[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 20. CHÓ SĂN
Lê Hủ bị Lê Văn Trưng cấm túc ở nhà đã hai ngày, hôm này là ngày thứ ba.
Cũng không phải Lê Văn Trưng độc đoán, mà gặp phải chuyện như vậy, để giảm bớt ảnh hưởng, bản thân Lê Hủ cũng không muốn tới trường.
Đương nhiên không phải không có tổn thất, tỉ như ban nhạc biểu diễn hắn không thể nào tham gia, thứ duy nhất khiến cuộc sống vô vị của hắn trở nên sinh động cũng bị cấm.
Hôm xảy ra chuyện Lê Hủ cũng nhắn tin xin nghỉ cho quản lý, cũng thuận tiện báo với đám anh em một tiếng. Dường như Cố Vãng cũng không kể rõ với mọi người, cả đám đều hỏi thăm tình huống của hắn. Hắn không che dấu nhưng cũng không muốn nói rõ, chỉ hẹn khi nào gặp mặt nói tiếp.
Sau đó Cố Vãng nhắn tin riêng cho hắn, hắn đơn giản thuật lại cho đối phương.
“Thứ sáu tan học mày đưa Thư Nguyện tới nhà tao đi, cậu ấy sẽ ở cổng trường chờ mày.” Lê Hủ năn nỉ Cố Vãng.
Cố Vãng lúc ấy rất không muốn: “Tao cũng không giống mày, tùy tùy tiện tiện lừa gạt người ta tới nhà.”
Kết quả buổi trưa thứ sáu vừa ra khỏi cổng trưởng hắn đã thấy Thư Nguyện đeo cặp sách đứng dưới gốc cây chờ sẵn, đối phương đang khom người chụp ảnh một con mèo hoang.
“Cậu thích mèo?” Cố Vãng đứng sau Thư Nguyện hồi lâu, bất ngờ hỏi.
Thư Nguyện đương chăm chú xem mèo, Cỗ Vãng thình lình lên tiếng dọa cậu hết hồn, xoay người cất di động vào túi.
Hai người cùng tới trạm xe bus, Cố Vãng nói: “Tôi cần xác nhận trước, không phải Lê Hủ ép cậu tới nhà nó chứ?”
Trong nhóm, Cố Vãng là người có nguyên tắc, hắn sẽ không ép người khác làm chuyện người ta không muốn.
Vấn đề rất đơn giản, Thư Nguyện trầm tư nửa ngày mới đáp: “Không phải.”
“Lo lắng cho nó sao?” Cố Vãng lại hỏi.
Thư Nguyện rất nhanh phủ nhận: “Không phải.”
Cố Vãng không tiếng động cười cười, xe bus vừa vặn đi tới, hắn cùng Thư Nguyện lên xe.
Xe bus không thể bằng xe đua của Lê Hủ, hai người đổi hai lần xe bus mới tới được khu đô thị Hoan Du.
Thư Nguyện cuối cùng cũng được trải nghiệm hệ thống an ninh nghiêm ngặt của Hoan Du. Bảo vệ không ngừng xét hỏi vài vấn đề, nhận dạng khuôn mặt, lưu lại phương thức liên hệ xong, cuối cùng gọi Lê Hủ xác nhận xong mới cho qua.
“Quản lý khá nghiêm, nhưng đảm bảo an toàn cao.” Cố Vãng quen cửa quen nẻo dẫn Thư Nguyện đi đường tắt, “Cậu đừng bận tâm.”
“Không sao.” Thư Nguyện trước sau vẫn luôn bình thản.
Cố Vãng quay đầu nhìn cậu một chút, bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Có phải cậu xem Lê Hủ đối tốt với cậu là chuyện đương nhiên hay không?”
Thư Nguyện nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ không hiểu.
“Lê Hủ tuy rằng đánh nhau rất lợi hại, nhưng không đến nỗi đem người ta đánh tới tàn phế.” Cố Vãng hạ giọng, “Chuyện này đã đồn khắp trường, đừng nói với tôi cậu không biết. Nó vì ai mà phát điên, cậu thật sự không rõ sao?”
Cố Vãng không hề có ý khống chế âm lượng, Thư Nguyện luống cuống dừng lại, hai tay siết chặt quai cặp, móng tay bấm lên mặt vải.
Cho dù là ai cậu đều có thể xem là đang nói dối, nhưng Cố Vãng thì không.
Bạn học, giáo viên, thứ bọn họ biết về Lê Hủ chỉ có chuyện xấu mà hắn làm. Nhưng Cố Vãng là bạn tốt, so với tất cả mọi người hắn hiểu rõ Lê Hủ hơn cả.
Phát điên?
Thư Nguyện lần nữa định nghĩa lại hai chữ này.
Cậu trốn sau bức tường cao, chưa từng nghĩ tới ở bên ngoài sẽ có người không màng tất cả mà xông tới.
Sợ hãi kết giao, từ chối tất cả ý tốt, hoài nghi mọi thứ. Bi thảm của cậu là do người khác tạo thành, nhưng sự cô độc chỉ có thể do chính mình lựa chọn. Sự cố kia khiến cậu tự động bôi đen toàn bộ cuộc sống, người khác tiếp cận cậu tất cả đều bụng dạ khó lường.
Thế nhưng có người vì cậu làm tới bước này, làm sao cậu có thể chịu đựng nổi.
Thư Nguyện lùi về sau hai bước, Cố Vãng sớm có dự liệu, đột nhiên kéo cánh tay cậu, cao giọng hỏi: “Thư Nguyện, cậu cho rằng trốn tránh có thể giải quyết được vấn đề sao!”
“Cậu ấy không cần vì tôi.” Thư Nguyện muốn rút tay ra, Cố Vãng nắm càng chặt: “Đúng vậy. Không cần thiết. Không cần thiết sao cậu còn nhắc Cường tử trước mặt nó?”
Nhà Lê Hủ cách phía trước hơn hai mươi mét, Cố Vãng lôi kéo Thư Nguyện tới phía trước: “Đến cùng cậu muốn Lê Hủ vì cậu làm cái gì, hoặc không hy vọng hắn vì câu làm cái gì, chính cậu nói rõ, đừng trốn tránh khắp nơi.”
Đây là lần thứ hai Thư Nguyện tới nhà Lê Hủ. Lần trước chỉ có hai dì giúp việc, hiện tại nhiều thêm hai người lạ mặt.
Cố Vãng ngược lại rất quen, vừa mở cửa liền chào hỏi dì Ngô, còn có Lê Văn Trưng đang ngồi xem tivi.
Lê Văn Trưng thân thể cường tráng, tướng mạo uy nghiêm, nhìn qua cùng Lê Hủ rất giống nhau. Thư Nguyện nhịn không được liếc mắt nhìn hai lần, học theo Cố Vãng kêu một tiếng chú.
Lê Văn Trưng cũng không làm cao, đối với Cố Vãng thường lui tới rất quen thuộc, chỉ chỉ lên lầu: “Tiểu Hủ ở trong phòng, mấy đứa muốn ăn gì thì nói thím Điền mang lên phòng cho.”
“Chú đừng khách khí.” Cố Vãng cười ngọt ngào, kéo Thư Nguyện tới bên người, “Tuần sau là thi giữa kì, cháu đưa bạn cùng bàn của Lê Hủ tới giúp cậu ấy học bù.”
Lê Văn Trưng rất kinh ngạc, cầm điều khiển từ xa hạ thấp âm lượng tivi: “Học bù?”
“Vâng.” Cố Vãng nói dối không chớp mắt, “Gần đây Lê Hủ rất chăm học, khó có khi hắn chịu quay đầu, cháu bảo bạn cùng bàn mang bài tập tới cho cậu ấy.”
Cố Vãng huých huých Thư nguyện, cậu vội vã “Vâng” một tiếng.
Phòng bếp liền phòng khách, Diêu Dĩ Lôi nghe động tĩnh đi ra, cười dịu dàng nói: “Cùng Tiểu Hủ học xong thì lưu lại ăn trưa nhé?”
Cố Vãng ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu nói với Lê Văn Trưng hai câu sau đó lôi kéo Thư Nguyện chạy lên lầu.
Tại khúc quanh, Thư Nguyện quay đầu liếc nhìn, vừa vặn chạm mắt cùng người phụ nữ kia. Đối phương nhếch miệng cười với cậu, Thư Nguyện hơi run, thời điểm phản ứng lại Cố Vãng đã kéo lên lầu.
Khuôn mặt tươi cười kia biến mất, Thư Nguyện lại không cảm giác được nó thật sự xuất phát từ nội tâm.
Lầu hai có vài gian phòng, một cánh cửa trong đó đang mở, bên trong phát ra tiếng leng keng leng keng.
Cố Vãng trực tiếp đi tới, ý tứ gõ cửa, không chờ người bên trong đáp lại liền lôi Thư Nguyện bước vào, đóng cửa lại.
Thư Nguyện lúc này mới phát hiện Lê Hủ đang cầm gậy mèo chơi đùa với Bánh Quy. Mèo nhỏ trắng như tuyết vờn quanh gậy mèo sặc sỡ bảy màu, lúc vồ được liền cắn không buông.
“Đến rồi à.” Lê Hủ nhấc mắt, lạnh nhạt liếc Thư Nguyện một cái lại nhìn Cố Vãng phía sau, “Cha tao không hỏi cái gì chứ?”
“Không. Có lẽ chuyện đã giải quyết xong, cấm túc mày cũng chỉ làm dáng một chút, đợi chuyện lắng xuống sẽ thả mày ra ngoài.” Cố Vãng đáp, nhớ tới cửa phòng ban nãy còn rộng mở, “Nhưng nhìn lại cũng chả giống cấm túc, nhìn mày còn rất tự do thoải mái.”
“Không thì sao, lẽ nào tao còn phải ra ngoài diễu võ dương oai, khoe khoang mình đánh què con nhà người ta chắc?” Lê Hủ vỗ vỗ mông Bánh Quy, Bánh Quy như được động viên, xoay người chạy về phía Thư Nguyện, động tác nhanh nhẹn nhảy lên đầu gối cậu.
Thư Nguyện đứng thất thần, Bánh Quy lao tới làm nũng khiến cậu lảo đảo lui về sau, cho dù nhiều năm tập vũ đạp cũng không thể phản ứng kịp lập tức ngã ngồi xuống đất, may mắn thảm đủ dày mới không cảm thấy đau.
Lê Hủ đứng lên muốn đỡ cậu, Thư Nguyện quay mặt đi, một tay chống đất một tay đẩy đối phương, tự mình bò dậy.
Cố Vãng làm bộ đi xung quanh phòng một vòng, sau đó nói với Lê Hủ: “Tao đi phòng sách xem chút.”
“Đi mau đi.” Lê Hủ khoát tay.
Cửa phòng bị Cố Vãng mở ra rồi khéo lại, trong phòng trừ Lê Hủ cùng Thư Nguyện chỉ có mình Bánh Quy là vật sống cũng nhảy tới bàn học, ngoan ngoãn cuộn tròn, ngược lại rất biết suy nghĩ vì chủ nhân.
“Ngồi đi.” Lê Hủ vỗ vỗ giường bên cạnh hắn, nhận thấy ánh mắt không tin tưởng của Thư Nguyện, thở dài, “Ngồi bên kia cũng được.”
Hắn chỉ chỉ ghế xoay bên cạnh bàn học.
Thư Nguyện cân nhắc, cuối cùng vẫn ngồi xuống giường, nhưng thân thể không hề thả lỏng, ôm chặt cặp sách trong lòng.
Lê Hủ không lên tiếng, móc di động ấn ấn, sau đó giơ tới trước mặt Thư Nguyện lắc lắc.
Là tin nhắn của hai người.
___ Cậu muốn gặp tôi sao?
___ Ừ.
“Muốn gặp tôi nhưng gặp tôi lại như lâm đại địch.” Lê Hủ thu hồi điện thoại, nghiêng người gối đầu lên khuỷu tay, “Cái gì cũng không hỏi không nói, ngay cả một cái nhíu mày cũng lười cho tôi. Rốt cuộc là cậu nhớ tôi, muốn gặp tôi thế nào vậy?”
“Tôi không nhớ cậu.” Thư Nguyện phản bác, quay đầu lại liền phát hiện hai người bọn họ sáp lại rất gần, giống như lần kia cậu bị đụng ngã được Lê Hủ đỡ lại, mỗi chi tiết nhỏ trên khuôn mặt đối phương đều được khuếch đại.
Nốt ruồi dưới đuôi mắt trái, vết sẹo mờ trên mũi, vừa ôn nhu lại cuồng dã.
“Cậu không nhớ tôi, chỉ muốn gặp tôi.” Lê Hủ sửa miệng, đáy mặt xẹt qua ý cười, “Tại sao muốn gặp tôi?”
Thanh âm giống như không nói cũng không sao, nhưng thân thể lại ép tới càng gần.
Thư Nguyện mãnh mẽ trấn định tinh thần, cúi đầu mở cặp sách, đem mấy bài thi cùng sách bài tập để lên giường: “Bài tập.”
“Bài tập.” Lê Hủ lặp lại một lần, “Đưa bài tập cho tôi chỉ là cái cớ để gặp tôi mà thôi. Tôi hỏi tại sao cậu lại muốn gặp tôi.”
Thận trọng từng bước, tầng tầng thăm dò. Thư nguyện từ chối người khác tới gần, hắn liền bày ra phương thức dụ dỗ Thư Nguyện chủ động tới gần.
Cậu muốn gặp tôi sao?
Ừ.
Cho dù Thư Nguyện nói “Không”, Lê hủ cũng sẽ không cưỡng bách.
Nhưng cậu nói “Ừ”, Lê Hủ càng nắm chắc.
Thư Nguyện không trả lời, Lê Hủ liền không tiếp tục, hắn đổi đề tài: “Cậu muốn biết chuyện kia xử lý thế nào?”
Không ngoài dự đoán, Thư Nguyện ngẩng đầu nhìn hắn.
Lê Hủ ngả người về phía sau, đôi mắt lại vẫn chăm chú nhìn Thư Nguyện: “Tôi đánh gãy xương đùi phải của nó. Người nhà nó tới trường làm loạn, muốn kiện tôi ra tòa.”
Thư Nguyện biến sắc, Lê Hủ tất thảy thu vào mắt, cười nhạt tiếp tục nói: “Tôi còn tưởng bối cảnh nhà nó ghê gớm thế nào, cũng chỉ là nhà giàu mới nổi làm tay sai cho mấy thứ sinh ý dơ bẩn. Cha tôi quét được một đống chứng cứ phạm tội của nhà nó, bọn họ liền không dám ho he gì nữa.”
“Vậy gã…” Thư Nguyện do dự, Lê Hủ dường như nhìn thấu lo lắng của cậu, “Thôi học, sau này cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa.”
Kết quả này làm Thư Nguyện bất ngờ.
Cậu không nói được trong lòng mình là cảm giác gì, bộ dáng bình thản của Lê Hủ càng nhiễu loạn suy nghĩ của cậu.
“Tại sao?” Thư Nguyện nhẹ giọng hỏi.
“Cậu hỏi cái nào tại sao? Tại sao đánh nó? Tại sao giúp cậu? Hay tại sao biết được sự tồn tại của nó uy hiếp đến cậu?” Không đợi Thư Nguyện trả lời, Lê Hủ tự nhiên nói, “Tôi không phải kẻ ngu. Khi cậu nhắc tới Cường tử với tôi, cậu nên rõ ràng tôi có thể tìm hiểu tưởng tận mọi chuyện. Mà mỗi khi nhắc tới nó, từ biểu cảm của cậu tôi có thể cảm nhận cậu căm thù nó.” Lê Hủ đột nhiên ngồi dậy, “Mà cậu, không phải hy vọng tôi giúp cậu khử nó sao? Đến xem tôi chơi bóng, để tôi đưa cậu về nhà, còn đáp ứng tới xem tôi biểu diễn ___ Thư Nguyện, cậu coi những thứ này là bố thí cho việc tôi đánh cuộc tính mạng vì cậu sao.”
Bởi vì trong lòng cậu, tôi chỉ là một con chó săn nghe lời.
Hết chương 20.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-