[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8. “CẬU CHÊ TÔI PHIỀN?”
Lúc tới nhà ăn đã qua mười hai giờ, Thư Nguyện ôm hộp cơm bước nhanh, ngược lại cái tên chân dài đi phía sau lại cực kì thảnh thơi.
“Lúc này làm gì còn cái gì ăn a, tôi đưa cậu ra ngoài ăn nhé?” Lê Hủ lưng cõng lồng mèo, một đường thu hết mọi sự chú ý, chỉ là lực chú ý của hắn toàn bộ đều đặt trên cái người đi trước kia.
Thư Nguyện không quay đầu cũng không nói chuyện, tới nhà ăn chỉ còn vài người đang xếp hàng, cậu lấy thẻ cơm trong túi đứng chờ.
Lê Hủ bình thường rất ít khi ăn ở đây, hắn đi lên trước nhìn nhìn menu, lập tức có người nhận ra: “Hủ ca, anh lên trước đi.”
“Không cần.” Hắn quét mắt nhìn đối phương, không nhớ tên, có lẽ từng chơi bóng rổ cùng nhau gì đó.
Trở lại hàng, hắn đứng bên cạnh Thư Nguyện báo lại menu: “Mực xào ớt xanh, thịt gà xào khoai tây, cải thìa.”
Thư Nguyện “Ừ” một tiếng.
Lê Hủ tiếp tục nói: “Ớt xanh thì nhiều mà mực chả thấy đâu, gà cũng chỉ còn vài miếng, tôi mang cậu ra ngoài ăn tiệm ha?”
“Không cần.” Vẻ mặt Thư Nguyện không chút gợn sóng, “Tôi không kén ăn.”
Tới lượt Thư Nguyện, dì nấu bếp bàn tay run run, vài miếng thịt gà cùng mực ít ỏi rất chuẩn xác mà rơi khỏi xẻng cơm về lại trong hộp, khay cơm của Thư Nguyện chỉ còn lại chút khoai tây cùng ớt xanh, ngược lại rau cải thì không ít.
Lê Hủ nhịn không được đập lên vách kính ngăn: “Dì à tay dì run vậy, mấy miếng thịt này dì định gói mang về hả?”
Đám học sinh ngồi gần đó đều cười ra tiếng, Thư Nguyện đỏ mặt quay người muốn đi nhưng Lê Hủ vẫn khư khư giữ lấy khay cơm, đợi dì bếp đổ đầy mực cùng thịt gà vào khay mới thôi.
Lấy cơm xong, Thư Nguyện hiếm thấy được một lần hỏi Lê Hủ: “Cậu ăn cái gì?”
Mặc dù chỉ là thuận miệng hỏi, Lê Hủ lại xem như quan hệ giữa bọn họ có đột phá, tâm trạng hắn khó giải thích mà trở nên vui vẻ. Hắn không mang thẻ cơm, nhìn nhìn tủ đồ bày bên cạnh, nói: “Tôi mua mì.”
Thư Nguyện không đáp lời, ngẩng đầu tìm ghế trống.
Vẫn là Lê Hủ phát hiện ra. Bàn dài ở giữa phòng ăn có người hướng hắn vẫy tay, Thư Nguyện chưa từng nhìn thấy hai nam sinh kia mà Lê Hủ đã ôm vai cậu kéo qua.
Thư Nguyện không quen loại đụng chạm này, cậu dùng tay không đẩy Lê Hủ ra lại bị đối phương ôm càng chặt.
Đến nơi, Lê Hủ để Thư Nguyện ngồi trước, chính mình đi tới ngồi cạnh cậu.
“Ở nơi công cộng còn đút cho nhau ăn, mấy người tới mức đó luôn ha?” Lê Hủ hỏi.
“Bọn tao ân ái thì liên quan gì tới mày?” Nhậm Liêu nói.
Lê Hủ cười cười, đem lồng mèo đặt lên ghế dài.
Cố Vãng kinh ngạc: “Mày còn đem Bánh Quy tới trường?” Nói xong học Bánh Quy kêu “meo meo” hai tiếng, thanh âm cực mềm, hại Nhậm Liêu nghe xong bụng dưới liền căng chặt.
Thư Nguyện vùi đầu ăn cơm, toàn tâm toàn ý xem bản thân như người ngoài, chỉ có lúc bọn họ nói về Bánh Quy mới lặng lẽ dựng tai nghe ngóng.
Đột nhiên một bàn tay vỗ lên vai, Thư Nguyện giật mình, phát hiện hai người đối diện đang quan sát cậu.
Sợ cậu không thích, bàn tay Lê Hủ cũng không dám đặt quá lâu, hắn hất cằm về phía đối diện, nói với Thư Nguyện: “Hai người họ là bạn tôi, Cố Vãng, Nhậm Liêu.” Sau đó đưa mắt nhìn Cố Vãng, “Đây là bạn cùng bàn mới của tao, Thư Nguyện.”
Bị gọi tên, Thư Nguyện có chút khó chịu nhíu mày.
Không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhớ tới những chuyện đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu, tất cả đều bắt đầu bằng tiếng cười gằn của người kia, gã như hung thần ác sát nắm chặt cổ cậu: “Thư Nguyện? Mày chính là Thư Nguyện?”
Cậu chưa từng nghĩ, tới một ngày cậu sẽ chán ghét bị làm quen.
Tất cả mọi người nên quên đi sự tồn tại của cậu mới là chuyện tốt.
Khay cơm đã thấy đáy, cậu không nói một lời đứng lên, cầm khay cơm rời đi.
Cố Vãng cùng Nhậm Liêu hiển nhiên không ngờ tới Thư Nguyện không thèm nể mặt như vậy. Bọn họ đồng thời nhìn về phía Lê Hủ, mà Lê Hủ lại ngơ ngác nhìn bóng lưng Thư Nguyện.
Hôm nay trời nhiều mây không mưa, Thư Nguyện lại như bị mây đen dày đặc bủa vây, ánh nắng không chiếu được tới cậu, mà cậu cũng chưa từng nghĩ muốn đi ra đón nắng.
“Mày cảm thấy cậu ta tốt hơn Hiên Lâm?” Cố Vãng trước mặt Lê Hủ lắc lắc năm ngón tay.
Thật sự không phải y nói tốt cho Đàm Hiên Lâm, nhưng lớp 11 y và Đàm Hiên Lâm là bạn cùng bàn. Nam sinh kia điềm đạm, tính cách tốt, học hành giỏi, ngoài trừ đối Lê Hủ quá mức nói gì nghe nấy, còn lại không có khuyết điểm gì.
Thư Nguyện so với Đàm Hiên Lâm còn trầm tĩnh hơn nhiều. Mà sự trầm lặng này của cậu là sự u ám tận sâu trong tâm hồn, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cố Vãng nghĩ không ra người này có chỗ nào có thể hấp dẫn cái tên mắt cao hơn đầu Lê Hủ này.
Lê Hủ thu hồi tầm mắt vẫn dính trên bóng lưng Thư Nguyện. Hắn sờ sờ vị trí vết thương, dường như vẫn cảm nhận được chút ôn nhu hiếm hoi khi Thư Nguyện giúp hắn dán băng cá nhân.
“Không phải vấn đề ai tốt hơn ai. Tao với Đàm Hiên Lâm chia tay không phải vì cậu ấy.” Lê Hủ buồn bực vuốt tóc, lí do này ngay cả chính hắn cũng thấy không hề thuyết phục.
Buổi chiều Lê Hủ không đi học, Thư Nguyện có chút mừng rỡ, không có người bên cạnh nhìn chằm chằm, hiệu suất giải đề có thể nâng cao.
Tiết tự học hôm nay có bài kiểm tra, nam sinh phía trước sau khi đưa đề cho Thư Nguyện cũng không vội xoay người, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu với giáo bá quan hệ không tệ ha?”
Thư Nguyện điền xong thông tin cá nhân vào đề: “Không phải.”
“Thái độ của cậu ta đối với cậu…” Nam sinh nói.
Thư Nguyện liếc mắt nhìn hắn.
Đối phương đột nhiên chuyển đề tài: “Cậu biết tên tôi không?”
Thư Nguyện lắc đầu.
Nam sinh vẻ mặt thất bại: “Toàn Hạo Lãng. Tên tôi là Toàn Hạo Lãng.”
Thư Nguyện gật đầu, thể hiện cậu đã nhớ.
Tuần này ban nhạc không cần biểu diễn. Thứ nhất là Thi Thành Cẩn từ sau sự kiện kia vẫn chưa điều chỉnh tốt trạng tháo, hai là Lê Hủ đánh người đã tạo ảnh hưởng xấu tới bar.
Lê Hủ hiếm khi liên tục trở về nhà ăn cơm. Diêu Dĩ Lôi tất nhiên vui ra mặt, mỗi ngày đều kêu dì Điền làm nhiều đồ ngon. Lê Văn Trưng phải xã giao nhiều, bình thường rất ít khi ăn cơm ở nhà, biết Lê Hủ mấy nay đổi tính ở nhà, bèn bỏ công tác sang một bên nhanh chóng trở về.
“Tuần này em con không phải học bù, sẽ sớm trở về.” Diêu Dĩ Lỗi chủ động gắp thịt cua đặt vào trong bát của Lê Hủ, “Ngày mai con cũng ở nhà ăn cơm đúng không?”
Thịt cua rất nhanh liền bị Lê Hủ ném ra.
Diêu Dĩ Lôi sắc mặt hơi đổi, Lê Hủ nói: “Tôi dị ứng với hải sản.”
Cũng không trả lời câu hỏi của bà.
Quy tắc của Lê Văn Trưng là ăn không nói, đối với ánh mắt cầu cứu của Diêu Dĩ Lôi ông chỉ làm như không thấy. Lúc Lê Hủ lau miệng ông mới buông đũa.
Một bàn đồ ăn dường như vẫn nguyên, Lê Hủ ăn xong liền đứng dậy, lúc đi tới cầu thang thì bị Lê Văn Trưng gọi lại: “Tiểu Hủ, con biết rõ___”
“Không về.” Lê Hủ lạnh lùng nói.
Lê Hủ mấy ngày tiếp theo không lên lớp, hoặc ngốc ở nhà Tống Duyệt Niên, hoặc lên mạng chơi game, hoặc nhốt mình trong phòng luyện tập ở bar chơi nhạc cụ.
Kiểu sinh hoạt này đối với Lê Hủ không thể bình thường hơn, hắn hiếu động lại phản nghịch, bắt hắn quy củ ngồi trong lớp nghe giảng còn không bằng muốn mạng hắn.
Thế nhưng một cú điện thoại của Cố Vãng khiến hắn không kịp chờ mà chạy thẳng tới trường học.
Cố Vãng nói: “Bạn cùng bàn mới của mày không phải rất lạnh lùng sao, tao thấy nó đang nói chuyện rất vui vẻ với người khác kìa?”
Chiều thứ sáu trời nổi cơn giông, Lê Hủ hỏi người trong quán bar mượn ô, không để ý hết thảy mà vọt tới lề đường vẫy taxi.
Tiếng mưa nặng nề từng hạt từng hạt nện trên nắp xe, Lê Hủ ngơ ngác nghĩ tới tại sao hắn muốn quay về trường học.
Hắn muốn chứng minh điều Cố Vãng nói là sự thật.
Hắn muốn tận mắt nhìn xem ai có thể bắt chuyện với Thư Nguyện.
Cậu ấy có cười hay không? Lúc cười rộ lên có phải càng dễ nhìn?
Lúc đứng ở lầu ba, hắn đột nhiên do dự. Thư Nguyện có thể nói chuyện với người khác, cười với người khác, vì sao lại không đối xử với hắn như thế? Là vì bắt gặp hắn hôn môi với nam sinh nên không muốn thân cận? Hay vì hắn làm nhiều điều xấu tạo ấn tượng không tốt?
Lê Hủ lập tức cười nhạo chính mình. Từ khi nào mà hắn để ý cái nhìn của một người mới quen biết với bản thân? Đáng sao?
Qua cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nộ khí của Lê Hủ nháy mắt bùng nổ, triệt để ném ý nghĩ ban nãy ném ra sau đầu.
Đang nghỉ giữa giờ, Toàn Hạo Lãng cầm bài tập hóa xoay người nhờ Thư Nguyện ‘chỉ giáo’.
Các thầy cô môn tự nhiên có mấy lần khen Thư Nguyện, làm cho mọi người đối với vị bạn học mới chuyển tới không thích nói chuyện này thêm vài phần để ý. Toàn Hạo Lãng ngồi trước cậu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chớp thời cơ hỏi bài Thư Nguyện, nỗ lực khiến thành tích bản thân có thể chen vào top đầu.
Thư Nguyện vừa giảng xong một đề liền bị đánh gãy, kẻ mất tích mấy ngày nay, Lê Hủ, ném ô xuống, mặt lạnh cầm sách bài tập trước mặt cậu ném về bàn Toàn Hạo Lãng.
Toàn Hạo Lãng lộ vẻ lúng túng, bạn cùng bàn dùng cùi chỏ huých huých hắn, ra hiệu hắn chớ chọc tới vị đại phật này.
Bởi vì thời tiết xấu nên tiết thể dục đổi thành tự học, Lê Hủ sau khi phát hỏa thì không hề nói chuyện, ngồi ở một bên uất ức.
Thư Nguyện ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng lười, hết sức chăm chú làm bài tập tiếng anh, xem hắn như không tồn tại. Không hỏi hắn mấy hôm nay tại sao không đi học, không hỏi hắn vết thương đã lành chưa, ngay cả lý do vì sao hắn tức giận cũng không quan tâm.
Nhìn đống bài tập chất đống trước mặt, Lê Hủ từ giữa rút ra một quyển, đặt trước mặt Thư Nguyện thấp giọng nói: “Dạy tôi.”
Hắn giống như tên vô lại, ác ý không muốn để Thư Nguyện giảng bài cho người khác, chỉ muốn chiếm lấy đối phương, để cậu chỉ giảng cho một mình hắn.
Thư Nguyện nhìn một chút, sau đó ở trong ngăn bàn tìm kiếm, đem bài tập của mình và Lê Hủ làm cùng lúc.
Cậu viết xong, còn phê cả mấy lỗi chữa sai của giáo viên.
Toàn bộ quá trình cậu không nhìn Lê Hủ, khuôn mặt lạnh nhạt khiến Lê Hủ nhìn không ra tâm tình.
“Cậu chê tôi phiền?” Lê Hủ hỏi. Hắn dựa vào rất gần, cơ hồ là dán bên tai Thư Nguyện mà nói. Nói xong cũng không lui lại, nằm cổ tay phải Thư Nguyện không cho cậu làm bài, “Tại sao?”
Hắn phóng khoáng bất kham đã quen, ghét nhất là bị người khác không chế. Chuyện hắn không thích, ai cũng không ép được.
Có thể Thư Nguyện coi thường hắn khiến hắn càng khát vọng một ánh mắt của đối phương.
Hắn hoảng hốt phát hiện, bản thân mình đang lún sâu.
Thư Nguyện đột nhiên tránh thoát tay hắn, ghế bị đẩy ra một khoảng lớn, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra thanh âm chói tai, thu hút mọi người nhìn lại.
Lê Hủ từ trong mắt cậu nhìn thấy căm hận, dù chỉ trong chớp mắt, cũng bị Lê Hủ, người nghiêm túc quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt Thư Nguyện phát hiện.
“Tan học lại nói sau…” Thư Nguyện nhẹ giọng nói.
Hết chương 8.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-