[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 21. LÀM CHUYỆN XẤU
Ý nghĩ đê tiện xấu xa ban đầu bị vạch trần, lồ lộ trong không gian yên tĩnh. Thư Nguyện cảm thấy bản thân như một tên hề che giấu vô số ý nghĩ dơ bẩn, là Lê Hủ đem tấm áo khoác xinh đẹp kia xé nát.
Cậu thế mà vẫn cảm thấy oan ức, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình mà lên tiếng: “Không phải.”
Vì sao lại cảm thấy oan ức chứ.
“Trong một giây phút nào đó, tôi quả thực đã có ý nghĩ như vậy, nhưng sau đó liền từ bỏ.” Thư Nguyện hai chân khép chặt, mũi giày cọ lên thảm lông mềm mại, “Nói với cậu chỉ đơn giản vì tôi muốn nói thôi, tôi không hy vọng cậu vì tôi mà liều mạng.”
Cậu hít sâu một hơi, lại chậm chạp thở ra. Lo lắng giữ trong lòng mấy ngày nay tại lúc nhìn thấy Lê Hủ không còn sót lại chút gì, cậu cười nhạo chính mình lỗ mãng tới đây. Thực tâm “muốn gặp cậu” trong mắt đối phương lại trở nên nực cười như thế.
Thư Nguyện đứng lên, một giây sau liền bị Lê Hủ kéo lại: “Tại sao?”
Lê Hủ một bụng nghi hoặc: “Tại sao không muốn tôi liều mạng vì cậu?”
Cổ tay bị nắm tới đau, Thư Nguyện lại không để ý: “Cậu không phải người xấu, không cần vì tôi mà mang tiếng ác.”
Lê Hủ thẳng tắp mà nhìn Thư Nguyện.
Hút thuốc uống rượu, trốn học, tụ tập đánh nhau, hắn tự nhận tất cả hành vi hắn làm trong mắt người lớn đều là chuyện xấu. Hiện tại có người tới nói cho hắn biết, hắn không phải người xấu.
Khi bạn học cùng thầy cô đều cho rằng hắn ỷ mình gia thế có tiền có quyền, có thể đổi trắng thay đen, có người nói hy vọng hắn không làm chuyện liều mạng.
“Buông tay.” Thư Nguyện lần nữa đứng lên, Lê Hủ không cho, ấn vai cậu đem người áp trên giường. Thừa dịp Thư Nguyện còn chưa phản ứng kịp liền ôm Bánh Quy đặt trên bụng đối phương.
Thư Nguyện sợ hãi muốn kêu lên, tại một giây đối diện với đồng tử dị màu mê người của Bánh Quy liền nuốt trở về. Một xanh thẫm tựa biển, một xanh lục tựa rừng.
Cậu gãi gãi cằm Bánh Quy, ngoài ý muốn phát hiện vòng cổ màu tím lúc trước đã không thấy.
Vật nhỏ ban nãy nhào tới đem người ẩy ngã không hề áy náy, đệm thịt mềm mại giẫm lên bụng Thư Nguyện, tìm vị trí thoải mái nhất nằm xuống, híp mắt ngáp một cái bắt đầu ngủ.
Thư Nguyện không thể động đậy, nằm trên giường nghiêng đầu như cầu cứu nhìn Lê Hủ.
Lê Hủ xem trò vui không chê chuyện lớn, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, một tay chống đầu, một tay vuốt ve Bánh Quy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thư Nguyện: “Xin lỗi, tôi không nên tự tiện phỏng đoán cậu.”
Cặp mắt đen láy khiến Thư Nguyện nhớ tới những ngôi sao mà Lê Hủ họa thêm trên bức tranh của cậu lúc trước, thứ tình cảm không tên tỏa khắp cơ thể, mỗi tế bào đều trở nên đặc biệt mẫn cảm ___ Giống như hiện tại, Lê Hủ vỗ về mèo nhỏ, cậu lại cảm giác như hắn trực tiếp xoa lên bụng mình.
Thư Nguyện run lên, xoay mặt qua một bên không lên tiếng.
Bên tai truyền tới tiếng cười nhẹ, trọng lượng trên bụng mất đi, Thư Nguyện quay đầu, nhìn Bánh Quy đang ngủ được Lê Hủ cẩn thận ôm bỏ vào ổ.
“Cậu không hy vọng tôi vì cậu mà liều mạng, nhưng chỉ cần cậu muốn, chuyện gì tôi cũng có thể làm.” Thừa dịp Thư Nguyện còn chưa đứng lên, Lê Hủ áp tới, “Bất luận chuyện gì.”
Thư Nguyện trợn to mắt.
Cậu có thể cảm nhận được khí tức không thể khinh thường từ trên người Lê Hủ, hung hãn kéo đến, vây lấy cậu. Người này nhẹ nhàng dụ dỗ cũng khiến cậu căng thẳng sợ sệt, sợ chính mình mắc câu, từng bước hãm sâu.
“Đi ra.” Thư Nguyện giơ tay muốn đẩy vai Lê Hủ lại bị hắn dễ dàng đè trở lại. Cậu nhấc chân muốn đạp, Lê Hủ phản ứng càng nhanh, nửa thân dưới ghì xuống kìm chặt Thư Nguyện.
“Đáp ứng tôi.” Lê Hủ cứng rắn nói.
Thư Nguyện động tác muốn giãy ra, Lê Hủ cắn chặt hàm, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Đừng lộn xộn.”
“Cậu buông ra.” Thanh âm Thư Nguyện mang theo hoảng loạn khó phát hiện, Lê Hủ có chút mềm lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cậu đồng ý với tôi trước đã.”
“Ừm.” Thư Nguyện gật gật đầu.
Lê Hủ cúi đầu: “Nói cậu biết rồi.”
Thư Nguyện nhìn đối phương rất nhanh sẽ chạm tới môi mình: “Tôi biết rồi…”
“Được rồi.” Lê Hủ cười lăn qua một bên, xỏ dép lê chạy nhanh tới phòng tắm đóng sầm cửa.
Bên trong truyền tới thanh âm ẩn nhẫn, Thư Nguyện như hiểu được cái gì, trên mặt nóng lên. Cậu chậm rãi ngồi xuống, bàn tay siết chặt góc áo. Cậu cà cà lưng quần chính mình, vừa kéo một chút cửa phòng bên ngoài truyền tới tiếng gõ nhẹ. Thư Nguyện giống như điện giật vội rụt tay về, cả người ngồi thẳng tắp.
Cửa không khóa, Cố Vãng đẩy cửa tiến vào, trong tay ôm một túi tôm khô: “Lê Hủ đâu? Tôi nghĩ các cậu vẫn đang nói chuyện cơ đấy.”
Làm chuyện xấu, Thư Nguyện không chịu mở miệng nói chuyện, nâng tay chỉ về phía phòng tắm.
“Há.” Cố Vãng nhét bịch tôm điều vào ngực Thư Nguyện, nín hơi tĩnh khí dán lên cửa nhà tắm, nghe trộm hồi lâu liền nở nụ cười: “Các cậu làm chuyện xấu xa gì?”
Thư Nguyện nghịch túi tôm điều, không để ý tới Cố Vãng. Cố Vãng vài bước nhảy lên giường, ngồi xếp bằng đoạt lại túi tôm: “Đợi chút nữa hai chúng ta mang Lê Hủ ra ngoài.”
“Không phải cấm túc sao?” Thư Nguyện hỏi.
Cố Vãng nhét một miếng tôm điều vào miệng Thư Nguyện: “Cha nó cũng không cứng nhắc như vậy, lúc cần vẫn sẽ cấp bậc thang cho người ta đi xuống.”
Cửa phòng tắm mở, Lê Hủ mặt mày thỏa mãn đi ra. Hắn chen giữa hai người, từ trong túi lấy ra một miếng tôm điều, nhanh chóng ném vào miệng.
Cố Vãng trêu ghẹo: “Rửa tay sạch chưa?”
Lê Hủ nhướng mày: “Cho mày kiểm tra chút nhé?”
“Khỏi, tạm biệt.” Cố Vãng ôm gói tôm chạy khỏi phòng.
Bánh Quy nằm trong ổ ngủ say như chết, Thư Nguyện tìm không ra đồ vật rời đi tầm mắt hắn liền muốn trốn ra ngoài, Lê Hủ ở phía sau gọi cậu lại: “Không vội về nhà chứ?”
Thư Nguyện quay đầu lại.
“Cùng ra ngoài ăn cơm đi.” Lê Hủ thu gọn sách bài tập rải rác trên giường, nhét vào balo, “Thuận tiện giảng đề cho tôi.”
Cố Vãng đứng chờ ở hành lang, ba người cùng đi xuống, một nhà ba người bên dưới đang hòa thuận vui vẻ ngồi bên bàn cơm.
Hòa thuận vui vẻ chỉ là Lê Hủ tự mình não bổ. Cố Vãng ngược lại cảm thấy, vui mừng cũng chỉ có Diêu Dĩ Lôi cùng Lê Quyết không biết trở về từ lúc nào.
Sau vụ bánh ngọt, Lê Quyết chưa từng trực tiếp đối diện Lê Hủ, lúc này thấy hắn xuống lầu cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lê Hủ chưa từng để trong mắt, tự nhiên coi như không nghe thấy. Ngược lại Thư Nguyện tò mò liếc nhìn Lê Quyết, âm thầm phỏng đoán người này phải hay không là em trai mà Lê Hủ đã từng nhắc tới.
Lê Văn Trưng bề ngoài nghiêm nghị, mà so với tưởng tượng của Thư Nguyện thì thân thiện hơn nhiều. Ông gọi thím Điền mang thêm ba bộ bát đũa, bộ dáng muốn kêu ba người bọn họ ngồi xuống dùng cơm.
“Không cần.” Lê Hủ nói, “Bọn con ra ngoài ăn.”
“Ăn xong sẽ cùng nhau làm bài tập ạ.” Cố Vãng vỗ vỗ balo Lê Hủ, “Bài tập đều mang theo rồi chú.”
Trong tay Thư Nguyện vẫn ôm sách giáo khoa, là Lê Hủ nhét vào tay cậu lúc ra khỏi phòng. Lê Văn Trưng quét mắt một cái, nửa điểm nghi ngờ cũng không có, phất phất tay xem như đồng ý.
“Tao nói mày đừng lúc nào cũng ngỗ nghịch với ba mày.” Ngồi trên xe bus, Cố Vãng quay đầu nói với người phía sau, “Ông ấy thật sự quan tâm mày.”
“Thúi lắm. Nếu thật sự quan tâm tao thì nên sớm đuổi Diêu Dĩ Lôi với Lê Quyết ra khỏi cửa mới đúng.” Lê Hủ phản đối.
Vì muốn ngồi xe bus cùng Thư Nguyện hắn liền bỏ xe ở nhà. Kết quả toàn bộ hành trình Thư Nguyện đều ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu cũng lười nói.
Lê Hủ hai tay khoanh lên lưng ghế Cố Vãng, đầu gối lên cánh tay hỏi: “Tối nay Tống ca muốn biểu diễn solo à?”
“Ồ đúng.” Cố Vãng nhai tôm điều răng rắc, “Ảnh mới sáng tác, còn chưa phát trên mạng, nói là muốn xem phản ứng khán giả đêm nay trước.”
“Đi không?” Lê Hủ quay đầu hỏi Thư Nguyện.
Một lúc lâu, Thư Nguyện mới nắm bắt vấn đề, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Màn đêm bao trùm, phố bar lần lượt lên đèn, ánh đèn rực rỡ khắc họa rõ nét bầu không khí biếng nhác.
Thu sắp tới, hàng cây ven đường bắt đầu thay lá, gót giày đạp trên lá khô tựa như một bản nhạc.
Thư Nguyện đứng dưới tán cây gọi điện, gió đêm lay động, bóng cây ở trên người cậu quét tới quét lui.
“Mẹ đừng lo.” Thư Nguyện lặp lại lần thứ sáu, “Con sẽ không về quá muộn đâu.”
“Tiểu Nguyện, con biết mẹ lo lắng nhất cái gì mà.” Ti Liễu ở trong điện thoại hét lên, “Phát sinh một lần nữa con nói mẹ phải làm sao bây giờ!”
“Không biết…” Thư Nguyện xoa xoa mi tâm, “Mẹ đừng lo lắng.”
Cách đó không xa Cố Vãng mang theo túi nhựa căng phồng chạy tới, Lê Hủ hướng hắn ngoắc ngoắc tay.
“Còn chưa báo cáo xong à?” Cố Vãng nhỏ giọng hỏi, từ trong túi lấy ra chai nước đưa cho Lê Hủ.
“Nhà cậu ấy quản nghiêm.” Lê Hủ khát tới đòi mạng, vặn nắp bình đổ xuống, “Lần trước nếu không phải có lễ hội trường, mẹ cậu ấy chỉ sợ sẽ không cho cậu ấy ra ngoài buổi tối.”
“Vậy lần này viện lý do gì?” Cố Vãng hỏi.
Lê Hủ nói: “Ăn sinh nhật bạn học.”
Cố Vãng hiểu, đẩy đẩy Lê Hủ: “Đi, cướp điện thoại tới đây.”
“Làm gì a?”
“Nói với mẹ cậu ấy, chúng ta sẽ đem con trai bà ấy đưa về nhà an toàn.”
“Bộ dáng mày hiện tại sao còn lưu manh hơn cả tao hả.” Lê Hủ cười nói. Hắn bước tới, trước khi Thư Nguyện kịp phản ứng liền giựt điện thoại của cậu, đối với Ti Liễu cam kết, “Dì yên tâm ạ. Con sẽ đưa Thư Nguyện của dì trở về an toàn.”
Đương lúc Ti Liễu vì thanh âm xa lạ dọa tới ngây người, Lê Hủ nhanh nhảu bồi thêm một câu: “Tiệc sinh nhật bắt đầu rồi, gặp lại dì sau nha.”
Cố Vãng bên cạnh cũng hợp tình hợp lý mà hô một câu: “Hai người các cậu mau lại đây!”
Thế là, cuộc điện thoại giằng co hơn mười phút, chỉ bằng dăm ba câu của Lê Hủ liền chấm dứt.
“Đi thôi.” Lê Hủ đem di động trả lại Thư Nguyện.
Dưới bóng cây, khóe miệng Thư Nguyện thật khẽ cong lên, chỉ tích tắc liền bị gió thổi đi.
Một thoáng thoảng qua, Lê Hủ lại nhìn thấy rõ ràng. Hắn ngân ngẩn nhìn chằm chằm Thư Nguyện, đáng tiếc đối phương đã khôi phục biểu tình lãnh đạm, dường như khoảng khắc xinh đẹp kia chỉ là ảo giác của bản thân.
Hắn đột nhiên nhớ lại Cố Vãng đã từng hỏi ___ Mày thừa nhận muốn cùng cậu ta phát triển lâu dài?
Nếu Cố Vãng hỏi lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà đưa ra đáp án rõ ràng nhất.
Hết chương 21.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-