[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 19
11.
Lương Nhung không hổ là ảnh đế, ngay cả giả bộ đáng thương cũng là trình độ cao cấp nhất. Trên đường lái xe tới quán cơm vẫn luôn là bộ dạng ủy ủy khuất khuất.
Tâm lý Tống Ninh rất băn khoăn, vừa xuống xe liền kéo hắn: “Em không phải ghét bỏ anh, chỉ là…”
Lương Nhung vỗ vỗ mu bàn tay y, giả vờ kiên cường nói: “Không sao, anh có thể hiểu.”
Tống Ninh lại càng không đành lòng, mắt không dám nhìn thẳng Lương Nhung, nhỏ giọng hô một câu: “Bảo, bảo bảo?”
“Ôi chao!” Lương Nhung lập tức mặt mày hớn hở.
12.
Lương Nhung không nói cho Tống Ninh muốn dẫn y đi ăn tối, cũng không nói muốn ăn chỗ nào.
Tống Ninh nghĩ thân phận của Lương Nhung đặc biệt, đại khái sẽ tới nhà hàng xa hoa có phòng riêng. Y nhìn lại một chút quần áo bản thân, cả người bị bao trong áo lông thùng thình liền có chút hối hận muốn quay về đổi lại.
Nhưng xuống xe Lương Nhung liền dẫn y tiến vào một nhà hàng phổ thông, trang trí bình thường, nhìn qua chẳng hề bắt mắt.
Trong lòng Tống Ninh yên lặng gật đầu hài lòng, cảm thất điệu thấp như vậy rất tốt. Bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu mối quan hệ này, quá lôi kéo khoe khoang có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của Lương Nhung.
Lúc này chủ quán dẫn hai người tới một căn phòng nhỏ, đưa thực đơn, sau đó lễ phép hỏi hai người có lưu ý gì không.
Tống Ninh nhìn menu vừa định mở miệng, lại nghe Lương Nhung nói: “Tôi muốn một suất ăn tình nhân!”
13.
Công việc của Lương Nhung gần đây không nhiều, cơ hồ mỗi ngày đều đúng giờ tan tầm xuất hiện trước cửa phòng khám của Tống Ninh.
Dần dần đám em gái tiếp tân cũng nhìn thấu vấn đề, đùa giỡn Tống Ninh: “Ngày hôm nay ảnh đế nhà bác sĩ Tống làm sao lại không có tới nha?”
Tống Ninh cũng không phủ nhận, chỉ ngượng ngùng mà cười: “Ngày hôm nay phải quay chụp ngoại cảnh cho tạp chí, không rảnh đến.”
Ra tới bên ngoài phòng khám trời đột nhiên đổ mưa, Tống Ninh nhanh chóng quay lại lấy ô. Vừa cầm ô vừa nghĩ không biết hắn quay ngoại cảnh đã xong chưa, có thể nào bị mắc mưa hay không.
Tống Ninh nhắn tin hỏi Lương Nhung ở chỗ nào, hỏi xong liền cảm thấy bản thân thật ngốc. Đường đường là ảnh đế đi công tác, nhân viên đi theo không nhiều cũng phải mười mấy hai mươi người, nơi nào cần y bận tâm.
Lúc này đối phương nhắn lại một tin: “Vẫn còn phải chụp hình, nhớ em.”
14.
Tống Ninh ngồi trên taxi, nhìn từng hạt mưa rơi xuống cửa kính, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên công chiếu phim điện ảnh của hắn.
Khi đó, biết rõ nam nhân tỏa ánh hào quang trên sân khấu kia đã không thuộc về mình, y vẫn lén lút mua vé, ngồi ở hàng cuối cùng, chỉ muốn ở phía xa nhìn hắn một chút.
Mà hiện tại, biết rõ tới phim trường cũng không giúp đỡ được gì, y vẫn không do dự mà bắt xe chạy tới, chỉ vì một câu “Nhớ em” của đối phương.
Tống Ninh cúi đầu nhìn hai chiếc ô, khóe miệng không tự chủ được dương lên.
15.
Đến trường quay Tống Ninh mới biết cái gọi là ngoại cảnh hầu như đều ở trong nhà.
Trong phòng chụp ảnh nhân viên công tác bận bận rộn rộn, y tìm chỗ ít người lặng lẽ dừng lại, nhìn Lương Nhung cách đó không xa đối mặt với ống kính tạo dáng.
Lần đầu tiên Tống Ninh được thưởng thức Lương Nhung gần như vậy, cảm thấy so với trước đây nhìn qua điện thoại còn đẹp hơn, nhịn không được lấy di động ra muốn trộm chụp lại một tấm.
Kết quả vừa nhấn chụp, bả vai liền bị người ta vỗ một cái.
“Xin chào, tôi là người đại diện của Lương Nhung.”
16.
Người đại diện đưa cho Tống Ninh một tách cafe nóng, y nhận lấy, cẩn thận tìm từ ngữ: “Xin chào, tôi là…”
“Bạn trai của Lương Nhung.” Người đại diện tiếp lời y.
Tống Ninh khiếp sợ: “Làm sao cô biết?”
“Chính cậu ấy nói cho tôi, rằng cậu ấy đang yêu đương.”
Tống Ninh gật gật đầu.
“Kì thực tôi vẫn luôn tò mò, trong ba năm này cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.” Người đại diện nhấp một ngụm cafe, không nhanh không chậm nói: “Từ lúc ra mắt Lương Nhung vẫn do một tay tôi nâng đỡ, tôi có thể hiểu cậu ấy. Nhưng từ nhỏ cậu ấy đã mất người thân, tính tình tương đối lạnh nhạt, đối với mọi người tuy rằng ôn hòa nhưng không quá thân cận.”
Tống Ninh hồi tưởng lại tình cảnh ba năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Lương Nhung, trong lòng mười phần tán thành.
“Nhưng lần này trở lại, tôi cảm thấy cậu ấy thay đổi rất nhiều. Tinh thần sáng láng, nói chuyện cũng thay đổi, thường thường cùng mọi người vui đùa. Tôi kinh ngạc rất lâu, không hiểu lý do gì khiến cậu ấy trở nên như vậy, cho tới khi hôm nay nhìn thấy cậu, tôi mới đột nhiên ý thức được.”
“Ý thức được cái gì?”
“Điểm khác biệt duy nhất trong ba năm này, bên cạnh cậu ấy có thêm một người là cậu.”
Hết chương 19.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
Vui quá..😊😊
Bảo bảo đang vui :)) Bảo bảo muốn ôm Ninh Ninh