[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 4.
21.
Nhà bác sĩ tâm lý ở tại trung tâm thành phố, hai phòng ngủ và một phòng khách đơn giản.
Lần đầu tiên ảnh đế tới, nhân lúc bác sĩ tâm lý trong bếp bận rộn liền một mình thăm thú.
Hắn thấy một đầu đĩa cũ, bên cạnh trưng bày chừng mười mấy bộ băng hình, một bộ so một bộ càng quen mắt.
Ảnh đế hưng phấn cầm lên đi vào nhà bếp.
“Cậu cũng yêu thích những bộ phim này sao? Đều rất lâu rồi.”
Bác sĩ tâm lý đang làm măng khô, nghe thấy lời hắn “Ừ” một tiếng cũng không quay đầu lại.
Ảnh đế tràn đầy hưng phấn nói: “Thời điểm tôi còn đi học cũng thích nhất mấy bộ phim này, bắt đầu từ đó liền nghĩ sau này nhất định phải trở thành diễn viên điện ảnh.”
Ảnh đế cảm thấy khó mà tin nổi, thậm chí lại có người có cùng sở thích với mình.
22.
Bác sĩ tâm lý làm ba món mặn một món canh, mùi vị tuy không thể sánh được với đầu bếp chuyên nghiệp nhưng vẫn rất tốt, cực hợp khẩu vị ảnh đế.
Để chứng minh điểm này, ảnh đế cầm chén cơm ăn sạch sành sanh, kiêu ngạo khoe cái bát bóng loáng cho bác sĩ tâm lý xem.
Hành động trẻ con này khiến bác sĩ tâm lý nhìn đến ngẩn người.
Ảnh đế cũng tự cảm thấy, ngượng ngùng cười nói: “Trước mặt người quen tôi liền như vậy, cậu đừng chê cười a.”
Bác sĩ tâm lý liên tục lắc đầu: “Sao lại thế được.”
Ảnh đế không nhịn được nghĩ thầm, đối tượng trước của cậu ấy phải hay không cũng tính tình trẻ con như vậy.
23.
Phim điện ảnh chiếu hơn một tháng, doanh thu phòng vé lẫn danh tiếng của ảnh đế đều rất thành công.
Sự nổi tiếng của hắn tăng vọt, thậm chí còn có xu thế vượt qua ba năm trước.
Người đại diện giúp hắn nhận phỏng vấn riêng của một đài truyền thông nổi tiếng.
Thời điểm phỏng vấn MC rất tự nhiên hỏi tới sự việc tai nạn khiến hắn biến mất trong quá khứ.
“Ngài bị thương có nghiêm trọng không?” MC hỏi.
Ảnh đế dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: “Không nghiêm trọng, đều là vết thương nhỏ, chính là tâm lý bị kích thích nên muốn nghỉ ngơi một quãng thời gian.”
MC lại hỏi: “Tôi nghe nói năm mười sáu tuổi ngài cũng từng gặp phải tai nạn xe cộ?”
Ảnh đế sửng sốt, hắn không ngờ MC cũng biết tới chuyện này.
Hắn ngồi lại ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi không tự chủ nắm chặt lại.
“Đúng, mẹ tôi vì vụ tai nạn kia mà qua đời.”
24.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, ảnh để một mình lái xe tới nghĩa trang.
Hắn đi tới ngồi xếp bằng trước một ngôi mộ, trên bia là bức ảnh một phụ nữ trẻ.
Hắn nói: “Mẹ, con hiện tại sống rất tốt.”
“Con biết một bác sĩ tâm lý rất lợi hại, cậu ấy trị bệnh cho con.”
“Chắc chắn bệnh sẽ không tái phát nữa.”
25.
Bài phỏng vấn rất nhanh được phát sóng, dẫn tới weibo một loạt chủ đề bàn tán sôi nổi.
Bất luận là người mê phim hay người qua đường đều dồn dập biểu thị sự đồng tình với cảnh ngộ bi thảm của ảnh đế.
Sự việc xảy ra lúc mười sáu tuổi ảnh đế chưa từng nhắc tới trước mặt người ngoài. Dù hiện tại đã quyết định buông xuống khúc mắc, nhưng thời điểm bị mọi người công khai bàn tán vẫn làm hắn cảm thấy buồn bực không thở nổi.
Lúc này bác sĩ tâm lý gọi đến.
Y nói: “Tôi thấy đoạn phỏng vấn, anh muốn đi giải sầu không?”
“Cậu không phải đi làm sao?”
“Ngày hôm nay bệnh nhân không nhiều.”
26.
Ảnh đế cùng bác sĩ tâm lý không mục đích mà đi hóng gió, cuối cùng trực tiếp chạy lên núi.
Hai người dọc theo dòng suối đi lên.
Ảnh đế nói: “Trước đây học cấp ba tôi thường xuyên đến đây leo núi, có lúc còn cùng bạn bè tới đốt lửa cắm trại.”
Ảnh đế quay đầu nhìn bác sĩ tâm lý, hỏi: “Tôi từng nói với cậu chuyện lúc mười sáu tuổi sao?”
Bác sĩ tâm lý cười gật đầu.
Ảnh đế gõ đầu mình: “Tôi đúng là khờ, khẳng định lúc trước đã nói với cậu.”
“Không sao, anh có thể lại nói thêm một lần.”
27.
Ảnh đế cảm thấy bác sĩ tâm lý là một nghề nghiệp rất thần kì, bất tri bất giác sẽ khiến người ta đem lời trong lòng nói ra.
Hắn nói rất nhiều, nói thời điểm đi học mình có bao nhiêu ấu trĩ, nói mẹ hắn tốt như thế nào.
Bác sĩ tâm lý yên lặng lắng nghe, ánh mắt ôn nhu ngời sáng.
Ảnh đế trong lòng run lên, lồng ngực giống như căng tràn.
Hắn dừng lại không nói nữa.
Hai người im lặng đi bên nhau, đột nhiên xuất hiện bậc đá, bác sĩ tâm lý leo rất vất vả, ảnh đế liền đưa tay kéo y.
Bàn tay kia xúc cảm thật mềm mại, ảnh đế dường như không muốn buông ra.
Mãi cho đến khi bàn tay kia từ trong tay hắn rút ra.
28.
Ảnh đế sốt sắng liếm môi một cái, hỏi: “Cậu có người mình thích sao?”
Bác sĩ tâm lý cúi đầu nhìn đường dưới chân, nói: “Từng có.”
Ảnh đế bắt đầu lo lắng, lại lập tức có một loại vui vẻ không tên: “Từng có? Vậy bây giờ thì sao?”
Đối phương không lên tiếng.
Thời điểm ảnh đế nghĩ rằng y không trả lời, lại nghe bác sĩ tâm lý dùng thanh âm rất nhẹ nói một câu: “Cậu ấy biến mất.”
Hết chương 4.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-