[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 7. “SỜ CÁI RẮM”
Xung quanh loạn thành một đoàn.
Lê Hủ là người phản ứng đầu tiên, hắn ném ghita – bass cho Hàn Khải Vân, vài bước liền nhảy tới trước mặt gã đang đè Thi Thành Cẩn, nắm cổ áo gã tiện tay quăng xuống đài.
Thi Thành Cẩn kinh hách nằm đờ trên mặt đất nhìn đèn trần trên đỉnh đầu. Phần da dẻ lộ ra bên ngoài trải đầy dấu vết ái muội, Tống Duyệt Niên tiến lên muốn ôm hắn lại bị người khác giành trước: “Để tôi.”
Chờ mọi người đưa Thi Thành Cẩn về phòng chờ, Cố Vãng xoay đầu chạy ra bên ngoài: “Tao đi xem Lê Hủ.”
“Tao cũng đi.” Hàn Khải Vân bỏ đàn xuống muốn đi, Tống Duyệt Niên gọi hắn lại: “A Hủ ra tay khẳng định không biết nặng nhẹ, chú tới nói rõ tình huống với quản lý, để chúng ta chịu trách nhiệm càng ít càng tốt.”
Lúc Cố Vãng tới được chỗ Lê Hủ hắn đang đánh nhau cùng gã đội mũ bóng chày. Xung quanh người quây thành vòng tròn, thậm chí có người còn lấy điện thoại quay video, nhưng là không ai thèm tới can ngăn.
Đầu gối trái Lê Hủ đè lên ngực gã, một tay nắm cổ đối phương mạnh mẽ giáng một quyền lên mặt, cả người tức giận phừng phừng: “Nói, mày kêu ai là nhân yêu?”
Mũ của gã trai bị đánh rớt, lộ ra khuôn mặt tầm thường không có gì đặc sắc. Gò má gã sưng tấy, khóe miệng rách tươm đang chảy máu, giọng nói đều run rẩy: “Tôi, là tôi…”
“Ông mày nghe không rõ.” Lê Hủ gằn từng chữ, mỗi câu lại hạ xuống một đấm. Gã co quắp, cánh tay quơ quào đụng ngã chiếc bàn bên cạnh.
Cố Vãng chen qua đám đông, chưa kịp đè lại bàn đã nghe tiếng chai vỡ vụn, ngay cạnh đầu gã trai.
Gã đã nói không nên lời, mò mẫm một mảnh thủy tinh trong tay, lúc gã vừa nâng tay lên thì Cố Vãng nhào tới túm được Lê Hủ: “Cẩn thận___”
Thủy tinh bén nhọn xẹt qua mặt Lê Hủ, cằm trái bị rạch một đường.
“Cặn bã!” Lê Hủ bị Cố Vãng lôi kéo, chưa hả giận mà ra sức đạp vào ngực gã một cước.
Nhân viên quán gọi bảo vệ tới giải tán đám đông, quản lý kêu người đem gã trai dở sống dở chết tới lô ghế riêng.
Lê Hủ được Cố Vãng dìu tới ghế dài, Cố Vãng nâng cằm hắn kiểm tra vết thương: “Chảy máu rồi.”
Lê Hủ lúc này bình tĩnh lại mới cảm thấy đau, hắn giơ tay lau một cái dưới cằm, đau đến xuýt xoa: “Thao, không đáng ngại.”
Sân khấu biểu diễn đã kết thúc nhưng ánh đèn vẫn chuyển động, chỉ là vẫn luôn không chiếu tới góc tối này. Lê Hủ bỗng nhiên có một loại cảm giác, hắn chính là cỏ dại mọc đầu tường, không người hỏi thăm, cũng không cần ‘mua vui’ cho ai.
Chùm sáng rơi trên thân thể, Thư Nguyện đột nhiên mở mắt, ánh sáng trong mộng biến thành chiếc đèn tường.
Đêm nay không gặp ác mộng, thế nhưng chính cậu lại mơ tới sân khấu mà bản thân đã từng là khao khát, cùng bạn nhảy hoàn thành một loạt động tác có độ khó cao.
Cậu hưởng thụ cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể rung động vì nhịp điệu, hưởng thụ cảm giác khán giá bên dưới vì cậu mà vỗ tay tán thưởng.
Cậu đã từng tự tin mà kiêu ngạo. Lão sư ví cậu như khổng tước, không chút keo kiệt phô bày chiếc đuôi đẹp nhất của chính mình, cao quý khiến người ta không nỡ vấy bẩn.
Ai có thể nghĩ tới có một ngày cậu tự ti tới mức đem mình vùi trong bùn lầy, chỉ muốn quên đi tất cả hào quang từng thuộc về bản thân.
Quá nửa đêm, Thư Nguyện không thể ngủ lại, cậu tắt đèn, quấn chăn ngồi bên cửa sổ, trán dựa lên cửa kính, trơ mắt nhìn bầu trời bên ngoài từng chút sáng lên.
Sáng thứ hai lúc ăn sáng tinh thần cậu không tốt lắm, Ti Liễu quan tâm hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Thư Nguyện uống cạn ly sữa bò, dùng khăn giấy lau miệng: “Không ạ.”
“Tiểu Nguyện, đừng phụ thuộc vào thuốc, không tốt cho thân thể con.” Ti Liễu nói.
Thư Nguyện gật gật đầu, nhấc cặp sách tới ngồi ở sofa chờ cha cậu.
Trên đường, Thư Thiệu Không nói với cậu chuyện ông phải đi công tác cuối tuần này, Thư Nguyện trong lòng căng thẳng: “Khi nào thì đi ạ?”
“Chuyến bay chiều nay.” Thư Thiệu Không tranh thủ liếc con trai một cái, “Tối thứ sáu cha sẽ về, con tự mình đi học được chứ?”
Thư Nguyện nhìn ra ngoài cửa xe, tình cờ nhìn thấy học sinh mặc đồng phục, đạp xe hướng về cổng trường, trên mặt đều là phấn chấn.
“Có thể ạ.” Thư Nguyện cứng đờ trả lời.
“Em đi đây.” Lê Hủ đeo lồng mèo, trong tay cầm balo, dưới cằm trái dán một băng cá nhân, đầu đội headband. Tạo hình mới không khiến hắn có chút yếu đuối nào, ngược lại cực kì giống hình tượng badboy trong lòng các thiếu nữ.
Tống Duyệt Niên ra hiệu hắn “nhanh đi đi” liền đóng cửa lại.
Cho dù thời gian Lê Hủ tới trường không nhiều nhưng bác Vệ khi nhìn thấy gương mặt Lê Hủ vẫn âm thầm mở cửa cho hắn vào.
Vừa tới lầu ba Lê Hủ đã nghe thấy thanh âm cao vút của thầy vật lý. Hắn từ cửa sau đi vào, balo vứt trên bàn, lồng mèo đặt dưới chân. Hắn lấy toàn bộ sách trong ngăn bàn ra, mở lồng đem Bánh Quy ôm lên đặt trong ngăn bàn.
Phát hiện Thư Nguyện đang nhìn qua, Lê Hủ nâng khóe miệng, nhỏ giọng hỏi: “Có dị ứng lông mèo không?”
Thư Nguyện lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn Bánh Quy còn lâu hơn khi nhìn hắn.
Lê Hủ gãi gãi cằm Bánh Quy, may mà nó khá ngoan, không có kêu loạn. Có lẽ không quen với hoàn cảnh mới, mèo con cuộn mình thành quả cầu lông trốn sâu trong ngăn bàn.
“Tan học cho cậu ôm một cái.” Lê Hủ nói.
Bị đối phương nhìn thấu, Thư Nguyện mất tự nhiên dời tầm mắt, vừa vặn dừng trên miếng băng cá nhân ở cằm trái của Lê Hủ.
Thư Nguyện thực sự không muốn quá thân mật với Lê Hủ, không phải vì lo lắng người khác hiểu lầm, mà vì khi cậu chuyển trường chưa từng có ý định kết giao bạn mới. Cho dù có, cũng chắc chắn không phải người như Lê Hủ.
Sau khi tan học, Lê Hủ ôm mèo đặt trong lòng cậu, cậu liền quăng mấy cái băn khoăn này lên chín tầng mây. Cậu vụng về vuốt vuốt lưng nó, lông trắng mềm mại cọ lên lòng bàn tay, cậu không dám dùng sức, sợ nó bị thương.
Cậu rất thích mèo. Khi còn nhỏ cũng từng xin Ti Liễu cho cậu nuôi một con, nhưng Ti Liễu vẫn luôn không đồng ý.
Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là Ti Liễu luôn cảm thấy mèo rất tà môn. Lúc trước bà từng nuôi qua, một con bị xe cán chết, một con bị dây thừng quấn, sau khi trong nhà xảy ra vài chuyện không vui bà cũng không nuôi lại nữa.
“Cậu sờ phía sau tai nó, như vậy này.” Lê Hủ cầm tay Thư Nguyện chỉ dẫn cậu, cậu như bị điện giật mà rụt tay lại. Lê Hủ cười cười: “Sao cậu còn mẫn cảm hơn cả nó thế.”
Trên cổ mèo nhỏ có đeo một vòng lục lạc màu xanh đen. Thư Nguyện nhận ra, chính là cái lần trước nam sinh kia đưa cho Lê Hủ. Nhớ tới ngày đầu tiên đi học nhìn thấy cảnh Lê Hủ cùng nam sinh kia hôn môi, Thư Nguyện đột nhiên có loại mơ ước “sủng vật đính ước” của đôi tình nhân kia.
Cậu đem mèo thả trên đùi Lê Hủ, Lê Hủ hơi run: “Không sờ nữa?”
“Ừm.” Thư Nguyện nói.
“Không thích nó?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện chần chừ một chút: “Không phải.”
Vậy là được.
Lê Hủ cũng không hỏi lại, hắn vuốt ve sau gáy Bánh Quy, đem nó thả lại trong hộc bàn.
Quảng Minh Sâm đi vệ sinh xong bước vào từ cửa sau, đầy hứng thú tiến lên nhìn hộc bàn của Lê Hủ: “Hủ ca, anh còn mang mèo tới trường hả? Cho em sờ một cái?”
Tay còn chưa duỗi tới đã bị Lê Hủ dùng sách đẩy ra: “Sờ cái rắm! Tao cho phép hả?”
Thư Nguyện ở một bên mơ hồ cảm thấy thái độ của Lê Hủ không đúng, ngẫm nghĩ mãi lại không biết vì sao.
Tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc, học sinh trong lớp ôm hộp cơm nhanh chóng lao về phía nhà ăn. Người tới nhà ăn rất đông, ai tới trước xếp hàng trước, chiếm được chỗ ngồi trước thì chính là kẻ thắng.
Chờ mọi người đều rời đi, Thư Nguyện mới từ trong đống bài tập ngẩng đầu. Người bên cạnh còn chưa đi, nghiêng người không biết đang tìm gì trong balo.
Thư Nguyện cầm hộp cơm đứng dậy, Lê Hủ nhanh chóng nắm lấy tay cậu: “Chờ đã, giúp tôi một chút.”
Thư Nguyện nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ mười lăm, bây giờ đi lấy cơm cũng chỉ có thể xếp cuối cùng. Vì thế cậu lại ngồi xuống, đồng thời gạt tay Lê Hủ đi.
Không có hơi người Bánh Quy liền trở nên không thành thật, từ trong ngăn bàn nhảy lên đùi Lê Hủ, lại bụp một tiếng nhào vào lòng Thư Nguyện.
Thư Nguyện luống cuống chân tay đón lấy nó, mèo con mềm mại cọ tới cọ lui ở bụng cậu, khiến cậu có chút muốn cười.
“Nó đói bụng.” Lê Hủ ôm Bánh Quy đặt trên mặt đất, đem thức ăn đút cho nó, lại xoa xoa đầu như trấn an.
Một loạt động tác rơi vào trong mắt Thư Nguyện, cậu hoảng hốt cảm thấy có lẽ Lê Hủ không giống mọi người vẫn nói ác liệt hung dữ, nhưng mà cao ngạo ương ngạnh thì tựa hồ không phải chỉ là lời đồn.
Đương nhìn Lê Hủ tới xuất thần, đối phương đột nhiên quay lại. Không kịp đề phòng mà đối mắt, hai người đều sững sờ. Lê Hủ phản ứng càng nhanh: “Giúp tôi dán cái này đi.” Hắn thả băng cá nhân lên bàn Thư Nguyện, nhíu mày xé rơi cái cũ.
Lê Hủ không biết hình dạng vết thương lớn bé thế nào, đem mặt kề sát Thư Nguyện, hỏi: “Đóng vảy hay chưa?”
Vết thương không lớn, khoảng hai centimet, nằm ở dưới cằm, ở trên gương mặt hắn lại dường như không quá đột ngột. Thư Nguyện ngửa người về phía sau: “Chưa.”
Thư Nguyện tạo cho người khác cảm giác lạnh nhạt mà xa cách. Lê Hủ cũng thường bị nói là khó gần, nhưng ở trước mặt Thư Nguyện, hắn cảm thấy ở phương diện “khó gần” này đối phương còn bỏ xa hắn mấy con phố.
Quen biết Thư Nguyện chưa tới mười ngày, ấn tượng của hắn với người này chính là mặt lạnh tâm lãnh, dường như đem bản thân phong bế lại, đối với mọi việc đều không quan tâm, ngay cả cười cũng lười. Chuyện này khiến Lê Hủ đoán không được giới hạn cuối cùng của cậu. Mà càng đoán không được, hắn lại càng hiếu kì cùng để ý Thư Nguyện.
Hắn đẩy băng cá nhân về phía Thư Nguyện, ra hiệu Thư Nguyện giúp hắn dán lên: “Tôi không có gương, không biết phải dán chỗ nào.”
Cái cớ này ngược lại không sai, Thư Nguyện không do dự, xé mở băng cá nhân, nhìn nhìn một chút liền dán lên cho hắn, động tác cẩn thận từng li từng tí.
Lê Hủ nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Thư Nguyện gần trong gang tấc, đầu quả tim như bị ai gãi nhẹ một chút.
Hết chương 7.
Editor: Tùy Tiện
-3 Comments-
Mới xem The Glory nên đọc càng đồng cảm với bạn Thư Nguyện.
Editor dịch khá mượt, cảm ơn bạn nha.
Mình có góp ý nho nhỏ, chữ “啊“ = ”a“ là thán từ, để thể hiện cảm xúc hoặc nhấn mạnh câu, nên khi gặp những câu có từ “a” thì mình nghĩ có thể thay bằng “nhỉ, nhé, đó, đấy, quá”.
Ví dụ “Cậu quản nhiều như vậy a” thì có thể thay bằng “Cậu quản nhiều thật đấy”
Hoặc “lần tới đến lớp không khéo cũng tới lúc thi a”, có thể thay bằng “lần tới đến lớp không khéo cũng tới lúc thi rồi đó”.
Ủa bên trên mình post nhầm comment trước =))
Comment của mình là:
Mình thấy bản edit chưa được thuần Việt lắm ý. Mình nghĩ khi edit xong bộ này thì chủ nhà nên beta lại.
Ví dụ, có một số từ “nữ nhân”, “nam nhân”, “nam tử” thì dịch thành “đàn ông”, “người phụ nữ”, “cô gái” sẽ mượt hơn.
Trong tiếng Trung có cấu trúc câu “chủ ngữ + đem + cái gì + làm gì”, thì nghĩa của tiếng Việt là “chủ ngữ + làm + cái gì”.
Ví dụ: “Cậu ấy đem quyển sách bỏ lên bàn” thì có thể dịch thành “Cậu ấy bỏ quyển sách lên bản”, như vậy câu văn vừa ngắn gọn, vừa dễ hiểu hơn.
Ngoài ra, có một số từ không có trong tiếng Việt nên đọc vào sẽ khó hiểu hoặc thấy cấn, như từ “thao”, thì có thể dịch thành “đm”, “mẹ nó”…
Trên đây là góp ý của mình thôi. Cảm ơn chủ nhà và editor đã edit truyện này nha.
Cảm ơn c đã góp ý. Đầu tiên là tôi ko hiểu tiếng trung, và nhà tôi chỉ có mình tôi nên bản edit còn nhiều sạn, với lúc đầu edit sợ đổi câu nhiều quá nó ko sát lắm nên t cũng chỉ nắn lại chút thôi, cảm ơn góp ý của c nhiều lắm