[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 22
CHƯƠNG 22.
29.
Mấy ngày sau đó Lương Nhung đều sẽ mời Tống Ninh về nhà cùng xem kịch bản, mỹ danh là tìm hiểu sâu sắc tính cách nhân vật.
Tống Ninh cảm thấy buồn cười. Chỉ là một chương trình tạp kỹ mà thôi, cũng không phải diễn phim điện ảnh, không nhất thiết phải chuẩn bị như vậy.
Nhưng y cũng không vách trần, sau khi tan làm đều bé ngoan cùng Lương Nhung đi về. Trên đường về vòng qua nhà, thu dọn một ít vật dụng và quần áo hàng ngày mang tới.
Ý nghĩa là chính thức ở chung.
Cũng có nghĩa từ sáng tới tối đều phải ở trên giường thảo luận kịch bản.
Đợi tới buổi tối một ngày trước khi quay, Tống Ninh đắp chăn, đưa lưng về phía Lương Nhung: “Ngày hôm nay không thể xem kịch bản, vành mắt đều đen hết rồi.”
Lương Nhung bất đắc dĩ nói: “Được.”
30.
Ngày thứ hai Lương Nhung tỉ mỉ chuẩn bị cho Tống Ninh một bộ trang phục màu nhạt. Sau khi mặc vào cả người y thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ lại tràn đầy sức sống, hết sức kéo hảo cảm.
Lúc trợ lý tới cửa đón người cũng nhịn không được chăm chú nhìn, lặng lẽ nói với Lương Nhung: “Nếu không biết còn tưởng chị dâu là tiểu thịt tươi nào đó.”
Lương Nhung rất hài lòng.
Trước khi xuất phát tới địa điểm ghi hình, Tống Ninh thập phần yên tĩnh ngồi trong xe, không nói một lời. Dù y cũng phải là người nói nhiều nhưng Lương Nhung vẫn cảm nhận được.
Hắn vươn tay ngoắc ngoắc ngón út của Tống Ninh, hỏi: “Làm sao vậy? Em rất căng thẳng sao?”
Tống Ninh gật đầu: “Hai ngày trước không cảm thấy gì, hiện tại muốn bắt đầu mới cảm giác căng thẳng. Em nghĩ chút nữa nói ít một chút, tránh nói sai liền không tốt.”
Lương Nhung an ủi nói: “Không cần sợ, nếu nói sai anh liền bảo hậu kì cắt đi.”
31.
Lương Nhung là khách quý mà tổ tiết mục mời đến. Vì muốn xây dụng cảm giác thần bí liền đặc biệt sắp xếp cho bọn họ xuất hiện cuối cùng. Lúc hai người bước vào phòng nhỏ ở nông trường mọi người cũng đã ăn cơm.
Gần mười người ngồi quanh một bàn tròn, thấy hai người tới liền đồng loạt đứng lên hoan nghênh.
Tống Ninh nhìn lướt qua, phát hiện chỉ có vài người mang bằng hữu đến, còn lại đều là diễn viên ca sĩ rất nổi tiếng.
Lại nhìn qua bên này, rất nhiều nhân viên công tác cùng nhiếp ảnh.
Tống Ninh càng khẩn trương, theo bản năng nắm chặt góc áo Lương Nhung.
Một nữ minh tinh liếc mắt liền phát hiện vấn đề, ồn ào nói: “Ôi nhá, ảnh đế cùng vị bằng hữu này quan hệ như thế nào nha?”
Lương Nhung thong dong nở nụ cười: “Quan hệ cùng thảo luận kịch bản.”
32.
“Chào mọi người. Tôi là Tống Ninh, là bác sĩ tâm lý của Lương Nhung, ạch, tình cờ sẽ hỗ trợ xem kịch bản.”
Một hậu bối cùng công ty với Lương Nhung lập tức nói: “Đúng a. Bình thường áp lực công việc của Nhung ca rất lớn, phải có bác sĩ tâm lý ở bên chăm sóc mới được.”
Những người còn lại đều tỏ ra đã hiểu, dồn dập phụ họa.
Lương Nhung kéo Tống Ninh ngồi xuống, mọi người đều quen thuộc lẫn nhau, dần dần bắt nhịp mở lời.
Một nam diễn viên dẫn theo đồng học giới thiệu với mọi người: “Chúng tôi biết nhau từ cấp ba, tính ra cũng gần hai mươi năm rồi.”
“Tại sao lại quen nhau vậy?” Có người hỏi.
Bạn học nam diễn viên che mặt ngượng ngùng: “Khi đó cậu ta lớn lên đẹp trai, được bầu là giáo thảo*. Tôi không phục, nhất định phải phân cao thấp một lần, liền tìm cậu ta đánh một trận, sau đó liền quen biết.”
Mọi người vỗ bàn cười to: “Nam hài tử mười sáu mười bảy tuổi đều thích làm màu.”
Tống Ninh cũng không nhịn được cười, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lương Nhung: “Khi anh mười sáu tuổi cũng y như vậy.”
33.
Vị nữ minh tinh kia không chỉ mắt sắc mà tai cũng tinh, lập tức nghe được, đầy hứng thú hỏi: “Ồ, bác sĩ Tống cùng ảnh đế sớm như vậy đã biết nhau a?”
Tống Ninh hoang mang nhìn Lương Nhung, thấy hắn không lên tiếng không thể làm gì khác hơn là kiên trì trả lời: “Ừm… Coi như thế đi.”
Nữ minh tinh ánh mắt long lanh: “Oa thật tốt, có thể lưu giữ những năm tháng tốt đẹp nhất của nhau.”
Vị bằng hữu vừa ban nãy cũng tới góp vui, hỏi Tống Ninh: “Ảnh đế lúc mười sáu tuổi là dạng gì nha? Có phải rất khác với chúng ta, từ nhỏ đã thận trọng hay không?”
Lần này Tống Ninh trả lời rất nhanh, bật thốt lên: “Mói không phải đâu. Ấu trĩ cực kì.”
“Ha ha ha, vậy xem ra là bị năm tháng đánh rụng hết.”
Tống Ninh lắc đầu: “Cũng không phải. Hiện tại anh ấy cũng rất trẻ con, không khác mười sáu tuổi là mấy.”
Nói xong lại nhìn Lương Nhung. Lương Nhung cũng nhìn y, khóe miệng hơi cong, đáy mắt mang theo ý cười ôn nhu.
Tống Ninh cũng cười.
Kỳ thực, không quản người này đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió, có còn nhớ tất cả hồi ức trước đây hay không, hắn vẫn cứ là hắn, là một thiếu niên mười sáu tuổi trưởng thành thành một nam nhân.
Nói cho cùng, trước nay người y yêu chỉ có một.
Hết chương 22.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-