[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 19. XẢY RA CHUYỆN TAO CHỊU
Tiết tự học Lê Hủ mới trở về lớp.
Không có giáo viên trông coi, Lê Hủ so với cán bộ lớp còn có uy hơn, hắn vừa tới lớp học lập tức trở nên an tĩnh, nửa điểm gây rối cũng không có.
Roẹt.
Lê Hủ xé một trang giấy, Thư Nguyện nghiêng đầu nhìn qua, Lê Hủ nằm trên bàn không biết viết cái gì, đem nửa người che chắn, khiến cậu không cách nào nhìn thấy nội dung.
Thư Nguyện vùi đầu viết xong hai câu tiếng anh, khóe mắt liếc qua thấy Lê Hủ vẫn luôn duy trì cái tư thế ấy. Cậu dừng bút, tay trái từ trong ngăn bàn kéo ra một cái balo, tay phải chọc chọc cánh tay Lê Hủ.
“Buổi sáng quên trả cho cậu.” Cậu thấp giọng nói.
Lê Hủ không nhìn cậu, sau khi nhận đồ ngoắc balo lên lưng ghế tựa phía sau: “Cảm ơn.”
“Chứng minh thư ở trong ngăn nhỏ.” Thư Nguyện nói.
“Ừm.” Lê Hủ đóng bút, đem tờ giấy lít nha lít nhít chữ vo thành một cục, sau đó vỗ tay một cái.
Quảng Minh Sâm ngồi cách hai dãy quay lại, Lê Hủ híp mắt, tay phải giơ lên, cực chuẩn xác mà ném vào cổ Quảng Minh Sâm.
Thư Nguyện nhếch miệng, cảm giác bản thân vừa mở hé cửa sổ liền “ba” một cái bị bên ngoài vô tình đóng sập lại.
Thời gian còn lại Lê Hủ chỉ dành để ngủ, Thư Nguyện lại chẳng viết hoàn chỉnh nổi một đoạn ngắn tiếng anh.
Thói quen từ nhỏ khiến cậu không dễ bị ngoại cảnh quấy rối, thời gian tạm nghỉ học lại càng biến cậu trở nên “vô cảm” với mọi động thái xung quanh.
Thế nhưng Lê Hủ chỉ nằm yên không nhúc nhích lại có thể dễ dàng khiến cậu phân tâm, Thư Nguyện mê man tự hỏi, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu a?
Chuông tan học vừa reo, Thư Nguyện nhịn không nổi liếc nhìn Lê Hủ, lần này đối phương ngay cả cơ hội nhìn một cái cũng không cho cậu, một bên túm balo, một bên ôm bóng rổ chạy thẳng ra cửa sau, đi theo còn có Quảng Minh Sâm.
“Hủ ca.” Quảng Minh Sâm đuổi theo Lê Hủ, “Như vậy có được không?”
“Không được cũng phải được.” Lê Hủ quẳng balo qua vai, “Xảy ra chuyện tao chịu.”
Hai người bọn họ tới chiếm sân bóng rổ đầu tiên, Lê Hủ ném bóng cho Quảng Minh Sâm, mười ngón tay đan nhau bắt động khởi động gân cốt.
“Bọn Lâm Khang đâu?” Quảng Minh Sâm hỏi, “Sẽ không bỏ bom chứ?”
Lê Hủ cười nhạt: “Không biết.”
Ức chừng qua vài phút, sân bóng rổ trống trải liền đầy người. Lâm Khang dẫn theo vào nam sinh vóc dáng cao lớn chạy tới, sau khi dừng lại đầu tiên chống gối thở hổn hển nửa ngày: “Thật CMN xui xẻo, đang yên đang lành tự dưng đòi kiểm tra.”
“Không sao.” Lê Hủ vỗ vai Lâm Khang, hướng mấy nam sinh phía sau hắn vẫy vẫy tay, “Thấy người không?”
“Thấy. Đang chùi toilet.” Mội nam sinh cười cười bước ra, “Nghe nói bị phạt, chút nữa Đồ Đồ sẽ dắt nó tới.”
Đồ Đồ học cùng lớp Cường tử, hắn họ Đồ, tai lại lớn nên mọi người đều gọi vậy.
Lê Hủ đập bóng: “Chờ chút cũng được, ít người hành động càng tiện.”
Tan học, Thư Nguyện đi ngang qua không tự chủ được hướng tầm mắt tới sân bóng rổ. Cậu bước tới vài bước, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống hàng ghế dài cạnh sân.
Ngoại trừ Quảng Minh Sâm, nhóm chơi bóng cùng Lê Hủ mỗi lần đều khác nhau. Thư Nguyện cảm thấy kì thực nhân duyên của Lê Hủ rất tốt. Bạn học trong lớp đều nói hắn khó tiếp cận, thế nhưng người kết giao với hắn nhìn ra được đều là thật tâm.
Thời điểm Lê Hủ vừa ghi điểm, Thư Nguyện gọi tên hắn: “Lê Hủ.”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên đầy đủ của Lê Hủ. Với cậu mà nói, đây quả thực là hành động lấy lòng người khác rõ ràng nhất.
Lê Hủ rõ ràng chỉ cách cậu hai, ba mét lại tựa hồ mắt điếc tai ngơ, vén áo lau mồ hôi xong lại đón bóng, quăng người chạy về phía khác.
Tối hôm đó, trước khi ngủ Thư Nguyện đem di động tắt nguồn, cậu mở ngăn kéo sờ sờ hộp thuốc, cuối cùng lại vẫn rụt về.
Cậu mở đèn, trong ngực ôm gối ôm mềm mại, dùng chăn bọc mình chặt chẽ, nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Cậu mơ thấy Lê Hủ. Đối phương nghiêng mặt, để cậu giúp hắn dán băng cá nhân lên vết thương.
Cảnh tượng rất quen mắt, Thư Nguyện không rõ lúc cậu chạm tới mặt đối phương, rốt cuộc kia là mơ hay thực.
Lê Hủ cười hỏi cậu: “Nếu ngày nào đó tôi vì cậu mà bị thương, cậu có đau lòng hay không?”
Thư Nguyện muốn hỏi: Đang yên đang lành, sao lại vì tôi mà bị thương?
Cậu há miệng nhưng lại không phát ra thanh âm nào.
Ngày tiếp theo tới trường, mọi người trong lớp sôi nổi bàn luận, nói gì mà “đánh cho tàn phế”, “sân bóng rổ”, “đè xuống”,.. Toàn bộ Thư Nguyện đều nghe không hiểu, chỉ có cái tên Lê Hủ xen lẫn trong câu chuyện khiến cậu bắt đầu lo lắng đề phòng.
Giờ tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, Toàn Hạo Lãng xoay người cùng cậu bát quái: “Này Thư Nguyện, không phải cậu với giáo bá rất thân sao, có biết hiện tại hắn thế nào không?”
Thư Nguyện có cảm giác cả thế giới đều biết chỉ mình cậu không biết: “Có ý gì?”
“Cũng đúng, buổi tối cậu không ở trường, không biết cũng phải.” Toàn Hạo Lãng đẩy đẩy mắt kính, “Chiều qua sau khi tan học, giáo bá dẫn người đánh hội đồng một nam sinh lớp mười hai, nghe nói đánh người ta tới tàn phế.”
Thư Nguyện như bị giáng một đòn cảnh cáo, một đòn này trực tiếp đánh cậu tỉnh lại từ giấc mộng không chân thực tối qua.
“Hôm qua sau khi tan học cậu ấy đánh bóng rổ cùng Quảng Minh Sâm mà.” Cậu nói, bản thân cũng không ý thức được mình đang đứng về phía Lê Hủ.
Toàn Hạo Lãng ha ha cười hai tiếng: “Đánh bóng xong thì đánh người a! Quảng Minh Sâm tối qua không tới tự học, kí túc xá cũng không về, cậu tin hắn chỉ xin nghỉ bình thường thôi sao?”
Có thể tin sao? Tin tưởng Lê Hủ không phải kẻ cầm đầu trận quần ẩu kia?
Thư Nguyện có rất nhiều lời muốn nói lại một câu cũng không hỏi ra ngoài.
Cậu có quá nhiều nghi vấn, mỗi lần đều có thể tìm cớ biện hộ, lại trước chứng cứ xác thực, hết thảy biện hộ của cậu đều chỉ là suy đoán.
Đang là tiết tự học buổi sáng, Thôi Thiền Quyên vội vàng đi tới, nàng đứng trên bục giảng, vỗ tay ra hiệu cả lớp trật tự.
“Ngừng bàn tán những điều các trò vừa nói.” Nàng lạnh lùng nói, “Không tận mắt nhìn thấy, nghe người khác đồn thổi lung tung, chính là nhắm mắt nói mò.” Nàng gõ gõ bục giảng, “Tuần sau là thi giữa kì, cô hy vọng các trò sẽ không vì chuyện linh tinh ảnh hưởng tới kết quả, hiểu không?”
Phía dưới thưa thớt đáp lại: “Rõ rồi ạ___”
“Hiểu chưa!” Thôi Thiền Quyên cao giọng.
Lúc này tất cả mọi người đều dõng dạc đáp lại.
Tuy rằng giáo viên chủ nhiệm đã cảnh cáo, nhưng miệng ở trên người, thời gian nghỉ giữa giờ vẫn khó tránh khỏi có người bàn ra tán vào. Dù sao trung học Thanh Hòa trước kia vẫn luôn tự hào chưa từng phát sinh chuyện học sinh đánh nhau, lần này còn nghiêm trọng như thế.
Lê Hủ không tới trường càng khẳng định tính chân thực của sự việc, Thư Nguyện lo sợ bất an, lên lớp một chữ cũng nghe không lọt. Một ý nghĩ vô cùng táo bạo lướt qua, cậu dằn lòng áp chế, tự nói với mình không thể đâu.
Làm sao có khả năng.
Lê Hủ sao có thể là vì cậu.
Chuyện kia, làm sao Lê Hủ có thể biết được.
Lí trí cùng kích động giằng co, dằn vặt Thư Nguyện tới sắp nổ tung. Vừa hết tiết ba, cậu lao ra khỏi phòng học, xuyên qua hành lang uốn khúc chạy tới khối lớp mười hai.
Phòng học lớp 12-15 nằm ngay bên cạnh cầu thang tầng bốn, khi chỉ còn bốn bậc Thư Nguyện liền dừng lại.
Nếu như tin đồn là giả, cậu có thể chịu đựng hậu quả từ sự vọng động của chính mình không?
Đáp án tất nhiên là không. Thế nhưng nếu lời đồn là thật?
Sức mạnh vô hình đẩy Thư Nguyện đi tới, hai chân cậu run lẩy bẩy, miễn cưỡng đỡ tường nhìn vào bên trong lớp học.
Lớp xã hội so với tưởng tượng của cậu còn loạn hơn, nam nữ túm năm tụm ba, biểu tình khoa trương như miêu tả chuyện gì cực kì đáng sợ.
Thư Nguyện nhanh chóng nhìn lướt qua, không thấy Cường tử, không thể nói cậu cảm thấy an tâm hay bất an nhiều hơn. Cậu gọi nữ sinh vừa đi ra ngoài, trực tiếp hỏi: “Lư Chính Cường ở đây không?”
Nữ sinh cười cười: “Tới thăm dò chuyện tối hôm qua đi?”
Đầu quả tim Thư Nguyện rét lạnh.
“Đừng hỏi, què rồi.” Nữ sinh nói, “Hắn bị đánh gãy chân rồi.”
“Thật là hắn?” Thư Nguyện hỏi.
Nữ sinh gật đầu: “Thật, chính là Lư Chính Cường. Hắn bị giáo bá đánh, biết giáo bá không? Lớp 11-10, Lê Hủ. Lư Chính Cường bị Lê Hủ đánh gãy chân.”
Tại sao?
Thư Nguyện ngốc lăng trở về lớp, mọi người đang đọc sách ngữ văn, cậu lại nhìn chỗ ngồi của Lê Hủ tới xuất thần.
Lời đồn đại cho dù có kinh khủng ra sao, rốt cuộc cũng chỉ là vài câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, ai sẽ vì người trong cuộc mà thực sự bận tâm?
Thư Nguyện lấy di động từ trong cặp sách, lén mở máy dưới ngăn bàn.
Thừa dịp giáo viên viết bài trên bảng, Thư Nguyện nhanh chóng mở khóa, tiện tay lướt hai lần, sau đó thất vọng phát hiện từ tối qua tới giờ không có bất kì tin nhắn chưa đọc hay cuộc gọi nhỡ nào.
Cậu nhét điện thoại vào ngăn bàn, hai mắt nhìn thẳng bảng đen. Giáo viên đang giảng bài, bảng đen viết một chữ “Há” to, hỏi đám học sinh bên dưới không dùng từ điển có thể phát âm cùng giải nghĩa từ này hay không.
Mọi người thi nhau suy đoán, giáo viên tùy tiện gọi một cái tên, Thư Nguyện đứng lên nhẹ giọng trả lời: “Xìa. Rạn nứt.”
Giáo viên vỗ tay khen ngợi, viết lại câu trả lời của cậu lên bảng. Thư Nguyện vẻ mặt không đổi ngồi xuống, một chữ này có phải vừa vặn thích hợp với cậu.
Rạn nứt bao nhiêu phải xem tình cảm hiện tại, mà tình cảm xuất hiện rạn nứt chỉ là một vấn đề thường tình.
Thư Nguyện lý tính phân tích, không biết phía trên giáo viên nói gì, cả lớp cười vang một mảnh, Thư Nguyện bị tiếng cười kia quấy nhiễu, suy nghĩ lại vón thành một cục tương hồ.
Hừm. Không muốn.
Cậu thò tay vào ngăn bàn, nắm chặt di động trong tay. Danh sách tin nhắn chỉ ít ỏi vài người. Sau khi tạm nghỉ học cậu đem tất cả liên lạc trước kia đều xóa, ngoại trừ cha mẹ. Lê Hủ là số ít người nhắn tin qua lại với cậu.
Cực kì dễ tìm.
Thư Nguyện rất nhanh nhắn đi: Cậu ở đâu?
“Cấm túc ở nhà.”
Lê Hủ đánh xong lại xóa, từ trên giường ngồi dậy, lấy ra một cái nắp chai Coca dưới gối. Mặt trên nắp viết “20140905”, là ngày Thư Nguyện mua Coca cho hắn.
Ngửa là gửi, úp là không gửi.
Hình như tung mặt úp dễ hơn?
Vậy thì ngửa là không gửi, úp là gửi.
Quyết định xong, Lê Hủ tung nắp chai. Nắp chai rơi tự do, kết quả là mặt úp.
Lê Hủ sảng khoái cầm di động lên, bắt đầu đánh chữ trong khung: Cậu muốn gặp tôi sao?
Gửi thành công.
Hết chương 19.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-