[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6. “CẬU MUỐN TÔI CẦU XIN CẬU SAO?”
Bọn họ tiến vào khu đô thị Hoan Du, sau khi rẽ bảy tám lượt cuối cùng xe cũng dừng trước một căn biệt thự kiểu Âu.
Thư Nguyện xuống xe, tháo mũ bảo hiểm xuống, không được tự nhiên mà đứng ở một bên.
Hoan Du là khu đô thị bậc nhất gần thành phố, cậu mới chỉ thấy qua trên TV, không nghĩ hôm nay chính mình đang đứng ở nơi này. Hoàn cảnh gia đình Lê Hủ cậu không rõ lắm, nhưng nếu có thể ở trong đô thị Hoan Du nhất định là giàu có.
“Ngây ra đó làm gì?” Lê Hủ lấy mũ bảo hiểm trên tay Thư Nguyện treo lên xe, “Đi vào thôi.”
Hắn mở cửa thông giữa gara và phòng khách, sau khi vào trong liền quay đầu, Thư Nguyện vẫn không hề nhúc nhích. Hắn cho là đối phương sợ người lạ, vì vậy an ủi: “Trong nhà chỉ có người làm thôi.”
Thư Nguyện lắc đầu, cậu chỉ muốn lấy lại bài thì rồi rời đi. Huống hồ cậu với Lê Hủ cũng không quen thân tới mức tới chơi nhà.
Lê Hủ nhìn Thư Nguyện nửa ngày, duỗi tay nắm chặt cánh tay cậu muốn kéo vào nhà. Kết quả, đột nhiên Thư Nguyện giống như phát điên mà giãy giụa, một tay còn lại bấu chặt cửa không chịu đi vào: “Đừng đánh tôi…”
Cậu khóc nức nở mà nói.
Lê Hủ thả lỏng tay, kinh ngạc nhìn viền mắt ửng hồng của Thư Nguyện. Hắn có cảm giác Thư Nguyện sợ hắn, nhưng không nghĩ sợ tới trình độ này.
Dì Ngô phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà nghe tiếng chạy tới, thấp giọng hỏi đã xảy chuyện gì. Lê Hủ vung vung tay: “Không có chuyện gì, cậu ấy là bạn học của tôi.”
Lần thứ hai Lê Hủ kéo tay Thư Nguyện cậu ngoan hơn rất nhiều, cúi đầu đi vào. Chỉ là lúc Lê Hủ vòng tay ôm lấy bả vai cậu vẫn co rúm lại, trong miệng ngập ngừng nói một câu “Đừng đánh tôi”.
“Giúp tôi bảo thím Điền mang chút điểm tâm ngọt lên phòng nhé.” Lê Hủ nói với dì Ngô.
Hắn dẫn Thư Nguyện tới phòng ngủ của mình, ấn cậu ngồi xuống sofa cuối giường, khẽ bóp vai cậu: “Tôi không đánh cậu.”
Lê Hủ nghĩ: Mình đâu có đánh nhau trước mặt Thư Nguyện, sao lại khiến cậu ấy có ấn tượng xấu vậy chứ.
“Muốn uống gì không? Loại nào cũng có.” Hắn muốn đi ra ngoài, Thư Nguyện ở phía sau kéo áo hắn lại: “Bài thi.”
Thư Nguyện như bản lề cũ treo trên giá sách chuẩn bị rơi xuống. Hoàn cảnh xa lạ, lại ở chung một chỗ với Lê Hủ khiến cậu ngột ngạt. Cậu cảm thấy toàn thân như bị trói, chính cậu lại chẳng có cách thoát khỏi.
“Đưa tôi bài thi.” Thư Nguyện lặp lại, trên mặt vờ trấn định nhưng lòng bàn tay lại đầy mồ hôi lạnh.
Lê Hủ lạnh mặt, vơ lấy balo trên bàn, từ bên trong lấy ra bài thi vật lý của Thư Nguyện, vứt lên đùi cậu.
Bài thi hắn bỏ vào balo chứ chả hề lấy ra, ngoài trừ xuất hiện vài nếp gấp thì không có dấu vết cố ý phá hoại.
Thư Nguyện nhìn qua rồi lặng lẽ bỏ vào trong cặp. Cậu không nói gì, thậm chí còn chẳng thèm liếc Lê Hủ một cái, đứng lên muốn rời đi.
Lúc tay cậu đặt trên nắm cửa Lê Hủ ở phía sau bất thình lình nói một câu: “Cậu nghĩ an ninh ở khu Hoan Du này là đồ trang trí sao? Tùy tiện để một người lạ mặt ra ngoài?”
Thư Nguyện thả tay xuống.
Nếu như còn không nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời Lê Hủ, cậu thật sự là ngốc chết.
Cậu quay lại, hỏi: “Cậu muốn tôi cầu xin cậu sao?”
Lê Hủ sững sờ: “Không phải.”
Mắt thấy Thư Nguyện lần nữa nhấc chân muốn đi, hắn bèn viện cớ: “Giảng đề cho tôi đi.” Dừng một chút lại bổ sung, “Chỉ mấy câu sau thôi, sau đó tôi đưa cậu về.”
Thư Nguyện suy nghĩ thật lâu, tựa hồ đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của Lê Hủ. Lúc Lê Hủ cho rằng Thư Nguyện sẽ cảm thấy hắn dở hơi cậu lại tháo cặp sách, thỏa hiệp nói: “Ừm.”
Bắt đầu lên sơ trung Lê Hủ đã không coi trọng việc học, có lẽ tâm trí hắn ở nơi khác, hoặc do đối nghịch với gia đình đã quen. Ở trường học hắn không muốn nghe sẽ không nghe, không thích liền trốn học, giáo viên giục học sinh nộp bài tập cũng sẽ không thèm giục hắn.
Hiện tại, vì muốn Thư Nguyện ở lại mà chủ động nói với đối phương dạy hắn học, nếu bị đám anh em biết chắc chắn sẽ cười hắn thối mũi.
Lê Hủ gối đầu lên tay, Thư Nguyện dùng bút khoanh tròn một vấn đề, hỏi hắn: “Hiểu được không?”
Thư Nguyện giảng bài cũng không có phương pháp gì đặc biệt, dù sao cậu cũng không phải thầy giáo. Cậu dựa theo cách bình thường, đầu tiên viết công thức đúng lên nháp, tiếp đó vẽ đồ thị, cuối cùng kết hợp với dữ liệu đề bài từng bước suy luận.
Hai người ngồi trước bàn, Thư Nguyện cẩn thận giảng bài. Lê Hủ phát hiện đây là lần đầu tiên Thư Nguyện nói nhiều như thế. Thứ duy nhất hắn nghe lọt chỉ có giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Thư Nguyện, nội dung là cái gì thì hắn cũng không biết.
Thư Nguyện hỏi xong hơi ngước mắt lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Lê Hủ. Người sau nhíu mày, không quá tình nguyện mà trả lời: “Hiểu rồi.”
Nếu không phải Thư Nguyện vừa giảng đề vừa không ngừng nhìn đồng hồ, Lê Hủ căn bản không định thả người nhanh như vậy.
Gần mười một giờ, còn sót lại một câu cuối cùng, Thư Nguyện vẻ mặt lo lắng nhìn bầu trời dần trở nên âm trầm. Người làm gõ cửa nói đã mang điểm tâm ngọt tới, Lê Hủ rốt cuộc khoan hồng độ lượng nói: “Ăn xong liền trở về.”
Này giống như cởi bỏ lệnh cấm túc, Thư Nguyện như trút được gánh nặng, nói chuyện ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn: “Ăn không hết, chỉ ăn cái kia được không?”. Cậu lấy thìa chỉ chỉ cốc chè xoài trân châu ở xa nhất.
Lê Hủ đặt chè xoài trân châu trước mặt cậu: “Ăn đi.” Hắn thích Thư Nguyện hỏi hắn, dù có ý hay vô ý, cẩn thận hay thẳng thẳn hỏi, bởi những lúc này hắn biết Thư Nguyện cũng muốn nói chuyện với mình.
Trước khi đồng hồ chỉ mười một rưỡi Thư Nguyện về đến nhà. Xe máy đỗ bên ngoài tiểu khu, Thư Nguyện không muốn Lê Hủ đưa cậu về tận nơi.
Thư Nguyện đi rồi, Lê Hủ nhanh chóng nhớ kỹ tên tiểu khu, hắn lái loanh quanh các con đường phụ cận, sau khi biết được đoạn đường Thư Nguyện chắc chắn phải đi từ nhà đến trường mới tăng tốc phóng về khu đô thị Hoan Du.
Diêu Dĩ Lôi từ sáng ra ngoài làm spa hiện tại đã về, đeo tạp dề ở trong bếp bận bịu. Ngày thường mười ngón tay không dính nước mùa xuân*, vừa tới trưa thứ sáu liền vùi mình trong bếp nhờ thím Điền dạy nấu ăn. Lê Hủ biết điều này có nghĩa gì ___ Con ruột Diêu Dĩ Lôi, Lê Quyết sắp về.
(*) Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: ý nói điều kiện sống tốt, không phải làm việc gì
Lê Hủ đáy mắt âm trầm, mạnh bạo mở cửa.
Diêu Dĩ Lôi thò đầu ra, nhìn thấy người đi vào là hắn liền vội vàng bỏ găng tay xuống, buộc lại mái tóc dài tới ngực, đi tới: “Tiểu Hủ rửa tay trước đi, chờ Tiểu Quyết trở về là có thể ăn cơm rồi.”
Hồ ly tinh giả vờ giả vịt.
Lê Hủ trong lòng mắng một câu.
Trời như thủng một lỗ, mưa như trút, nện xuống bể bơi thành từng gợn sóng. Ngoài cửa sổ sắc trời ám trầm, giống như tâm tình hỏng bét của Lê Hủ lúc này.
Hắn lạnh lùng lướt qua khuôn mặt không nhìn ra tuổi thật của Diêu Dĩ Lôi, đi lên lầu.
Hắn đổi balo to hơn, nhét vào hai bộ quần áo, ném thêm vài vật dụng cần thiết, tiếp đó tự mình thay đồ đi mưa. Bên ngoài ban công còn có một “chủ nhân”, Lê Hủ ôm mèo lớn bỏ vào balo thú cưng bước xuống lầu. Hắn chẳng thèm chào hỏi, mở cửa bước ra ngoài. Diêu Dĩ Lôi đuổi theo gọi hắn: “Bên ngoài đang mưa, con muốn đi đâu a?”
Lê Hủ sải bước, động tác dứt khoát nổ máy xe.
“Ngày mai cha con sẽ quay lại, Trung Thu năm nay chúng ta cùng nhau…” Bà vừa muốn kéo Lê Hủ lại hắn đã vọt vào trong màn mưa.
Thời điểm ra khỏi Hoan Du một chiếc xe màu lam bảo thạch đắt tiền lướt qua, Lê Hủ cười một tiếng, gạt kính che đi trào phúng trong đôi mắt.
Trung Thu?
Lễ đoàn viên?
Bạch Sương không còn, những năm qua Lê Văn Trưng vẫn yên tâm mà trải qua sao?
***
“Chú mày mới bò từ dưới sông lên à?” Tống Duyệt Niên mở cửa, ngáp dài dọn dẹp bát đĩa trên bàn, “Đừng làm bẩn nhà anh.”
“Hai ngày tới ở tạm nhà anh nhé.” Lê Hủ toàn thân ướt đẫm, đặt hai cái balo xuống thảm trải sàn, chân trần tiến vào phòng tắm, “Anh, giúp em trông Bánh Quy.”
“Được.” Tống Duyệt Niên ôm mèo ra, gãi gãi cằm nó, đi tới mở hộp thức ăn cho mèo.
Bánh Quy là của Đàm Hiên Lâm đưa cho Lê Hủ, toàn thân trắng muốt, mắt nó một bên xanh lam một bên xanh lục, cực kì dính người. Lúc Lê Hủ tắm xong đi ra Bánh Quy đang nằm ngửa trên đùi Tống Duyệt Niên chờ xoa bụng, móng vuốt nhỏ thi thoảng lại quơ quơ.
“Chưa ăn cơm phải không?” Tống Duyệt Niên không đợi Lê Hủ trả lời, giơ tay chỉ vào bếp, “Mới nấu mì, còn nóng đấy, đừng ghét bỏ a.”
“Cảm ơn, ngày khác em mời anh ăn cơm.” Lê Hủ đói lả, vớt mỳ trong nồi ra bát, thoáng nhìn Tống Duyệt Niên ngáp liên tục, hắn bưng bát tới ngồi cạnh đối phương, “Tối qua anh thức đêm sáng tác à?”
“Linh cảm bạo phát mà.” Tống Duyệt Niên cười cười, đem Bánh Quy thả trên sofa, “Anh đi ngủ một giấc, chú mày ăn xong nhớ rửa bát đấy.”
Lê Hủ không phải lần đầu tiên ngủ lại nhà Tống Duyệt Niên. Trong mấy người, Thi Thành Cẩn và Tống Duyệt Niên đều tự thuê phòng. Vị đầu tiên một tuần có tới hai, ba ngày dẫn người về nhà ngủ. Tống Niên Duyệt ngược lại giữ mình trong sạch, Lê Hủ ở chỗ hắn yên tĩnh thư thích, ngày lễ ngày tết đều chạy tới ở lì khu chung cư cũ này.
Trung Thu năm nay vào thứ hai, thêm hai ngày cuối tuần được nghỉ liền ba ngày. Lê Hủ ở chỗ Tống Duyệt Niên ăn ngon ngủ ngon, buổi tối biểu diễn ở quán bar xong cũng không cần trở lại nhìn vẻ mặt hư tình giả ý của Diêu Dĩ Lôi, ngày qua ngày cực kì thoải mái.
Tối trung thu tại Trầm Luân có tổ chức dạ hội, chương trình biểu diễn hoàn toàn do khách nhân dùng tiền tới chỉ đạo. Sau khi đếm ngược tới hai, có một vị khách bỏ ra năm mươi ngàn điểm yêu cầu Trầm Mê biểu diễn một bài vô cùng quen thuộc của bọn họ.
“Xem ông đây là khỉ mà đùa giỡn hả? Đập năm mươi ngàn điểm chỉ để bắt ông biểu diễn một bài hát không hề có tính khiêu chiến?” Thi Thành Cẩn ở sau cánh gà nhỏ giọng lầm bầm.
“Quản hắn vung tiền như thế nào, tiền vào túi chúng ta là được.” Hàn Khải Vân đi tới giúp Thi Thành Cẩn kéo váy qua mông, “Nhuận tinh, đêm nay nhiều người hỗn tạp, cẩn thận chút.”
Tiết mục đầu tiên sắp kết thúc, Cố Vãng vẫy tay giục Lê Hủ đang ở một bên nghe điện thoại mau đi tới. Lê Hủ hướng hắn ra dấu OK, ngữ khí không vui nói với người bên kia: “Nếu ngài còn nhớ mẹ ruột tôi là ai thì không cần đề cập tới những điều thừa thãi, tôi không hiếm lạ. Được rồi, tôi cúp máy.”
Bầu không khí dưới khán đài đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, khán giả hô to “Trầm Mê”, xung quanh sân khấu chất đầy hoa tươi kiều diễm tươi mới.
Ánh đèn lưu chuyển qua từng gương mặt phấn khích bên dưới, phạm vi mười bàn quanh sân khâu chật kín không còn chỗ ngoài. Một nam nhân vận sơ mi đen, mắt kính gọng vàng đang mỉm cười vỗ tay, trên bàn còn đặt một bó hoa hồng xanh cực bắt mắt.
Thi Thành Cẩn đứng ở chính giữa sân khấu âm thầm “Kháo” một tiếng.
Lần biểu diễn này Thi Thành Cẩn hiếm thấy mà xuống phong độ, âm cao có chút không lên nổi.
Người bên dưới có lẽ không phát hiện nhưng đám anh em đều nghe ra. Lê Hủ nghiêng đầu liếc Thi Thành Cẩn một cái, phát hiện tay hắn đang run rẩy.
Kết thúc bài hát, khán giả bên dưới cuồng nhiệt la hét “Thêm một bài”, Thi Thành Cẩn trao đổi ánh mắt cùng bốn người, ai cũng nhìn ra hắn không muốn.
“Đi thôi.” Tống Duyệt Niên dùng khẩu hình nói.
Ban nhạc hướng khán đài khom người cảm ơn, trước khi bước xuống sân khấu lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Thi Thành Cẩn đi ở cuối cùng, xung quanh bỗng vang lên tiếng nữ nhân la hét thất thanh, hắn vừa quay đầu liền thấy nam nhân mang mũ bóng chày nhảy lên khán đài.
Nam tử áo đen bên kia vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lúc đứng dậy bởi vì động tác quá vội mà vấp phải ghế.
Nam nhân đội mũ bóng chày nắm cánh tay Thi Thành Cẩn, đem người ném trên mặt đất. Chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi, một bên áo của Thi Thành Cẩn bị người kia kéo xuống quá vai.
Hết chương 6.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-