[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 89
CHƯƠNG 89.
“Không?” Khuất Kinh ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Du Chiêu sẽ từ chối.
Du Chiêu lạnh lùng chỉ ra: “Kim cương lớn như vậy, quá tục khí…”
“Nhưng mà cái này đắt lắm đó…” Khuất Kinh ngơ ngác, “Anh tưởng ai cũng sẽ thích kim cương lớn chứ!”
Du Chiêu nói: “Dùng vàng trắng khắc hoa văn là được rồi, như thế trông tương đối thanh lịch.”
“Ồ…” Khuất Kinh phục hồi tinh thần, gật đầu nói, “Quả nhiên, gu thẩm mỹ của anh không thể theo kịp em được!”
Du Chiêu bất đắc dĩ duỗi tay kéo Khuất Kinh: “Được rồi, mau đứng lên a!”
Khuất Kinh đứng dậy, nhìn Du Chiêu nói: “Cho nên, chỉ cần anh đổi một cái nhẫn thanh lịch hơn cầu hôn em, em sẽ đáp ứng đúng không?”
Du Chiêu lại nói: “Không.”
Khuất Kinh giật mình: “Cái gì? Lẽ nào…”
“Em sẽ không ly hôn với anh.” Du Chiêu yên lặng đáp, “Cho nên sẽ không có tái hôn phục hôn gì đó.”
Hiện tại, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhận thức một điều, chờ khi đám paparazi của Cao Bá Hoa cung cấp cho gã size nhẫn của Du Chiêu cùng Đường Tuấn Vân, gã có thể đoán được Khuất Kinh và Du Chiêu vẫn còn yêu nhau.
Biết được Du Chiêu cùng Khuất Kinh thông đồng với Đường Tuấn Vân diễn một vở kịch lớn tới trêu đùa mình, Cao Bá Hoa trong lòng cũng đã có đáp án.
Bất kể Cao Bá Hoa ra tay từ phía Du Chiêu hay Khuất Kinh, đều không có kết quả. Hai người kia tâm như thép, không dao động dù chỉ một chút. Mềm cứng đều không ăn, dụ dỗ cũng không được, như khối sắt cứng, không cắt được, chỉ có thể phá hủy.
Chỉ có thể phá hủy.
Khuất Kinh đoán không sai. Muốn đưa Khuất Kinh vào tù mà không có bằng chứng cụ thể, chỉ dựa vào khẩu cung của Liddicoat là không có khả năng. Dù sao Khuất Kinh tốn nhiều tiền nuôi một nhóm luật sư cũng không phải chỉ để ăn cơm mềm. Nếu Cao Bá Hoa đối với chuyện này kiêu ngạo như vậy, tất nhiên dã phải có chứng cứ xác thực, chờ tới thời điểm then chốt tung ra.
Hiện tại, chính là thời điểm then chốt.
Sáng sớm hôm sau, Khuất Kinh tới công ty, vừa nghe xong báo cáo buổi sáng liền nhận được giấy triệu tập của cảnh sát. Lần này không phải hỗ trợ điều tra, mà là chính thức gọi tới. Khuất Kinh cùng Thang Kha đều biết chuyện này có nghĩa là gì.
Trước khi đi, Khuất Kinh trầm tĩnh lấy ra một tờ văn kiện, đưa cho Thang Kha: “Cậu đem tài liệu này giao tận tay cho Chiêu tổng.”
Thang Kha hai tay tiếp nhận văn kiện, trịnh trọng gật đầu với Khuất Kinh.
Khuất Kinh tới sở cảnh sát, muốn nhìn xem rốt cuộc là điều gì khiến Cao Bá Hoa nắm chắc phần thắng như vậy. Nhân viên điều tra dường như nhận định Khuất Kinh có tội, giọng chắc nịch hỏi: “Anh không quen Liddicoat, vậy Tô Tín Xuân chắc anh biết chứ?”
“Tô Tín Xuân?” Khuất Kinh nhíu mày, “Là… Sage?”
“Không sai, chính là hắn, Sage Su.”
“Anh ta là giám đốc chi nhánh ngân hàng tư nhân của tôi.” Khuất Kinh nghe điều tra viên nhắc tới Tô Tín Xuân liền biết lành ít dư nhiều. Tô Tín Xuân là cố vấn, quản lý ngân hàng tư nhân, nắm giữ rất nhiều tư liệu về tài khoản ngân hàng của Khuất Kinh. Nếu như người này muốn hại Khuất Kinh, đối với hắn sẽ là phiền toái lớn.
Điều tra viên nhìn sắc mặt Khuất Kinh trở nên nghiêm nghị liền đắc ý: “Anh ta nói, trước khi anh thu mua cổ phiếu của công ty kỹ thuật X có lệnh cho anh ta chuyển tiền cho một tài khoản cá nhân ở nước ngoài, giao dịch hơn mười triệu đô la Mỹ. Thông tin tài khoản đã được xác nhận, anh muốn xem không?”
Khuất Kinh nhận lấy tài liệu vừa điều tra viên, chau mày.
“Anh không nói gì sao?” Điều tra viên châm biếm, “Lần trước tới điều tra anh đáp trả rất dí dỏm mà!”
“Ừm.” Khuất Kinh đáp, “Tôi có quyền hài hước, cũng có quyền giữ im lặng.”
Sự tình trở nên phức tạp, Khuất Kinh liền giữ yên lặng.
Điều tra viên lại nói: “Tốt. Anh có thể tiếp tục giữ im lặng tới khi ra tòa cũng được. Chúng tôi đã quyết định chính thức kiểm soát mọi hành vi của anh. Khuất tổng, chuẩn bị ra tòa đi.”
Khuất Kinh biết, bản thân chính thức bước vào con đường kiện cáo.
Thực sự là tai họa bất ngờ.
Khuất Kinh trầm tư rời khỏi viện cảnh sát. Chân trước vừa ra khỏi chân sau liền nghe được thanh âm Du Chiêu gọi hắn. Khuất Kinh vừa quay đầu liền thấy Du Chiêu cầm một văn kiện, nổi giận đùng đùng bước tới.
“Sao vậy?” Khuất Kinh nhìn Du Chiêu.
Du Chiêu giơ tập văn kiện lên, chất vấn: “Anh bảo Thang Kha đưa cho em cái này là có ý gì?”
“Có ý gì? Không phải rất rõ ràng sao?… Chẳng nhẽ Thang Kha đưa nhầm rồi?” Khuất Kinh mang theo nghi hoặc nhận lấy văn kiện từ Du Chiêu, nhìn qua xác nhận chính là đơn ly hôn mà hắn đã ký, nói, “Không sai a.”
Sắc mặt Du Chiêu trở nên rất khó coi: “Em đã nói rồi, em sẽ không ly hôn với anh.”
“Nhưng mà… Tình hình hiện tại, đây là lựa chọn tốt nhất.” Khuất Kinh trả lời, “Tuy rằng chúng ta đều hy vọng kết quả tốt nhất, nhưng cũng nên chuẩn bị với tình huống xấu nhất, đúng không? Anh nghĩ em sẽ hiểu.”
“Em đã nghĩ vậy.” Du Chiêu viền mắt đỏ bừng, “Em cứ tưởng rằng mình có thể thoải mái mà chấp nhận. Nhưng em sai rồi, em không muốn thế. Em muốn tới Đảo Thiên Nga, muốn cùng anh làm những chuyện ngớ ngẩn… Em muốn ngốc một lần.”
Khuất Kinh nhìn Du Chiêu rưng rưng muốn khóc, duỗi tay vuốt ve mặt y.
Du Chiêu tiếp tục nói: “Em xin lỗi, ban đầu vì tài sản mới kết hôn với anh.”
“Không sao.” Khuất Kinh đáp, “Hoa mân côi của anh, không sao hết.”
Du Chiêu lắc đầu, cười khổ: “Em rất yêu anh. Em muốn ở bên cạnh anh, dù giàu sang phú quý hay nghèo khó. Phá sản thì chúng ta cùng phá!”
Khuất Kinh nghe được Du Chiêu “lời nói hùng hồn”, bất giác nở nụ cười, ôm lấy y, không biết phải nói gì: “Anh cũng yêu em.”
__________ Đây là đường phân cách an ủi * Không cần lo sợ * Công lý sẽ chiến thắng __________
Nếu đã không cần lừa gạt qua mặt Cao Bá Hoa, cũng không hành động ngu xuẩn là ly hôn, Khuất Kinh và Du Chiêu cũng không cần diễn vai vợ chồng bất hòa, một lần nữa dính lấy nhau, ân ân ái ái mà chia sẻ chung một gian phòng.
Sự hiện diện của Đường Tuấn Vân tất nhiên cũng không cần thiết. Hắn cầm số tiền còn lại, tạm biệt Khuất Kinh và Du Chiêu, nói: “May mắn ban đầu tôi và Khuất Kinh không thành.”
“Sao lại nói như vậy?” Du Chiêu tò mò hỏi.
Đường Tuấn Vân trả lời: “Nếu như tôi kết hôn với anh ta, anh ta cũng sẽ không yêu tôi giống như yêu anh.”
Du Chiêu dường như không hiểu, nhìn thẳng Đường Tuấn Vân.
“La Lan từng nói, yêu có thể không do dự, nhưng hôn nhân cần có trách nhiệm.” Đường Tuấn Vân đáp, “Nếu chúng tôi cùng nhau, sẽ chỉ là miễn cưỡng chịu đựng nhau mà thôi.”
Du Chiêu cũng từng cho rằng hôn nhân là sự khiên cưỡng giữa hai bên.
Chính Khuất Kinh phá vỡ định kiến của y, khiến y nhớ tới những chuyện y chôn sâu trong lòng: Đảo Thiên Nga.
Du Chiêu ở Du gia không được mấy ngày lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về Khuất gia. May là hành lý của y không nhiều, hai cái valy là đủ. Vừa đi tới cửa lớn liền thấy Đoạn Khách Nghi đang cắt tỉa cây cảnh.
Đoạn Khách Nghi liếc mắt nhìn Du Chiêu một cái: “Về Khuất gia?”
“Đúng vậy.” Du Chiêu nhìn Đoạn Khách Nghi, mấy ngày qua Đoạn Khách Nghi gầy đi không ít, “Ngài giữ gìn sức khỏe. Cảm ơn ngài đã chăm sóc mấy ngày qua.”
Đoạn Khách Nghi từ lỗ mũi cười lạnh một tiếng: “Ta chăm sóc ngươi khi nào?”
“…” Quả thực không thể đáp lại, Du Chiêu lúng túng đến tê cả da đầu, “Vậy tôi đi trước.”
Đoạn Khách Nghi ánh mắt trống rỗng, không tiếp lời.
Du Chiêu mỉm cười cho qua, rời khỏi nhà của Đoạn Khách Nghi ___ Hoặc nói, nơi này cũng không phải là nhà của Đoạn Khách Nghi.
Mặc dù Đoạn Khách Nghi quần là áo lượt, vàng bạc châu báu đầy người, nhưng xét ở phương diện nào đó, ông ta là người không có nhà để về.
Mà Du Chiêu đang chạy về phía vòng tay ôm ấp của Khuất Kinh.
Chỉ cần có Khuất Kinh, nơi ấy chính là nhà.
Khuất Kinh ôn nhu cười với y, nhận lấy valy, nói: “Chúng ta đi thôi vợ ơi.”
Rốt cuộc cũng có thể thoải mái gọi Du Chiêu một tiếng “vợ” mà không phải “vợ cũ” khiến Khuất Kinh cực kì cao hứng. Hắn giống như học sinh tiểu học mới học được từ mới, luôn miệng “Vợ ơi”, “Vợ à”. Du Chiêu nghe nhiều tới phiền.
Du Chiêu ngồi ở ghế phụ, nhìn Khuất Kinh tự lái xe, hỏi: “Thang Kha đâu? Hôm nay không làm tài xế sao?”
Suy nghĩ một chút Du Chiêu liền cười: “Hay bởi cậu ấy nhận mạnh không được chiếm dụng thời gian riêng tư nên anh phải tự mình lái hả?”
“Không phải, cậu ta hiện đang tăng ca này.” Khuất Kinh trả lời.
“Tăng ca làm gì?” Du Chiêu hỏi.
Khuất Kinh đáp: “Anh cần có thông tin từ bộ phân tích. Tới lượt cậu ta thể hiện a!”
Bộ phân tích giấy tờ chất cao như núi, Thang Kha quả thực như bơi giữa biển.
“Bộ phân tích? Chủ yếu là làm cái gì?”
“Bộ phân tích chủ yếu nghiên cứu và phân tích thị trường.” Khuất Kinh trả lời, “Chuyện công ty khoa học kỹ thuật X rất phức tạp, mọi người lúc đó đều cho rằng cổ phiếu của bọn họ sẽ tăng, chỉ có bọn anh cho rằng nó sẽ giảm. Bởi vậy chuyện này cũng được trong giới đồn đại ca ngợi rất nhiều, nói bọn anh có mắt nhìn. Mà Liddicoat cũng bởi vậy mà nhận được tiền thưởng rất lớn. Nhưng thực sự bộ phân tích của công ty cũng cho rằng cổ phiếu X sẽ tăng, là Liddicoat gọi điện cho anh, lúc đó mới anh mới thay đổi.”
“Là cuộc điện thoại kéo dài 15 phút mà cục cảnh sát nói sao?” Du Chiêu hỏi.
“Đúng vậy. Liddicoat nói anh ta chắc chắn cổ phiếu X sẽ giảm.” Khuất Kinh đáp, “Anh ta muốn nhận được sự đồng ý của anh. Chỉ một thao tác có thể lên tới vài triệu, thậm chí chục triệu đô la Mỹ, lại là một quyết định đi ngược tất cả nhận định lúc bấy giờ, nếu không có sự đồng ý của anh thì anh ta không làm được.”
Du Chiêu cau mày: “Anh không hỏi tại sao anh ta lại chắc chắn như thế?”
“Cũng may là không hỏi.” Khuất Kinh cẩn thận đáp, “Nếu như anh hỏi, vậy thật sự sẽ liên quan tới mua bán tin tức.”
Du Chiêu kinh ngạc: “Cho nên… Lúc đó anh không hỏi nguyên nhân liền cho phép anh ta quyết định?”
“Anh tin tưởng năng lực của anh ta.” Khuất Kinh nói, “Liddicoat là nhân viên xuất sắc nhất của công ty, vẫn luôn đáng tin. Anh ta nói dám dùng tính mạng đảm bảo, nếu không thành công, lương thưởng cuối năm cũng không cần. Anh liền nói được, dùng người thì không nghi ngờ, anh tin.”
Du Chiêu lấy lại bình tĩnh: “Cho nên, Tô Tín Xuân dùng tài khoản cá nhân của anh mua đứt khoa học kỹ thuật X cũng là chủ ý của anh?”
“Ừm, vì Liddicoat nói cổ phiếu này nhất định sẽ giảm. Lúc đó mọi người đều cho rằng cổ phiếu sẽ tăng, sau khi cẩn thận suy nghĩ anh thấy nên tin tưởng Liddicoat liền để Tô Tín Xuân giao dịch, quả thực là kiếm được một khoản lớn. Lúc ấy anh còn rất tán thưởng Liddicoat, còn thưởng riêng cho anh ta.” Khuất Kinh thở dài, “Hiện tại cũng trở thành chứng cứ duy nhất chống lại anh.”
Du Chiêu cau mày: “Chỗ Tô Tín Xuân quả thực khó giải thích…”
“Không sai. Trường hợp Tô Tín Xuân đúng là rất khó giải thích. Bởi tất cả những điều Tô Tín Xuân nói đều là sự thật.” Khuất Kinh cau mày.
“Đều là sự thật…”
“Ừm. Quả thực là anh để hắn mua lại Khoa học kỹ thuật X, hơn nữa còn dùng tài khoản cá nhân ở nước ngoài.” Khuất Kinh trả lời, “Rất nhanh sẽ phải ra tòa, nếu chỉ bằng một câu anh tin tưởng phán đoán của Liddicoat thì rất khó! Anh cần nhiều chứng cứ chứng minh việc mua Khoa học kỹ thuật X không phải do mua được tin tức.”
“Nhưng mà, chuyện này liên quan gì tới bộ phân tích chứ?” Du Chiêu nghi hoặc.
Khuất Kinh đang muốn giải thích lại nhận được điện thoại từ Thang Kha.
Thang Kha ngữ khí bình thản: “Tìm được rồi.”
“Bao nhiêu phần?”
“Ba phần.”
“Được rồi.” Khuất Kinh gật đầu, cúp điện thoại.
Du Chiêu kinh ngạc nói: “Ba phần? Ba phần gì?”
Khuất Kinh cười nhạt một tiếng: “Ba phần báo cáo phân tích có liên quan tới Khoa học kỹ thuật X. Trong ba bản cáo này, chuyên viên phân tích đều dự đoán cổ phiếu của nó sẽ hạ giá.”
“Chuyện này…” Du Chiêu suy nghĩ hồi lâu, vồ đùi, “Em hiểu rồi! Anh có thể nói là bởi vì nhìn thấy phần báo cáo này mới quyết định mua!”
Có thêm phần báo cáo này, tự nhiên so với nói miệng “Tôi cảm thấy nó sẽ giảm nên mua” càng thuyết phục hơn. Chỉ có điều, chứng cứ này của Khuất Kinh trong mắt điều tra viên cũng không có bao nhiêu phân lượng: “Chúng tôi đã điều tra cơ sở dữ liệu công ty anh, báo cáo phân tích trong tháng 8 liên quan tới Khoa học kỹ thuật X có tới chín bảy tài liệu dự đoán cổ phiếu tăng, chỉ có ba phần dự đoán giảm. Chẳng nhẽ trùng hợp anh chỉ xem được ba bản báo cáo kia?”
Khuất Kinh hờ hững cười nói: “Tất nhiên không phải. Tất cả tôi đều xem qua. Bản thân tôi cũng là người phân tích chuyên nghiệp, tất nhiên có phán đoán của chính mình. Anh hiểu không? Tôi là lãnh đạo, không phải người đoán ý nhân viên để quyết định.”
“A. Lời này anh để dành lên tòa nói đi!” Điều tra viên lạnh nhạt nói, “Cho dù chứng minh được anh không tư lợi kiếm lời từ việc mua bán tin tức, nhưng cũng không chứng minh được chuyện của Liddicoat.”
“Vấn đề của Liddicoat tôi không cần chứng minh.” Khuất Kinh bắt chéo chân, “Không giống với Tô Tín Xuân, Liddicoat hoàn toàn là nói dối. Không một câu nào là sự thật.”
Điều tra viên nở nụ cười: “Để tòa án xét xử đi!”
Vừa dứt lời trợ lý điều tra vội vã chạy vào, sắc mặt không tốt thấp giọng nói với điều tra viên: “Liddicoat phản cung!”
“Cái gì?” Điều tra viện trợn mắt.
Liddicoat phản cung.
Điều tra viên vội vàng chạy tới trước mặt Liddicoat, nghiêm túc hỏi: “Anh xác định Khuất Kinh không liên quan?”
Liddicoat nói: “Đúng. Tất cả mọi chuyện là một mình tôi làm. Không liên quan gì tới Khuất Kinh.”
Liddicoat bỗng nhiên phản cung, điều tra viên vội tới trán đổ mồ hôi: “Có phải Khuất Kinh uy hiếp anh không?”
“Không phải, anh ta chưa từng liên hệ với tôi.” Liddicoat lắc đầu.
Nghe Liddicoat nói xong điều tra viên có chút tức giận: “Vậy anh biết mình có thể bị truy tố tội làm giả chứng cứ hay không?”
Liddicoat thở dài một hơi: “Vậy thì truy tố đi!”
Nhìn bộ dạng Liddicoat khó chơi, điều tra viên vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể thả Khuất Kinh đi.
Hiện tại Liddicoat nói Khuất Kinh vô tội, mà chứng cứ từ Tô Tín Xuân cũng không đủ, Khuất Kinh tự nhiên không cần ra tòa.
Khuất Kinh bên này bình thản rời khỏi sở cảnh sát, bên kia Cao Bá Hoa ngược lại như lửa cháy tới mông, vội vàng phóng xe tới viện dưỡng lão của Cao đổng.
Cao Bá Hoa trên trán đầy mồ hôi, khi gã chạy tới cửa phòng bệnh của Cao đổng đã thấy em gái gã Cao Phong Hoa từ trong phòng bước ra. Cao Phong Hoa cười nhìn Cao Bá Hoa: “Nhá, Cao tổng… A, không phải, hôm nay ba đã bãi bỏ chức tổng giám đốc của anh. Anh đã không còn là Cao tổng nữa rồi.”
Cao Bá Hoa đỏ mắt: “Là mày? Mày đã giở trò gì?”
“Tôi giở trò?” Cao Phong Hoa cười lạnh, “Người giở trò là anh mới đúng!”
“Mày nói gì…” Cao Bá Hoa vẻ mặt vô tội.
Cao Phong Hoa cười không ngớt: “Bác sĩ đã chính mồm thừa nhận anh bắt hắn làm giả kết quả xét nghiệm. Vốn dĩ gan của tôi tương xứng với ba lại bị tráo thành không. Anh thật độc ác! Chỉ vì sợ tôi tranh giành tài sản thậm chí mạng của ba cũng không thèm để ý!”
Cao Bá Hoa như bị đánh một quyền, nhất thời xây xẩm mặt mày ___ Chuyện này… Sao có thể bị phát hiện… Cao Phong Hoa tuyệt đối không thể tinh ý như vậy được…
Cao Phong Hoa quả thực không biết, người tra được chuyện này chính là paparazi ngầm của gã: Hào Đạt.
Du Chiêu từng nhờ Hào Đạt điều tra bác sĩ kia. Du Chiêu từ hành vi của Cao Bá Hoa có thể thấy gã là kẻ tâm tư nham hiểm, chuyên dùng nhược điểm uy hiếp người khác. Mục tiêu của Cao Bá Hoa là Khuất Kinh, nhưng ngay cả Du Chiêu, thậm chí là Đoạn Khách Nghi cũng đều bị gã nắm được nhược điểm. Bằng cái này, bác sĩ phụ trách Cao đổng nhất định cũng bị Cao Bá Hoa nắm thóp uy hiếp.
Hào Đạt tra được, bác sĩ nọ thời gian ngồi trên ghế nhà trường từng gian lận, nếu như bị phát hiện chắc chắn tiền đồ cả đời coi như hủy. Cao Bá Hoa dùng chuyện này tới uy hiếp, để hắn sửa lại kết quả xét nghiệm của Cao Phong Hoa.
Không nghĩ tới chuyện này bị Du Chiêu tra được. Du Chiêu lập tức đem tin này nói cho Cao Phong Hoa. Cao Phong Hoa là vừa giận vừa mừng tới báo tin cho Cao đổng. Mà Cao đổng cũng vậy, một bên căm hận Cao Bá Hoa, một bên vui mừng giữ được mệnh.
Cao Phong Hoa lập tức phẫu thuật hiến gan, mà Cao đổng cũng lập tức cắt chức tổng giám đốc của Cao Bá Hoa.
Lúc này Du Chiêu lại nhờ Mandy tìm vài “nhân sĩ xã hội” tới “đàm luận” cùng Liddicoat, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đem tin tức Cao Bá Hoa đã thất thế cho Liddicoat, Liddicoat liền phản cung.
Khuất Kinh thoát khỏi kiện cáo tự nhiên vui mừng. Mà Du Chiêu lại đang mang thai, quả thực là niềm vui nhân đôi.
Tất nhiên lo lắng cũng có ___ Du Chiêu mặc dù mang thai nhưng vẫn bận bịu không ngừng, vì sự kiện khu nghỉ dưỡng tại Đảo Thiên Nga mà đầu tắt mặt tối. Khuất Kinh vốn muốn khuyên y, tỉ mỉ nghĩ lại lại thôi, chỉ ân cần ở bên cạnh chăm sóc Du Chiêu.
Du Chiêu làm việc hắn cũng làm việc, Du Chiêu thức đêm hắn cũng thức đêm: “Vợ không ngủ thì anh cũng không ngủ.”
Du Chiêu chính mình thức khuya không mệt nhưng nhìn Khuất Kinh lại đau lòng, cuối cùng vẫn là tự giác đi nghỉ ngơi.
Thời gian không nhanh không chậm, rốt cuộc cũng tới ngày khánh thành. Du Chiêu vác theo bụng lớn cùng Khuất Kinh tới Đảo Thiên Nga dự lễ.
Du Chiêu cười nói: “Anh ngược lại thảnh thơi, không sợ Cao gia tới cửa gây phiền phức?”
“Cao đổng được hiến gan cũng lười để ý anh. Còn Cao Bá Hoa, hừ, hắn nên nghĩ tốt cách đối phó Cao Phong Hoa đi.” Khuất Kinh lạnh lùng nói, “Đừng nói bọn họ nữa, chuyện quan trọng của chúng ta hiện giờ là hoàn thành tâm nguyện của em a.”
Du Chiêu mặc dù không nói nhưng cũng biết Khuất Kinh lần này đòi theo tới Đảo Thiên Nga là muốn cầu hôn. Vì y phát hiện trong túi Khuất Kinh có hóa đơn mua nhẫn.
Lần này Du Chiêu không hé răng nửa lời, chỉ giả bộ như không biết. Vạch trần quá nhiều lần thì không còn lãng mạn nữa.
Khuất Kinh trong lòng cũng rạo rực. Hắn dựa theo sở thích của Du Chiêu, nhẫn vàng dựa theo hình dáng hoa mân côi được chế tác tinh xảo, trang nhã. Khuất Kinh nghĩ, lần này nhất định Du Chiêu sẽ thích.
Lễ khánh thành khu nghi dưỡng Đảo Thiên Nga, ngoại trừ Du Chiêu và Khuất Kinh còn có Đoạn Khách Nghi, bởi dù sao đây cũng là hạng mục lớn mà Đoạn Khách Tâm đầu tư. Mà Đoạn Khách Nghi tới, Du Hải tất nhiên cũng theo cùng.
Không chỉ bọn họ, còn có rất nhiều thương nhân, giới thượng lưu nổi danh tới. Lúc trước Hạ Đào thề phải tới, cậu ta thật sự tới, dùng quan hệ với Từ tổng mà lấy được giấy mời VIP tới dự tiệc. Hạ Đào hiện tại nhìn thấy Du Hải cũng không thèm liếc một cái, giống như người xa lạ, chỉ như chim nhỏ nép bên người Từ tổng.
Du Hải cũng làm như không thấy Hạ Đào. Tinh thần ông không tốt, cùng mọi người hàn huyên vài câu liền về phòng nghỉ. Du Hải vừa nằm xuống liền thấy Đoạn Khách Nghi cũng trở về phòng.
Du Hải thấy là Đoạn Khách Nghi liền lạnh mặt.
Đoạn Khách Nghi hỏi: “Sao không nói chuyện?”
Du Hải cười lạnh: “Ta sợ thân mật với ngươi xong không chừng lại bị lây độc.”
Đoạn Khách Nghi nghe xong hơi đổi sắc mặt: “Ông… Sao lại là tôi? Chính là ông ở ngoài ăn chơi mới có bệnh đi?”
“Ta ở bên ngoài chơi rất sạch sẽ! Đừng nói lên giường, chỉ cần nằm bên cạnh ta cũng phải kiểm tra sức khỏe rõ ràng. Trừ ngươi ra…” Du Hải trừng Đoạn Khách Nghi đầy căm ghét, “Thật không nghĩ tới, thế gia đại công tử… Giống như thằng ngu, ở bên ngoài chơi cũng không biết chú ý an toàn, còn lây bệnh cho ta? Nếu không phải ngươi là anh trai của Đoạn Khách Tâm ta đã sớm thay hắn giết chết ngươi!”
Đoạn Khách Nghi nghe Du Hải nói xong nhất thời kinh sợ.
Cho dù hai người từ lâu bằng mặt không bằng lòng nhưng mặt mũi nên cho thì vẫn cho. Đây là lần đầu tiên Du Hải đối với Đoạn Khách Nghi nói năng thô tục như thế.
“Du Hải…” Đoạn Khách Nghi dường như mất hết khí lực, vô lực tựa vào bàn trang điểm bên cạnh, nói, “Ngươi căn bản chưa từng yêu ta, đúng không?”
“Chấm dứt đi. Trước kia vẫn làm bộ bản thân chính chuyên, thâm tình, quay đầu liền cho ta đội nón xanh, còn mang bệnh!” Du Hải càng nói càng giận, nhìn Đoạn Khách Nghi tựa như kẻ thù.
“Đó là vì ta quá thất vọng với ngươi.” Đoạn Khách Nghi ngồi vào bàn trang điểm, nhìn gương mặt tái nhợt trong gương, chậm rãi nở nụ cười, “Bởi vì quá yêu nên mới sinh hận.”
“Bớt làm ông đây buồn nôn… Ngươi yêu___”
“Oành!!!”
Ngoài cửa sổ, pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Đầu Du Hải nổ tung, huyết nhục mơ hồ tựa như thước phim kinh dị. Máu tươi nhuộm đỏ khăn trải giường trắng tinh. Đoạn Khách Nghi toàn thân run rẩy bấu chặt bàn trang điểm, nòng súng tại huyệt thái dương từ từ buông xuống: “Không… Mình chưa thể chết được… Còn một người, muốn giết…”
Tiếng pháo hoa át đi tiếng súng, không ai hay biết tại đây đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả khách quý đều đang tập trung tại nhà hàng ven biển, mỗi người đều ăn vận xa hoa quý phái. Lúc này mọi người đều yên lặng ngắm nhìn pháo hoa. Du Chiêu cùng Khuất Kinh đứng bên bờ biển, cười xem pháo hoa. Khuất Kinh tay trái cầm tay Du Chiêu, tay phải nâng hộp nhẫn.
Oành oành oành!
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Bên kia Khuất Kinh đã thuê sẵn máy bay, chỉ chờ pháo hoa kết thúc liền kéo biểu ngữ lớn “Du Chiêu, anh yêu em”. Thời gian đã tới, song cơ trưởng vẫn chưa nhận được hiệu lệnh của Khuất Kinh, lòng đầy nghi ngờ. Nhưng nghĩ lại, người có tiền đều như vậy, chờ một chút vậy.
Đợi một hồi lâu cuối cùng cũng thấy Khuất Kinh gọi tới.
Hắn vội vàng nhận điện: “Khuất tổng? Có phải là muốn kéo…”
“Kéo cái rắm! Mau tới đưa vợ tôi đi bệnh viện!”
Đảo Thiên Nga có một điểm không tốt chính là không có bệnh viện lớn. May mắn Khuất Kinh có thuê phi cơ riêng, hiện tại vừa vặn mang vợ nhanh chóng tới bệnh viện gần nhất.
Cơ trưởng không ngờ rằng mình vốn tới biểu diễn hiện tại lại trở thành cứu viện. Trách nhiệm đột ngột tăng lên, hắn một khắc cũng không dám chậm trễ.
Không chỉ cơ trưởng mà toàn bộ khách nhân trên đảo đều bất ngờ. Đoạn Khách Nghi đột nhiên nhào tới đoàn người, sau khi nổ súng giết người liền tự sát.
Oành oành ___
Máu tươi ba thước.
Y phục trắng muốt của Hạ Đào nhuốm máu đỏ au.
Một Hạ Đào xinh đẹp tươi trẻ, khoác lên mình y phục xa hoa lộng lẫy mà hắn luôn mơ ước, mềm mại ngã trên bờ cát.
Lại một tiếng súng, Đoạn Khách Nghi cũng ngã xuống.
Hắn lựa chọn tự sát, hắn không muốn đối diện với quan tòa.
Sự việc diễn ra trong nháy mắt, không khí nhuốm đầy mùi máu tanh.
Du Chiêu vừa nhìn liền cảm thấy buồn nôn, bụng quoặn đau, bất giác nắm chặt cánh tay Khuất Kinh, sắc mặt trắng bệch. Khuất Kinh vốn đang bàng hoàng nhìn cảnh tượng huyết tinh trước mặt, vừa thấy Du Chiêu đau đớn ôm bụng lớn liền cái gì cũng mặc kệ, lập tức liên hệ điều máy bay tư nhân tới.
Lúc Du Chiêu được đưa tới phòng cấp cứu gần như đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, chỉ là y vẫn luôn gắng gượng. Khuất Kinh nắm chặt tay y, có chút không biết phải làm sao. Bác sĩ lớn tiếng nhắc nhở: “Tiên sinh, ngài mau thả tin tức tố tới ổn định tinh thần của phu nhân đi!”
Khuất Kinh lúc này mới phục hồi tinh thần: “Không phải là lúc sinh mới cần sao?”
“Phải a!” Bác sĩ hét to, “Vợ ngài sắp sinh rồi!”
“A! Vợ sắp sinh rồi!” Khuất Kinh một bên mừng như điên một bên lo sợ, vâng lời bác sĩ, vội vàng thả pheromone tới trấn an Du Chiêu.
Du Chiêu chỉ cảm thấy nửa người dưới đau đớn, gào thét hô to.
Khuất Kinh một bên động viên y: “Đừng sợ! Đừng sợ! Hoa mân côi, anh ở đây!”
“Anh… Em muốn…” Du Chiêu thở hổn hển, trừng mắt nhìn Khuất Kinh.
Khuất Kinh vui vẻ nói: “Em muốn anh sao?”
“Em muốn thuốc tê!” Du Chiêu gào thét___
“Không phải em nói…” Khuất Kinh nhớ lúc trước Du Chiêu nói y không muốn dùng thuốc tê, muốn sinh tự nhiên.
Du Chiêu đỏ cả mắt: “Thuốc tê!!!!”
“Được, tiêm… Lập tức tiêm!” Khuất Kinh nhìn bác sĩ, “Tiêm đi! Chuẩn bị nhiều một chút a!”
Nếu như không phải Khuất Kinh rất có tiền, bác sĩ thật sự không muốn để ý tới hắn.
Nhưng mà Khuất Kinh lại rất có tiền, bác sĩ vẫn làm theo lời hắn. Du Chiêu được tiêm thuốc tê xong tâm tình ổn định không ít, so với tin tức tố của Khuất Kinh quả thực hữu dụng hơn nhiều. Khuất Kinh vẫn rất nỗ lực tản ra pheromone của chính mình. Du Chiêu ngửa đầu, hô hấp bị hương bạch đàn lấp đầy, đầu óc y choáng váng, tựa như trở lại buổi tối đầu tiên bọn họ thân mật.
Cũng là như thế này, hương bạch đàn hoàn toàn chiếm đoạt hô hấp của y.
Đầu óc y trì độn, chậm chạp, tựa như gây mê.
Du Chiêu hít một hơi thật sâu, dần dần rơi vào vô thức. Tri giác rời xa y, tựa như thủy triều xuống ___ Lại một trận linh quang, cảm giác của y bỗng nhiên trở lại, ngưng lại thành một ánh mắt ôn nhu, rơi vào sinh linh bé bỏng mới chào đời.
Người bé con vẫn còn dính máu đỏ au ___ Thoạt nhìn xấu xí, lại nhiều nếp nhăn. Khuất Kinh si ngốc đứng đó, cả người phát run, nhìn qua cực kì buồn cười.
Du Chiêu giống hắn, như cười như khóc, lại choáng váng.
“Chúc mừng hai vị…” Y tá cười nói, “Là bé trai…”
Nghe y tá nói xong, Du Chiêu tựa như quả bóng xì hơi, đột nhiên ngất đi. Y nửa tỉnh nửa mê, lại có tác dụng của thuốc tê, cả người hôn hôn trầm trầm*, mất đi tri giác. Chờ y lần nữa mở mắt, trên ngón đeo nhẫn đã nhiều thêm một chiếc nhẫn hoa mân côi tinh xảo.
(*) Hôn hôn trầm trầm: trạng thái nặng nề của cơ thể & mờ tối của tâm thức
Khuất Kinh ngồi bên giường, yên lặng nhìn hoa mân côi của hắn.
Du Chiêu giật giật môi: “Em…”
Khuất Kinh nở nụ cười, vươn tay vuốt ve chiếc nhẫn: “Sợ em không đồng ý, trước tiên cứ đeo lên đã.”
“Em…” Thanh âm Du Chiêu có chút khàn, “Sao lại không đồng ý chứ?”
Khuất Kinh xoa bàn tay lạnh lẽo của Du Chiêu, nhẹ nhàng hôn lên: “Không biết, đại khái là… Ái cố sinh ưu đi**.”
(**) Ái cố sinh ưu: vì yêu mà sinh buồn phiền, lo lắng
Du Chiêu xoa xoa mặt Khuất Kinh, nói: “Tự tìm phiền não.”
“Có thể là vì lần trước em đã từ chối anh.”
“Lần này sao từ chối được…” Du Chiêu vẻ mặt đầy ý cười, “Con cũng sinh cho anh rồi.”
Khuất Kinh cũng cười, hôn lên nhẫn hoa. Du Chiêu cảm thấy có chút ngứa, như là bị cún con liếm tay.
Khuất Kinh cũng mang nhẫn cặp y hệt Du Chiêu. Mặc dù lúc chăm sóc đứa nhỏ có chút bất tiện, nhưng hai người không ai muốn tháo ra.
Du Chiêu mới sinh nên có chút uể oải, mà mỗi khi nhìn thấy đứa nhỏ đôi mắt đều sẽ sáng lên. Khuất Kinh lúc này sẽ ôm đứa nhỏ đến bên giường, đôi lúc cũng sẽ thay Du Chiêu đang buồn chán hát một đoạn:
Hoa mân côi của tôi, người qua đường nói chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng người làm sao hiểu được hoa này quý giá bao nhiêu.
Là tôi tự tay trồng.
Là tôi một tay chăm sóc.
Là tôi hết lòng bảo vệ.
Là tôi lắng nghe bầu bạn cạnh bên.
Là hoa mân côi của tôi.
Hết chương 89.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Cuối cùng cũng có thể gõ dòng “TOÀN VĂN HOÀN” TT^TT
-4 Comments-
Cuối cùng cũng hoàn. Cảm mơn chủ nhà rất nhiều ❤
Cảm ơn b đã theo dõi Chiêu Nhi và Khuất tổng từ đầu tới khi Happy Ending ❤❤❤
hoàn rồi,hoàn rồi,tung bông nào
tác viết như cắn đá, truyện gay cấn tới phút cuối cùng 🤣🤣🤣