[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 60
CHƯƠNG 60. NGHẸN TỚI KHÓ CHỊU
Một nồi nước lẩu đỏ au sủi ùng ục, đám thịt ba chỉ được nấu tới chín mềm ngon miệng nằm im một góc nhưng không ai có tâm tư đem chúng vớt lên.
Lê Hủ khom lưng nhặt toàn bộ thuốc bôi trơn và bao cao su thả vào trong túi, xòe tay về phía Thư Nguyện: “Đưa cho tớ.”
Thư Nguyện biết, Lê Hủ hung dữ hơn bình thường, nhưng cậu có lỗi trước, nên ngoan ngoãn trả đồ cho hắn, ngồi xuống, mò thịt trong nồi đặt vào bát Lê Hủ: “Tớ xin lỗi.”
Một câu xin lỗi này khiến Lê Hủ ngây ngẩn cả người, hắn mang một bụng ý xấu, đối phương không mắng là hắn đã cảm tạ trời đất lắm rồi, nhưng cậu lại xin lỗi, khiến hắn càng thấy mình hạ lưu vô sỉ.
Đồ vật trong tay tựa như củ khoai lang nóng phỏng tay, Lê Hủ nhét nó vào trong balo, cúi đầu ăn thịt: “Đó là dụng cụ rửa ruột.”
“Tớ biết, trên vỏ hộp có ghi.” Thư Nguyện xấu hổ nói, “Cậu mua cho ai?”
“Cậu đừng hỏi.” Lê Hủ mặt dày hơn nữa cũng không chịu nổi Thư Nguyện ba lần bốn lượt dò hỏi, “Nói ra cậu sẽ giận mất.”
Thư Nguyện không hỏi nữa, cậu vốn kiệm lời, lúc không mở miệng nói chuyện chính cậu còn cảm thấy bản thân tẻ nhạt, chỉ có thể gắp cải thảo trong nồi ra ăn, vùi mặt xuống càng thấp.
Ăn xong rời khỏi quán, Thư Nguyện rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt lướt dọc theo những cột đèn đường nhìn về phía xa: “Tớ tự mình về.”
“Làm sao vậy?” Lê Hủ rút tay trong túi quần ra, không lấy ra chìa khóa xe: “Buổi tối lạnh lắm.”
“Tớ ăn hơi nhiều, muốn đi dạo một chút.” Thư Nguyện tránh đi bàn tay vươn tới muốn nắm tay cậu của Lê Hủ.
Lê Hủ đổi thành ôm vai Thư Nguyện: “Tớ đi cùng cậu, dù sao cũng không xa, đưa cậu về xong tớ quay lại lấy xe cũng được.”
Lực đạo trên vai khiến người ta không thể bỏ qua, Thư Nguyện cả người khó chịu, đẩy lồng ngực Lê Hủ, nhỏ giọng nói: “Thôi, vẫn nên đi xe đi.”
Hai người vẫn cho rằng đối phương giận mình, cả đoạn đường không ai hé răng, tới lúc ôm tạm biệt dưới nhà Thư Nguyện lại không nỡ buông tay, Thư Nguyện gối đầu lên vai Lê Hủ, giọng nói mang theo chút tủi thân: “Nếu cậu cảm thấy tớ phiền thì hãy nói cho tớ biết, đừng hung dữ với tớ.”
Lúc này Lê Hủ mới hiểu tại sao tâm trạng của Thư Nguyện lại kém đi, hắn nhớ lại thái độ của mình ban nãy, nói chuyện hơi cộc lốc, khiến đối phương hiểu lầm thành hắn thiếu kiên nhẫn.
Nhìn cậu đã tội nghiệp đến mức này.
Nhớ tới trước đây Thư Nguyện luôn là bộ dáng đầy đề phòng, tim Lê Hủ thoáng chốc như được lấp đầy bởi những sợi lông vũ mềm mại, sờ lên mịn màng tới khó tin, chỉ muốn đem Thư Nguyện khảm chặt trong lồng ngực mà che chở.
Hắn giúp Thư Nguyện chùm kín mũ áo hoodie, hai tay nâng mặt cậu, hôn lên: “Tớ hung dữ cái gì nào?”
Bóng tối dưới tán cây che chở cho bọn họ, Thư Nguyện cũng không quan tâm sẽ bị ai đó đi qua bắt gặp hành động ám muội của hai người. Cậu chăm chú nhìn Lê Hủ, lộ ra nụ cười yếu ớt, nói: “Tớ không biết.”
“Không biết mà cậu còn đoán mò.” Lê Hủ dùng ngón tay xoa xoa mặt Thư Nguyện, “Tớ với cậu mà gọi là hung dữ thì với người khác phải gọi là gì bây giờ?”
Thư Nguyện mím môi không nói gì, Lê Hủ lại bổ sung: “Tớ còn sợ cậu chê tớ phiền phức đây, mỗi ngày tớ đều muốn dính chặt lấy cậu, sao lại chê cậu được chứ.”
Tình hình bắt đầu có xu thế phát triển theo hướng buồn nôn, Thư Nguyện chiếm được tiện nghi liền không bận tâm tới thái độ lãnh đạm của Lê Hủ khi ở quán lẩu nữa, cậu gạt tay đối phương, thuận tiện kéo mũ xuống: “Tớ phải đi về đây.”
“Được, lên nhà thì nhắn tin cho tớ.” Lẻ Hủ đứng tại chỗ vẫy tay với cậu.
Thư Nguyện vừa đi được hai, ba bước Lê Hủ liền gọi cậu lại: “Năm nay bọn mình cùng nhau đón năm mới, được không?”
“Ừm.” Thư Nguyện gật đầu, “Cùng nhau.”
Giao thừa, cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Ti Liễu vẫn hỏi vấn đề quen thuộc mỗi năm, kiên trì hỏi, ngay cả câu chữ đều giống nhau y đúc: “Tiểu Nguyện, năm nay con có về Bách Giang không?”
“Không ạ.” Thư Nguyện thản nhiên trả lời, dường như đây đã trở thành đáp án duy nhất của cậu, hoàn toàn không cần phải cân nhắc.
Ti Liễu thở dài: “Chuyện đó đã được giải quyết, người cũng đã ở trong tù, giờ nơi đó chỉ là một thành phố đơn thuần thôi, con vẫn không muốn đối diện ư?”
Chỉ là một thành phố đơn thuần giăng đầy bóng tối, thật vất vả mới thoát ra, Thư Nguyện làm sao có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn liền vờ như không có chuyện gì mà trở lại? Cậu lắc đầu, không còn khẩu vị, đặt bát xuống: “Con không muốn về.”
“Đừng ép Tiểu Nguyện.” Thư Thiệu Không an ủi xoa lưng vợ mình, “Chuyện này không thể vội được.”
Ngày mồng một tháng giêng, Ti Liễu và Thư Thiệu Không lặng lẽ rời nhà, Thư Nguyện không bị mẹ gõ cửa đánh thức, lúc cậu rời giường đã là gần giữa trưa.
Nồi cơm trong bếp đã được cắm điện, đèn đỏ cho thấy nó đang bật chế độ giữ ấm, là Ti Liễu dậy sớm chuẩn bị bữa trưa cho cậu.
Thư Nguyện vừa dậy, không muốn ăn ngay, chỉ tìm mấy đồ ăn vặt tùy tiện ăn một chút. Cậu nhớ phía sau tiểu khu có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, cầm di động chuẩn bị ra ngoài tới đó nếm thử một chút, kết quả vừa mở cửa liền thấy Lê Hủ đang đứng bên ngoài.
Hai người đều ngơ ngác, cánh tay giơ lên định gõ cửa của Lê Hủ buông xuống, tay kia giơ lên túi nilon trong suốt: “Tớ mang xúc xích cho cậu, ăn không?”
Hai hộp cơm được mở đặt trên bàn, Lê Hủ chỉ vào hộp bên trái: “Cái này là nhân thịt lợn nướng với trứng muối và ớt ngọt,” lại chỉ hộp bên phải, “Cái này là nhân thịt băm với ngô và nấm.”
Thư Nguyện tách đũa dùng một lần, ánh mắt do dự đảo qua giữa hai hộp: “Muốn ăn cả hai cơ.”
“Vậy thì ăn cả hai.” Lê Hủ nói.
Xúc xích có vỏ ngoài vừa mỏng vừa mịn, hương vị tinh tế, phần nhân được băm nhuyễn, nêm nếm vừa miệng, chọt trúng khẩu vị của Thư Nguyện. Cậu ăn một miếng, lại gắp một miếng đưa tới miệng Lê Hủ, đối phương cắn lấy, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Cậu mua ở đâu thế?”
“Tớ mua ở quảng trường, có rất nhiều người xếp hàng a.” Lê Hủ lau miệng, tự nhiên đi vào bếp rót nước, “Năm nay cậu muốn đi dạo phố hoa không, Cố Vãng nói ở đó có rất nhiều sạp hàng mới thú vị lắm.”
Thực ra Thư Nguyện không muốn ra khỏi cửa, mùa đông năm nay quá lạnh, cậu ních cả áo khoác lông và khăn quàng cổ mà hai tay vẫn lạnh cóng, muốn cầm đồ gì đều phải cẩn thận thò đầu ngón tay ra chạm thử trước, sợ bị tĩnh điện* đánh cho tê dại.
(*) Tĩnh điện: là hiện tượng xảy ra do mất cân bằng điện tích trên bề mặt của một vật liệu. Hiện tượng tĩnh điện vào mùa đông dẫn đến việc “bị giật” khi chạm vào các đồ vật hoặc người khác. Tuy nhiên, điều này không gây ảnh hưởng tới sức khỏe con người
Cậu bỏ hộp rỗng và đũa dùng một lần vào túi bóng, buộc chặt, lại nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Lê Hủ, trái lương tâm nói: “Đi thôi.”
Không ngờ lại gặp được Cố Vãng và Nhậm Liêu cũng đang đi dạo gian hàng, hai người không chút kiêng kị nắm tay nhau, chẳng thèm để tâm lời dị nghị của người khác, Lê Hủ ghen tị tới đỏ mắt, bàn tay trượt từ vai trên vai Thư Nguyện xuống, đụng đụng mu bàn tay cậu.
“Mày mạnh dạn lên xem phát.” Nhậm Liêu để ý tới động tác nhỏ của Lê Hủ, “Khẩn trương cái rắm.”
“Mẹ nó ai khẩn trương.” Lê Hủ dùng sức nắm lấy tay Thư Nguyện, “Mới bước vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, chuyện gì cũng phải từ từ, hiểu không hả?”
Thư Nguyện nhìn bàn tay hai người đan lấy nhau, không hề phản đối, Lê Hủ bấy giờ mới yên tâm, lớn mật siết tay cậu càng chặt.
Trừ Thư Nguyện, ba người còn lại đều thuộc về loại hình hiếu động, nhìn thấy gian hàng nào mới lạ một chút đều phải ghé xem một lát, Thư Nguyện đi cùng ít nhiều cũng bị bọn họ lây nhiễm, trên môi vô thức nở nụ cười.
Sau khi dạo chơi một vòng, Cố Vãng khát nước, hắn đi thẳng tới cửa hàng trà sữa xếp hàng, quay đầu hỏi ba người kia: “Mọi người uống gì không?”
Bình thường đều là Cố Vãng đứng chờ, Nhậm Liêu đi xếp hàng, lúc này lại được làm thái tử gia ngồi mát ăn bát vàng: “Uống chứ, loại có đá, 50% đường, thêm hạt chia với bánh pudding ấy.”
“Cậu muốn uống cái gì?” Lê Hủ cúi đầu hỏi Thư Nguyện.
Thư Nguyện quét mắt nhìn bảng menu treo phía trên: “Trà sữa bánh quy Oreo.”
“Được, tớ đi xếp hàng với Cố Vãng, hai người đứng kia chờ nhé.” Lê Hủ nói xong liền chạy vào trong đám người, để lại Nhậm Liêu và Thư Nguyện hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không thân thiết, tiếp xúc cũng không nhiều, Thư Nguyện không có ý định chủ động bắt chuyện với Nhậm Liêu, rũ mắt nhìn chiếc ô tô chạy bằng pin mặt trời mới chơi thắng được, tránh phải chạm mắt với Nhậm Liêu.
Người trước tiệm trà sữa xếp thành một hàng dài, còn hai, ba người nữa mới tới lượt bọn Lê Hủ, Nhậm Liêu tay đút túi áo, khẽ ngâm nga một giai điệu xa lạ, vừa hát vừa dùng cùi chỏ đụng đụng Thư Nguyện: “Đừng cúi đầu mãi thế, không tốt cho cột sống a.”
Thư Nguyện có chút bất ngờ khi đối phương bắt chuyện với mình, cậu đương lo lắng không biết nên trả lời thế nào thì Nhậm Liêu lại thần bí hỏi nhỏ: “Tôi hỏi cậu cái này nhé.”
“Cái gì?” Thư Nguyện hỏi.
Nhậm Liêu khẽ đẩy vai cậu đi thêm vài bước: “Cậu với Lê Hủ đến bước nào rồi thế?”
Thư Nguyện đã hai mươi tuổi, làm sao không hiểu ý Nhậm Liêu, nhưng da mặt cậu mỏng, khuôn mặt đỏ bừng khiến Nhậm Liêu bừng tỉnh đại ngộ: “Làm rồi á?”
“Không có!” Thư Nguyện vội vàng phủ nhận, lo lắng đối phương cho rằng cậu đang giấu giếm, liên tục cam kết ba lần liền, “Không có, thật sự không có, thật đấy.”
“Như vậy à.” Nhậm Liêu sờ sờ cằm, “Kia Lê Hủ chắc nghẹn tới khó chịu a.”
Nhớ tới đống đồ vật rơi khỏi balo của Lê Hủ lần trước, lại nghĩ tới đối phương hàm hồ nói chuyện cho qua, sắc mặt Thư Nguyện tái nhợt.
Lê Hủ mua trà sữa xong quay lại liền phát hiện vẻ mặt Thư Nguyện không đúng, sốt sắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Nguyện lắc đầu một cái, nhận lấy trà sữa nóng trong tay Lê Hủ, ôm lấy sưởi ấm, Lê Hủ quay đầu hỏi Nhậm Liêu đứng phía sau: “Mày vừa nói gì với cậu ấy đấy?”
Cách đó hơn một mét, một cặp đôi khác đang đút trà sữa cho nhau, Nhậm Liêu nuốt khan, cười giả lả: “Không có gì.”
Lê Hủ không tin tưởng lắm, sau khi đưa Thư Nguyện về thì không cho cậu lên nhà, ôm siết vai cậu ép hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Trà sữa trong tay không vơi đi bao nhiêu, trong lòng Thư Nguyện khó chịu, đồ ngọt hơn cũng nuốt không trôi: “Khuyển khuyển, tối nay cậu ngủ ở nhà tớ không?”
Nghe đối phương gọi mình như vậy, tim Lê Hủ đập lỡ một nhịp: “Được chứ, vậy tớ quay về đón Tiểu Tiểu Tô với Bánh Quy tới, nếu không không ai chăm sóc bọn nó.”
“Vậy____” Thư Nguyện có chút không kiên nhẫn mà ngẩng đầu, “Tớ tới nhà cậu cũng được, không cần đi đi lại lại.”
Trong lòng tràn ngập sự lo lắng khi chuẩn bị phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, Thư Nguyện che giấu sự xấu hổ, đẩy mặt Lê Hủ ra: “Cậu chờ tớ, tớ đi thu dọn một chút.”
Tay lạnh nhưng mặt cậu lại nóng vô cùng, cậu vừa chạy lên lầu vừa dùng tay che mặt, không biết quyết định của bản thân này là đúng hay sai.
Thức ăn trong nồi mà mẹ nấu cho cậu còn chưa kịp ăn, cậu dùng màng bọc thực phẩm đậy kín rồi bỏ vào tủ lạnh. Cậu lấy hai bộ quần áo sạch, cầm lấy chìa khóa và điện thoại di động, trước khi ra cửa hít sâu một hơi, đi xuống dưới tầng, dùng chút thời gian ngắn ngủi ấy nhắc nhở chính mình, lần này nhất định không thể để lộ bất kì sự không tình nguyện nào.
Hết chương 60.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-