[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 13. TIỂU TÌNH NHÂN
Đối với học sinh không tham gia thi đấu hay diễn văn nghệ, lễ hội trường không khác nào những ngày tự do.
Những năm trước Lê Hủ hoặc ở sân bóng rổ, hoặc cắm rễ trong quán net gần trường giết thời gian. Nhưng năm nay nhiều thêm một Thư Nguyện, ngay cả đi dạo cũng thú vị hơn bóng rổ hay game nhiều.
Gian hàng bán đồ cũ đặt riêng ở khu nhà thí nghiệm và khối 12. Nói là chợ đồ cũ nhưng chủ yếu đều là sạp ăn vặt cùng giải khát.
Thư Nguyện dạo một vòng, rất nhiều sạp hàng nhìn qua đồ khá tinh xảo, chỉ là đến gần thì không tới nỗi không mua không được. Duy nhất chỉ có một hộp đàn Bát Âm là cậu dừng thêm vài giây quan sát. Hộp thiết kế với vũ đài hình tròn, bên trên một đôi búp bê đang nhảy vũ điệu latin.
“Cậu thích cái này?” Lê Hủ đồng thời nhìn qua, nữ sinh đứng quầy thấy bọn họ yêu thích liền cầm lấy hộp đàn mời chào, “Các cậu muốn nghe thử bài hát không? Nếu thích tớ có thể giảm giá cho hai cậu.”
Nàng nói xong liền muốn vặn dây cốt, Thư Nguyện lúc này lại đột nhiên lên tiếng từ chối: “Không cần.”
“Sao không mua?” Lê Hủ đuổi tới trước mặt Thư Nguyện, “Cậu rõ ràng rất thích nó mà.”
“Thích không phải là không muốn sở hữu sao?” Thư Nguyện không hiểu hỏi.
Lê Hủ cho rằng cậu đùa, tới khi nhìn rõ ánh mắt mê man của Thư Nguyện hắn mới ngộ ra chính mình đã hiểu lầm.
“Không phải.” Lê Hủ nói, “Nhưng thích thì nên tranh thủ nắm lấy.”
Nghe được lời này, Thư Nguyện nhẹ cười, nụ cười giễu cợt, không một chút vui mừng.
“Có vài thứ, nếu quá yêu thích, ngược lại sẽ khiến cậu trở thành rác rưởi.” Đôi mắt cậu vô hồn, dương quang tháng chín rực rỡ làm cách nào cũng không lọt vào được.
Cậu không lại đi dạo, tới cầu thang dẫn tới phòng học khối 11 liền trực tiếp đi lên. Lê Hủ muốn đi theo lại bị Cố Vãng vừa vặn đi tới kéo đi: “Tìm mày mãi không thấy, hóa ra ở chỗ này.”
“Mày với Nhậm Liêu không dính lấy nhau nữa à?” Lê Hủ một bên hỏi một bên quay đầu liếc nhìn, thân ảnh Thư Nguyện đã biến mất từ lúc nào.
“Hắn đang chuẩn bị thi nhảy xa,” Cố Vãn nói, “Tao đi cổ vũ hắn.”
“Mình mày đi là đủ rồi, kéo theo tao làm gì?” Lê Hủ hỏi.
Cố Vãng đẩy hắn một cái: “Có phải anh em không đấy?”
“Nói rồi, ở trường học đừng có mà đánh tao, ảnh hưởng hình tượng giáo bá lãnh khốc của tao.” Lê Hủ ngoài miệng ghét bỏ nhưng vẫn cùng Cố Vãng tới sân vận động, “Nhậm Liêu thi thứ mấy?”
“Gần cuối, thứ tám.”
“Nhìn mày vội vàng thế còn tưởng thi đầu tiên đấy.”
Cố Vãng thở dài: “Không phải là tao muốn nói chuyện với mày à.”
Sân tập số sáu tập trung một đám tuyển thủ, Nhậm Liêu một thân đồng phục vẫn cực kì nổi bật. Hắn như có hỏa nhãn kim tinh, cách từ xa vẫn nhận ra Cố Vãng, giơ tay lên dùng sức quơ quơ.
Cố Vãng chỉ chỉ máy ảnh đeo trên cổ, ra hiệu hắn sẽ chụp ảnh.
“Đứng chỗ này đi.” Cố Vãng vỗ vỗ lan can, “Chỗ này chụp đẹp.”
“Được rồi.” Lê Hủ đáp.
Hai người không nói gì, qua chốc lát Lê Hủ không nhịn được: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Sách~” Cố Vãng cười nói, “Tao chỉ muốn hỏi mày chút, quan hệ giữa mày và Thư Nguyện tiến triển nhanh như thế?” Mới vừa rồi còn sóng vai đi dạo, nhìn qua còn tưởng một đôi tiểu tình nhân.
Lê Hủ lườm một cái: “Đừng đùa. Quan hệ tiến triển nhanh như thế thì tao còn ở chỗ này nói chuyện phiếm với mày chắc?”
“Vậy mày thừa nhận mày muốn cùng cậu ta lâu dài?” Cố Vãng nâng mắt nhìn một chút nơi thi đấu, vẫn chưa tới lượt Nhậm Liêu.
Nhắc tới chuyện tình cảm Lê Hủ liền trở nên hồ đồ: “Không biết.”
“Vậy mày như thế này là sao a!” Cố Vãng vẫn không rời mắt khỏi Nhậm Liêu, “Lê Hủ, rốt cuộc mày đối với Thư Nguyện là thế nào? Là chơi đùa một chút, chọc tức ba mày, hay mày thật sự để ý nó mà không dám thừa nhận?”
“Làm gì nghiêm trọng như mày nói.” Lê Hủ sờ sờ túi quần rút ra bao thuốc, đốt một điếu đưa lên miệng hít một hơi, “Là tao nhất thời hứng thú nên mới không xác định được cảm xúc thực sự của mình thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Hắn nói xong, nhìn Cố Vãng vẻ mặt nghiêm túc mới cười cười, “Được rồi, tao biết mày lo lắng, tao biết chừng mực.”
Trở lại lớp, Thư Nguyện ngồi vào bàn làm bài tập, một góc khác là hai nữ sinh đang đeo tai nghe cùng xem phim, bầu không khí yên tĩnh khác một trời một vực với không gian huyên náo bên dưới.
Lê Hủ đem trà sữa cùng bạch tuộc viên mới mua đặt vào tay Thư Nguyện: “Mua một tặng một, cho cậu một phần.”
Thư Nguyện không ngẩng đầu, giải xong một đề vật lý mới đặt bút xuống: “Bao nhiêu tiền?”
“Không cần.” Lê Hủ hút một ngụm trà sữa, “Nhiều lắm, một mình tôi uống không hết.”
Thư Nguyện nửa tin nửa ngờ nhìn đồ ăn trên bàn, trong ấn tượng của cậu đúng là có sạp hàng mua một tặng một, nhưng bán cái gì thì cậu không rõ.
“Uống đi.” Lê Hủ cắm ống hút giúp cậu, lại xiên một viên bạch tuộc, “Làm bài rất tốn noron, phải bồi bổ.”
“Đó là cậu.” Thư Nguyện phun một câu, phun xong liền lén nhìn sắc mặt Lê Hủ, đối phương chống cằm nhìn cậu, đối diện với ánh mắt của cậu mà mỉm cười: “Mang đồ ăn cho cậu cũng không phải không có trao đổi.”
Vài tờ đề trắng loáng rơi xuống trước mặt Thư Nguyện, Lê Hủ hiên ngang nói: “Để đốt năng lượng, cậu bổ túc cho tôi đi.”
Đây có lẽ là lễ hội trường ý nghĩa nhất mà Lê Hủ trải qua. Hắn một không tiêu hao thể lực ở sân bóng rổ, hai không đại khai sát giới trong tiệm net, cả một buổi chiều ngoan ngoãn làm ổ trong phòng học để Thư Nguyện bổ túc cho hắn.
Suy cho cùng học tập cũng không dành cho Lê Hủ, dưới sự kìm cặp của Thư Nguyện, Lê Hủ bị ép suy nghĩ tới khô héo. Thư Nguyện kiểm tra bài tập của hắn, quay đầu lại nhìn đã thấy hắn nghẹo đầu, trực tiếp gục trên sách giáo khoa ngủ thiếp đi.
Thư Nguyện tức giận đẩy vai Lê Hủ một cái hắn cũng không tỉnh lại. Cậu nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái của Lê Hủ phát ngốc, lúc đối phương đổi tư thế mới đột nhiên hoàn hồn.
Ở trong phòng học lâu có chút ngộp, Thư Nguyện cầm cốc nước đi ra ngoài, thuận tiện hóng mát một chút.
Lấy nước trở về, cậu tựa trên lan can, bên dưới lầu một mảnh náo nhiệt. Vòng tròn người quây quanh một khoảng trống bất quy tắc, trong vòng là học sinh đang thi đấu dance battle. Thư Nguyện xem tới say mê, nam sinh vẻ ngoài ưa nhìn hoàn thành một đoạn popping, cậu thiếu chút nữa muốn chạy xuống dưới lầu cùng mọi người vỗ tay.
Âm nhạc sôi động vẫn chưa dừng lại, nam sinh khiêu khích hướng một nữ sinh tóc dài ngoắc ngoắc tay, giữa tiếng ồn ào của đám đông, nữ sinh không chịu yếu thế mà đi tới, theo tiếng nhạc nhảy một điệu jazz xinh đẹp.
Thư Nguyện nghe tiếng cổ vũ dồn dập, trong lòng như có một cỗ cảm xúc kịch liệt lại quen thuộc cuộn lên. Cậu biết, đó là sự kiêu ngạo của cậu đối với lĩnh vực mà cậu am hiểu nhất.
Đáng tiếc, cậu đã buông tay.
Thư Nguyện không tiếp tục nhìn, cậu trở về phòng học, rón rén ngồi lại chỗ. Lê Hủ vẫn chưa tỉnh, phần lớn khuôn mặt chôn trong cánh tay, quạt trần mát mẻ thổi bay tóc mái, nghịch ngợm phất phơ trước trán.
Ở một mặt nào đó cậu bài trừ Lê Hủ, nhưng ngược lại cũng rất ao ước tính cách không sợ trời không sợ đất của Lê Hủ. Rất nhiều hình ảnh chạy qua___ Lê Hủ đèo cậu trên xe phân phối lớn, Lê Hủ chơi đùa với mèo, Lê Hủ trên sân bóng thu phục mọi người, dù là thời điểm nào cậu vẫn luôn có ý nghĩ muốn kết bạn với đối phương.
Còn chưa nghĩ ra bản thân đang lo lắng điều gì Thư Nguyện liền thấy mi mắt Lê Hủ giật giật, cậu cả kinh, vội vàng vơ lấy sách bài tập còn chưa làm xong, vùi đầu giải đề.
“Sao cậu vẫn còn viết?” Lê Hủ buồn ngủ từ khuỷu tay ngẩng đầu lên: “Cứ giải đề như thế không mệt hả?”
Thực tế Thư Nguyện ngay cả đề bài cũng chưa đọc qua, cậu giả vờ viết công thức sau đó không nhanh không chậm mà trả lời: “Không buồn ngủ.”
“Người với người quả nhiên chênh lệch.” Lê Hủ khoa tay cười nói.
Đã gần năm giờ, Thư Nguyện đứng dậy thu dọn đồ đạc, Lê Hủ nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: “Đi đâu đi?”
“Nhà ăn.” Thư Nguyện xách cặp lên.
Lúc này tới nhà ăn thì không cần xếp hàng.
Mới vừa ra khỏi phòng học liền bị Lê Hủ kéo tay. Người này không biết lấy khí lực ở đâu, mỗi lần kéo đều khiến cậu giãy không ra.
“Buông ra.” Thư Nguyện lạnh lùng nói.
Lê Hủ nới lỏng lực đạo: “Trước đây không phải cậu rất sợ tôi sao, bây giờ sao không như vậy nữa.”
Thư Nguyện cũng ngạc nhiên. Mới chuyển trường quả thực cậu rất sợ Lê Hủ, cho rằng đối phương giống những kẻ đáng ghét thô lỗ không nói đạo lý, sau khi quen biết mới phát hiện Lê Hủ cùng loại người kia khác nhau một trời một vực.
“Ỷ vào việc tôi không đánh cậu sao?” Lê Hủ làm bộ giơ tay lên, Thư Nguyện theo bản năng co rụt thân thể, tay đối phương lại đặt lên vai cậu, “Đi, dẫn cậu đi ăn ngon.”
Không hiểu sao Thư Nguyện lại ngồi trên xe Lê Hủ.
Không giống Thư Nguyện phải lấy ra giấy học ngoại trú, Lê Hủ ra khỏi trường chưa bao giờ bị người ngăn cản. Điều này khiến Thư Nguyện cảm thấy rất không công bằng, nhà Lê Hủ rốt cuộc có bối cảnh như thế nào mới được hưởng đặc quyền này?
“Ôm chắc a.” Thanh âm Lê Hủ từ trong mũ bảo hiểm truyền ra, Thư Nguyện nắm lấy góc áo Lê Hủ, không ngờ đối phương đột nhiên tăng tốc, cậu theo quán tính đập vào lưng hắn, hai tay cũng thuận thế ôm chặt đối phương.
Xe chạy một lúc lâu, Thư Nguyện nhìn tiệm cơm ven đường từng cái từng cái lùi dần về phía sau, mở điện thoại di động trong túi ra, còn chưa kịp định vị xe liền dừng lại trong một hẻm nhỏ.
Thư Nguyện ngẩng đầu nhìn, là một quán cơm gia đình.
“Đây là nhà Cố Vãng mở, tầng một là quán cơm, bên trên là phòng ở.” Lê Hủ khóa kỹ xe, dắt Thư Nguyện đẩy cửa đi vào, “Mẹ nó làm cơm rất ngon, hơn xa nhà ăn ở trường nhiều.”
Người đứng sau quầy thu ngân gần cửa ngẩng đầu, Lê Hủ cười với cô: “Chị Ương, giờ làm việc mà lén chơi điện thoại hả?”
“Chơi cái đầu mi___” Chị Ương là một cô gái rất xinh đẹp, giọng nói khá lớn, “Nha, mang bạn mới tới đấy à?”
Hai chữ “bạn mới” rơi vào tai Thư Nguyện, cậu ngẩn người, liếc nhìn Lê Hủ một cái, đối phương ngược lại cực kì tự nhiên: “Đúng vậy, dẫn cậu ấy tới nếm thử tay nghề đầu bếp chuyên nghiệp, miễn cho bị nhà ăn trong trường đầu độc.”
Lê Hủ dẫn Thư Nguyện tới bàn gần vị trí điều hòa ngồi xuống, giơ tay thử tốc độ gió, vừa vặn, không quá lạnh.
“Để chị đây xem một chút, xem một chút nào.” Chị Ương cầm menu tiến tới, trợn to mắt đánh giá Thư Nguyện một phen, “Thật dễ nhìn. Bé à, xưng hô thế nào đấy?”
“Thư Nguyện, Thư trong thư thái, Nguyện trong nguyện vọng.” Lê Hủ cầm lấy menu, “Chị đừng có dọa cậu ấy, cậu ấy dễ thẹn thùng.”
Vốn là không xấu hổ, Thư Nguyện lập tức đỏ mặt.
“Trời ạ, còn thật sự ngượng kìa.” Chị Ương lấy ra bút cùng sổ nhỏ, “Nhìn vài lần sẽ không xấu hổ nữa, ngẩng lên nè!”
“Bao tuổi rồi mà vẫn còn mê trai.” Lê Hủ ào ào lật thực đơn, “Chị nghe kĩ a, cà chua nhồi thịt, khoai tây xào thì là, canh cải thảo.” Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thư Nguyện, “Có ăn được cay không?”
“Ít cay.” Thư Nguyện nói.
“Nấm hương với dưa chuột thì sao?” Lê Hủ hỏi.
“Tôi thích.” Thư Nguyện gật đầu.
“Vậy thêm hai phần bún trộn đặc biệt, ít cay.” Lê Hủ khép lại menu.
“Được, chờ một lát a.” Chị Ương lấy lại menu, xoay người tiến vào bếp.
Hết chương 13.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-