua gương từ trên cao nhìn xuống, nói: “Sao phải tháo hết đi làm gì? Dù sao buổi chiều lại tiếp tục quay.”
Lăng Chước không để ý tới hắn, ba giờ chiều mới bắt đầu quay, cậu tình nguyện hóa trang lại một lần cũng không muốn đội cái đống trang sức này trên đầu mà dùng cơm bên ngoài.
Lục Trì Hiết bỗng khom lưng kề sát lại, Lăng Chước theo bản năng quay mặt đi.
Chuyên viên trang điểm vừa bị người gọi đi, Dương Minh ra xe bảo mẫu lấy đồ giúp cậu, phòng hóa trang không còn ai, ánh mắt Lục Trì Hiết dừng lại trên sườn mặt cậu, duỗi tay quệt lên gò má cậu: “Em đánh phấn thật hả?”
Lăng Chước nhíu mày.
Lục Trì Hiết thấp giọng: “Thầy Lăng ơi, em trang điểm đẹp lắm đấy.”
Lăng Chước xô ghế đứng dậy, xoay người muốn đi lại bị Lục Trì Hiết bắt lấy cổ tay, kéo thẳng vào trong phòng thay đồ, cửa đóng “sầm” một tiếng.
“Anh lại phát điên cái gì đấy?!” Lăng Chước không thể nhịn được nữa.
“Thầy Lăng lại quên, tôi nói rồi, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi.” Lục Trì Hiết trầm giọng nhắc nhở cậu.
Lăng Chước: “Anh___!”
Lục Trì Hiết đè cậu lên ván cửa, lờ đi đôi mắt đầy phẫn nộ của cậu, đi xuống thêm một chút, cúi đầu, hung ác cắn lên môi cậu.
Hết chương 16.
Editor: Tùy Tiện
Dự đoán kết quả chương sau:
A. Trì lưu manh bị bé Lăng tẩn cho ra bã
B. Trì lưu manh quá lưu manh, hôn xong hôn thêm phát nữa
Mặc dù tui thấy cái thiết lập B cũng ngon nhưng Trì Trì trở mặt như tró, cần được dạy dỗ :)))) Vote bé Lăng tán Trì tró sml :)))
-2 Comments-
thầy lục lưu manh quá đi. làm thầy lăng cứ quạo hết cả lên
Quạu thiệt chớ :)))