[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 38
CHƯƠNG 38. TÔI MUỐN HÔN CẬU.
“Uống thuốc đi.” Thư Nguyện chìa tay, trong lòng bàn tay cậu là viên thuốc màu trắng.
Lê Hủ uống nước ấm, một hơi nuốt xuống, lại uống thêm mấy ngụm nước mới đặt cốc xuống, thân thể to lớn nằm co quắp trên giường: “Thuốc hạ sốt là Nhuận tinh bảo cậu mua à?”
“Ừm.” Thư Nguyện kéo ghế lại ngồi xuống, tay cầm sách tùy tiện lật một tờ, “Đói bụng không?”
“Không đói, vừa mới ăn rồi.” Lê Hủ nói.
“Ồ.” Thư Nguyện lại rơi vào im lặng, đem tinh thần tập trung vào sách.
Lê Hủ nhịn một bụng muốn nói lại thôi. Rất nhiều lúc Thư Nguyện đều không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hắn nhìn không thấu đối phương đang nghĩ gì. Lần này cũng vậy, Thư Nguyện im lặng không nói, Lê Hủ đoán không được có phải là cậu đang tức giận hay không.
Lúc đó không nên rời xa cậu.
Lê Hủ nhìn chằm chằm đỉnh đầu Thư Nguyện mà phát ngốc, mãi đến tận khi Thư Nguyện ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới khôi phục lại tinh thần.
“Muốn nói cái gì?” Thư Nguyện hỏi.
“Cậu có thể cười không?” Lê Hủ nói.
“Có bệnh.” Thư Nguyện lại cúi đầu xuống.
“Biết tôi bị bệnh thì phải chăm sóc cho tôi a. Cậu đem tôi vứt ở một bên là làm sao hả?” Lê Hủ xuống giường, cầm cốc rót nước, thuận tiện lấy đi sách trong tay Thư Nguyện, “Không cho nhìn.”
Đồ vật duy nhất có thể nhìn bị người lấy đi mất, Thư Nguyện như bị ném trở lại vũng lầy tình cảm của chính mình: “Tuần sau thi giữa kì rồi.”
“Thành tích của cậu như thế, không xem một ngày cũng không chết được.” Lê Hủ một hơi uống cạn cốc nước, nỗ lực ổn định trái tim đang đập cuồng loạn của chính mình.
Từ khi quen biết, người hướng nội lại không quen biểu đạt cảm xúc bản thân như Thư Nguyện có thể vì hắn mà dũng cảm đi đến một bước này, đã là đủ rồi.
“Tiểu khủng long a.” Lê Hủ chậm rãi phủ người lên lưng Thư Nguyện, thân thể đối phương lập tức cương cứng nhưng cũng không có đẩy hắn ra.
“Cậu nói xem phát sốt có thể bị lây hay không?” Lê Hủ ôm vai Thư Nguyện chuyển thân mình tới phía trước cậu, cúi đầu trán tựa trán, “Tôi muốn hôn cậu.”
Ánh mắt Thư Nguyện lập tức né tránh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nâng tay, nhẹ nhàng bắt lấy góc áo khoác của Lê Hủ.
Động tác ám chỉ nhỏ giống như sự cổ vũ lớn nhất với Lê Hủ, hắn hơi cúi đầu, hôn lên môi Thư Nguyện.
Nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn Thư Nguyện, hai bờ môi một ấm áp một lạnh lẽo chạm vào nhau. Thư Nguyện lúc này ngoan ngoãn mà thuận theo hắn, hai mắt nhắm lại cả người kề sát tựa lên người Lê Hủ. Cậu tùy ý hắn dẫn dắt, bảo hé miệng liền hé, bảo duỗi đầu lưỡi liền duỗi, cực kì ngoan.
Nếu còn tiếp tục hôn chỉ sợ giường cũng bị bọn họ làm ướt. Lê Hủ không nỡ để Thư Nguyện khó chịu, kiềm chế phần thân dưới đã muốn ngẩng đầu, từ trong miệng đối phương lui ra, gặm gặm môi dưới Thư Nguyện một phen rồi mới chịu thả người.
“Đứng vững được không?” Lê Hủ cười, treo cả thân thể lên người Thư Nguyện, sau đó cùng ngã lên giường, “Nằm ở đây, trên giường thoải mái hơn.”
“Cậu có bệnh.” Thư Nguyện đỏ mặt, nhịn không được mà mắng một câu.
Lê Hủ ở phía trên người câu, sớm quên mất bản thân hôm qua ở trước mặt đám anh em nói lời giận dỗi gì: “Được thôi, cả người tôi đều là bệnh, chỉ mình cậu mới trị được thôi.”
“Mùi rượu thối muốn chết.” Thư Nguyện che mũi.
“Thật à? Ngày hôm qua Tống ca kết hôn, tôi uống có chút nhiều.” Lê Hủ nhấc tay ngửi ngửi mấy cái, “Tôi đi tắm, sau đó sẽ dẫn cậu đi ăn.”
Hắn trườn xuống giường, đứng ở cuối giường tháo ca-ra-vat, Thư Nguyện lạnh mặt nhìn vóc người cân đối của hắn: “Âu phục này xấu quá.”
Lê Hủ đem vest bên ngoài cởi ra ném lên ghế: “Được chưa?”
***
Thư Nguyện cảm thấy lời nguyền của cậu đã ứng nghiệm. Thi giữa kì lần này thứ hạng của cậu rơi ra khỏi mười hạng đầu tiên, còn cái người làm hại cậu kia thành tích vẫn giữ nguyên không có giảm phân nào.
Ở trung học Thanh Hòa, thành tích thi được giáo viên cực kì coi trọng, Thôi Thiền Quyên kinh nghiệm làm chủ nhiệm phong phú, nàng sẽ so sánh kết quả học tập của mỗi học sinh, ai tiến bộ ai thụt lùi, nguyên nhân là gì, tất cả học sinh trong lớp đều sẽ được gọi lên phòng giáo viên trao đổi một hồi.
Thi giữa kì lần này mặc dù kết quả của Thư Nguyện vẫn nằm trong top đầu, song so với kì trước quả thực thụt lùi quá lớn. Chính cậu cũng đoán được bản thân sẽ bị gọi tới phòng giáo viên nói chuyện, song khi đối mặt với ánh mắt chất vấn của Thôi Thiền Quyên cậu lại không có cách nào bình tĩnh.
“Thư Nguyện, trò là đứa trẻ tốt.” Thôi Thiền Quyên bán dựa vào lan can hành lang bên ngoài phòng giáo viên, “Kết quả tổng kết cuối kỳ trước cô đã nghiêm túc xem qua, cô biết, để đạt được thành tích này trò so với người khác càng phải bỏ ra nhiều công sức hơn.”
Nồng đậm bất an như thủy triều tràn tới, giống như gió nam mùa xuân mang theo hơi ẩm khiến cả người khó chịu. Thư Nguyện sợ nhất là cùng người như Thôi Thiền Quyên nói chuyện, mỗi lần đều phải rào trước đón sau một hồi, nếu tâm lý không tốt chắc chắn không dám nói nửa lời.
“Em…” Thư Nguyện không biết giải thích ra sao, chỉ có thể mím môi im lặng.
Tiếng thở dài bị kìm nén lọt vào tai cậu, Thôi Thiền Quyên tận lực khiến thanh âm mình trở nên nghiêm khắc: “Thư Nguyện, đầu học kì cô có đề nghị trò chuyển tới lớp trọng điểm, trò không muốn, cũng nói rằng hoàn cảnh mới sẽ ảnh hưởng tới kết quả học tập, vậy lần này là sao? Thứ hạng của trò rớt hơn mười bậc, đây là kết quả thi tệ nhất từ khi chuyển trường của trò, trò đã từng nghĩ tới nguyên nhân ở chỗ nào hay không?”
Đã nghĩ tới.
Nhưng nghĩ thì được gì? Biết rõ là sai lầm, cậu vẫn một mực giẫm xuống.
“Là em ôn tập không toàn diện.” Thư Nguyện nói.
“Không cần bịa lý do với cô.” Thôi Thiền Quyên hai tay giao nhau, biểu hiện sẽ không có ý định kết thúc cuộc nói chuyện này một cách nhanh chóng, “Thư Nguyện, một tuần trước khi thi trò trốn học. Mặc dù có lẽ dưới cái nhìn của trò một tiết thể dục này không quá quan trọng, thậm chí tiết học buổi chiều trò cũng đúng giờ trở lại ___ thế nhưng không tìm cô xin phép liền tự ý rời đi, trò đã đi đâu? Có lẽ đó là chuyện ảnh hưởng tới kết quả thi lần này của trò. Cô sẽ không có phản ứng giống phụ huynh của trò, trò có thể cho cô một lý do giải thích hợp lý không?”
Trong lòng Thư Nguyện bị người ta mạnh mẽ nhéo một cái.
Lí trí nói cho cậu biết, cậu không nên trả lời vấn đề này. Thân phận của Lê Hủ như vậy, Thôi Thiền Quyên chắc chắn sẽ chú ý, ngày hôm nay cậu bị đối phương gọi tới hỏi, đơn giản chỉ là muốn xác nhận cậu có thành thật hay không mà thôi.
“Em tìm Lê Hủ.” Thư Nguyện không dám nhìn Thôi Thiền Quyên, “Cậu ấy bị bệnh, em…”.
Phải nói như thế nào mới không để lộ mối quan hệ giữa bọn họ?
“Cô biết, ở trong lớp trò ấy là bạn thân nhất của trò, bạn bè bị bệnh tất nhiên lo lắng cũng không việc gì xấu.” Thôi Thiền Quyên nói, “Nhưng Thư Nguyện, trò không thể để Lê Hủ ảnh hưởng tới bản thân. Trò ấy có thể lấy trò làm động lực để phấn đấu, trò cũng không thể học thói xấu trước kia của trò ấy, có biết không?”
Nếu như chỉ là sửa chữa chuyện sai lầm này…
Thư Nguyện gật gật đầu: “Em sẽ không trốn học nữa.”
“Không chỉ là trốn học.” Thôi Thiền Quyền nhấn mạnh, “Trò ấy có thể vì trò mà phấn đấu, trò cũng không thể giậm chân tại chỗ không tiến bộ.”
Quan hệ giữa bọn họ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, sau khi về trường Lê Hủ nếu muốn làm mấy hành động thân mật vượt quá phạm vi bạn bè đều sẽ bị Thư Nguyện không tình nguyện né tránh. Ngay cả xem Lê Hủ chơi bóng sau giờ học Thư Nguyện cũng là đứng ở phía xa mà xem.
“Có chuyện gì vậy.” Thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục, vừa phát hiện Thư Nguyện ôm sách định trốn tới một bên, Lê Hủ liền đuổi theo, “Mỗi ngày đều trốn tôi, tôi lại làm sai cái gì hay sao?”
Hắn lo được lo mất, ngày đó ở khách sạn Thư Nguyện ngầm cho phép hắn hôn môi, nhưng cũng không có trực tiếp tiếp nhận tình cảm của hắn. Hắn đoán, có lẽ Thư Nguyện lo lắng thân thể cậu không bình thường, bởi vậy vẫn luôn không ép cậu, muốn cùng cậu vượt qua chướng ngại tâm lý. Nhưng mà không có được sự xác nhận, Lê Hủ lại sợ sệt Thư Nguyện tùy thời có thể bỏ chạy. Mà cảm giác sợ sệt này giống như bọt biển, nắm không được mà buông cũng không thành.
“Không có trốn cậu.” Thư Nguyện cảnh giác nhìn xung quanh, rút lại cái tay bị Lê Hủ nắm.
“Còn nói không trốn, tay cũng không cho tôi nắm.” Lê Hủ ngồi phịch xuống bậc thang, “Xem sách gì đó, cho tôi xem với.”
Chỉ cần không làm gì quá phận Thư Nguyện đều có thể chấp nhận, cậu ngồi xuống bên cạnh Lê Hủ, chừa lại một khoảng trống nhỏ: “Sách vật lý.” Cậu đưa sách qua, “Lần trước thi không tốt.”
“Không phải vì yêu đương ảnh hưởng học tập nên mới trốn tôi chứ?” Lê Hủ tiếp tục lật lại lật sách, bên trong ghi chép không ít, một số chỗ còn kèm theo kiến giải riêng của Thư Nguyện, “Lúc trước khi có thành tích thi tôi đã đi tìm cô Thôi, muốn chuyển về chỗ ngồi cũ, cậu đoán xem cô ấy nói gì?”
Thư Nguyện nhướng mày, cũng không có bác bỏ đi nửa vế đầu của Lê Hủ.
“Cô ấy nói đợi xem thành tích thi giữa kì lần này thế nào sẽ quyết định xem xét lại việc chuyển chỗ ngồi.” Lê Hủ gấp sách lại trả cho đối phương, thân thể nghiêng qua biến khoảng cách nửa mét giữa bọn về trở về không, “Tiểu khủng long, chúng ta cùng nhau tiến bộ nhé.”
Kì thi thứ hai vào cuối tháng năm, nhưng trước đó còn có hai chuyện quan trọng,… một là chuyện trường học, một là chuyện của Lê Hủ.
Cách kì thi đại học chưa tới hai mươi ngày, học sinh khối 12 của trung học Thanh Hòa diễn ra nghi thức “Chúc phúc”, năm nhất lớp 11 và 12 tụ tập thành từng nhóm, đứng dưới lầu nhìn khối 12 đứng ở tòa nhà thí nghiệm phía đối diện, mọi người đều chuẩn bị hô to những lời cổ vũ, ủng hộ với các thí sinh.
Mấy anh em thân thiết của Lê Hủ đều là khối mười hai, một tay hắn ôm vai Thư Nguyện, một tay khoát lên lan can, chiếm cứ vị trí tốt nhất ở tầng ba. Hắn vừa che chở Thư Nguyện tránh bị đám người kia xô đẩy, vừa hướng về phía khối mười hai, vẫy tay với đám Cố Vãng.
Thư Nguyện được hắn bảo hộ, không biết vì sao đột nhiên lại nhớ tới ngày mưa một năm trước, Lê Hủ cũng vì cậu mà chiếm lấy một vị trí khô ráo nhất. Hai sự việc hai thời điểm khác nhau, nhưng từ khi chuyển tới trung học Thanh Hòa, dường như chỉ có một mình Lê Hủ vẫn luôn không ngại phiền phức mà ở cùng một kẻ kiệm lời như cậu.
Tầng trên tầng dưới bắt đầu hô vang, thanh âm từ bốn phía ồn ào nhức óc. Nửa người Thư Nguyện đều dựa vào Lê Hủ, trước mặt là vô số gương mặt xa lạ. Cậu há miệng, máy móc đọc từng chữ, giọng cậu không to, ngược lại Lê Hủ bên cạnh thanh âm vô cùng rõ ràng.
“Lớp mười hai vô địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!”
“Quần áo nhẹ ra trận, thi đại học tất thắng!”
“Thi đại học không đáng sợ, thi xong liền để giả!”
Khối mười hai ở phía đối diện như được trợ uy mà nâng cao cánh tay đáp lại, thợ chụp ảnh nâng máy, lia từ bên này tới bên kia.
Tại lúc không người chú ý, Lê Hủ nghiêng đầu, siết chặt vòng tay đem Thư Nguyện ôm vào lòng. Hắn chỉ vào phía đối diện, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: “Chỗ đó, tháng sáu năm sau, tôi muốn cùng cậu vượt qua.”
Thư Nguyện thuận theo ngón tay hắn nhìn sang, là vị trí của lớp trọng điểm khối mười hai. Cậu nâng mắt, lần thứ hai khắc sâu hình ảnh sườn mặt của Lê Hủ trong đầu.
“Được.” Cậu đáp.
Hết chương 38.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-