[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 49
CHƯƠNG 49. VÌ SAO TA PHẢI GIÚP CẬU ẤY?
Lê Văn Trưng đặt điện thoại xuống.
Diêu Dĩ Lôi đang đùa hai nhóc mèo vừa được dì Ngô tắm xong, quay đầu thấy sắc mặt Lê Văn Trưng không tốt, vội quan tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Hủ lại gây sự ở trường ạ? Nam sinh tuổi này đều như vậy, khuyên bảo vài câu là được, đợi con nó về ông đừng quở trách nó.”
“Người nó đánh là Tiểu Quyết.” Lê Văn Trưng mang theo dò xét, liếc nhìn bà một cái.
Phản ứng của Diêu Dĩ Lôi rất gay gắt, bà ta đứng bật dậy, Tiểu Tiểu Tô từ trên người bị quăng ngã xuống đất: “Cái gì?!”
Ngoài sân truyền tới tiếng động cơ xe phân phối lớn, rất nhanh thân ảnh Lê Hủ liền xuất hiện trước cửa, hắn đổi giày, vừa tung bắt chìa khóa vừa đi vào nhà, Bánh Quy cùng Tiểu Tiểu Tô một trước một sau bò dậy, lon ton chạy lại phía chủ nhân.
“Ngoan a.” Lê Hủ một tay ôm mèo, mắt nhìn thẳng, không thèm để ý tới người trong phòng khách, đi lên lầu.
Thái độ không hề ăn năn hối lỗi của hắn lập tức chọc giận Lê Văn Trưng: “Lê Hủ, con đứng lại đó cho ta!”
Cách cầu thang chỉ còn nửa bước, Lê Hủ quay đầu lại nhìn ông: “Con biết cha muốn nói gì, con đi lên lấy đồ, năm phút nữa sẽ xuống giải thích với cha.”
Sau khi về phòng Lê Hủ liền thả hai nhóc mèo về ổ của chúng, tiếp đó lấy xuống cuốn sổ da trâu trên đầu giường cùng máy vi tính, quay trở lại phòng khách.
Diêu Dĩ Lôi ngồi trên sofa, dựa lên tay vịn khóc thút thít nghẹn ngào. Lê Hủ chọn chỗ ngồi cách xa bà nhất, mở máy tính đặt qua một bên.
Trước khi nói tới chuyện chính, Diêu Dĩ Lôi ở đây cũng chẳng sao, vừa vặn để hắn có thể nhìn thấy bộ dáng phát điên của bà ta, xem như báo thù cho mẹ.
Chỉ sợ Lê Văn Trưng cũng phát điên theo.
“Con nên nói gì trước đây nhỉ?” Lê Hủ hướng cha hắn nói, “Hoặc là cha hỏi đi, con sẽ trả lời.”
Lê Văn Trưng vừa lấy di động ra, Diêu Dĩ Lôi ngẩng mặt lên gào khóc: “Dì đối với con ăn nói khép nép, cầu xin con đừng tìm Tiểu Quyết gây chuyện! Tại sao con lại muốn đánh nó!” Mỗi một câu nói ra liền khóc nấc lên, “Bình thường dì đối xử với con chưa đủ tốt đúng không! Con nhằm vào ta là được… Vì sao ngay cả em trai mình con cũng không muốn buông tha chứ!”
Toàn bộ quá trình sắc mặt Lê Hủ đều không đổi, chỉ có lúc Diêu Dĩ Lôi nói những lời cuối kia lông mày của hắn mới hơi nhíu lại. Hắn không trả lời vấn đề của Diêu Dĩ Lôi, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm Lê Văn Trưng đang nắm chặt di động: “Cha, Lê Quyết gửi bức ảnh kia cho cha rồi, phải không?”
“Nếu con còn nhớ ta là cha con,” Lê Văn Trưng sầm mặt ném điện thoại lên bàn trà, trên màn hình là một tấm ảnh mơ hồ nhưng đủ để thấy động tác của hai người là đang làm chuyện gì, “Vậy hẳn còn nhớ ta đã nói với con những gì.”
Tầm mắt Lê Hủ thoáng liếc qua tấm hình, bởi khoảng cách và ánh sáng nên chỉ có thể nhận ra gò má của hắn, Thư Nguyện được hắn che khuất lọt vào điểm mù của ống kính, chỉ lộ ra vành tai cùng tóc mai.
Hoàn hảo.
Cho dù Lê Quyết uất hận đem ảnh tung ra ngoài thì mọi người cũng sẽ không biết được trong hình là Thư Nguyện, một mình mình bị chỉ trích là đủ rồi.
“Con cũng nhớ mình đã từng nói với cha, cho dù con thích ai yêu ai, cũng sẽ không giống cha thay đổi thất thường.” Lê Hủ liếc mắt nhìn Diêu Dĩ Lôi đã khóc đến rối tinh rối mù, “Chuyện này giải thích sau cũng được, trước tiên chúng ta nên giải quyết chuyện con đánh Lê Quyết chứ nhỉ.”
Vừa nghe đến tên con mình Diêu Dĩ Lôi lập tức khóc lớn tiếng hơn, móng tay bấu chặt tay vịn sofa, giọng nói sắc bén: “Con nên cho dì một lời giải thích thích đáng!”
“Chú Trần đang đi đón Tiểu Quyết về rồi.” Lê Văn Trưng vỗ vỗ lưng Diêu Dĩ Lôi, “Bên trường học nói thương tích không nghiêm trọng, em đừng kích động.”
“Anh đương nhiên không kích động! Anh căn bản không thương nó!” Diêu Dĩ Lôi thật sự là cuống lên rồi, dùng sức đẩy tay Lê Văn Trưng đang đặt phía sau ra, “Đối với Lê Hủ thì lại không như thế! Cho dù anh đang đi công tác, nó chỉ là phạm mấy chuyện nhỏ nhặt anh cũng sẽ giúp nó giải quyết đầu tiên!”
Nữ nhân luôn tự cho mình khôn khéo giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Cho dù Lê Văn Trưng đeo nhẫn kim cương cho Diêu Dĩ Lôi thì thế nào, trong mắt ông, nó vĩnh viễn không thể sánh được với chiếc nhẫn cầu hôn cũ mà chính mình đã từng bớt ăn bớt mặc, tích góp từng chút một mua cho Bạch Sương. Lại tỉ như cho dù Bạch Sương tức giận với ông bao nhiêu lần ông đều có thể nhượng bộ, mà Diêu Dĩ Lôi, ngoại trừ thời điểm mang con tới cửa nhà bọn họ náo loạn khiến ông phải nhượng bộ thì sau này chưa từng nhận thêm sự đồng cảm nào.
Lần này cũng giống hệt như vậy.
“Vậy em muốn tôi phải giải quyết như thế nào? Đánh Tiểu Hủ một trận? Đầu tiên là mắng Tiểu Hủ đánh em trai, sau đó ám chỉ tôi đi trừng phạt con trai của mình?” Lê Văn Trưng vỗ mạnh lên mặt bàn, “Em nói muốn Tiểu Quyết vào học ở Thanh Hòa tôi đáp ứng, muốn nó vào lớp trọng điểm tôi cũng đồng ý, bây giờ thì sao? Em ở đây trách tôi không dạy được con trai mình?”
“Anh luôn miệng nhắc tới con trai, con trai! Con trai anh chỉ có Lê Hủ thôi đúng không! Lê Văn Trưng, Tiểu Quyết cũng là con trai của anh đấy!”
Cục diện tựa hồ không thể khống chế nổi nữa.
“Chậc, hai người chậm rãi cãi nhau nhé.” Lê Hủ khép lại máy tính, “Con lên tầng, chờ hai người cãi nhau xong con lại xuống.”
“Con ngồi đấy!” Lê Văn Trưng đè hắn lại, “Thím Điền, thím tới đây, mang Diêu Dĩ Lôi đi lên tầng đi.”
Phòng khách thiếu đi tiếng la hét của Diêu Dĩ Lôi cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, dì Ngô rất biết điều đi ra ngoài vườn nhổ cỏ dại, Lê Văn Trưng day day huyệt thái dương, đau đầu nói: “Các con đừng có gây thêm chuyện cho ta nữa.”
Lê Hủ bỗng cảm thấy Lê Văn Trưng lúc này có chút đáng thương, bị Diêu Dĩ Lôi lừa gạt nhiều năm như vậy, còn bị thằng con trai rác rưởi kia dằn vặt, người bình thường có lẽ sẽ phát điên, huống hồ ông còn là người bận rộn.
“Chuyện ngày hôm nay là lỗi của con.” Lê Hủ chủ động nhận sai, “Bởi vì Lê Quyết tự ý gửi ảnh cho cha, còn có… Con có thành kiến với nó, cho nên nhất thời không bình tĩnh được.”
“Ra tay nặng không?” Lê Văn Trưng hỏi.
“Đánh hai cái bạt tai.” Lê Hủ nói, “Con không muốn đánh nó, nhưng nó can thiệp chuyện riêng của con. Chuyện ảnh chụp nó gửi cho cha vốn dĩ con định ngày nghỉ trở về sẽ nói với cha, về người trong ảnh.”
“Vậy nói đi.” Lê Văn Trưng nâng tay, chỉ vào ảnh chụp.
Ngón tay Lê Hủ lần theo hoa văn trên bìa sổ da trâu, trước khi nói chuyện chính hắn không muốn lấy cuốn sổ này làm bước đệm, bởi vì hắn không đoán được sau khi Lê Văn Trưng biết được sự thật mà Diêu Dĩ Lôi che dấu nhiều năm thì sẽ xảy ra chuyện gì.
“Người kia cha đã từng gặp rồi.” Lê Hủ nói, “Là Thư Nguyện, lần trước cậu ấy và Cố Vãng đã từng tới đây, người trước kia bị bạo lực học đường ở Bách Giang cũng là cậu ấy.”
“Người như thế mà con cũng muốn cưỡng ép?” Lê Văn Trưng nghĩ mãi không thông, “Con cảm thấy tất cả hành động của mình là đúng ư?”
“Không phải.” Khuỷu tay Lê Hủ chống lên đầu gối, trực tiếp nói vào trọng tâm, “Cha, con muốn xin cha giúp một chuyện.”
Lê Văn Trưng thu hồi di động: “Cuối tuần trước còn to tiếng với ta trong điện thoại, hiện tại có chuyện thì đến tìm ta hỗ trợ, con xem người cha này của con thành cái gì hả?”
“Sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa.” Lê Hủ kẹp cuốn nhật kí trong tay, sự phản nghịch của hắn đến từ một gia đình dị dạng, nhưng sau này, ngôi nhà dị dạng ấy sẽ không bao giờ có Diêu Dĩ Lôi cùng Lê Quyết nữa, “Cha, người giúp con, con có thể dùng một vật quý giá khác đến trao đổi.”
Đây là lần đầu tiên Lê Hủ ở trước mặt Lê Văn Trưng lộ ra ánh mắt thành khẩn, trước kia khi hắn gây sự ở trường học, cho dù phải nhờ đến Lê Văn Trưng giải quyết cũng chưa từng bày ra thái độ này.
“Con giết người phóng hỏa?” Lê Văn Trưng hỏi.
“Không phải,” Lê Hủ gõ vài cái trên máy tính sau đó xoay qua phía Lê Văn Trưng, “Cha xem video đi.”
Máy tính trước đó đã được Lê Hủ tắt âm, cho nên khi Lê Văn Trưng mở video, Lê Hủ chỉ có thể thông qua nét mặt của ông để suy đoán tính nghiêm trọng của video.
Lê Văn Trưng vẫn luôn nhíu mày, khi xem được một nửa liền lắc đầu.
“Đây là video quay được cảnh Thư Nguyện bị bạo lực học đường ở trường sơ trung Bách Giang.” Lê Hủ nói, “Còn có rất nhiều chứng cứ khác nữa, cậu ấy muốn khởi tố, nhưng mà___” hắn siết chặt quyển nhật kí, “Cha, người cũng biết thế lực của Trịnh Từ Hoài rất khó đối phó, con muốn…”
Không cần nói Lê Văn Trưng cũng biết trong lòng con trai mình muốn ông giúp cái gì, cũng rõ ràng, lấy tính cách của Lê Hủ, muốn con trai cầu xin mình giúp đỡ thì quan hệ với cậu trai kia không bình thường.
Nhưng dù sao cũng là người ngồi ở vị trí cao, tất nhiên Lê Văn Trưng không phải người dễ dàng mềm lòng: “Ta và cậu ấy không quen biết, mà cậu ấy còn có quan hệ như thế với con trai ta, con cảm thấy vì sao ta phải giúp cậu ấy chứ?”
Khác xa so với dự đoán của Lê Hủ, bọn họ thậm chí còn không to tiếng liền nói tới điều kiện. Hắn hít một hơi, vừa muốn mở lời thì cửa ngoài bị người mở ra, Lê Quyết một thân quần áo sặc sỡ bước vào, vừa nhìn thấy Lê Văn Trưng liền há miệng khóc lên.
“Con đi đây.” Lê Hủ nhịn không được lườm một cái, thứ em trai rác rưởi này còn rất biết diễn kịch a.
Mặt Lê Quyết so với lúc ở trường đã sưng to hơn mấy lần, dấu tay ở cổ cũng có thể nhìn rất rõ. Nghe thấy tiếng khóc của Lê Quyết, Diêu Dĩ Lôi ở trên tầng mới bình tĩnh không được mấy phút liền vội vàng chạy xuống, nhìn thấy mặt mũi con trai, lần thứ hai khóc lên: “Tiểu Quyết, có đau hay không a…”
Lê Văn Trưng có thiên vị như thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật Lê Quyết cũng là con trai ruột của mình, ông “Ba” một tiếng đóng lại màn hình máy tính của Lê Hủ, ngữ khí điềm nhiên: “Lên phòng tự đóng cửa suy nghĩ lại đi, chuyện này ta không thể giúp được.”
Hai tiếng khóc tan nát cõi lòng lấp đầy phòng khách, ánh mắt Lê Hủ nhìn máy tính bị khép lại tới cuốn nhật kí trong tay mình, cuối cùng nhìn về phía một nhà ba người kia.
Cảm giác bị xem thành người thừa khiến hắn vô cùng buồn bực, trước đây mỗi lần hắn đều vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng hiện tại làm thế nào cũng không nhịn xuống được. Hắn căm hận Diêu Dĩ Lôi đã cướp đi mọi thứ của Bạch Sương, cũng hận sự xuất hiện của Lê Quyết phá hoại tình cảm giữa cha mẹ mình.
Hắn kiên quyết đứng dậy, bước tới trước mặt Lê Văn Trưng, cũng vừa vặn che khuất Diêu Dĩ Lôi đang ở bên che chở Lê Quyết, quơ quơ cuốn nhật kí trong tay: “Nếu vậy, nhật kí mẹ con viết khi còn sống, cha cũng không cần đúng không?”
Tiếng khóc của Diêu Dĩ Lôi im bặt, Lê Hủ nhất thời cảm thấy thế giới yên tĩnh không ít, mà ánh mắt khiếp sợ của Lê Văn Trưng càng làm lòng hắn sướng khoái.
“Tháng bảy năm 1993, từ khi mẹ bắt đầu gặp cha thì đã viết, tuy rằng không phải mỗi ngày nhưng chuyện quan trọng thì một cái cũng không thiếu.” Lê Hủ ở trước mặt Lê Văn Trưng tùy ý lật vài trang nhật kí, sau đó khinh bỉ nhìn về phía Diêu Dĩ Lôi đã kinh hãi tới biến sắc, “Bà Diêu đây có muốn biết trong này viết cái gì không? Hay tôi đây đọc cho bà nghe nhé?”
Hết chương 49.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-