[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 39
CHƯƠNG 39. CẢNH KHUYỂN CỦA TÔI.
Đối với Lê Hủ mà nói, trước khi thi cuối kì hai còn có một việc quan trọng hơn, chính là sinh nhật của Thư Nguyện.
Hắn từ thẻ học sinh của Thư Nguyện biết được sinh nhật của cậu, là ngày 21 tháng 5, so với hắn lớn hơn một năm. Nếu như xảy ra sự việc kia, có lẽ Thư Nguyện sẽ là một trong những thí sinh thi đại học năm nay.
Lê Hủ cảm thấy tiếc cho Thư Nguyện, cũng tự trách bởi chính hắn lại đem cậu kéo xuống một vực sâu khác, thế nhưng dù có thế nào hắn cũng sẽ không buông tay. Hắn bóng gió một hồi muốn thăm dò quà tặng mà Thư Nguyện thích, người sau lại liếc hắn một cái, nói: “Tôi không tổ chức sinh nhật.”
Ngày 21 không phải cuối tuần, khó mà tổ chức được. Lê Hủ cầm lấy giấy nháp, vẽ vời nửa buổi lại dùng di động chụp lại, gửi thành quả vào nhóm chat của ban nhạc: “Đẹp không?”
“Đây là mèo máy có tóc đấy à?” Hàn Khải Vân hỏi.
“Tao thấy khó nhìn muốn chết.” Thi Thành Cẩn nói, “Chà đạp tuổi thơ.”
“Có sáng tạo, cần không ngừng cố gắng.” Tống Duyệt Niên nói.
Chỉ có Cố Vãng không phát biểu ý kiến, phỏng chừng lúc này đang nghiêm túc mà nghe giảng.
“Đây là tranh Q* vẽ Thư Nguyện”. Lê Hủ nói, năng khiếu thanh nhạc của hắn cũng tạm, nhưng vẽ vời thì quả thực không có hoa tay.
(*) Tranh Q = chibi.
Hắn ủ rũ đem giấy nháp vo thành một cục ném vào ngăn kéo, chờ tới giờ nghỉ tiếp theo liền chiếm chỗ Đồng Đồng, chống đầu hỏi Thư Nguyện: “Tiểu khủng long, cậu cảm thấy tôi giống con gì?”
Quảng Minh Sâm đi qua hành lang thò đầu góp vui: “Hủ ca tất nhiên là lão hổ a, vạn thú chi vương** cơ mà.”
(**) Vạn thú chi vương: vua của muôn loài thú.
“Hỏi mi hả?” Lê Hủ nói, “Nhanh lăn qua một bên mát mẻ đi.”
Mùa hè quả thực ngày sau nóng hơn ngày trước, Lê Hủ cũng không phải thực sự muốn mắng người.
Thư Nguyện nhịn không được mà cười, khóe môi nổi lên độ cong nho nhỏ, khuôn mặt bình thường lạnh băng lập tức trở nên nhu hòa không ít.
“Cảnh khuyển.” Thư Nguyện dùng nắp bút chọc chọc vết sẹo nhỏ trên sống mũi cùng dưới cằm Lê Hủ, “Là cảnh khuyển của tôi.”
Nơi bị đầu bút chạm qua nóng như đốt lửa, Lê Hủ đè xuống bàn tay cầm bút của Thư Nguyện, cả người đều cảm thấy lâng lâng.
Vào ngày sinh nhật Thư Nguyện, Lê Hủ gần như lặn mất tăm, chỉ có lúc sáng sớm ló mặt tới, vứt cái bút ghi âm đã được sạc đầy pin vào ngăn kéo.
“Chiều nay học xong nhớ giúp tôi tắt bút ghi âm, biết không?” Lê Hủ dặn dò bạn cùng bàn, “Ấn nút này để lưu lại, sau đó ấn cái này để tắt, đừng ấn nhầm a, cảm ơn.”
Đó là lần đầu tiên hắn tới lớp buổi sáng sớm hơn cả Thư Nguyện, hắn còn không kịp đợi tới khi đối phương tới liền rời đi, cưỡi con xe “sức sống mãnh liệt” của mình quẹo trái lại quẹo phải, một đường phóng như bay tới khu vực gần công viên trò chơi mới xây.
Thi Thành Cẩn đứng ở cổng chờ, một bên gặm kem một bên nghiên cứu bản đồ khu vui chơi.
“Sao mày lại mặc váy.” Lê Hủ khóa xe cẩn thận, ghét bỏ mà ngoắc ngoắc dây thắt nơ vắt trên vai hắn, “Mie còn là loại thắt nơ lưng, hở vai? Không phải nói không mặc nữa à? Cũng không sợ luật sư thẩm quất mày!”
“Nhưng mà tao nóng a. Nóng muốn chết. Mới tháng năm mà 28 độ.” Thi Thành Cẩn gặm một miệng lớn kem, “Vào thôi?”
“Đi.” Lê Hủ đẩy đẩy lưng hắn.
Công viên trò chơi ngoại trừ các thiết bị giải trí còn có rất nhiều cửa hàng mới lạ. Thi Thành Cẩn đã tới một lần, nhưng khi đó vào cuối tuần, rất đông người, khiến hắn chơi còn chưa tận hứng.
Hôm nay là ngày thường, khu vui chơi khá vắng vẻ, Thi Thành Cẩn nhìn bản đồ, rất nhiều trò chơi vì thời gian không thích hợp đều không mở cửa.
“Còn bao xa thì đến?” Lê Hủ nghiêng đầu nhìn bản đồ, “Mày có biết xem hay không vậy, không đưa tao.”
“Tao muốn đi tàu cao tốc.” Thi Thành Cẩn nói.
Lê Hủ đoạt lấy bản đồ: “Mày có bệnh hay không? Nghiêm túc làm việc chính, tàu cao tốc để dành cho luật sư Thẩm tới mà chơi cùng mày.”
“Hắn sợ tàu cao tốc mà.” Thi Thành Cẩn cười hì hì nói.
Cửa hàng mà hai người tìm có tên là “Không tầm thường”, là một cửa hàng tranh gốm sứ. Thi Thành Cẩn là tên mù đường, cho dù tới một lần cũng không biết lần hướng nào, rốt cuộc vẫn phải dựa vào Lê Hủ.
“Tôi không khéo tay.” Lê Hủ đánh giá cửa hàng đồ gốm kia, “Có thể làm được không?”
“Có thể.” Nhân viên cửa hàng vỗ ngực đảm bảo, “Chúng tôi sẽ giúp đỡ ngài hết sức, tới khi nào hài lòng mới thôi.”
“Có kích thước cố định hay không?” Lê Hủ dùng tay ước lượng, “Cao khoảng bốn mươi phân, rộng khoảng bảy lăm, lớn hơn cái kia một chút.” Hắn chỉ chỉ một tác phẩm mới ra lò của cửa hàng.
“Nhân viên cửa hàng không cần nhìn liền lập tức gật đầu: “Có thể, kích cỡ khung tranh này chúng tôi có, không biết ngài muốn dùng hình mẫu của tiệm, hay là tự mình chọn?”
Lê Hủ trực tiếp mở điện thoại di động, từ trong album kích mở ảnh, đưa tới cho nhân viên cửa hàng xem. Là hắn dùng cả một buổi tối chỉnh chỉnh sửa sửa trên máy tính, là một tiểu khủng long màu lam cùng một tiểu cảnh khuyển màu nâu, đều là phong cách đáng yêu.
“Con chó này sao còn có gỉ mắt nữa?” Thi Thành Cẩn chỉ vào bên dưới mắt trái của tiểu cảnh khuyển, “Rửa mặt không sạch à?”
“Đây là lệ chí!” Lê Hủ cho Thi Thành Cẩn một cái tát vào đầu.
“Móa, mày đã thấy chó nào có nốt ruồi hay chưa?” Thi Thành Cẩn lườm hắn một cái, “Vậy còn con khủng long xanh lam này thì sao? Không phải đều xanh lục à?”
“Sách, đầu óc mày có thể suy nghĩ hay không đấy?” Lê Hủ nói, “Xanh lục có cái gì tốt?”
Nhân viên cửa hàng ở một bên cười, từ Lê Hủ nhận lấy ảnh hắn gửi qua bắt đầu xử lý thành các mảng số, sau đó chuyển sang in hoa văn trên gốm*.
(*) Đại khái giống như tranh tô màu theo số, nhưng ở đây thay vì tô màu thì ghép tranh sứ/gốm.
Thời tiết đang nóng dần lên, phụ cận ngoại thành bắt đầu chuyển mùa hạ, Lê Hủ ngồi trong phòng điều hòa mà một thân đầy mồ hôi, khỏi cần nói tới phòng học oi bức đến mức độ nào.
Thư Nguyện kéo kéo cổ áo, thừa dịp giáo viên viết bảng liền nhanh chóng quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi của Lê Hủ. Kết quả vừa vặn bị giáo viên lúc này xoay người phát hiện, liền bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi.
Trả lời xong giáo viên liền để cậu đứng đó: “Tiết này trò làm sao vậy, cứ luôn nhìn về phía sau, bình thường cũng không thấy trò bị phân tâm a.”
Cậu ngượng ngùng cầm lấy sách giáo khoa, thầm nghĩ vẫn là bàn cuối tốt, tầm nhìn rộng, muốn nhìn cái gì thì nhìn cái đó.
“Thầy ơi, là cậu ấy nhìn Toàn Hạo Lãng đó. Toàn Hạo Lãng mượn vở ghi chép của cậu ấy.” Đồng Đồng trượng nghĩa mà chứng minh sự trong sạch của bạn cùng bàn.
Toàn Hạo Lãng ngồi không cũng trúng đạn, nữ sinh hướng hắn chớp mắt hắn lập tức thò tay vào ngăn bàn, tùy tiện lấy ra một quyển vở, “A đúng rồi, nghỉ giao lao mượn cậu, quên trả lại.”
Thư Nguyện được phép ngồi lại, sau lưng cậu đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, không phải nóng, mà lại sợ.
Gần tới thi giữa kì đợt hai, đám học sinh đều như phát điên mà chạy đua với thời gian. Chuông vừa reo học sinh trong lớp liền nhanh chóng thu dọn đồ chạy đi, ai cũng muốn tranh thủ chút thời gian ít ỏi cơm nước tắm giặt xong lại trở về ôn tập.
Lúc này chỉ còn mình Thư Nguyện đang chậm rãi ngồi tại chỗ thu dọn đồ đạc, cậu từ trong cặp sách lấy ra di động, nhấn số của Lê Hủ, vừa chờ đợi vừa cầm giấy A4 được đánh dấu cẩn thận đi về phía chỗ ngồi của Lê Hủ.
“Sao vậy?” Lê Hủ kẹp khung tranh, loại đồ chơi này thế mà có thể tiêu tốn của hắn cả một ngày trời. Nhưng cũng chỉ có thể trách hắn tay thối, đến màu cũng ghép sai.
“Đi đâu vậy?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ tránh né Thi Thành Cẩn đang muốn nhét kẹo bông vào miệng hắn, cầm di động chạy ra phòng ngoài: “Tiểu khung long rất biết nhẫn nhịn a, chờ tan học mới bằng lòng tìm đến tôi.”
“Tôi cho cậu bút kí.” Thư Nguyện đem tờ giấy thả lên bàn Lê Hủ, dùng cốc nước đè lên, “Ngày mai cậu về trường liền xem qua một lần, không hiểu thì hỏi tôi.”
Học kì hai lớp mười một về cơ bản đã bước vào giai đoạn ôn tập tổng hợp, chủ yếu là tổng hợp kiến thức cùng mở rộng, so với học bài mới thì dễ hiểu hơn nhiều. Thư Nguyện giận, mấy ngày trước Lê Hủ còn nói muốn cùng cậu nỗ lực học tập, cùng thi vào lớp trọng điểm, hôm nay lại trắng trợn trốn tiết cả một ngày, ngay cả Quảng Minh Sâm cùng Cố Vãng cũng không biết hắn đi đâu.
“Hè tới rồi a tiểu khủng long, nói chuyện đừng lạnh như băng mà.” Lê Hủ đá bay Thi Thành Cẩn đang muốn chạy tới nghe lén, “Bút kí cậu cầm về cho tôi đi. Tám giờ tối nay tôi ở dưới lầu nhà cậu chờ… Đúng rồi, trong ngăn kéo còn có bút ghi âm, cậu giúp tôi mang về nha, thuận tiện nghe một chút.”
Thư Nguyện chưa từng sử dụng qua bút ghi âm, chờ buổi tối lúc giao bút kí cùng bút ghi âm cho Lê Hủ cậu mới đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu đem nội dung tiết học đều ghi lại sao?”
“Đúng vậy.” Lê Hủ gỡ xuống khung tranh được bọc cẩn thận phía sau, “Về nhà tôi sẽ tranh thủ nghe lại.”
Sự việc xấu hổ ban ngày thật vất vả mới quên được lại bị ghi lại, Thư Nguyện xấu hổ tới nỗi không thể che giấu nổi: “Đừng nghe… Ngày mai tôi giảng cho cậu.”
“Làm sao a, còn có thứ không thể để cho tôi nghe thấy?” Càng như vậy Lê Hủ càng phải nghe, “Được, ngày mai cậu giảng cho tôi, đỡ tốn công tôi phải nghe lại.”
Hắn đem khung tranh được bọc cẩn thẩn nhét vào tay Thư Nguyện: “Đến đây, cầm cẩn thận, có chút nặng.”
Không phải một chút, mà là rất nặng, giống như ôm lấy một đống gạch. Thư Nguyện không biết làm sao lại để đối phương tùy ý thao túng, ngước mắt nhìn Lê Hủ cao hơn cậu một cái đầu, lúc kề sát vào còn ngửi được mùi kẹp bông gòn ngọt ngào.
Lúc thường đều là mùi thuốc lá, hôm nay lại là mùi ngọt của kẹo bông.
“Đây là gạch à?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ sững sờ, giống như trêu mèo mà gãi gãi cằm Thư Nguyện: “Phải a, hôm nay tôi cố ý tới cửa hàng gốm sứ đấy.”
Thư Nguyện “Ồ” một tiếng.
Bọn họ đứng dưới bóng cây, trên lầu là phòng ngủ của chính mình đang mở, trừ phi cha mẹ cậu xuống lầu, bằng không sẽ không phát hiện ra điều gì.
“Cậu ăn kẹo bông à?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ kéo vạt áo lên mũi ngửi ngửi: “Ăn một chút, có thể đoán được sao?”
“Ừm.” Thư Nguyện vươn tay phải vòng tới sau gáy Lê Hủ, kéo đối phương cúi đầu xuống: “Tôi… Tôi cũng thích ăn.”
Cậu khẽ kiễng chân, tại cằm Lê Hủ hôn một cái, nhẹ nhàng lại ôn nhu, tựa ánh trăng dịu dàng thanh lãnh.
Cậu không thể tìm về dũng khí đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, may mắn có thể nghe được nội tâm mình rung động.
“Cảm ơn cậu.” Thư Nguyện nói.
Thời điểm vác tranh về nhà, Ti Liễu gọi cậu lại: “Con mang cái gì về đấy?”
“Quà sinh nhật ạ.” Thư Nguyện hất hất cái túi phía sau lưng một chút, “Lê Hủ mới đưa cho con.”
“Sao không bảo bạn lên nhà ngồi chơi một lúc?” Thư Thiệu Không hỏi, “Lần trước con đưa bạn về nhà cha đi vắng, mẹ con nói đứa bé kia rất lễ phép.”
Người nhà có ấn tượng càng tốt với Lê Hủ, Thư Nguyện càng chột dạ, cậu đổi giày, xỏ dép lê chạy vào phòng ngủ: “Lần sau đi ạ.”
Hơn mười năm qua, sinh nhật Thư Nguyện đều tổ chức rất đơn giản. Gia đình cậu sẽ ra ngoài ăn cơm, nhận tiền lì xì, ngược lại quà sinh nhật từ bạn bè thì chưa bao giờ nhận được.
Cho nên lúc mở vải bọc, mỗi động tác của Thư Nguyện đều rất nhẹ, cậu quỳ trên mặt đất, đem khung tranh được mài tới bóng loáng kéo ra, kinh ngạc nhìn bức hình được nạm ở chính giữa không dời nổi mắt.
Màu sắc trên mỗi viên gạch sứ không được đều, nhưng lại không mang tới cảm giác xấu xí, màu sắc đơn giản, thậm chí còn không hoa lệ bằng những bức tranh được trang trí trên vách tường các cung điện châu âu mà cậu đã từng thấy. Thế nhưng cậu vẫn cẩn thận nâng niu nó, ngón tay rờ lên các mảnh gạch sứ lạnh lẽo mà lồi lõm, so với những bức tranh mỹ lệ trong cung điện kia còn quý giá hơn.
Tiểu khung long a.
Là tiểu khủng long được hắn dắt ra khỏi vực sâu.
Cảnh khuyển của tôi.
Là cảnh khuyển không biết e sợ, luôn lo lắng bảo vệ tôi.
Hết chương 39.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-