[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 26
CHƯƠNG 26. PHÁ HỦY
Kết quả thi giữa kì lần hai vừa có, Thư Nguyện vượt lên bí thư học tập, đứng đầu lớp. Trước khi tiết tự học bắt đầu Thôi Thiền Quyên gọi cậu lên văn phòng, cuối cùng cũng xem như có thay đổi, cầm xếp hạng điểm cười nói: “Hai kì thi này trò đều phát huy rất tốt, có suy nghĩ tới chuyện chuyển tới lớp trọng điểm hay chưa?”
Theo truyền thống của trung học Thanh Hòa, khối tự nhiên và xã hội mỗi ban có một lớp trọng điểm, kết thúc một học kỳ sẽ dựa trên thành tích, top 30 sẽ được chuyển tới các lớp trọng điểm này.
Danh sách top 30 này có đến 85% thuộc các lớp trọng điểm, song cũng có rất nhiều học sinh lớp thường mơ ước được một lần nằm trong danh sách này, điển hình như lớp phó học tập của lớp 11-10 này, đầu giường in đậm dòng chữ “Lớp trọng điểm, chờ ta”.
Thư Nguyện chưa nói, Thôi Thiền Quyền nhìn ra sự do dự trong mắt cậu: “Trò lo lắng mình không thích ứng được hoàn cảnh mới sao? Nếu là như vậy chứng minh một điều, không phải trò nghĩ có thể chuyển tới lớp trọng điểm hay không, mà là chuyển đi rồi sau đó sẽ như thế nào.” Nàng đưa ra bảng thành tích và xếp hạng của Thư Nguyện, “Chuyện này không cần lo lắng mà ảnh hưởng kết quả thi, trước tiên thi tốt, sau đó trò lo lắng chuyện này cũng không muộn.”
Thư Nguyện gật gật đầu, biểu thị nghe lời khuyên của Thôi Thiền Quyên.
Sau khi về lớp cậu phát hiện chỗ ngồi của Lê Hủ trống không, sửng sốt một hồi, nhìn thấy cốc nước của đối phương cũng không có liền xoay người chạy ra ngoài.
Khu lấy nước gần phòng vệ sinh, Thư Nguyện đi tới không tìm thấy người, ngược lại nhìn thấy cốc nước của Lê Hủ. Cậu quay đầu chạy về phía phòng rửa tay, vừa muốn bước vào, đoạn đối thoại bên trong khiến cậu rụt trở về.
“Cần em đi hỗ trợ không?” Là tiếng của Quảng Minh Sâm.
“Không cần. Một tên què thì có bao nhiêu lực sát thương chứ.” Lúc này là Lê Hủ.
“Cho dù không què, trước mặt Hủ ca cũng chính là vô dụng a.” Quảng Minh Sâm cười hai tiếng.
Chuông vào học đánh vang dội, Thư Nguyện giả vờ như không biết đi vào, hai người bên trong lập tức dừng lại.
Quảng Minh Sâm vung vung tay: “Em ra ngoài a.”
Thư Nguyện mở vòi nước, ào ào rửa tay.
Lê Hủ tựa vào bồn rửa tay bên cạnh: “Tìm tôi?”
“Ừm.” Thư Nguyện vẩy tay rũ nước.
“Muốn tới xem tôi biểu diễn? Hay muốn tôi đưa cậu về nhà?” Lê Hủ đưa ra một loạt phương án trong mơ, “Tôi biết rồi, cậu muốn khen thưởng tôi đã thi tốt phải không.”
Thư Nguyện dương dương khóe miệng, quay người đi ra ngoài: “Cô Thôi gọi cậu tới văn phòng.”
Đối lập với thành tích đội sổ trong quá khứ, lần thi này Lê Hủ xác thực là ‘lột xác’, tựa như lúc trước chỉ giả bộ vui đùa, lúc này mới thật sự là ‘bộc lộ tài năng’ ____ Tóm lại thành tích tốt đến bất ngờ.
“Xếp hạng 97.” Thôi Thiền Quyên nói, “Lê Hủ a, trước khi thành tích của trò không tốt, chỉ là không muốn học mà thôi.”
“Còn phải nói ạ.” Lê Hủ hào phóng thừa nhận.
Đổi thành người khác dùng thái độ này mà nói chuyện Thôi Thiền Quyên đã sớm dạy bảo một phen, mà đối với Lê Hủ nàng vẫn thật kiên trì: “Có thể nói cho cô biết, động lực học tập của trò là gì không?”
“Thư Nguyện.” Lê Hủ chỉ chỉ cái tên đứng đầu danh sách, “Có một cỗ máy học tập bên cạnh, em không có lý do để lãng phí.”
Câu trả lời không thể dị nghị, Thôi Thiền Quyên gật gật đầu, muốn nói thêm vài câu lại có thầy giáo khác tới giục nàng nhanh tới chỉ đạo công vụ cho ngày lễ nhà giáo.
“Trò về lớp đi.” Thôi Thiền Quyên thu dọn vài đồ dùng cần thiết, “Tình hình học tập của trò cô sẽ thông báo tới phụ huynh.”
“Lê Hủ không trả lời, chờ Thôi Thiền Quyên đứng dậy hắn liền chỉ vào một xấp tài liệu trên bàn làm việc: “Đó là cái gì ạ?”
“À, là thẻ thông tin học sinh, ngày mai sẽ phát xuống cho các trò điền.” Thôi Thiền Quyên nói.
“Cao nhất không phải mới điền sao?” Lê Hủ hỏi.
“Mỗi năm đều phải viết mới,” Thôi Thiền Quyên nói, “Đảm bảo thông tin của học sinh luôn chính xác.”
Sau khi ra khỏi văn phòng Lê Hủ không có lập tức về lớp học. Hắn ở hành lang đứng một chốc, nhìn giáo viên túm năm tụm ba đi xuống lầu, tập trung tại phòng hội nghị.
“Thẻ thông tin…” Hắn lẩm bẩm, đút tay túi áo hướng tới văn phòng khối 12.
Thời cơ tốt như vậy thì phải nắm cho chặt.
Lê Hủ trốn học.
Tất cả mọi người tập mãi thành quen, chỉ có Thư Nguyện cảm thấy Lê Hủ trốn tiết là kì lạ, đặc biệt khi cậu mới nghe được đoạn nói chuyện ở phòng vệ sinh của đối phương cùng Quảng Minh Sâm.
Cậu mơ hồ cảm thấy bất an lại không tìm được nguyên do, kiên nhẫn đợi đến tan học, đem Quảng Minh Sâm gọi tới bên ngoài phòng học.
“Sao cậu nhìn như muốn đánh người vậy.” Quảng Minh Sâm nói, “Hay là bị Hủ ca đồng hóa rồi.”
Nhắc tới tử huyệt, Thư Nguyện sẽ không quanh co lòng vòng: “Cậu ấy ở đâu?”
“Cái gì?” Quảng Minh Sâm giả ngu.
“Ngày hôm qua tôi nghe được cậu giật giây Lê Hủ đi tìm người khác gây chuyện.” Thư Nguyện nói.
“Mẹ kiếp, oan uổng a.” Trên hành lang người qua lại nhiều, Quảng Minh Sâm kém nước muốn bịt miệng Thư Nguyện, “Hủ ca chỉ là đi tìm Lư Chính Cường hỏi chút chuyện mà thôi.”
“Chuyện gì?” Thư Nguyện tay chân lạnh ngắt.
“Tôi mà nhiều chuyện thì không phải muốn ăn đòn sao.” Quảng Minh Sâm quả thật không biết, “Hủ ca đã muốn hỏi thì nhất định là phải biết, nếu cậu lo lắng không bằng gọi điện thoại trực tiếp đi?”
Thư Nguyện hồn vía lên mây mà trở lại chỗ ngồi, hai tay luống cuống nắm chặt lấy nhau. Cũng không sợ đây là phòng học, cậu lấy ra điện thoại, lướt tới dãy số của Lê Hủ.
“Tránh ra.” Lê Hủ thò một chân chặn bên trong khe cửa, hai tay dễ dàng đem cánh cửa mà Lư Chính Cường mất công tốn sức muốn khép lại mở bung ra.
Một tên què sao so được Lê Hủ thân cao mét chín, quanh năm rèn luyện? Lê Hủ dễ dàng mở ra, lắc người đi vào, đóng sầm cửa.
“Ba mẹ tao đang ở nhà, mày đừng hòng làm bậy.” Lư Chính Cường phô trương thanh thế nói.
Lê Hủ hừ lạnh: “Đừng mẹ nó nói, đánh mày tao còn ngại bẩn tay.”
Gian nhà không lớn, Lư Chính Cường chống gậy, tư thế buồn cười nhảy về phía sau vài bước, hòng kéo giãn khoảng cách với Lê Hủ, hướng phòng trong hô to: “Ba___ Mẹ___ Có tên điên tới làm loạn___”
“Thứ nhát gan.” Lê Hủ đem cặp sách vứt trên salon, giống như đại lão gia đi tới, “Bên ngoài nháo thành như vậy bọn họ còn không ra, tấm lòng cũng thật bao la.”
Đứa ngốc cũng có thể nghe ra ý tứ trào phúng trắng trợn, Lư Chính Cường gãy chân chứ không phải mất não, đương nhiên hiểu. Gã nhảy tới ghế đối diện, hai tay đặt lên gậy: “Mày canh bố mẹ tao đi làm rồi mới đến phải không.”
“Không phải thì sao?” Lê Hủ câu khóe miệng, “Đoán xem tao có thể lại đánh gãy một cái chân khác của mày hay không?”
Nụ cười kia rơi vào trong mắt Lư Chính Cường khiến gã sởn tóc gáy, bên chân bị gãy kia dường như ý thức được lời Lê Hủ nói mà trở nên đau đớn.
Gã hơi co lại một bên chân khác, Lê Hủ nhịn không được xì cười ra tiếng: “Đừng hoảng hốt, tao tới tìm mày là muốn hỏi chút chuyện mà thôi.”
“Sao mày tìm được địa chỉ nhà tao?” Lư Chính Cường hỏi.
Lê Hủ gác chân lên bàn trà: “Không tới lượt mày quản.”
“Được thôi.” Lư Chính Cường cảm thấy chính mình xui xẻo cực độ, “Muốn hỏi gì?”
Muốn hỏi gì?
Tới khi đối mặt với sự thật, hắn do dự.
Đối với quá khứ của Thư Nguyện, hắn muốn biết, lại không dám biết. Hắn sợ sự thật quá tàn nhẫn, lo lắng tình cảm của chính mình đối với Thư Nguyện xen lẫn thương hại.
“Hỏi a!” Lư Chính cường nói.
“Giục cái rắm!” Lê Hủ đạp bàn trà, Lư Chính Cường sợ tới ngồi thẳng người.
“Mày,” Lê Hủ gõ bàn một cái, “Từ trường nào chuyển đến?”
Hắn đã quyết định, dù sao cũng phải biết, chính mình tìm hiểu dù sao cũng dễ hơn là để Thư Nguyện chính mình nói ra nhiều.
“Cao trung Bách Giang, trường công tốt nhất.” Đã quen với hư vịnh, Lư Chính Cường nói đến cái này ngược lại dương dương tự đắc.
Lê Hủ gật đầu, trường học không tốt cũng không có được một Thư Nguyện thành tích học tập tốt như thế, chính là quản lý không được tốt lắm, rơi ra vài viên cứt chuột mà thôi: “Nghe nói mày từng tham gia bạo lực học đường?”
Hắn hỏi rất bình thản, Lư Chính Cường thiếu chút nữa buông lỏng phòng bị: “A, đúng đấy.”
“CMN còn có mặt mũi thừa nhận!” Lê Hủ tiện tay ném một cái chén qua, “Còn nhớ một nam sinh gọi Thư Nguyện hay không?”
Cốc vô tình nện vào ngực Lư Chính Cường, gã đau tới rên lên một tiếng: “Nhớ, nhớ.”
“Há, nhớ còn rất dai.” Trên mặt Lê Hủ chỉ còn lại sự tàn nhẫn, “Quá trình cũng rất khó để quên, phải không?”
Lư Chính Cường xoa xoa ngực đau đớn, đã không biết làm thế nào mới coi là trả lời đúng: “Nó đoạt bạn gái của đại ca, đại ca chỉ muốn dạy dỗ nó một chút.”
“Cướp bạn gái,” Lê Hủ cười lạnh, “Đại ca chúng mày lai lịch gì, đáng vì một đứa con gái đi bắt nạt người khác?”
Lư Chính Cường do dự không biết nên mở miệng hay không. Cha Dũng ca làm sinh ý đen, nếu sản nghiệp nhà hắn sụp đổ thì chính nhà gã cũng liên lụy, cây đổ bày khỉ tan.
“Không muốn nói cũng không sao.” Lê Hủ làm bộ muốn đứng dậy, “Chỉ sợ tới lúc mày muốn nói thì cha mẹ mày đã sớm ăn cơm tù.”
“Đừng!” Lư Chính Cường cuống quýt can ngăn, cũng không phải niệm tình thân, mà là không còn người nhà, một tên què như gã dựa được vào ai?
“Tao nói, tao nói…” Lư Chính Cường nhận thua.
Lê Hủ ôm tay ngồi lại, làm thủ thế “mời”.
“Trước đó nhà mày cũng đã tra được cha mẹ tao làm việc cho loại người nào rồi đi?” Kinh doanh phi pháp, cho vay nặng lãi, bị kiện ra tòa ít nhất xử năm năm tù, “Cha Dũng ca là lão Trang, cho nên gã mặc sức ở trường học ngang ngược bá đạo.”
“Trịnh Từ Hoài?” Lê Hủ xác nhân một lần tên thật lão Trang.
“Đúng.” Lư Chính Cường lành làm gáo vỡ làm muôi*, “Mày không phải giáo bá Thanh Hòa sao, Dũng ca chính là giáo bá Bách Giang.”
(*) Lành làm gáo vỡ làm muôi: buông xuôi, chấp nhận mọi chuyện
“Tao là do người khác gọi bậy, gã là tự phong.” Lê Hủ giễu cợt nói, “Nói chuyện về Thư Nguyện đi, kể cho cẩn thận.”
Nghĩ tới sự kiện kinh động tới cả truyền thông kia, bản thân Lư Chính Cường cũng có chút sợ hãi.
“Thư Nguyện là vũ công, bạn nhảy của nó là bạn gái Dũng ca____” Nhận thấy ánh mắt ác liệt của Lê Hủ, Lư Chính Cường vội sửa miệng, “Không, không phải bạn gái, là Dũng ca đơn phương theo đuổi nàng… Thư Nguyện khi đó bởi vì luyện tập cũng nàng mà tiếp xúc gần gũi, Dũng ca mất hứng, tìm vài đàn em tới giáo huấn nó.”
“Sau đó?” Lê Hủ sắc mặt sa sầm.
“Chúng tao đều nghĩ Dũng ca sẽ như bình thường đem người đánh một trần là xong, không nghĩ tới… Không nghĩ tới…” Lư Chính Cường lắp bắp, “Phương thức giáo huấn có chút… ác độc.”
Tàn nhẫn này không chỉ một chút.
Trời đông lạnh buốt, đám người đem cậu ném trong kho hàng, dùng khăn lau bẩn thỉu chặn miệng, trái phải đều có người chế trụ tứ chi, Dũng ca nắm cổ áo Thư Nguyện, từng cái lên gối ác liệt nhắm tới hạ thân cậu, khi cậu đau tới hôn mê sẽ để người giội nước lạnh tới khi cậu tỉnh lại.
Suốt quá trình Lư Chính Cường kể lại, Lê Hủ vẫn luôn tận lực khắc chế hai tay run rẩy. Hắn đánh què Lư Chính Cường, so với thống khổ mà Thư Nguyện phải chịu đựng, quả thực kém xa nhiều lắm!
Không chỉ tổn thương thân thể, càng là phá hủy tôn nghiêm!
“Sau đó thì sao?” Lê Hủ xiết chặt nắm đấm.
Lư Chính Cường lờ mờ đoán ra Thư Nguyện và Lê Hủ có quan hệ, chuyện gã bị đánh gãy chân có lẽ vì có mặt trong sự kiện kia.
Thanh âm gã nhỏ lại, tựa hồ như vậy có thể đem lửa giận của đối phương hạ thấp xuống: “Sau đó… Nghe nói nó trở thành phế vật.”
Hết chương 26.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-