[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 81
CHƯƠNG 81.
Trước khi Du Chiêu tìm thấy bàn phím và mũ dứa Khuất Kinh đã kịp phản ứng lại. Khuất Kinh sắc mặt trắng nhợt: “Vậy vì cái gì?”
Du Chiêu nuốt khan, mười ngón tay xoắn xuýt, trong lòng loạn như ma: “Em.. Vì em muốn kết hôn…”
“Kết hôn?” Khuất Kinh chậm chạp tiêu hóa lời giải thích này, “Em vì muốn kết hôn mà kết hôn?”
“Kết hôn không phải đều như thế sao?” Du Chiêu như muốn biện hộ cho bản thân, nhỏ giọng hỏi ngược lại, “Anh… Anh cũng nói không thích Đường Tuấn Vân, nhưng không phải vẫn hẹn hò với hắn sao? Kết hôn không phải đều như vậy?”
Khuất Kinh lập tức bị Du Chiêu làm lung lay. Hắn không thể không thừa nhận Du Chiêu nói đúng.
“Em nói như vậy…” Khuất Kinh có chút khổ sở, “Cho nên… Em hẹn hò với anh, cũng giống như anh và Đường Tuấn Vân, chỉ cần điều kiện phù hợp thì sẽ tiến tới hôn nhân?”
“Kia… Dĩ nhiên không giống.” Du Chiêu không nói được sai chỗ nào, nhưng y luôn cảm thấy bọn họ không giống như thế, theo bản năng mà phủ nhận.
“Đúng.” Khuất Kinh đồng ý, “Anh sẽ không bay tới Mỹ tìm Đường Tuấn Vân. Ngược lại là em, vì sao lại tới Mỹ tìm anh?”
“Sợ anh chạy mất.” Du Chiêu nuốt khan, can đảm mà nói ra sự thật, “Lúc đó anh nói mình có rất nhiều lựa chọn, nhưng em thì không. Thông tin em để tại văn phòng mai mối nhiều năm vẫn luôn không tìm được người thích hợp. Nếu anh chạy mất, có khả năng cả đời này em không thể kết hôn với ai khác…”
Sắc mặt Khuất Kinh cứng đờ: “Cho nên… Lựa chọn anh là do em không còn cách nào khác?”
“Chuyện này… Này…” Du Chiêu vẻ mặt ngượng ngùng, y cảm thấy lời này rất khó nghe, nhưng lại không cách nào phủ nhận.
Khuất Kinh càng thêm lúng túng, hắn không có cách nào đối mặt với Du Chiêu, trầm mặc đứng lên, kéo rèm cửa lặng ngắm bầu trời bên ngoài. Mặt trời đã lặn về tây, trăng dần lên cao. Ánh trăng thanh lãnh khiến lòng người càng thêm lạnh lẽo. Khuất Kinh mặt ủ mày chau: “Em không yêu anh… Thì ra là anh tự mình đa tình…”
Lời này thực sự ghim thẳng vào tim, Du Chiêu cảm thấy ngực đau xót, vội vàng nói: “Không phải!”
“Không phải?” Khuất Kinh quay đầu nhìn Du Chiêu.
Du Chiêu ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn ánh trăng phản chiếu trong mắt Khuất Kinh, tư thái thành kính: “Em yêu anh.”
Khuất Kinh ngẩn ra, ánh trăng nhỏ vụn trong mắt dường như cũng trở nên hạnh phúc: “Khi nào?”
“Em…” Du Chiêu giật mình, “Không biết.”
“Thế sao?” Ánh sáng trong mắt vừa lóe lên lại ảm đạm vài phần.
Du Chiêu vô cùng bất an nhìn Khuất Kinh: “Là thật. Là lời nói thật thật thật nhất.”
Khuất Kinh nghe tới hai chữ “nói thật” liền cảm thấy đau đầu. Cả người dường như không còn khí lực đứng thẳng, một tay vịn cửa sổ, ngả người tựa vào: “Anh nghĩ sự thật của em chỉ là… Không nghĩ tới thật sự có thể K.O* người khác. Anh đã quá tự tin. Thật sự ngu ngốc mà.”
(*) K.O: knockout (hạ nốc ao)
Nhìn Khuất Kinh thương tâm Du Chiêu vừa khổ sở, lại hối hận: “Em đã bảo không nên nói ra mà… Sẽ khiến anh không vui…”
“Không, không!” Khuất Kinh lắc đầu, “Là anh bảo em nói, cái gì em cũng có thể nói với anh.”
“Nhưng mà…” Du Chiêu từ trên giường đứng lên, tới gần Khuất Kinh, đem khuôn mặt ủ rũ của hắn xem rõ ràng, “Nhưng em khiến anh đau lòng. Em không muốn như vậy.”
“Con người ai cũng có lúc vui, lúc buồn, đây là điều không thể tránh khỏi.” Khuất Kinh lạnh nhạt nói, “Nhưng em nói đúng, việc này thật sự rất nghiêm trọng. Quả thực khiến anh rất rất không vui.”
Du Chiêu trong lòng nhảy dựng, máu toàn thân dồn lên não khiến y choáng váng. Y giống như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng túm chặt tay áo Khuất Kinh: “Kia… Anh đã nói sẽ tha thứ cho em…”
Khuất Kinh cúi đầu nhìn Du Chiêu. Dưới ánh trăng, hương hoa mân côi mật ong càng mỹ lệ, khiến lòng người say mê. Khuất Kinh thở dài, nói: “Nhưng anh cũng nói, nếu anh tức giận, em phải thành tâm xin lỗi, như vậy anh mới tha cho em!”
Du Chiêu nghe vậy tay nắm áo Khuất Kinh càng chặt hơn: “Em… Em thật sự biết lỗi rồi mà! Anh nhất định phải tha thứ cho em!”
Khuất Kinh cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ nói: “Nhưng vấn đề này rất nghiêm trọng. Nếu anh tha cho em quá sớm, vậy quá không có nguyên tắc…”
“Kia…” Du Chiêu nghi hoặc, “Phải làm thế nào anh mới tha thứ cho em?”
Khuất Kinh suy nghĩ hồi lâu, nói: “Anh cảm thấy nhất định phải cãi nhau một trận, thể hiện sự tức giận của anh.”
“Úc.” Du Chiêu cắn môi dưới, “Vậy bây giờ thế nào?”
Khuất Kinh cũng không biết làm sao: “Ừ.. ừm…”
Du Chiêu cả người méo xệch, nghĩ tới bộ dáng cãi nhau giữa Đoạn Khách Nghi cùng Du Hải liền nói: “Anh muốn chửi mắng em sao?”
“Không!” Khuất Kinh vội vàng lắc đầu, “Em nói cái gì đấy? Anh đương nhiên sẽ không chửi mắng em!”
Du Chiêu lại nói: “Vậy, có thể đánh em.”
“Nói bậy!” Khuất Kinh nhìn khuôn mặt trắng noãn của Du Chiêu, lập tức bác bỏ đề nghị này, “Tuyệt đối không được!”
Du Chiêu cũng cuống lên, đi vòng vòng một lúc lại nói: “Vậy… Em ngủ ghế sofa?”
“Cũng không được.” Khuất Kinh đáp, “Cha mẹ nhìn thấy sẽ lo lắng.”
Du Chiêu gãi đầu, hỏi: “Vậy muốn cãi nhau thế nào a?”
Hóa ra vợ chồng muốn cãi nhau cũng khó như vậy.
Du Chiêu cùng Khuất Kinh ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ, nghĩ nên cãi nhau thế nào thì thích hợp.
Du Chiêu cùng Khuất Kinh đem một loạt biểu hiện khi vợ chồng cãi nhau viết ra. Cuối cùng, dưới sự tổng hợp và phân tích, Khuất Kinh cho rằng chiến tranh lạnh rất phù hợp, vừa không làm tổn thương Du Chiêu, vừa biểu thị sự giận dữ của hắn.
“Chiến tranh lạnh cũng là một loại bạo lực gia đình a.” Khuất Kinh sờ cằm lắc đầu, “Rõ ràng ở cùng một nhà lại không được nói chuyện với nhau. Đừng nói em, chính anh sẽ không chịu được.”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Vậy, anh không ở nhà là được?”
Khuất Kinh ngẩn ra: “Ồ?”
Du Chiêu đối cái này kinh nghiệm cũng coi như phong phú: “Mỗi lần Du Hải và Đoạn Khách Nghi chiến tranh lạnh đều như vậy… Hoặc là đi công tác, hoặc là du lịch giải tỏa bất mãn. Chờ công tác xong trở về thì nóng giận gì cũng hết, người sai sẽ mua quà hoặc chủ động lấy lòng đối phương, mà người còn lại cũng thuận theo mà tha thứ cho nhau.”
Khuất Kinh nghe vậy gật đầu: “Được a! Anh thấy cách này rất được! Vậy anh đi công tác!”
“Ừm.” Du Chiêu gật đầu.
Khuất Kinh dặn dò: “Vậy em nhớ phải chuẩn bị quà.”
“Nhất định.” Du Chiêu trịnh trọng cam kết.
Khuất Kinh giữa đêm gọi điện cho Thang Kha, đại ý muốn hắn sắp xếp cho mình đi công tác.
Thang Kha hỏi: “Thật sự cần đi công tác sao?”
Khuất Kinh đáp: “Tôi thấy cần.”
Thang Kha đáp: “Khuất tổng, tôi có thể sắp xếp cho ngài đi công tác, nhưng không chỉ tốn công tác phí, mà công việc ở công ty cũng bị ảnh hưởng.”
“Cậu nói nhiều thế.” Khuất Kinh cảm thấy kì quái, trước kia Thang Kha cũng không hỏi này hỏi kia. Chỉ cần hắn ra lệnh liền xách vali lên đường, chỗ nào nói nhảm nhiều như vậy?
“Tôi nói cậu làm thì làm đi.” Khuất Kinh mặc kệ.
Lúc trước Thang Kha tất nhiên sẽ không hỏi. Đi công tác đối với hắn không phải chuyện gì lớn, lại còn có tiền. Nhưng Thang Kha bây giờ đã là người có gia đình, tất nhiên không muốn vừa mới kết hôn liền chạy ra nước, bởi vậy liền thuyết phục Khuất Kinh.
“Khuất tổng này,” Thang Kha hỏi, “Tôi đánh bạo suy đoán, có phải ngài và phu nhân cãi nhau không?”
“A?” Khuất Kinh ngẩn ra, không nghĩ Thang Kha đoán chuẩn như vậy.
Thang Kha nói tiếp: “Hiện tại thân thể vợ ngài không khỏe, ngài đi công tác xa, ở nhà vợ đau đầu chóng mặt không phải người nóng ruột chính là ngài sao?”
Thang Kha nói trúng tim đen Khuất Kinh. Hắn quả thật rất lo lắng sức khỏe của Du Chiêu.
“Tuy nói vậy…” Khuất Kinh ho khan hai tiếng, “Nhưng lần này tôi phải trọng chấn phu cương**, không thể không làm gì được…”
(**) Trọng chấn phu cương: khôi phục quyền uy của người làm chồng
“Há. Thì ra Khuất tổng muốn trọng chấn phu cương a.” Thang Kha nói, “Vậy thế này đi… Tôi thuê cho ngài một phòng khách sạn. Bình thường ngài cũng không cần tới công ty, ở khách sạn làm việc coi như đi công tác? Như vậy không chỉ miễn được tàu xe mệt nhọc, nếu trong nhà hoặc công ty xảy ra chuyện ngài cũng có thể xử lý nhanh chóng, ngài thấy sao?”
Khuất Kinh suy nghĩ hồi lâu, đồng ý đề nghị của Thang Kha.
Thang Kha giúp Khuất Kinh đặt trước một phòng khách sạn xa hoa, để hắn dọn tới ở.
Về phần cha mẹ Khuất, Khuất Kinh cũng không thể giải thích vì hắn muốn trọng chấn phu cương mà tới khách sạn ở, liền mượn cớ nói phải đi công tác, nhấc rương hành lý rời đi.
Bởi vì Khuất Kinh thường xuyên đi công tác nên cha Khuất cùng Khương Tuệ Tức đều không hề nghi ngờ, tiễn hắn ra cửa.
Khuất Kinh ở khách sạn cảm thấy buồn chán nhưng lại không dám ra ngoài, sợ gặp phải người quen. Hắn cảm thấy mình giống như tù nhân trốn trại, có chút không được tự nhiên. Làm ổ trong phòng nửa ngày, Khuất Kinh thật sự nhịn không được liền tới hành lang hóng mát một chút, bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc. Lỗ tai hắn còn chưa phân biệt được là giọng nói của ai mà thân thể có tật giật mình đã lách vào cầu thang mà trốn.
Người tới không phải ai khác chính là Đoạn Khách Nghi cùng bác sĩ trị liệu của ông ta.
Hai người thân thiết nắm tay bước vào phòng nghỉ xa hoa.
Thuê phòng chính là dùng tiền tiêu vặt Du Hải cấp Đoạn Khách Nghi. Không chỉ vậy, cái tên Triệu Huy này đã không phải bác sĩ trị liệu. Sau khi quan hệ của hắn và Đoạn Khách Nghi trở nên tốt hơn liền từ chức, chuyên tâm chăm sóc Đoạn Khách Nghi ___ Này cũng coi như là xài tiền của Du Hải, cuộc sống sinh hoạt quả thật rất tuyệt vời.
Khuất Kinh có chút kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm: Lúc trước kêu Thang Kha điều tra Đoạn Khách Nghi không phải nói cuộc sống riêng tư của ông ta rất sạch sẽ sao?
Không nghĩ nhanh như vậy liền không sạch sẽ.
Khuất Kinh muốn báo chuyện này với Du Chiêu, lại nghĩ tới bọn họ đang chiến tranh lạnh, liền nói cho Thang Kha, kêu cậu ta nói cho Du Chiêu.
Thang Kha biết được tin dù kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, chỉ đem lời Khuất Kinh không sai một chữ truyền đạt lại cho Du Chiêu. Ngược lại Du Chiêu không có vẻ quá kinh ngạc.
Hóa ra, lúc trước Tiểu Thiện Công Một gặp chuyện, Du Chiêu cho rằng Đoạn Khách Nghi làm liền kêu Mandy tìm người theo dõi ông ta. Tuy không tra được chứng cứ Đoạn Khách Nghi gây bất lợi với công ty, ngược lại phát hiện ông ta cùng một bác sĩ trị liệu là Triệu Huy tiến hành “điều trị” nhiều lần.
Du Chiêu biết nhưng không hề nói.
Thang Kha có chút kinh ngạc: “Anh biết bí mật của Đoạn Khách Nghi lại không nói cho Du Hải?”
“Không có.” Du Chiêu đáp.
“Vậy anh biết Đoạn Khách Nghi vẫn luôn tìm cách hại mình không?” Thang Kha hỏi.
Du Chiêu trả lời: “Dĩ nhiên tôi biết.”
Thang Kha cảm thấy bất ngờ: “Anh không muốn phản kích lại ông ta sao?”
Du Chiêu đáp: “Nói ra có vẻ kì lạ, nhưng thực sự chưa từng nghĩ tới. Huống hồ, chuyện này không đủ để phản kích lại ông ta. Du Hải sẽ không vì loại chuyện cỏn con này mà làm ầm lên. Trái lại, tôi tố cáo ông ta, làm không tốt Du Hải còn cho rằng tôi mơ ước tài sản của Du thị, cố tình gây xích mích.”
Thang Kha không thể phụ nhận Du Chiêu nói rất có đạo lý. Chỉ là chơi đùa cùng một bác sĩ quèn, không đủ khiến hôn nhân giữa Du Hải và Đoạn Khách Nghi tan vỡ. Hai người bọn họ dù nháo thế nào cuối cùng vẫn sẽ làm hòa. Lúc này, không tốt chỉ có Du Chiêu.
Đoạn Khách Nghi cùng Triệu Huy ở phòng cách vách làm “vật lí trị liệu”, Khuất Kinh không tiện trở về phòng liền xuống nhà hàng dùng bữa. Món ăn vừa lên không lâu Khuất Kinh thế mà gặp phải Đường Tuấn Vân: “Cậu… Sao cậu ở đây?”
Đường Tuấn Vân nhìn Khuất Kinh như thấy phúc tinh, cao hứng nói: “Đúng vậy! Thật trùng hợp! Quả thực là duyên trời định!”
Khuất Kinh lắc đầu, nói: “Tôi và cậu chỉ gặp mấy lần, chúng ta không có quan hệ gì. Nếu cậu quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Không phải, tôi không phải muốn xin tiền anh…” Đường Tuấn Vân vội vàng nói, “Tôi có thể sinh con cho anh!”
Khuất Kinh nghe, đầu như muốn nổ, cự tuyệt nói: “Không cần.”
“Đừng. Tôi đảm bảo sẽ sinh cho anh một alpha, được không?” Đường Tuấn Vân chào mời nhiệt tình, “Sinh beta giảm giá một nửa? Sinh omega hoàn tiền?”
Khuất Kinh cùng Đường Tuấn Vân dây dưa thu hút không ít người. Khuất Kinh sợ người quen nhìn thấy cũng không tiếp tục, lập tức quay người rời đi.
Mặc Khuất Kinh cẩn thận thế nào, tình cảnh này vẫn bị người quen nhìn thấy ___ Hơn nữa, người này vô cùng ____ Ừm… chính là cha Khuất.
Khuất Kinh vừa vào thang máy liền nhận được điện thoại của cha. Hắn nghi hoặc nhíu mày, tiếp điện thoại: “Alo?”
“Mi đang ở đâu?” Cha Khuất hỏi.
Khuất Kinh không rõ, chỉ nói: “Con… Con ở… Con đang đi công tác a. Không phải nói với cha rồi sao?”
Trong lòng cha Khuất loảng xoảng ầm ầm, tựa như thủy tinh vỡ vụn, thương tâm muốn chết. Ông vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc mình giáo dục nó sai ở chỗ nào a.
Tan tầm, Du Chiêu về nhà, vừa mở cửa đã thấy cha Khuất thần sắc ưu thương đứng bên cửa sổ. Du Chiêu đang muốn chào hỏi, cha Khuất “rầm” một tiếng lấy ra bàn phím, quỳ trước mặt Du Chiêu, lão lệ tung hoàng: “Là ta không sinh được một đứa con trai tốt…”
Hết chương 81.
Editor: Tùy Tiện
-6 Comments-
🤣🤣🤣🤣
Má….vậy mà tác giả cũng nghĩ ra đc, cười xỉu
Cái đôi này nó lạ :)))
Tính ra đang rưng rưng nước mắt từ chương trước luôn á :))) hai cái người này ngộ ghê :)))
Cũng nhờ vậy mà ẻm sẽ thay đổi suy nghĩ về hôn nhân 😆
đang cân thẳng bổng xì cười k đỡ nổi mà kaka