[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 22
CHƯƠNG 22. TIỂU TIỂU TÔ
Giống như lần trước, Lê Hủ để Thư nguyện ngồi ở bàn gần khán đài nhất, trên bàn bày hoa quả đắt tiền nhất, một bên còn có Thẩm luật sư.
Luật sư Thẩm hôm nay ăn mặc tùy ý, bên môi treo ý cười nhàn nhạt. Trên tay cầm túi giấy đen in hoa văn hoa hồng, có lẽ đựng quà tặng cho người nào đó.
Ánh mắt rực lửa của luật sư một giây cũng không rời khỏi Thi Thành Cẩn đang cầm micro cất cao giọng hát trên đài. Thanh âm khàn khàn cực kì dễ nghe.
Thư Nguyện khẽ rời tầm mắt, nhận thấy Lê Hủ đang nhìn mình thì nhanh chóng cúi đầu, vội vàng xiên một miếng mật đào che dấu.
“Tại sao không dám đối diện với Lê Hủ?” Luật sư Thẩm ngữ khí ôn hòa hỏi cậu, “Nó nhìn cậu rất lâu.”
Người ngoài một câu “nhất châm kiến huyết” vĩnh viễn có lực sát thương gấp nhiều lần so với tận lực dối lòng. Thư Nguyện vùi đầu ăn hoa quả, trả lời mơ hồ không rõ: “Chỉ là người biểu diễn giao lưu ánh mắt với khán giả mà thôi, nhìn ai cũng giống nhau.”
Một câu này Thư Nguyện nói ra không chút thuyết phục. Dù sao trước đây cậu vô số lần biểu diễn trên sân khấu cũng chưa từng liếc mắt xuống khán đàu một lần, đừng nói là một nam sinh cuồng dã như Lê Hủ.
“Phải không?” Luật sư Thẩm không quá tán thành, “Lúc cậu không ở đây, nó chỉ có thể nhìn nhạc cụ.”
Miệng Thư Nguyện bị nhét tới phình lên nhưng cậu vẫn chấp nhất với đĩa hoa quả. Luật sư Thẩm tốt bụng nhắc nhở “Nó nhìn hướng khác rồi”, Thư Nguyện tin chuyện hoang đường của hắn, vừa mới ngẩng đầu lên lập tức đối mắt đối mắt cùng Lê Hủ.
Đối phương câu môi nở nụ cười, dưới ánh đèn sân khấu hiện lên thuần túy lại mê người.
Vừa biểu diễn xong Lê Hủ lập tức từ trên khán đài nhảy xuống, lưng cõng ghita-bass đi thẳng tới trước mặt Thư Nguyện.
Thư Nguyện không biết từ chỗ nào lấy được cốc nước đá, cũng không sợ lạnh mà từng ngụm từng ngụm uống vào, thiếu chút nữa đem cả đá cũng nuốt xuống.
“Làm gì thế?” Lê Hủ vỗ vỗ lưng cậu, “Đừng uống nhanh quá.”
“Nóng.” Thư Nguyện dùng cốc áp lên má, nhiệt độ lúc này mới coi như hạ một chút.
Nếu nơi này có gương, nhất định cậu có thể biết rõ ban nãy Lê Hủ ở trên sân khấu cười với mình rốt cuộc mặt cậu đỏ tới thế nào ___ Ngược lại còn nóng, rất nóng.
Đây không phải dấu hiệu tốt. Thư Nguyện đổi cốc áp từ má trái sang má phải, hy vọng ánh đèn tối mờ của quán bar có thể che dấu ngượng ngùng trên gương mặt.
“Cuối tuần đông khách, có hơi nóng.” Lê Hủ cầm cái ly trên tay Thư Nguyện đặt xuống bàn, “Ra bên ngoài hóng gió một chút đi. Phải rồi, luật sư Thẩm đâu?”
“Không biết.” Thư Nguyện chà xát tay, lại áp lên mặt, lòng bàn tay lạnh lẽo cảm nhận rõ rệt gò má nóng bừng.
“Chắc là đi tìm Nhuận tinh.” Lê Hủ ôm vai Thư Nguyện tránh đi đám đông, “Bọn họ đặt trước một lô ghế dài, chỗ đó tầm nhìn tốt, cũng gần sân khấu, chút nữa Tống ca solo chúng ta ngồi bên đó xem.”
Che chở mạnh mẽ lại ấm áp, Thư Nguyện muốn giãy giụa lại lưu luyến hơi ấp từ đối phương. Giống như rõ ràng đang lạnh nhưng vẫn không muốn nhận lấy áo khoác từ đối phương.
“Khi nào anh ấy biểu diễn?” Thư Nguyện hỏi, cuối cùng vẫn không hất tay hắn ra.
Lê Hủ vừa đi vừa quay đầu liếc nhìn, lúc này đang có người biểu diễn, trong mười lăm phút tới sẽ không kết thúc, phía sau còn có tiết mục múa cột.
“Chắc phải hơn nửa giờ nữa.” Lê Hủ xem đồng hồ, “Cậu có vội về nhà không?”
Kì thực lúc này cũng không tính là muộn, xem xong biểu diễn lại về nhà cùng lắm cũng chỉ mười giờ. Trước kia lúc Thư Nguyện luyện vũ đạo còn chưa từng về sớm như vậy. Cậu lấy di động ra nhìn, lúc hơn tám giờ Ti Liễu có gửi tin nhắn cho cậu, nói cậu dự sinh nhật xong phải về nhà cho sớm.
Cậu như chim gãy cánh, cho dù ngốc trong lồng sống an toàn thế nhưng vẫn luôn khát vọng tự do.
Thư Nguyện thả di động vào túi: “Không vội.”
Không khí bên ngoài mát mẻ hơn nhiều. Khu này tập trung nhiều quá bar cùng quán nướng, ngửi thấy nhiều nhất chín là mùi thịt nướng cùng đồ uống trộn lẫn.
“Qua bên kia đi.” Lê Hủ chỉ ngõ nhỏ nằm bên trái, “Bên này mùi nồng lắm, sợ cậu không chịu được.”
Thư Nguyện đối với các loại ngõ hẻm nhỏ rất không tình nguyện. Cậu thích nơi rộng rãi, nếu là mười dặm không một cái bóng lại càng cảm thấy an toàn. Không gian nhỏ khiến cậu ngột ngạt, sẽ luôn nghĩ tới chuyện xấu.
“Không đi.” Thư Nguyện cưỡng chế chính mình dừng bước lại, “Tôi không đi.”
“Sao vậy?” Lê Hủ cũng dừng lại, “Chỉ mấy chục bước chân mà thôi.”
“Không.” Thư Nguyện kiên trì, “Trở về đi.”
Cậu chau mày, đôi mắt không hề có một tia lo lắng, hai tay lại siết chặt ống quần, dường như____
Lê Hủ thử thăm dò cầm tay Thư Nguyện, lạnh băng, run rẩy.
Cơn sóng nghi hoặc lần thứ hai nhấn chìm Lê Hủ. Thư Nguyện từng viết “mình khó chịu quá”, Quảng Minh Sâm nói Cường tử bạo hành học đường ức hiếp bạn học, Thư Nguyện nhiều lần làm ra hành động kì quái…
Hắn dường như đang đứng trong một cái mê cung, mỗi lần tưởng như đã tới gần đích lại phát hiện chỉ là giả.
“Tôi ở đây. Đừng sợ.” Lê Hủ đẩy ngón tay Thư Nguyện ra, đem bàn tay chính mình tới thay thế, “Trong ngõ có rất nhiều quầy đồ chơi, chúng ta đi dạo một vòng.”
Khoảng khắc tay nắm tay, Thư Nguyện có chút kinh ngạc. Cậu thử đem tay rút ra nhưng đối phương nắm rất chặt, dường như sợ cậu chạy mất.
Hoàn toàn khác với khi nắm tay bạn nhảy.
Cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm, bảo vệ, ngăn cách hết thảy nguy hiểm.
Rẽ qua một bên, khung cảnh bên trong ngõ nhỏ là một thế giới hoàn toàn khác. Cây cối được treo đủ loại đèn nhỏ rực rỡ, quầy đồ chơi nhiều không đếm nổi.
Lê Hủ đối với quy tắc mấy trò chơi này rõ như lòng bàn tay, hắn nắm tay Thư Nguyện tìm quầy hàng vắng vẻ nhất, cũng kinh điển nhất: ném vòng.
Mười tệ ba vòng, Lê Hủ đưa cho Thư Nguyện hai cái: “Cậu ném trước đi.”
Thư Nguyện chưa từng chơi thứ này, rất nhanh liền cảm thấy hứng thú. Cậu áng chừng trọng lượng vòng, nóng lòng muốn thử hỏi: “Cái nào cũng được à?”
“Cái gì cũng được.” Lê Hủ nói, “Chỉ cần ném trúng liền là của cậu.”
Phần thưởng từ lớn đến nhỏ được đặt khắp nơi, Thư Nguyện dạo một vòng, nhắm ngay bịch khoai tây chiên hàng thứ ba từ ngoài đếm vào, kết quả vòng tròn rơi vào khoảng đất trống.
“Lại một lần.” Lê Hủ nói, “Lực tay lớn hơn, một chút thôi, hơi nghiêng vòng tung đi.”
Thư Nguyện làm theo lời hắn, không trúng khoai tây chiên nhưng lại ném được Tiểu Tiểu Tô*.
(*) Chắc là một loại đồ ăn vặt.
“Như nhau, đều ăn được.” Lê Hủ vẫy vẫy vòng trên tay, “Còn một cái, cậu muốn khoai tây chiên hả?”
Thư Nguyện ôm Tiểu Tiểu Tô mà chủ sạp đưa tới, lắc đầu: “Muốn cái khác.”
“Cũng được.” Lê Hủ ngữ khí chắc chắn nói, “Muốn cái nào?”
Thư Nguyện liếc mắt một cái, vẫn lặp lại câu hỏi kia: “Cái gì cũng được?”
Lê Hủ cười nói: “Đúng.”
Trung tâm phần thưởng là một cái lồng vuông ___ Nói đúng ra, là một con mèo trong lồng tre. Mèo con vừa mới sinh không lâu, nhỏ xíu, nép ở một bên không dám động đậy.
Người tới sạp hàng đều không hẹn mà cùng muốn mèo con, thế nhưng vòng tròn chỉ đụng tới một góc lồng liền lăn qua một bên, hoặc chạm tới liền bị đánh bật ra. Thư Nguyện quan sát một hồi, chỉ cần một động tĩnh nhỏ, mèo con liền sợ tới mức cuộn thành một nhúm, cực kì đáng thương.
“Muốn nó.” Thư Nguyện chỉ mèo con.
Lê Hủ gật đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Nếu ném không trúng thì sao?”
Bên cạnh là một đôi tình nhân, cũng đang muốn ném mèo con, Thư Nguyện có chút gấp: “Cậu có thể.”
Cậu chính là thương nó bị bắt nạt.
Một câu này Lê Hủ giữ trong lòng không nói ra. Hắn bước vài bước tìm vị trí, hoạt động cổ tay: “Cậu nuôi được không?”
Vấn đề thực tế nhất Thư Nguyện còn thật sự chưa từng cân nhắc tới. Cậu cảm thấy mèo con kia giống như chính mình trước kia, chỉ muốn mang nó đi, lại quên mất sau khi có được sẽ nuôi nó như thế nào.
Chỉ dựa vào lòng thương hại nhất thời lại muốn chịu trách nhiệm cho một sinh mệnh bé nhỏ, Thư Nguyện lúc này mới thấy bản thân mình có bao nhiêu bất cẩn lại ích kỉ.
“Hay là thôi đi.” Thư Nguyện cúi đầu, “Muốn khoai tây chiên.”
Lê Hủ cười cười, tầm mắt khóa chặt phần thưởng, tay phải vung lên, vòng tròn vững vàng bay tới trước, dễ như ăn cháo mà bao trúng lồng tre.
Người đứng xem cùng chủ sạp đều xuýt xoa thán phục, Lê Hủ xoa vai Thư Nguyện: “Tôi nuôi.”
Mèo con không phải giống quý hiếm gì, nhìn màu lông có lẽ là hai con mèo hoang khác màu sinh ra, bỏ lại trong nhà kho. Ở mấy bụi cây gần khu dân cư, mèo như thế này tùy tiện chỗ nào cũng có thể tìm thấy. Nó được đặt ở trung tâm phần thưởng chẳng qua là vì chủ sạp muốn hấp dẫn khách chơi mà thôi. Một tệ không đáng bao nhiêu, thế nhưng nếu rơi ven đường ngược lại có rất nhiều người tới nhặt.
Hai người ôm mèo về quán bar, căn thời gian cực chuẩn, vừa mới ngồi xuống thì Tống Duyệt Niên liền ôm đàn ghita lên sân khấu.
“Đệt, bọn mày kiếm đâu ra mèo hoang nhỏ này thế?” Hàn Khải Vân ngồi phía ngoài ghế lô, lúc Lê Hủ xách lồng tre tới hắn liền nhìn thấy, “Kiếm về làm vợ Bánh Quy hả?”
“Cút. Đều là đực, đẻ kiểu gì?” Lê Hủ thả lồng tre lên đùi Thư Nguyện, nhanh nhẹn mở nước trái cây đặt trước mặt cậu.
Cố Vãng lại gần, ngón tay đâm đâm móng vuốt của mèo nhỏ: “Gọi là gì a?”
Trên đường trở về tên đã nghĩ xong, Thư Nguyện trả lời rất thuận miệng: “Tiểu Tiểu Tô.”
Tiểu Tiểu Tô ngoại trừ bốn bàn chân cùng cằm màu trắng, còn lại toàn thân đen tuyền, giống như đi tất trắng uống trộm sữa bò quên chùi mép.
“Ai nuôi?” Cố Vãng hỏi, thấy Thư Nguyện liếc mắt nhìn Lê Hủ, nín cười nói: “Bánh Quy ăn dấm nha.”
“Bậy.” Lê Hủ chen miệng, “Nó thích nháo, thêm một tiểu đồng bọn nó cao hứng còn không kịp.”
Lời này ý nói Thư Nguyện không cần lo lắng. Cậu sờ sờ đầu Tiểu Tiểu Tô, quay đầu nhỏ giọng nói với Lê Hủ: “Cảm ơn.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn thì giúp nó bổ túc a.” Cố Vãng đụng đụng cánh tay Thư Nguyện, “Cha nó rất mong chờ thành tích của nó lần này đấy, đừng để ổng uổng công vui vẻ một hồi.”
Tại nơi mà ai ai cũng ra sức ăn chơi hưởng lạc nhắc tới học tập quả thực chẳng hợp gu tẹo nào, thế nhưng Lê Hủ lại rất tán thành đề nghị của Cố Vãng. Chỉ cần có thể rút ngắn khoảng cách với Thư Nguyện, hoạt động nào hắn cũng sẽ sẵn lòng, vui vẻ tham dự.
Thư Nguyện hơi run, chần chờ vài giây mới đáp ứng: “Được.”
Tống Duyệt Niên ôm đàn ghita hát cổ phong có lực sát thương cực lớn, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ khách hàng. Cố Vãng ném đậu phộng trong miệng, thở dài nói: “Loại nhạc này mà Tống ca cũng có thể khuấy động không khí như thế a.”
Hàn Khải Vân bấm di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái: “Ôi chao, bên kia là người cổ đại hả.”
“Mẹ nó ở đó mà người cổ đại.” Lê Hủ cười hắn, “Người ta mặc hán phục.”
“Ò hán phục.” Hàn Khải Vân nói, “Tống ca có phải nhìn chằm chằm con gái nhà người ta hay không?”
Lê Hủ nhìn cũng không cần nhìn: “Nói bừa. Tống ca không gần nữ sắc.”
“Không gần nữ sắc chính là mày.” Hàn Khải Vân đứng dậy chỉ chỉ Cố Vãng, “Cả mày nữa.”
“Đi đâu đấy?” Cố Vãng hỏi.
Hàn Khải Vân phất tay một cái: “Tiểu Hoa ở bên ngoài, tao đi đón cô ấy.”
Thư Nguyện móc di động ra, màn hình hiển thị cuộc gọi mới.
“Tôi phải về nhà.” Cậu giật nhẹ tay áo Lê Hủ, “Muộn lắm rồi.”
Cậu chỉ muốn thông báo một tiếng, ra cửa quẹo trái đi thẳng một đoạn là có trạm xe bus, cậu có thể tự mình ngồi xe trở về. Mà Lê Hủ hiển nhiên xem câu này là cậu muốn hắn đưa mình về nhà.
“Đi thôi.” Lê Hủ một hơi uống cạn nửa chai bia, giơ tay quệt một cái, “Tôi đưa cậu về.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Cố Vãng cười hì hì nói với Thư Nguyện.
Lê Hủ “sách” một tiếng: “Tao còn chưa tới mức cầm thú.”
Vừa đẩy cửa ra ngoài liền đụng phải Hàn Khải Vân cùng bạn gái hắn, đối phương nhấc nhấc cằm: “Về?”
“Ừ. Gặp sau.” Lê Hủ nói.
Thư Nguyện ôm lồng mèo từ bậc thang đi xuống, vừa ngẩng đầu liền đụng tới ánh mắt bạn gái Hàn Khải Vân.
Nàng trợn to mắt khiếp sợ nhìn Thư Nguyện, không dám tin mà đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Sao cậu lại ở đây?”
Tâm tình Thư Nguyện cũng không khá hơn chút nào. Những người, những chuyện cậu tận lực quên đi lúc này mạnh mẽ ập tới từng tế bào não, hung hãn va chạm, ngông cuồng xé mở quá khứ.
“Đừng, đừng nói…” Hai hàm răng Thư Nguyện run rẩy, ánh mắt trở nên đầy bi thương, “Xin cậu… Đừng nói ra…”
Hết chương 22.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-