[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 17. PHÁ HỦY
Tại Lê gia, bầu không khí giống như tiệc đứng trong ngục giam, nhìn qua vui vẻ hào nhoáng, kì thực lại bao phủ bởi sự nặng nề cùng ngột ngạt.
Lê Quyết mời vài bạn học tới nhà, ba nam hai nữ, ngồi quây quần bên bàn ăn, trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, chính giữa là bánh ngọt hai tầng vừa được thổi nến.
Diêu Dĩ Lôi mở một chai nước chanh, muốn rót cho mỗi người một ly, một nữ sinh xua xua tay với bà: “Dì à, bọn con không uống cái này!”
“Vậy uống Coca nhé?” Diêu Dĩ Lôi bỏ chai nước xuống, một nam sinh khác cũng xua tay: “Chúng con muốn uống bia.”
“Bia?” Diêu Dĩ Lôi lập tức từ chối, “Không được, mấy đứa còn nhỏ.”
“Bọn con uống bia cũng có sao đâu?” Lê Quyết đứng lên, chạy tới tủ lạnh đem bia giấu từ trước lấy ra.
Diêu Dĩ Lôi nuông chiều hắn thành quen, lúc này cũng chỉ đứng một bên nhìn hắn thành thạo mở cho mỗi người một chai. Bà đi tới cửa sổ sát đất, nhìn ra khoảng sân bên ngoài. Buổi tối ở Hoan Du không quá tối, lối nhỏ được lát gạch màu vàng nhạt, cách ba bốn mét sẽ dựng một cột đèn, cả đoạn đường được chiếu sáng rõ ràng.
Nhưng vẫn không thấy chiếc xe màu xanh lam kia.
Diêu Dĩ Lôi ôm cánh tay ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm quyển tạp chí, bà đặt trên đầu gối, thỉnh thoảng lại lật một tờ. Chỉ có như vậy, bà mới ngồi ở chỗ này, danh chính ngôn thuận tham dự tiệc sinh nhật của con trai, danh chính ngôn thuận mà chờ chồng của bà trở về.
“Lê Quyết mày thua rồi!” Bên kia đột nhiên có người hô to, hai nữ sinh đồng thời quết một đống kem muốn trét lên mặt Lê Quyết.
“Được rồi, nói thật, tao chọn nói thật.” Lê Quyết nhảy ra xa hai, ba bước né tránh tay hai nàng, “Muốn hỏi gì hỏi đê.”
“Thật sự hỏi cái gì cũng được?” Một nữ sinh trong đó cười hỏi, “Không phải cậu có một anh trai sao, anh ấy tặng cậu cái gì?”
Vừa dứt lời, trừ hai nữ sinh, tất cả mọi người mặt đều đổi sắc, có cả Diêu Dĩ Lôi.
Mọi người đều biết quan hệ giữa Lê Quyết và Lê Hủ không tốt, không gặp mặt thì thôi, mỗi lần chạm mặt đều phải giương cung bạt kiếm một hồi.
Mấy nam sinh từng tới Lê gia chơi đùa đã từng chứng kiến qua. Người trong cuộc có lẽ không cảm giác được, nhưng bọn họ đứng xem, luôn cảm thấy thời điểm Lê Hủ đối mặt với Lê Quyết đều ẩn nhẫn, bằng không gặp xui xẻo chính là Lê Quyết.
“Hỏi cái này làm gì.” Một nam sinh mập nỗ lực làm dịu bầu không khí, “Hỏi cái gì có tính khiêu chiến một tí xem nào.”
Nữ sinh hoàn toàn không ý thức được bầu không khí có gì không đúng, nàng xé mực khô, cười hì hì nói: “Tôi muốn biết anh em thường tặng nhau cái gì thôi mà.”
Vừa dứt lời cửa phòng khách liền mở ra, nam sinh có chiều cao gần như đụng tới khuôn cửa cõng đàn ghi-ta thản nhiên đi vào.
Bánh Quy vẫn cuộn đuôi ngủ vùi trong hộc tủ nghe được tiếng bước chân của chủ nhân lập tức mở mắt, nhào tới chân Lê Hủ mà “meo a meo a” kêu vài tiếng.
Lê Hủ khom lưng ôm lấy nó, cách một tấm bình phong liếc nhìn bàn ăn bên kia, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt.
Trên bàn ăn, từ lúc hắn tiến vào liền trở nên yên tĩnh, ai đó ghé sát nữ sinh vừa mới hỏi kia, nhỏ giọng nhắc: “Anh trai Lê Quyết.”
“Trời a, nhìn không giống Lê Quyết chút nào.” Nữ sinh liếc trộm Lê Hủ, lại nhìn Lê Quyết sắc mặt đen lại, “Chuyện này là sao a…”
Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn tiếng kêu của Bánh Quy, Lê Hủ khẽ xoa đầu nó, mắt nhìn thẳng đi lên lầu.
“Tiểu Hủ.” Người đầu tiên phá vỡ trầm mặc là Diêu Dĩ Lôi, bà vội vàng đứng lên, “Ngày hôm nay…”
“Ngày hôm nay,” Ánh mắt Lê Hủ lạnh lẽo nhìn bà, “Đừng gọi tên tôi.”
“Con mẹ nó anh nghĩ mình là ai!” Lê Quyết cầm đĩa bánh xông tới, muốn ném lên mặt Lê Hủ liền bị hắn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, bánh kem mới chưa ăn được bao nhiêu úp thẳng vào mặt Lê Quyết.
Lê Quyết tránh không kịp, bánh ngọt hai tầng Diêu Dĩ Lôi tự tay làm vón thành cục lớn trên đầu hắn, hoa quả dính bơ lăn đầu trên đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người hít vào một hơi, Diêu Dĩ Lôi sững sờ đứng im tại chỗ. Lê Hủ cùng Lê Quyết rất nhiều lần bất hòa, thế nhưng Lê Hủ cũng chưa từng ra tay một lần nào, cùng lắm chỉ đâm chọc vài câu.
Trừ phi Lê Quyết nói tới Bạch Sương, bằng không Lê Hủ xưa nay đều không thèm để ý tới hắn.
Lần này có nhiều người như vậy, còn là sinh nhật Lê Quyết, hắn làm xấu mặt thằng nhãi kia thật sự là lần đầu tiên trong nhiều năm qua.
Huống hồ hắn chỉ phản vệ, bất luận nói gì Lê Hủ cũng không có lỗi.
“Lê Quyết, tao nhắc nhở mày, đừng ỷ có người cưng chiều liền coi trời bằng vung.” Lê Hủ cơ hồ muốn bóp nát xương tay Lê Quyết, ánh mắt lạnh lẽo giống như gió lạnh thổi từ nghĩa địa, “Chọc giận tao, bất cứ lúc nào tao cũng có thể phá hủy tất cả những thứ mày đang có.”
Lê Hủ một thân lệ khí trở về phòng, ngồi trên giường hồi lâu cũng không thể làm chính mình bình tĩnh trở lại.
Bánh Quy đã khỏe, nhảy lên đầu gối hắn, duỗi dài móng vuốt cào cào túi đàn ghi-ta, sinh lực tràn trề như lúc xưa. Lê Hủ ôm nó thả xuống sàn, ném quả cầu len để nó tự chơi đùa.
Đàn ghi-ta là hắn mới mua, màu nâu mộc cực kì phổ thông. Giữa rất nhiều kiểu dáng bắt mắt Lê Hủ vẫn liếc mắt một cái liền nhìn trúng nó, nghĩ muốn nhân lúc rảnh rỗi nào đó thực hiện lời hứa của mình, đàn cho Thư Nguyện một bài.
Nhớ tới Thư Nguyện, tâm tình Lê Hủ trở nên bình tĩnh một cách kì diệu, hắn cất kĩ đàn ghi-ta, sạc lại điện thoại đã sập nguồn từ lâu, cầm đồ chui vào phòng tắm.
“Soạt___”
Thư Nguyện rùng mình, đột ngột mở mắt. Cậu nằm nhoài trên bàn học, cánh tay đè lên sách bài tập, chiếc bút rơi trên tay.
Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc khiến cậu ngủ thiếp đi trong lúc làm bài tập.
Trong mơ, cảnh bị người khác hất nước lạnh lên mặt không phải lần đầu tiên cậu gặp phải. Từ lúc ban đầu còn run sợ, hiện tại Thư Nguyện có thể thản nhiên tiếp thu, thế nhưng thời điểm mới thanh tỉnh cũng không kìm được mà sợ hãi.
Cậu khẽ cử động cánh tay tê rần, đèn báo điện thoại nhấp nháy liên hồi, hai mươi phút trước Lê Hủ rốt cuộc cũng trả lời lại tin nhắn của cậu.
“Không sao, tôi cũng không cần gấp.” Ngữ khí bình thản tới không thể bình thản hơn, khiến Thư Nguyện không khỏi nghĩ lại có phải buổi chiều thái độ của cậu với Lê Hủ có phải rất kém không, khiến hắn bình thường dễ tính cũng phải giận.
“Lúc nào cần gọi tôi lấy cũng được.” Thư Nguyện nhắn lại.
Vừa muốn đặt điện thoại xuống giường liền thấy Lê Hủ gọi tới. Thư Nguyện không ngờ hắn gọi tới, ngón tay do dự đảo qua đảo lại hai phím xanh đỏ hồi lâu, không biết làm sao lại trượt tới màu xanh kia.
Lúc này muốn tắt đã không kịp, Thư Nguyện tay chân luống cuống suýt chút nữa quăng điện thoại, thanh âm lười biếng của Lê Hủ truyền tới lỗ tai cậu: “Bắt máy nhanh như vậy a.”
Thúi lắm. Thư Nguyện trong lòng thầm mắng một câu, sau đó không mặn không nhạt trả lời: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Thanh âm Thư Nguyện trong điện thoại không giống bình thường, Lê Hủ có cảm giác Thư Nguyện như đang ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói chuyện, giống như lông chim nhẹ nhàng gãi, rất… thoải mái.
“Có việc.” Lê Hủ một tay cầm điện thoại, một tay lau mái tóc ướt nhẹp, “Cậu hết sốt chưa?”
Bàn tay vươn ra muốn tắt đèn của Thư Nguyện nhất thời dừng lại: “Sao cậu biết?”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười khẽ: “Hôm nay đụng phải tay cậu, thấy nóng.”
Thư Nguyện không khỏi nhấc tay lên, dùng môi chạm lên, không nóng, hẳn là đã hạ sốt. Cậu lại nhìn mu bàn tay, sau đó là lòng bàn tay, cổ tay… Lê Hủ chạm vào chỗ nào?
“Hết rồi.” Cậu lúng ta lúng túng đáp, “Không nóng nữa.”
“Vậy thì tốt.” Lê Hủ nói, “Bánh Quy cũng khỏi bệnh rồi.”
Thư Nguyện trèo lên giường, cuốn mình trong chăn. Cậu nghe bên Lê Hủ có tiếng mèo kêu, có lẽ hắn đang chơi đùa với nó.
“Nó làm sao vậy?” Thư Nguyện hỏi, đang từ trong chăn thò đầu ra nhìn quanh bốn phía.
Cậu không bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng ảm đạm bên ngoài mà nhìn rõ không gian trong phòng. Trước kia cậu nhất định phải mở đèn mới có thể ngủ được, xua đi những con mắt vô hình từ trong bóng tối nhìn cậu. Mà hôm nay, cậu muốn vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Nó không quen thức ăn mới nên dạ dày không thoải mái.” Lê Hủ vui vẻ phát hiện Thư Nguyện vẫn muốn tiếp tục cùng hắn tán gẫu, hắn kéo kéo cái đuôi Bánh Quy, đổi lại một tiếng “Meo” to, “Cậu có muốn tới xem nó không?”
Tiếng mèo kêu cực kì dụ người, Thư Nguyện suýt chút nữa liền đáp ứng lời mời của Lê Hủ, nhớ tới lục lạc đeo trên cổ Bánh Quy, Thư Nguyện lại kiên định từ chối: “Không.”
“Được rồi.” Lê Hủ cười cười, cũng không ép cậu, “Hôm nay tôi mua đàn ghi-ta mới, cho cậu nghe thử nhé?”
Thư Nguyện che kín chăn, nửa khuôn mặt chôn trong gối, thanh âm rầu rĩ: “Không phải bass sao?”
“Đàn ghi-ta tôi cũng biết.” Đầu dây truyền tới thanh âm “tất tất tốt tốt”, giọng Lê Hủ có chút xa xăm, có lẽ đặt điện thoại xuống đi lấy đồ, “Chờ một lát.”
Thư Nguyện thử nhắm chặt mắt, điện thoại di động kề sát bên tai.
“Tới.” Lê Hủ nói, “Tôi đàn cho cậu một bài tủ.”
Hắn gảy vài nốt, sau đó là một chuỗi thanh âm mà Thư Nguyện quen thuộc: Thiên Không Thành. Lông mi cậu run rẩy, lại không mở mắt ra.
Một năm trước khi cậu lựa chọn từ bỏ đam mê khiêu vũ, hộp nhạc kia bị cậu dùng sức ném trên mặt đất. Hộp nhạc bán tại gian hàng đồ cũ ngày hôm qua giống hệt cái cũ của cậu, phía trên cũng có hai tiểu nhân nhi ôm nhau khiêu vũ một điệu lating, chỉ cần lên dây cót là có thể nghe được âm nhạc thuần khiết nhất, rung động nhất.
Thư Nguyện đã từng cảm thấy đây là ca khúc sạch sẽ và thuần khiết nhất, lúc tâm tình không tốt sẽ mở hộp nhạc nghe suốt một giờ bình tĩnh lại, không nghĩ tới năm mười tám tuổi, khi nghe lại thanh âm đầu tiên cậu lại muốn khóc.
“Tiểu Nguyện.” Thư Nguyện tám tuổi lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu, Ti Liễu ở phía sau cánh gà cổ vũ cậu, “Mẹ đặt cho con cái tên này, hi vọng bất luận thời điểm nào con đều có thể hoàn thành tâm nguyện mình muốn. Sân khấu là của con, hy vọng này cũng là của con, có thể làm được hay không, đều phải tự mình nắm lấy.”
Sau đó, cậu có thể biểu diễn trên sân khấu càng lớn, giải thưởng cũng càng ngày càng nhiều. Khi cậu cho rằng bản thân sắp chạm tới ước mơ___
Oành.
Mùa đông năm mười tám tuổi, hy vọng của cậu bể nát.
Hết chương 17.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
Lạy chúa đừng ngược Thư Nguyện của tui🥲
Mặc dù tag ngọt nhưng t cũng ko thể nói trước j cho cô được :((