[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 14. TÔI CÓ THỂ NHÌN THẤY CẬU.
“Đó là chị gái Cố Vãng.” Lê Hủ giúp Thư Nguyện rót một chén nước, “Lúc nhỏ Cố Vãng hay bị chị ấy bắt mặc váy buộc tóc chụp ảnh, tới giờ vẫn để lại bóng ma á.”
Thư Nguyện nghe, cảm giác rất kì lạ. Cậu là con một, đối với phương thức ở chung giữa anh chị em ruột không hiểu lắm. Cậu chỉ nhớ, bạn nhảy trước đây của cậu cũng có một người chị, mỗi lần tập luyện xong cậu đều thấy chị ấy tới đón bạn ấy về, chị ấy còn rất xinh đẹp.
“Cậu muốn có em trai không?” Lê Hủ đột nhiên hỏi.
Thư Nguyện uống nước thiếu chút thì sặc: “Sao cậu biết tôi không có em?”
“Nếu có thì cha mẹ cậu cũng không đem toàn bộ tâm lực dồn lên người cậu.” Lê Hủ nói, “Đưa đón cậu đi học, trời mưa sẽ lo lắng cậu ở bên ngoài không về được.”
“Cho dù có,” thư Nguyện đặt cốc xuống, “Lẽ nào cha mẹ còn thiên vị đứa này hơn đứa kia sao?”
“Ít nhất thì nhà tôi là như thế.” Lê Hủ cười cười, món ăn vừa vặn được mang lên, đề tài này liền tạm dừng ở đó. Hắn dùng đũa trộn bún, ăn thử một miếng xong liền vẫy tay gọi Cố Ương: “Chị ới, em mang bạn tới ủng hộ quán, có phải nên được miễn phí một chai sữa bò hay không a?”
“Tự lấy đi____” Cố Ương quát.
Lê Hủ tới tủ lạnh lấy một chai sữa bò, cắm ống hút đặt trước mặt Thư Nguyện: “Cay quá không chịu được thì uống cái này.”
Đồ ăn trong vòng nửa giờ liền bị quét sạch, thời điểm hai người rời đi quán ăn đã đông chật người.
Trước khi lên xe Thư Nguyện liền lấy di động tới xem giờ, Lê Hủ đội mũ bảo hiểm cho cậu: “Yên tâm, sẽ đến kịp giờ biểu diễn.”
Thế là Thư Nguyện đem điện thoại di động thả về trong túi.
Sau khi Lê Hủ đi được một đoạn Thư Nguyện bắt đầu cảm thấy không đúng lắm. Cậu nhìn hai bên đường, chọt chọt vai Lê Hủ: “Nhầm đường rồi.”
“Đúng rồi a.” Lê Hủ nói, “Ai mẹ nó muốn tham gia mấy cái chương trình văn nghệ tẻ nhạt ở trường kia chứ.”
Sắc trời dần tối, Thư Nguyện vô cớ mà hoảng hốt, cố gắng đem biển hiệu hàng quán vụt qua bên đường ghi nhớ lại.
Lê Hủ lái xe không nhìn được vẻ mặt Thư Nguyện, nhưng hắn có thể cảm giác được đối phương đang siết chặt lấy quần áo của hắn.
“Cậu đã xem ban nhạc biểu diễn trong quán bar chưa?” Lê Hủ hơi quay đầu, Thư Nguyện có thể nghe rõ tiếng của hắn xen lẫn trong tiếng gió, “Dẫn cậu tới xem tay bass đẹp trai nhất.”
Chuyện này cực kì có sức mê hoặc, Thư Nguyện đột nhiên buông xuống đề phòng, cậu nhìn chăm chú dải đèn trải dài phía trước: “Cậu đừng lừa tôi.”
Lê Hủ rất thẳng thắn: “Bây giờ cậu cũng chỉ có thể tin tưởng tôi.”
Khí nóng ban ngày bị gió đêm thổi tiêu tán, vệt nắng cuối cùng cũng đã tắt, bóng đêm bao trùm thành phố, hàng triệu ngọn đèn bỗng trở nên ấm áp.
Lê Hủ dẫn Thư Nguyện tới phòng tập luyện. Hắn đến sớm, trong phòng chỉ có Tống Duyệt Niên cùng Thi Thành Cẩn, một người đang nghịch ghi-ta, người còn lại đang vùi đầu ngồi dưới điều hòa chơi game.
Thi Thành Cẩn ngồi gần cửa ra vào nhất, nhưng hắn bận nhìn điện thoại, hoàn toàn không chú ý có người lạ tiến vào. Tống Duyệt Niên ngồi trong góc ngược lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thư Nguyện phía sau Lê Hủ.
“Mang bạn đến?” Tống Duyệt Niên đặt đàn ghi-ta sang một bên, “Sao không nói trước một tiếng để anh mày chuẩn bị đồ chiêu đãi.”
Thi Thành Cẩn tranh thủ nâng mắt lên liếc một cái, cả kinh tới mức di động rơi trên đùi: “Tao đệt… Đệt!” Hắn đột nhiên đứng lên, điện thoại di động rơi đập vào chân, đau tới hít một ngụm khí lạnh, “Con mẹ nó, đệt!”
“Văn minh chút!” Lê Hủ lườm hắn một cái, kéo Thư Nguyện tới, “Cái tên kia là Thi Thành Cẩn, người có hơi xấu nhưng hát rất dễ nghe.”
“Mày nói ai xấu! Mở mắt nói mò!” Thi Thành Cẩn làm bộ muốn nhào tới, Lê Hủ chỉ chỉ di động trên đất, “Sắp thua rồi kìa.”
Thi Thành Cẩn thân thể cứng đờ, kêu thảm một tiếng: “Con tao…”
Tống Duyệt Niêm cầm một lon coca lạnh đi tới, Lê Hủ giới thiệu với Thư Nguyện: “Đây là Tống Duyệt Niên, anh ấy có thể dạy cậu chơi ghi-ta.”
Rất nhiều giai điệu vụt qua trong đầu, Thư Nguyện sững sờ một lúc lâu mới nhận lấy lon nước: “Em có nghe anh hát rồi.”
“A.” Tống Duyệt Niên kinh ngạc, “Thích nhạc dân ca à?”
Lê Hủ cũng kinh ngạc, nhìn Thư Nguyện hỏi: “Sao tôi không biết?”
Thư Nguyện trực tiếp bỏ qua câu hỏi của hắn, nghiêm túc trả lời Tống Duyệt Niên: “Rất thích ca từ cùng giọng hát của anh.”
Câu nói này vô cớ khiến Lê Hủ hờn dỗi, hắn âm trầm ngồi bên cạnh Thi Thành Cẩn bấm điện thoại, tình cờ sẽ giương mắt lặng yên nhìn Tống Duyệt Niên gảy đàn cho Thư Nguyện.
Thi Thành Cẩn chơi game bên cạnh cũng cảm nhận được áp suất thấp quanh Lê Hủ, hắn lấy cùi chỏ huých đối phương: “Tống ca cũng không phải gay, mày ăn dấm cái rắm à.”
“Lúc có mặt Thẩm Chiêu Thời mày thử nhìn Hàn Khải Vân nhiều thêm vài giây xem, xem buổi tối hắn đánh hay không đánh mày?” Lê Hủ nói.
“Ai nhắc đến tên gia đấy?” Cửa phòng “ầm” một tiếng đập mạnh vào tường, Hàn Khải Vân ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào, Cố Vãng đi phía sau đau lòng sờ sờ cánh cửa: “Mày lại mạnh tay thêm một chút là có thể tiễn cái cửa này tới tây thiên được rồi đấy.”
Lê Hủ giây trước còn sầu muộn giây sau nhanh chóng đứng dậy kéo Thư Nguyện tới bên cạnh mình, Hàn Khải Vân lập tức phản ứng lại: “Mẹ kiếp, tiểu mỹ nhân!”
“Mày có khác nào mấy lão già đi thanh lâu gọi bậy không hả?” Lê Hủ “sách” một tiếng.
Cố Vãng, người duy nhất biết tối nay Lê Hủ sẽ mang Thư Nguyện tới, vẻ mặt bình tĩnh, hướng Thư Nguyện cười cười xem như chào hỏi. Thư Nguyện trong lòng vẫn còn vì sự việc “không từ mà biệt” lần trước ở nhà ăn mà không biết đáp lại Cố Vãng ra sao, đối phương lại rất nhanh dời tầm mắt, phủi phủi tay: “Chúng ta tập lại một lần đi.”
Ban nhạc đêm nay vốn dĩ thứ tự biểu diễn không phải thứ hai, là Lê Hủ thương lượng với đám anh em, sau đó tới xin quản lý đẩy tiết mục của bọn họ lên.
Chủ yếu là sợ Thư Nguyện về muộn, người nhà cậu sẽ lo lắng.
Trước khi lên biểu diễn, Lê Hủ dắt Thư Nguyện tới bàn gần khán đài nhất. Bên bàn một nam nhân tây trang ca-ra-vat thẳng thớm đã ngồi sẵn, hai chân bắt chéo, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối.
“Nơi như thế này ít nhiều cũng có chút loạn, ở vị trí này tôi có thể nhìn thấy cậu.” Lê Hủ đem salad hoa quả đặt lên bàn, “Khát nước có thể gọi phục vụ lấy cho cậu, đừng uống rượu.”
Ánh đèn sân khấu rọi tới lưng Lê Hủ, người hắn mơ hồ tản ra ánh sáng. Lúc này đường nét trên khuôn mặt hắn đều bị che lấp, duy có đôi mắt đặc biệt sáng. Hắn đeo ghita-bass, ánh đèn khắc họa rõ ràng từng đường nét kiên nghị tuấn lãng, so với bạn bè đồng trang lứa càng có sức hấp dẫn.
“Ừm.” Thư Nguyện nói.
“Luật sư Thẩm, làm phiền anh nhé.” Lê Hủ hướng nam nhân bên cạnh nháy mắt mấy cái, quay người vài bước liền nhảy lên khán đài.
Ánh đèn sân khấu thay đổi màu sắc, từ hồng xanh đỏ tím vàng năm màu quét tới quét lui, rõ ràng cực kì quỷ mị, khán giả bên dưới lại càng nồng nhiệt, Thư Nguyện rõ ràng nghe thấy bọn họ hô to “Trầm mê”.
Sau khi âm nhạc vang lên cậu liền hiểu tại sao xung quanh lại kích động như vậy. Trên khán đài, những người kia không hề uốn éo biểu diễn hay làm trò, bọn họ lười biếng đứng nơi đó, thuần thục biểu diễn nhạc cụ, mỗi một cử động đều như có ma lực, mọi người vỗ tay ngày càng to.
Thi Thành Cẩn là giọng ca chính, vẻ ngoài của hắn thiên về mềm mại nhưng giọng hát lại lật đổ tất cả ấn tượng của mọi người. Thanh âm hắn khàn khàn đầy cảm xúc, thanh âm khi phẫn nộ kiểm soát rất tốt, khiến người nghe cảm thấy hắn như con sói cô độc giữa rừng già, trong đêm tối yên tĩnh dùng sức rít gào.
“Cậu thấy ban nhạc thế nào?” Nam nhân phía đối diện đột nhiên hỏi. Hắn chăm chú nhìn Thi Thành Cẩn, ánh mắt mang theo thưởng thức và mê muội.
Thư Nguyện lơ đãng chạm phải ánh mắt Lê Hủ, câu hỏi của người kia vừa vặn khiến cậu rời mắt khỏi đối phương.
“Rất ấn tượng.” Thư Nguyện nói, “Mỗi người đều có sức hút riêng, nhưng cũng rất ăn ý mà phối hợp, không ai lấn át ai.”
“Một nhận xét kinh điển.” Nam nhân cười cười, “Tôi nghĩ cậu sẽ đặc biệt chú ý một người chứ.”
“Đối với tôi thì không có ai đặc biệt hơn.” Thư Nguyện xiên một miếng trái cây, ăn liền một lúc vài miếng, dư quang thấy Lê Hủ không tiếp tục nhìn cậu chằm chằm nữa mới đem tầm mắt phóng lên sân khấu.
Đêm nay ban nhạc biểu diễn cực sung, nhạc trung – việt – hàn – anh đều hát một lượt, khán giả bên dưới nghe tới hài lòng.
Biểu diễn vừa kết thúc nam nhân liền không thấy tăm hỏi, Thư Nguyện thậm chí không biết hắn đi lúc nào. Lê Hủ ôm đàn nhảy xuống sân khấu, vội vàng chạy tới trước mặt Thư Nguyện, điều hòa trong quán mở khá lạnh, hắn lại một thân toàn mồ hôi.
“Thế nào?” Trên bàn có giấy ăn, hắn rút liền vài tờ lau lau cái trán, “Rất ấn tượng đúng không?”
Thư Nguyện phát hiện, Lê Hủ dường như biến thành một người hoàn toàn khác. Ở trường, Lê Hủ càn rỡ ác liệt, lại như chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì. Lê Hủ hiện tại chẳng hề giống bình thường làm chuyện phản nghịch, hắn chỉ là một thiếu niên cùng anh em của mình chia sẻ niềm yêu âm nhạc. Thư Nguyện cảm thấy vui vẻ của hắn, là xuất phát từ tận đáy lòng.
Ngay cả nụ cười dường như cũng cuốn hút hơn, khiến Thư Nguyện không đành lòng nói một chữ “không”.
Nhưng thật sự rất ấn tượng.
“Ừm.” Thư Nguyện gật đầu, ngồi trên ghế ngẩng đầu tới đau cổ liền đứng lên.
Lê Hủ quá cao.
“Tôi ở trên đài biểu diễn nhìn cậu, cậu cũng không nhìn tôi một cái?” Lê Hủ hỏi.
Vấn đề này rất ám muội, Thư Nguyện một mực không đáp. Cậu không lên tiếng, Lê Hủ liền hỏi cái khác: “Cậu với luật sư Thẩm nói cái gì vậy? Trò chuyện còn rất hợp ý.” Miệng luôn động, từ khi hắn nhận thức cậu tới nay còn chưa thấy cậu nói nhiều như thế.
Thư Nguyện hoài nghi Lê Hủ đến cùng có tập trung biểu diễn hay không: “Anh ấy hỏi tôi thấy các cậu thế nào.”
“Vậy cậu nói sao?” Lê Hủ ưỡn ngực, “Thấy tôi thế nào?”
Nếu Lê Hủ không hỏi vế sau, Thư Nguyện nhất định sẽ trả lời, nhưng đã hỏi thì ý nghĩa liền bất đồng.
Khích lệ hoặc chê bai, Thư Nguyện đều không nói được. Cậu không muốn Lê Hủ hiểu lầm cậu cố ý quan sát hắn, hoặc đang nỗ lực hiểu thêm về hắn.
Quan hệ giữa hai người bọn chỉ nên dừng lại ở mức độ này là tốt nhất, tiến thêm một bước mất nhiều hơn được. Cậu sợ phiền phức cũng không muốn chọc tới phiền phức một lần nữa.
“Tôi phải về.” Thư Nguyện nhìn đồng hồ, cậu đã đáp ứng Ti Liễu không về quá muộn. Lê Hủ kéo tay cậu, rất nhanh lại buông ra: “Tôi đưa cậu về, chờ tôi cất đàn.”
Trong phòng chờ, đám anh em cùng Thẩm Chiêu Thời đang vây quanh bàn trà ăn mì, Lê Hủ đẩy cửa tiến vào Thi Thành Cẩn liền vẫy hắn lại ăn cùng: “Thời Thời mời a, không ăn thì uống chút ê.”
Thời Thời là tên gọi yêu Thi Thành Cẩn gọi Thẩm Chiêu Thời.
“Không được, Thư Nguyện đang chờ bên ngoài.” Lê Hủ treo đàn cẩn thận, hướng mọi người phất tay một cái, “Gặp lại sau.”
Hắn đeo túi chạy tới nhà xe, nhìn thấy Thư Nguyện vẫn đang đứng chờ mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân hắn cũng không hiểu nổi tâm tình của chính mình.
Hắn tiếp xúc qua rất nhiều người, Thư Nguyện là người hắn nhìn không thấu nhất. Hắn không biết câu nào của cậu là vui vẻ câu nào không. Kẻ luôn ngỗ nghịch như hắn thế mà mọi chuyện lại luôn thuận theo ý Thư Nguyện.
“Đi thôi.” Hắn mở khóa xe, đưa mũ bảo hiểm cho Thư Nguyện, ngồi lên xe, không giống lúc thường trêu chọc cậu.
Dọc đường đi Lê Hủ đều không lên tiếng, trong lòng hắn kìm nén thật nhiều điều muốn nói với Thư Nguyện, lại không biết nói như thế nào thì thích hợp.
Tới phụ cận tiểu khu, Lê Hủ cởi mũ bảo hiểm, vuốt vuốt mấy lọn tóc rối.
Dưới ánh trăng, Thư Nguyện biểu tình lãnh đạm, Lê Hủ chờ cậu đưa lại mũ bảo hiểm mới chọn ra một câu “muốn nói lại không muốn nói” nói ra khỏi miệng.
“Tôi cũng có thể hát cho cậu nghe.” Hắn nhìn vào mắt Thư Nguyện, “Giọng của tôi… cũng không khó nghe.”
Hết chương 14.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-