[ĐAM MỸ] ĐẾ VƯƠNG CÔNG LƯỢC – CHƯƠNG 151
Chương 151 – Âm thanh ma quỷ [Cháy khét cũng phải ăn]
Đại quân tạm thời nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở vùng đảo san hô này ba ngày, buổi chiều ngày thứ tư, Tiết Hoài Nhạc tới bẩm báo, nói là tất cả thuyền bè bị tổn hại đều đã tu sửa xong, các tướng sĩ bị thương cũng đã sắp xếp thỏa đáng, bất cứ lúc nào đại quân cũng có thể nghênh chiến trở lại.
“Tướng quân vất vả rồi.” Sở Uyên đi xuống long ỷ: “Chắc mấy ngày nay lại không ngủ không nghỉ, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tiết Hoài Nhạc vừa định lui ra ngoài thì lại nhớ tới một chuyện, vì vậy nói: “Đúng rồi, sáng nay lúc mạt tướng cùng Tây Nam Vương tuần tra quân doanh, thấy Vương gia dường như không được khỏe.”
Sở Uyên: “….”
Tiết Hoài Nhạc ho khan hai tiếng, lại cảm thấy hình như mình hơi lỗ mãng một chút, vì vậy giấu đầu hở đuôi nói: “Mạt tướng vốn định tìm Cửu điện hạ báo một tiếng, nhưng từ sáng đến giờ vẫn chưa gặp được, cho nên mới thuận miệng nói một chút.”
“Lui xuống đi.” Sở Uyên phất tay một cái: “Trẫm biết rồi.”
Tiết Hoài Nhạc lui ra khỏi khoang thuyền, thở một hơi thật dài, nhanh chóng trở về doanh trướng của mình —- Vừa rồi mình đúng là trúng tà, tại sao chuyện này mà cũng có thể tùy tiện nhắc tới.
Sở Uyên gọi Tứ Hỉ vào, hỏi: “Vương gia đâu?”
“Đã trở về, mới vừa trở về.” Tứ Hỉ cười ha hả nói: “Hình như là về phòng ngủ, Hoàng thượng có cần lão nô đi mời không?”
“Không cần đâu.” Sở Uyên đứng dậy: “Trẫm tự tới đó.”
Tứ Hỉ đi theo phía sau nghĩ thầm, sáng sớm nay vừa mới tách ra, lúc này đã vội đi tìm, thật sự là rất tốt!
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bàn, uống một hơi liền ba bát trà lạnh mới cảm thấy cổ họng thoải mái một chút.
“Làm sao vậy?” Sở Uyên đẩy cửa bước vào.
“Cái gì làm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt buông chén trà: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Bên ngoài thì có thể xảy ra chuyện gì, ta là hỏi ngươi.” Sở Uyên đưa tay lên trán hắn thử nhiệt độ, bất đắc dĩ nói: “Đang phát sốt, chính ngươi không biết sao?”
“Nhiễm phong hàn, chiều nay thì không sao rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Hơn nữa không phải bây giờ ta đã trở về nghỉ ngơi rồi ư?”
“Lên giường đi.” Sở Uyên nói: “Ta đi tìm Tiểu Cẩn.”
“Chuyện nhỏ xíu này không cần phải làm phiền Diệp Cốc chủ đi?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tùy tiện tìm một quân y, hoặc là Dao Nhi cũng được nữa.”
“Sao vậy? Sợ hắn thật sự trị ngươi thành không giơ?” Sở Uyên buồn cười.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cũng không phải là không có khả năng.”
Sở Uyên lười ba hoa với hắn, bảo Tứ Hỉ đi mời Diệp Cẩn, lại phân phó nội thị đưa nước nóng tới, tự mình vắt khăn ấm giúp Đoạn Bạch Nguyệt lau mặt: “Những chuyện còn lại cứ giao cho Dao Nhi và Thiên Phong đi, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất hai ngày.”
“Phong hàn thôi mà cũng phải —ui, được được được, ta ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt hít một ngụm khí lạnh: “Vì sao đang sinh bệnh mà còn bị bấm.”
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa một bên má tới gần hắn.
Diệp Cẩn đưa tay đẩy cửa ra.
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nằm lại trên giường.
Đại chiến sắp tới rồi, các ngươi không thể yên tĩnh một chút hả??? Ban ngày tuyên dâm như vậy là sao??? Diệp Cốc chủ ngồi xuống bên giường, trước tiên là dùng ánh mắt khiển trách ca ca của mình một chút, sau đó mới bắt mạch chẩn bệnh, một lát sau, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Sở Uyên hỏi: “Trừ hói đầu và không giơ ra, còn có chứng bệnh gì khác hay không?”
Diệp Cẩn nghẹn họng, không cam lòng nói: “Phong hàn.”
“Làm phiền ngươi.” Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn.
Diệp Cẩn giận dữ trở về sắc thuốc, Ôn Liễu Niên bưng một đĩa cá mặn đi tới, thấy hắn vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm cái gì trong miệng, vì vậy tò mò hỏi: “Diệp Cốc chủ đang nói gì vậy?”
“Đầu hói có cái gì tốt!” Diệp Cẩn đưa hai tay đặt lên hai vai hắn, rất cần tìm một người có thể an ủi tâm hồn mình một chút.
Có điều hết lần này tới lần khác Ôn Liễu Niên lại không chịu phối hợp, nói: “Ta thấy rất tốt.”
“Đầu hói đó, như thế này này!” Diệp Cẩn dựng ngón trỏ, đưa lên đỉnh đầu mình vẽ một cái vòng tròn, sau đó nói: “Hơn nữa những kẻ hói đầu thì hơn phân nửa đều là không giơ, là thần y nói đó.” Thần y chính là ta.
Ôn Liễu Niên ha ha cười khan, nhìn phía sau lưng hắn: “Diệu Tâm đại sư tới.”
Diệp Cẩn đỡ mép thuyền ho khan.
Diệu Tâm nói: “A di đà phật.”
Diệp Cẩn bình tĩnh xoay người.
Diệu Tâm nói: “Tiểu tăng đúng lúc có chuyện muốn tìm Cửu điện hạ.”
“Bây giờ thì không được, ta phải đi sắc thuốc.” Diệp Cẩn kéo Ôn Liễu Niên tới chắn trước mặt mình, thành tâm đề nghị: “Hay là nói với Ôn đại nhân đi.”
Ôn Liễu Niên: “….”
Diệu Tâm nói: “Có liên quan đến Hoàng thượng.”
Diệu Tâm: “….”
Ôn Liễu Niên nói: “Diệp Cốc chủ đã đi rồi.”
Diệu Tâm nói: “Tiểu tăng thấy được.”
Ôn Liễu Niên lại nói: “Chuyện có liên quan đến Hoàng thượng, bản quan cũng không có quyền can thiệp.” Cho nên hay là cứ để ta trở về ăn cháo cá đi.
Diệu Tâm hơi nghiêng người, Ôn Liễu Niên vội vàng nói cảm ơn rồi chạy trối chết, rất sợ chậm một chút sẽ bị kéo lại. Cũng không thể nói rõ rốt cuộc là có chỗ nào không đúng, nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy vị đại sư này thật sự có chút dọa người.
“Phải một lúc lâu nữa thuốc mới sắc xong.” Sở Uyên giúp Đoạn Bạch Nguyệt trải đệm chăn: “Ngủ một lát được không?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ.” Mấy ngày nay quá bận rộn chuyện quân vụ, đúng là hắn cũng thấy hơi mệt, lúc này lại phát sốt đầu óc choáng váng, vì vậy nắm tay Sở Uyên không bao lâu liền ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy trên môi có người chạm nhẹ một cái, mềm mại ẩm ướt.
Sở Uyên giúp hắn đắp kín chăn, nhẹ nhàng bước ra khoang thuyền.
“Hoàng thượng.” Tư Không Duệ đang đứng nói chuyện với Tứ Hỉ bên ngoài: “Đoạn huynh bị bệnh sao?”
“Phong hàn mà thôi.” Sở Uyên nói: “Tiểu Cẩn đang sắc thuốc, vẫn chưa đưa tới.”
“Phong hàn à.” Tư Không Duệ lo âu: “Đã ăn cơm chưa?”
Sở Uyên dừng một chút, lắc đầu.
“Người sinh bệnh sao có thể không ăn chứ?” Tư Không Duệ vỗ đùi nói: “Như vậy biết khi nào mới khỏi bệnh được.”
“Tứ Hỉ.” Sở Uyên nói.
“Hoàng thượng yên tâm, lão nô sẽ đi phân phó phòng bếp ngay.” Tứ Hỉ khom người.
“Đừng đừng, lúc Đoạn huynh sinh bệnh khẩu vị rất kém.” Tư Không Duệ gọi Tứ Hỉ lại: “Những món bình thường huynh ấy sẽ không chịu ăn đâu.”
Sở Uyên hỏi: “Vậy hắn muốn ăn cái gì?”
Tư Không Duệ nói: “Cháo trắng.”
Sở Uyên: “….”
“Cháo trắng này cũng không phải là loại cháo trắng bình thường a.” Tư Không Duệ xoa xoa hai tay, mặt mày ngưng trọng nói: “Phải là Kim thẩm thẩm tự tay nấu mới được.”
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Nhưng lúc này trẫm đi đâu tìm Kim thẩm thẩm đây?”
“Không có Kim thẩm thẩm…” Tư Không Duệ lẩm bẩm lẩm bẩm trong miệng, giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe ra: “Không có Kim thẩm thẩm, vậy người yêu nấu cũng được mà…”
Sắc mặt Sở Uyên lập tức cứng đờ.
“Ta còn có chút chuyện phải tìm Mộc Si tiền bối.” Tư Không Duệ bình tĩnh nói: “Đi trước nha.”
Sở Uyên nhìn theo hắn cho tới khi khuất bóng, vẫn đứng bất động tại chỗ.
Tứ Hỉ công công ở bên cạnh dè dặt quan sát vẻ mặt Hoàng thượng một lúc lâu, mới nói: “Thật ra thì nấu cháo trắng cũng không khó.”
Sở Uyên đá một cước vào mạn thuyền.
Tứ Hỉ cười ha hả nói: “Hay là để lão nô nấu, Hoàng thượng đứng bên cạnh xem, coi như xem một chuyện mới lạ. Lúc này đầu bếp trong quân doanh đều đang bận nấu cơm cho các tướng sĩ ăn, chỉ một bát cháo trắng mà thôi, có thể tự mình làm cũng đừng nên phiền đến họ.”
Sở Uyên nói: “Đi.”
Phòng bếp nhỏ này vốn là nơi dành riêng cho Sở Uyên, nhưng lâu nay hắn đều ăn chung nồi với các tướng sĩ nên cũng không dùng tới, lần duy nhất nơi này được sử dụng là để nấu chè cho Đoạn Bạch Nguyệt ăn, đây là lần thứ hai. Sở Uyên nhón một quả táo trên đĩa, vừa ăn vừa nhìn Tứ Hỉ đổ gạo đã vo sạch vào nồi, thêm nước, lại nhóm lửa lên chậm rãi nấu.
Sở Uyên hỏi: “Như vậy là xong sao?”
“Hầm như thế thêm gần nửa canh giờ nữa là có thể ăn.” Tứ Hỉ nói: “Vừa rồi nghe giọng Tây Nam Vương hơi khô khốc, hầm nhuyễn một chút sẽ dễ ăn hơn.”
“Hoàng thượng?” Đoạn Dao ôm Tiểu Kim Tử đi ngang qua, thò nửa đầu vào cửa phòng buồn bực hỏi: “Đang làm cái gì vậy?”
Sở Uyên nói: “Nấu cháo.”
Đoạn Dao vô cùng mờ mịt, chẳng lẽ trong quân doanh không còn một đầu bếp nào nữa sao? Vì sao tẩu tẩu nhà mình lại phải đích thân nấu cháo chứ?
“Vương gia bị bệnh, nhiễm phong hàn.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói.
Đoạn Dao nói: “Nha… Ô?”
Sở Uyên buồn cười: “Sao hả?”
“Ca ca rất ít khi sinh bệnh, ngoại trừ thời gian trúng độc Kim Tàm Tuyến trước đây.” Đoạn Dao đi vào phòng, Tiểu Kim Tử rất thích Tứ Hỉ, vẫn luôn nhìn hắn, cảm thấy chắc gia gia này rất là mềm mại. Sở Uyên xoa xoa cánh tay của nó, cũng cười theo: “Đáng yêu như vậy.”
Tiểu Kim Tử thuận thế nhào vào lòng Sở Uyên, ôm cổ hắn kề sát vào hôn một cái, cười khúc khích.
“Mập lên rồi.” Sở Uyên ôm nó ngồi xuống băng ghế nhỏ: “Xem ra ngươi và Tiểu Cẩn chăm sóc rất tốt.”
“Cũng không phải chỉ mình ta và Diệp đại ca, mọi người đều thích tiểu tử này.” Đoạn Dao ngồi xổm bên cạnh, cầm cây quạt nhỏ quạt lửa: “Nhất là Tư Không ca ca, mỗi ngày trở về phòng ngủ, dù phải đi đường vòng cũng phải qua nhìn nó một chút.”
Sắc trời dần dần tối đi, Tứ Hỉ châm ngọn nến trên bàn lên, cẩn thận dùng cái lồng đèn bao lại để phòng cháy, lại pha một bình trà nóng cho hai người. Sở Uyên một tay ôm Tiểu Kim Tử, một tay cầm quạt học theo Đoạn Dao quạt lửa, Đoạn Dao cười hì hì ngồi xổm một bên, kể lại vài chuyện về Tây Nam Phủ cho hắn nghe. Ánh sáng ngọn nến mờ mờ ảo ảo, ba người chen chúc trong một phòng bếp nhỏ, cúi đầu nhẹ giọng nói cười, nhìn qua rất là ấm áp.
Diệp Cẩn xa xa nhìn thấy, nhìn trời, cũng không phải là rất muốn tham dự.
Thẩm Thiên Phong nhẹ giọng nhắc nhở: “Diệu Tâm đại sư.”
“Cái gì?” Diệp Cẩn nhìn hắn.
“Diệu Tâm đại sư.” Thẩm Thiên Phong nói: “Ở ngay đằng trước.”
Diệp Cẩn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Diệu Tâm đang đứng ở một góc u tối, cũng đang nhìn về phía phòng bếp. Hơn nửa thân người đều bị bóng đêm bao phủ, không thấy rõ biểu tình trên mặt ra sao.
“Giả quỷ hả?” Diệp Cẩn chấn kinh: “Nếu để Ôn đại nhân thấy thì chắc sẽ bị dọa ngất xỉu.”
“Qua xem thử đi.” Thẩm Thiên Phong nói.
Diệp Cẩn bĩu môi, nhanh chân theo sát phía sau hắn.
“Đại sư.” Thẩm Thiên Phong cung kính nói: “Đêm xuống gió thổi lạnh, vì sao lại đứng một mình ở đây?”
Diệu Tâm khép hờ mắt, nói: “Hoàng thượng không nên là bộ dáng này.”
Diệp Cẩn lập tức hùa theo: “Ừ!”
Thẩm Thiên Phong có chút đau đầu, nhẹ nhàng nhéo nhéo thắt lưng hắn một chút, không được làm rộn.
Diệp Cẩn lầm bầm lầu bầu.
Diệu Tâm nói: “Chiến sự đang là lúc hết sức căng thẳng, cho dù là chuyện gì cũng không thể để Hoàng thượng phân tâm, nếu Cửu điện hạ có thời gian rãnh rỗi thì nên khuyên nhủ Hoàng thượng nhiều một chút đi.”
Nghe giọng điệu của hắn có vài phần cường ngạnh, Diệp Cẩn không hiểu ra sao, vừa định mở miệng nói gì thì Thẩm Thiên Phong cũng đã nói: “Đa tạ đại sư nhắc nhở.”
Diệu Tâm chắp hai tay trước ngực: “Vậy tiểu tăng xin phép lui về trước.”
Thẩm Thiên Phong cười cười: “Đại sư cứ tự nhiên.”
Sau khi nhìn bóng lưng hắn đi khuất, Diệp Cẩn hỏi: “Có ý gì?”
“Không biết.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu: “Cũng chính vì không biết rõ nguyên do, cho nên mới không thể hỏi nhiều.”
Diệp Cẩn lắc đầu: “Ta không hiểu.”
“Chính ngươi cũng nói rồi đó, thời gian gần đây hành vi cử chỉ của Diệu Tâm đại sư có chút kì quái.” Thẩm Thiên Phong dắt tay Diệp Cẩn đi tới chỗ sáng hơn: “Hắn là người Hoàng thượng đưa tới, nếu chúng ta thấy có gì thắc mắc ngờ vực thì cũng nên hỏi Hoàng thượng trước mới đúng.”
“Võ công người này cực cao.” Diệp Cẩn nhíu mày: “Nghìn vạn lần đừng xảy ra nhiễu loạn gì nữa đó.” Chứ nếu hắn phát điên lên thật thì lại phải cắt thêm nhân thủ đặc biệt canh chừng, hoặc đối phó hắn nữa.
“Hoàng thượng cũng là người có chừng mực có phân tấc.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bờ vai hắn: “Huống chi Tiểu Diệp Tự nổi danh trung thành hết lòng vì nước như vậy, cũng không đến mức gây ra phiền phức lớn gì, chỉ có điều những nhiễu loạn nho nhỏ cũng phải đề phòng.”
“Trên đời này lấy đâu ra vị đại sư nào thích xen vào chuyện của người khác như hắn!” Diệp Cẩn lại nhìn về phía phòng bếp: “Còn nữa, cái gì gọi là “Hoàng thượng không nên là bộ dáng này” chứ?” Nấu nồi cháo pha bình trà mà thôi, có gì to tát đâu?
“Ngày mai nói tiếp đi.” Thẩm Thiên Phong nói: “Cũng không vội gì một đêm này.”
Diệp Cẩn đau đầu, bị hắn dắt tay đi về chỗ ở, đi một đoạn lại giận dữ nói: “Đầu hói chính là đồ phiền phức!”
Bất kể là hói đỉnh đầu, hay là trọc đầu, cũng không có gì khác nhau.
Nấu xong một bát cháo nóng hổi, Sở Uyên bỏ lên khay bưng trở về khoang thuyền, Đoạn Dao ôm Tiểu Kim Tử, đứng xếp hàng bên cạnh Tứ Hỉ cười tươi như hoa, quả thật chỉ khác Tứ Hỉ ở chỗ mặt đầy nếp nhăn mà thôi.
Hình như đã nhìn thấy cảnh Tây Nam Phủ khắp nơi giăng đầy hồng trù đoạn, cùng với bàn lớn chất đầy hoa sinh, hạt dưa, bát bảo đường rồi.
Sở Uyên ghé vào bên giường, đưa tay nhéo mũi Đoạn Bạch Nguyệt.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong, thuận thế cầm tay hắn: “Giờ nào rồi?”
“Trời đã tối rồi, ngươi ngủ thật lâu.” Sở Uyên đỡ hắn ngồi dậy: “Thoải mái hơn chưa?”
“Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phong hàn mà thôi, ta đâu có yếu ớt như vậy. Nếu không phải vì ngươi, lúc chiều ta cũng chỉ uống chén trà rồi lại đi ra ngoài làm việc.”
“Trong lòng ngươi, cả quân doanh Đại Sở này của ta không có ai sao?” Sở Uyên bưng bát cháo, thổi nguội một muỗng rồi đút cho hắn: “Phải để ngươi một mình chạy đông chạy tây.”
“Chuyện này không giống.” Đoạn Bạch Nguyệt ho khan mấy tiếng: “Ta thích giúp ngươi xử lý mọi chuyện.”
Sở Uyên cười cười, lại đút cho hắn một muỗng cháo trắng: “Ăn có ngon hay không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tàm tạm.”
“….”
Sở Uyên bưng bát cháo đi.
Đoạn Bạch Nguyệt thành tâm nói: “Hình như khét rồi.”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quỳnh tương ngọc dịch.”
Sở Uyên cắn môi dưới, nhẫn cười.
“Tiểu ngốc, có gì mà vui vẻ vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa mũi hắn, buồn cười: “Thật sự là khét mà, không tin ngươi cứ nếm thử xem.”
Sở Uyên cầm bát cháo nhét vào tay hắn: “Cháy khét cũng phải ăn hết, một muỗng cũng không được phép chừa lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không kén chọn, vài hớp đã ăn sạch sẽ: “Hết rồi, hài lòng chưa?”
Sở Uyên rót chén trà cho hắn súc miệng, lại nhìn hắn uống thuốc xong rồi mới rửa mặt lên giường, ôm thân thể hắn thử nhiệt độ một chút: “Vẫn còn hơi nóng, mau ngủ đi.”
“Ta sinh bệnh rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hôn một chút.”
Sở Uyên kề sát vào cắn lên môi hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Có thích ta hay không?”
“Thích.” Sở Uyên nhéo hai má hắn kéo sang hai bên: “Không cho phép nói chuyện, mau nhắm mắt lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt phất tay dập tắt ngọn nến, vòng tay ôm hắn rất chặt, trong bóng đêm lại cùng hắn trao đổi một nụ hôn nữa rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ. Sở Uyên lấy một ít thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa ấn lên vùng xung quanh huyệt thái dương, cảm giác mát lạnh dễ chịu, mùi thuốc cũng rất thơm.
Người tập võ xưa nay thân thể tráng kiện, ngày hôm sau Đoạn Bạch Nguyệt đã hoàn toàn khỏe mạnh. Mới sáng sớm Sở Uyên đã tuyên triệu Tiết Hoài Nhạc và mọi người tới phòng nghị chính, Đoạn Bạch Nguyệt tựa người vào mạn thuyền duỗi thắt lưng, vừa xoay người lại đã thấy Đoạn Dao và Tư Không Duệ đứng phía sau mình, nụ cười rực rỡ xán lạn.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trúng tà rồi?”
“Lúc này ngươi nên cảm ơn ta thật nhiều biết không.” Tư Không Duệ bước tới, thân thiết ôm vai hắn: “Tối hôm qua ăn cháo rồi chứ?”
“Đồ chơi kia là ngươi nấu đó hả?” Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày ghét bỏ: “Chắc là đáy nồi cũng đen thui, cháo gì toàn là mùi cháy khét, ta còn phải cảm ơn ngươi ư?”
Đoạn Dao nói: “Không phải Tư Không ca ca nấu đâu, là tẩu tẩu đó.”
Đoạn Bạch Nguyệt cả kinh, hỏi: “Ai?”
“Thế nào, công đầu thuộc về ta đó.” Tư Không Duệ cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần, đúng là trăm triệu lần không nghĩ tới, cũng có một ngày mình có thể phái Hoàng thượng vào bếp nấu cơm, công tích vĩ đại như vậy, quả thật rất đáng giá được viết vào gia phả, trang trí thật đẹp, treo lên tường.
“Đoạn đầu vốn dĩ nấu tốt lắm, nhưng sau đó tẩu tẩu nghe ta kể chuyện về Tây Nam Phủ, quên chú ý lửa nên cháy mất.” Đoạn Dao nói: “Nhưng cũng không cháy nhiều mà, tầng trên cùng vẫn còn có thể ăn được….Ca, ca ngươi có thể thu liễm nụ cười một chút được không?”
Tư Không Duệ đỡ trán, ghét bỏ nói: “Ngươi cũng chỉ có được chút tiền đồ như thế.” Tốt xấu gì cũng là một biên cương vương, vì sao nhìn qua lại giống tên ngốc bên đường như vậy, nếu lúc này mình cùng hắn tuyệt giao thì không biết có còn kịp không.
Đoạn Bạch Nguyệt dùng sức vỗ vỗ bờ vai hắn, rất là sung sướng, sảng khoái đến tận chân tơ kẽ tóc, thuận tiện hồi tưởng lại mùi vị bát cháo mới ăn tối hôm qua — nếu biết như vậy thì nên ăn chậm một chút.
Một chiếc thuyền nhỏ đang lướt sóng như thoi đưa trước đại quân, bên trên là Trác Vân Hạc và Ôn Liễu Niên. Trận chiến đầu tiên Đại Sở thắng nên tất nhiên tinh thần chiến đấu của các tướng sĩ đều tăng vọt, xoa tay chuẩn bị đánh trận thứ hai. Diệp Cẩn và Đoạn Dao cũng đã phối xong thuốc, phân phát cho mỗi chiếc thuyền, sáng sớm hai ngày sau, chiến đội tăng tốc độ xông về phía Phỉ Miễn quốc một lần nữa, màn sương dày đặc phủ xuống hải đảo, làm cho bầu không khí càng trở nên yên tĩnh và âm trầm, khoảng cách hai bên càng lúc càng bị rút ngắn thì tầm mắt cũng càng lúc càng rõ ràng.
Lưu Cẩm Đức đứng ở đầu thuyền, phía sau hắn là hàng trăm chiến thuyền, cùng với hàng trăm chiến kỳ màu đen bay phần phật trong gió.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày không vui.
Sở Uyên cười cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Thấy ánh mắt tham lam không chút nào kiêng kỵ của Lưu Cẩm Đức, Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt Huyền Minh Hàn Thiết, đáy mắt hiện lên sát khí vô biên.
Tiểu Kim Tử cất giọng non nớt gọi: “Nương~~~.”
“Ngoan, nghe lời.” Tứ Hỉ ôm nó dỗ dành: “Cửu điện hạ đang ở bên ngoài rồi.” Tất cả mọi người trong đại doanh Sở quân đều biết, tiểu oa nhi này chỉ xem một mình Diệp Cốc chủ là nương, vô cùng thân thiết, cũng không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Tiểu Kim Tử nhét tiểu trùng béo mập trong tay vào trong bao bố nhỏ, tiếp tục vô cùng cao hứng gọi: “Nương~~~.”
“Ngươi có nghe được âm thanh kì quái nào không?” Đoạn Bạch Nguyệt hạ giọng hỏi.
“Âm thanh kì quái?” Sở Uyên khép hờ mắt lại, ngưng thần nghe một hồi: “Tiếng kèn lệnh sao? Hay là tiếng gió thổi? Không nghe rõ lắm.”
“Cẩn thận một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên gật đầu, đưa tay ý bảo đại quân tạm thời dừng lại tại chỗ.
Cùng lúc đó, Lưu Cẩm Đức cũng hạ lệnh một tiếng, vẫn như cũ là mấy trăm sọt cá Đinh bị trút xuống biển, trong nháy mắt nước biển đã nhuộm đỏ máu, nhưng lần này tướng sĩ Đại Sở phản ứng nhanh không gì sánh được, mau chóng nhét mũi lại rồi đổ thuốc trong bình sứ nhỏ kia xuống biển. Tuy đã mang mặt nạ do Diệp Cẩn cố ý chuẩn bị nhưng Sở Uyên vẫn bị mùi hôi thối kia xộc vào mũi không ít, cả kinh nói: “Đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì vậy?”
“Lam Kiếm Trùng a.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ cần nó đánh rắm một cái thôi cũng có thể xua đuổi được rắn bọ kiến chuột khắp nửa tòa núi.”
Xác cá Đinh nhanh chóng nổi lềnh bềnh trắng cả mặt biển nhưng vẫn không thấy tăm hơi bầy ác sa. Tiết Hoài Nhạc nhân cơ hội hạ lệnh toàn quân tiến công, Lưu Cẩm Đức cũng lệnh cho quan tiên phong thổi kèn lệnh chiến đấu. Hai quân nhanh chóng ùa vào chém giết lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kèn lệnh vang vọng khắp biển trời, đao kiếm ngân thương vung lên, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh lẽo chết chóc.
Diệp Cẩn mới đầu vẫn luôn theo dõi Diệu Tâm, sau lại thấy hắn một thân một mình thâm nhập địch doanh, áo cà sa màu đỏ thêu kim tuyến vàng tung bay trên không trung rực rỡ như cánh bướm, chuỗi hạt tràng trong tay bay tới đâu là máu tươi văng khắp trời tới đó, vì vậy cũng lấy làm kinh hãi.
“Đây mới chính là tăng nhân của Tiểu Diệp Tự.” Thẩm Thiên Phong nói: “Lúc hai quân giao chiến, không cần phải nhân từ nương tay.”
“Ta biết.” Diệp Cẩn lấy lại bình tĩnh: “Ngươi cũng phải cẩn thận.”
Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên đứng ở đầu thuyền, xem quân đội hai bên chém giết kịch liệt. Qua một lúc thật lâu, Sở quân rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, Lưu Cẩm Đức thấy tình thế không ổn, siết chặt áo choàng xoay người vào khoang thuyền.
“Không cho phép ngươi đi.” Sở Uyên nắm chặt cổ tay Đoạn Bạch Nguyệt .
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
“Hắn quỷ kế đa đoan, sẽ không thật sự cùng Đại Sở lấy cứng đối cứng.” Sở Uyên nói: “Tất nhiên cũng đã bố trí cạm bẫy khác, ta không cho phép ngươi đi mạo hiểm.”
“Vậy có đánh nữa không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Đối phương giống như muốn rút lui rồi.”
“Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên chạy tới nhanh như tia chớp: “Tây Nam Vương, dường như đối phương đang cố đánh lừa chúng ta.”
“Đừng nóng vội.” Sở Uyên đưa tay đỡ lấy hắn: “Từ từ rồi nói.”
“Vừa rồi lúc đánh nhau, hơn bốn mươi chiếc thuyền của đối phương cố ý xông vào giữa đội thuyền của Đại Sở, đứng ở đây không nhìn ra được gì nhưng nếu ở trên cao lại có thể phát hiện ra chuyện khác thường.” Ôn Liễu Niên nói: “Giống như là đang bày binh bố trận vậy.”
Chân mày Sở Uyên đột nhiên nhíu lại.
Khóe miệng Lưu Cẩm Đức chậm rãi lộ ra ý cười quỷ dị âm trầm, nghe như có tiếng ca mờ ảo như có như không vang lên, giống như từng sợi từng sợi tơ mảnh, ở giữa không trung đan thành tấm lưới, vững vàng vây chặt đội thuyền của Sở quân.
Triệu Việt nhảy xuống boong thuyền, mở áo choàng ra bao lấy người Ôn Liễu Niên.
Sở Uyên hỏi: “Triều Nhai mê âm?”
“Tám chín phần mười là vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước tiên hãy hạ lệnh toàn quân bịt kín lỗ tai lại, ta lên trên xem thử là những chiếc thuyền nào.”
“Cẩn thận một chút.” Sở Uyên căn dặn.
Đoạn Bạch Nguyệt tung người bay lên đài cao, tiếng ca yêu mị kia càng trở nên rõ ràng, lắt nhắt đâm vào lồng ngực, như là có độc xà đang cắn xé tâm mạch. Rất nhiều tướng sĩ Sở quân đã thống khổ ôm tai quỳ rạp xuống boong thuyền. Tiết Hoài Nhạc biết là có bẫy, muốn hạ lệnh cho đại quân rút lui phía sau nhưng đột nhiên lại có mấy trăm chiếc thuyền của đối phương phóng ra từ trong màn sương dày đặc, thẳng tắp tiến về phía thuyền đội Đại Sở.
Đoạn Bạch Nguyệt phi thân nhảy xuống, cùng Thẩm Thiên Phong một tả một hữu muốn đi giải quyết đội thuyền đang xen lẫn trong chiến đội của Đại Sở để bày binh bố trận. Lưu Cẩm Đức từ xa xa nhìn thấy, vẻ mặt càng trở nên âm trầm, trong Sở quân có người kêu gào thảm thiết, hai mắt đỏ ngầu, giống như là đã biến thành một người khác, giơ đao bổ về phía Đoạn Bạch Nguyệt.
“Không được, phải nghĩ một biện pháp khác.” Diệp Cẩn vội la lên: “Nếu không đợi đến lúc toàn quân đều phát điên thì không còn kịp nữa rồi.”
Ngoài khơi nổi lên từng đợt sóng lớn, tiếng ca yêu mị kia cũng trở nên sắc bén chói tai, càn quấy đến mức người nghe cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt. Đoạn Bạch Nguyệt huy đao chém gãy chiếc thuyền địch cuối cùng, nhưng rồi tiếng ca vẫn còn vang vọng khắp không trung, Lưu Cẩm Đức cười to nói: “Trận pháp đã lập, sợ là ngươi phải chém giết uổng công rồi.”
Giống như có nữ quỷ ở bên tai không ngừng gào khóc, ngay cả Diệp Cẩn cũng thấy tim đập nhanh. Sở Uyên ý bảo hắn trở về khoang thuyền tránh trước, một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn Lưu Cẩm Đức đang đứng xa xa.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, toàn thân Lưu Cẩm Đức hầu như run lên, thầm nghĩ lúc này phải trói hắn lại đem về bên cạnh mình, đem khoảng thời gian hơn hai mươi năm lãng phí kia bù đắp lại lần nữa.
“Tướng quân!” Trác Vân Hạc lau vết máu dính đầy trên mặt, quát lên: “Cứ tiếp tục kéo dài như thế này thì quân ta sẽ thiệt hại rất nghiêm trọng a!”
Hầu như phân nửa tướng sĩ Đại Sở đều bị ma âm yêu mị kia gây thương tích, ngã nhào trên boong thuyền thống khổ lăn lộn, bỏ mặc phản quân chèo thuyền như thoi đưa. Tuy nhóm người Đoạn Bạch Nguyệt đều là cao thủ nhưng cũng không dám mạnh tay chém giết, sợ sẽ ngộ thương các tướng sĩ Đại Sở đã bị tẩu hảo nhập ma không làm chủ được hành động. Chẳng bao lâu sau, Trác Vân Hạc cũng bị thương, cánh tay trái chảy đầy máu tươi, thấy càng ngày càng có nhiều huynh đệ rơi xuống nước, dưới tình thế cấp bách đành phải dứt khoát nắm chặt đại đao, muốn vọt sang bên kia chém giết Lưu Cẩm Đức.
“Trận môn cũng không phải là hắn, ngươi giết hắn rồi cũng vô dụng.” Triệu Việt ngăn hắn lại: “Ở lại nơi này bảo vệ các tướng sĩ nhập ma đi, đừng để bọn họ tự giết lẫn nhau.”
“Nhưng…..” Trác Vân Hạc cực kì nôn nóng, nhưng cũng không biết phải làm sao, hung hăng nhỏ một ngụm nước bọt dính máu.
“Mẫu thân~~~.” Trong khoang thuyền, Tiểu Kim Tử rút miếng bông nhét trong lỗ tai ra, chân nhỏ bò xuống giường.
“Ai dô không được a.” Tứ Hỉ vội vàng ôm nó lên, lại lấy bông tai ra nhét vào: “Nghe lời.”
“Mẫu thân tới ~~~.” Tiểu Kim Tử ngọng nghịu nói.
“Cửu điện hạ đang ở sát vách thôi, ngoan.” Tứ Hỉ ôm nó nhét vào ổ chăn.
Tiểu Kim Tử chu chu môi, vân vê ngón tay.
Xa xa truyền tới tiếng còi của trạm canh gác, sau đó một chiếc thuyền nhỏ màu trắng đang chặt đứt sóng gió chớp giật mà tới.
Sở Uyên mừng rỡ kêu lên: “Chẳng lẽ là Nam tiền bối?”
“E là không phải.” Vừa rồi bị ma âm gây thương tích, sắc mặt Diệp Cẩn cũng có chút trắng bệch, lúc này mới ra khỏi khoang thuyền đi tới chỗ Sở Uyên, nhìn về phía thuyền nhỏ phía xa xa, nói: “Là một nam một nữ.”
Hết chương 151.
-0 Comment-