[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 16. 19960726
Lê Hủ ngủ được một giấc, xuống nhà vẫn thấy Diêu Dĩ Lôi bận bịu trong phòng bếp. Hắn đứng dựa cửa nhìn một hồi, Diêu Dĩ Lôi từ lò nướng lấy ra một cái bánh ngọt lớn.
“Đêm nay về ăn cơm nhé?” Diêu Dĩ Lôi bỏ bao tay, “Hôm nay sinh nhật Tiểu Quyết, nó…”
“Bà cố ý khiến tôi buồn nôn sao?” Lê Hủ trào phúng nói. Hắn xách balo, lấy chìa khóa xe nhanh chóng rời đi, cửa chính bị hắn dùng sức đóng lại.
Bạch Sương mất vào ngày cuối cùng của tháng chín, quả thực là lựa chọn sáng suốt. Mỗi khi tới ngày sinh nhật con riêng Lê Văn Trưng đều phải trải qua trong áy náy dằn vặt, vĩnh viễn không thể vui vẻ.
Lê Hủ nghĩ, cho dù Bạch Sương không còn, hắn cũng không bao giờ thừa nhận Diêu Dĩ Lôi cùng Lê Quyết là gia đình của hắn. Một ngày nào đó, hắn muốn quang minh chính đại đuổi hồ ly tinh cùng đứa con riêng của bà ta ra khỏi Lê gia.
Xe lao vun vút trên đường, gió gào thét bên tai, Lê Hủ phi thẳng tới nhà xe mới dừng lại.
Sau lễ hội trường, rất nhiều học sinh đều tạm gỡ xuống gánh nặng học tập, chuông reo một hồi khu kí túc xá vẫn không có động tĩnh gì lớn, có lẽ muốn nhân cơ hội này ngủ bù.
Lê Hủ về lớp, vừa ngồi xuống liền liếc chỗ Thư Nguyện một cái. Đồ vật trên bàn vẫn ở nguyên vị trí cũ ___ Túi đựng bút đè lên sách giáo khoa, dưới sách bài tập lộ ra một đề thi, giữa bàn còn có một trang giấy nháp vẽ đồ thị hàm số.
Hoặc là cậu không tới trường, hoặc là tới nhưng không đụng tới mấy thứ này.
Lê Hủ lật qua lật lại vở nháp của Thư Nguyện, vốn chỉ muốn nhìn chữ của cậu một chút, lật lật vài tờ liền dừng lại.
Trên trang giấy bị tô đen, Lê Hủ phát hiện bốn chữ nhỏ.
___ Mình khó chịu quá.
Nếu không nhìn kỹ, mấy chữ này rất dễ bị bỏ qua. Lê Hủ đối với tác phẩm đen thùi của Thư Nguyện có ấn tượng rất sâu, mỗi một vị trí bị Thư Nguyện tô đen hắn đều đặc biệt lưu ý.
Đương muốn lật xem nơi khác có dấu vết tương tự hay không liền có người bước vào, là Toàn Hạo Lãng cùng ủy viên học tập.
“Ba giờ chiều nay Đồng Đồng thi chạy, nhớ dặn bọn con trai cổ vũ nhiệt tình chút.” Toàn Hạo Lãng nói.
Ủy viên học tập cười trêu: “Nói mày thích nhỏ mày còn không thừa nhận.”
“Cút. Đây là ý thức đoàn kết!” Toàn Hạo Lãng đánh ủy viên học tập một cái, “Có đi hay không?”
“Đi đi đi. Nhân tiện làm một cái băng rôn khẩu hiệu cực ngầu cho nhỏ, lại nhờ đọc loa, được chưa?”
Toàn Hạo Lãng ra dấu OK, bỗng liếc thấy Lê Hủ vội ngượng ngùng bỏ tay xuống.
Lê Hủ khép vở Thư Nguyện lại, ngồi thẳng dậy.
“Này.” Hắn hếch cằm với Toàn Hạo Lãng, “Hôm nay Thư Nguyện có tới lớp không?”
Toàn Hạo Lãng cùng ủy viên học tập liếc nhau một cái, ủy viên nói: “Cậu ấy xin nghỉ, cô Thôi nhờ tôi rảnh thì đem bài tập nghỉ lễ quốc khánh tới cho cậu ấy.”
Lê Hủ nhíu nhíu mày: “Nhà cậu rất gần nhà cậu ấy?”
“Cô Thôi nói nhà tôi cách nhà cậu ấy gần nhất, tên gì…”
“Hảo Danh Phụng.” Lê Hủ nói.
“Ồ đúng, tui tra đường một chút.” Ủy viên học tập lấy ra điện thoại di động, lát sau ngẩng đầu lên, “Hủ ca, sao anh biết rõ thế?”
“Tôi không phải là bạn cùng bàn sao?” Lê Hủ cười cười, “Được rồi, để tôi giúp cậu mang tới, cậu chuyển bài tập qua di động cho tôi.”
Thuận tiện lấy số liên lạc của Thư Nguyện.
Lê Hủ lòng nóng như lửa đốt phi tới Hảo Danh Phụng gặp Thư Nguyện, lấy điện thoại di động nhấn số, suy nghĩ một chút liền xóa.
***
Trong phòng ngủ, điện thoại di động trong tay Thư Nguyện rung liên hồi, kéo cậu ra khỏi cơn mộng mị.
Thư Nguyện nhận điện thoại: “Mẹ.”
“Truyền nước xong chưa?” Ti Liễu hỏi, “Sắp xong thì nhắn cho mẹ, mẹ tới đón con.”
Thư Nguyện nhấc mí mắt nhìn túi nước truyền: “Con tự về được rồi.”
“Con vẫn đang bệnh đấy.” Ti Liễu không đồng ý, “Mẹ đang nấu thuốc Đông y rồi, về là uống được.”
“Con đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự mình về ạ.” Thư Nguyện xoa xoa con mắt, ngồi dậy, “Mẹ còn phải trông thuốc mà, sao đi được.”
Thuyết phục Ti Liễu xong, Thư Nguyện cúp điện thoại, nhấn chuông gọi y tá.
Ui.
Lê Hủ ngắt cuộc gọi, không biết đang nói chuyện với ai, lâu vậy còn chưa bắt máy.
Hắn đổi tư thế tựa lên xe, tiện tay châm một điếu thuốc. Vai phải khoác balo nặng trịch, đều là bài tập của Thư Nguyện. Trước nay balo của Lê Hủ chưa từng nhét nhiều đồ như vậy, hắn cứ như đang trên con đường trở thành học bá.
Chờ mãi cũng không phải biện pháp, Lê Hủ mở nhóm chat của đội nhạc, chụp lại cảnh phố xá, gửi xong còn rất thưởng thức, trình độ chuyên nghiệp a.
Hàn Khải Vân là người đầu tiên đáp lại: “Trà sữa Đại Khẩu, trạm tàu tốc hành, cửa hàng điểm tâm của dì Bảo, còn có cửa hàng đồ cũ, mày đang ở chỗ nào á?”
Tống Duyệt Niên phân tích: “Chắc là phụ cận khu dân cư, mấy cửa hàng này càng gần khu dân cư càng dễ kiếm ăn mà.”
Cố Vãng nhắn riêng cho Lê Hủ: “Không phải mày bảo về trường à?”
“Về rồi.” Lê Hủ gửi tin nhắn thoại qua, “Thư Nguyện xin nghỉ.”
“Vậy mày…?”
“Đang ở gần khu nhà cậu ấy, máy báo bận, gọi mãi không ai nhấc máy.” Lê Hủ rít một hơi thuốc, khói trắng lượn lờ thoát ra giữa hai làn môi.
Cố Vãng bên kia vẫn đang gõ, Lê Hủ thoát khung trò chuyện, lần thứ hai nhấn gọi dãy số nào đó.
Lần này tốt xấu gì cũng không báo bận, nhưng không bao lâu đối phương liền tắt máy, Lê Hủ dập thuốc, hai tay nhanh chóng soạn tin nhắn.
Tôi đem bài tập quốc khánh về cho cậu…
Còn chưa gõ xong Lê Hủ liền thấy hai mũi giày dừng trước tầm mắt hắn.
Hắn nhìn lên, quần jean, áo T-shirt trắng, khuôn mặt Thư Nguyện.
“Tìm tôi?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ cao hơn Thư Nguyện nhiều, đối phương đứng trước mặt hắn còn phải hơi ngửa đầu, nhưng trước mặt Thư Nguyện khí thế của hắn đều biến mất, ánh mắt sắc bén sẽ vô thức trở nên nhu hòa.
“Ừm.” Lê Hủ lấy balo xuống, “Sao hôm nay cậu không đi học?”
“Bị bệnh.” Thư Nguyện nhíu nhíu mày, “Vừa rồi là cậu gọi cho tôi?”
“Là tôi.” Lê Hủ hỏi, “Cậu bị bệnh gì?”
“Sao cậu có số điện thoại của tôi?” Thư Nguyện gần như không vui hỏi.
Đối thoại của hai người căn bản không cùng tần số, Lê Hủ ngừng hỏi, đưa balo của mình cho cậu: “Cô Thôi bảo tôi đem bài tập quốc khánh tới cho cậu, số điện thoại là cô ấy đưa.”
Thư Nguyện bán tính bán nghi mở balo, bên trong quả thực đều là sách vở của cậu.
“Sao lại bảo cậu đưa?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ cười cười: “Vì tôi có xe, rất tiện.”
Thư Nguyện không lên tiếng, muốn lấy đồ từ trong balo ra nhưng tay cậu chẳng còn chút khí lực, chỉ vài cuốn sách đã không cầm nổi nữa.
Lê Hủ còn nhét nhiều sách như vậy.
“Không cần phiền thế.” Lê Hủ không nhìn nổi, đem sách nhét lại, kéo khóa, luồn quai đeo qua tay cậu, giúp cậu đeo lên, “Cho cậu mượn, hôm khác trả tôi là được.”
Hắn liếc nhìn mu bàn tay trái vẫn dính băng y tế của Thư Nguyện, thấp giọng than thở một tiếng: “Truyền nước à?”
“Ừm.” Thư Nguyện đeo nốt một bên quai, “Cảm ơn.”
“Nếu không…” Lê Hủ chần chờ, cuối cùng vẫn không nói ra đề nghị thêm bạn tốt. Hắn sải bước lên xe, đội mũ bảo hiểm, “Bài tập nào cần làm tôi sẽ gửi cậu sau, nhớ xem tin nhắn.”
“Ừm.” Thư Nguyện xoay người đi được hai bước, nhu nhu mũi, lại quay đầu liếc nhìn.
Không thấy được bóng dáng Lê Hủ, giữa dòng xe tấp nập, thân ảnh cao lớn cưỡi xe phân khối đen bóng như mây bị gió cuốn đi.
Ngay cả mùi khói hương nhàn nhạt cậu vô tình ngửi thấy cũng bị cuốn theo.
Tới nhà, khắp nơi ngập mùi thuốc Đông y khiến Thư Nguyện cái gì cũng quên.
Ti Liễu bưng một bát thuốc đầy tới, Thư Nguyện nhất thời bịt chặt mũi. Một năm nghỉ học, Ti Liễu thường nấu rất nhiều loại thuốc Đông y bồi bổ thân thể, hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi này cậu liền sinh ác cảm.
Cậu ngậm chút đường, dưới sự giám sát của Ti Liễu nhịn xuống cảm giác buồn nôn một hơi uống sạch bát thuốc, sau đó ôm balo chạy vọt vào phòng.
Lê Hủ không biết là cố ý hay thật sự không làm bài tập, dường như hắn đem toàn bộ sách của cậu về, một quyển cũng không chừa lại.
Thư Nguyện thẳng thắn dốc ngược balo, đem sách bên trong đổ lên giường. Balo đột nhiên nhẹ đi, cuối cùng rơi xuống một thẻ căn cước, trượt từ núi sách tới cạnh đầu gối Thư Nguyện.
___ Lê Hủ.
___ Sinh ngày 26 tháng 7 năm 1996.
Nhỏ hơn cậu một tuổi a…
Hình trên thẻ căn cước được chụp khá tùy tiện, thế nhưng chẳng làm giảm một phân nhan sắc của hắn. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, không cần trang điểm cũng rất dễ nhìn.
Dưới đống sách phát ra thông báo tin nhắn, Thư Nguyện đặt thẻ căn cước xuống, từ bên trong bới ra điện thoại di động.
Là tin nhắn của Lê Hủ. Có lẽ tin nhắn giới hạn kí tự, hắn gửi tới hai tin. Tin đầu tiên là ngữ sổ tài hoa, tin thứ hai là lý tống. Không có lời thừa thãi, dường như hắn lấy số điện thoại của cậu chỉ vì muốn làm xong chuyện giáo viên giao cho.
Đối phương như vậy khiến Thư Nguyện cảm thấy tự trách, cậu luôn cho rằng Lê Hủ bụng dạ khó lường, thực tế chính mình lo xa rồi.
Cậu đem sách vở sếp ngay ngắn, thẻ căn cước được đặt cẩn thận vào ngăn nhỏ trong balo.
“Thẻ căn cước của cậu vẫn để trong balo.” Cậu nhắn lại một tin.
Đối phương rất lâu cũng không đáp lại.
***
“Mình khó chịu quá.” Lê Hủ từ trên khuông nhạc của Tống Duyệt Niên lấy xuống một tờ giấy, viết xong mấy chữ này lại dùng bút tô đè lên, “Mình khó chịu quá?”
“Khó chịu cái gì?” Thi Thành Cẩn lại gần hỏi.
“Suy nghĩ chút thôi.” Lê Hủ xoay bút, nếu như câu này là tâm sự của Thư Nguyện, vậy viết ra có tác dụng gì? Hắn suy nghĩ một chút, viết lên giấy một câu: Mình hận bà ta.
Thi Thành Cẩn muốn lại gần, Lê Hủ vội bôi đen dòng chữ.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu, mảng đen kia là hộp cấm chôn giấu bí mật không muốn người phát hiện.
Viết ra, vì muốn phát tiết.
___ Mình khó chịu quá.
Bởi vì không chịu nổi, nên muốn phát tiết ra bên ngoài.
Mà bởi không muốn để người khác phát hiện, cho nên dùng trầm mặc che dấu sự tuyệt vọng của bản thân.
Hết chương 16.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-