[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 9. NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG SẼ ẢNH HƯỞNG HỌC TẬP
Thư Nguyện quả thật không nói đùa, sau khi tan học cậu liền cầm bài tập cùng nháp qua giảng bài cho Lê Hủ, đều là trọng điểm mà lúc dạy giáo viên nhấn mạnh. Cậu sẽ không hỏi Lê Hủ nghe hiểu không, hoặc cổ vũ động viên đối phương đưa ra cách giải, cậu giảng một mạch từ đầu tới cuối, sau đó sẽ viết kết quả.
Cậu nói rất nhiều, nhưng chỉ xoay quanh bài giảng, một câu thừa thãi cũng không có. Lê Hủ nói với cậu chuyện khác cậu sẽ vờ như không nghe thấy.
Lê Hủ thức thời mà ngậm miệng, ngồi trong lớp nhìn vở nháp lâu tới biến ngốc.
Lúc tan học trời đã tạnh mưa song vẫn âm u, thỉnh thoảng tiếng sấm lại vang lên, giống như bất cứ lúc nào mưa cũng có thể ập xuống.
Thư Nguyện thu dọn xong cặp sách, sắp xếp lại đồ trên bàn liền cầm ô rời đi.
Hành lang đầy người, cậu men theo tay vịn đi xuống dưới. Xuống được tầng một trời liền đổ mưa, ban đầu chỉ là vài hạt nhỏ, không tới một phút sau liền biến thành mưa như trút.
Mọi người trú mưa bên hành lang một mảnh kêu trời, oán giận mưa sao lại lớn như vậy, có che ô cũng vô dụng.
Mưa không có dấu hiệu sẽ chóng tạnh, Thư Nguyện bung dù muốn đi liền có người chui vào.
“Cùng đi?” Lê Hủ cười nói.
Thư Nguyện cúi đầu nhìn tay hắn, Lê Hủ giải thích: “Ô của tôi cho Quảng Minh Sâm mượn rồi.”
Thư Nguyện chắc chắn Lê Hủ không phải dạng giúp người làm niềm vui, mục đích của hắn là gì không cần nói cũng biết. Cậu đem ô nâng cao hơn, Lê Hủ lập tức liền giành lấy: “Để tôi cầm cho.”
Từ phòng học ra tới cổng trường không quá xa, nhưng vì mưa cộng thêm nhiều người, Lê Hủ lại cố ý đi chậm khiến Thư Nguyện cảm giác đoạn đường hôm nay như dài hơn.
“Có người tới đón cậu tan học không? Hay cậu tự bắt xe về?” Ô không lớn, hai người tựa vào rất gần, lúc bước đi cái tay đương cầm ô của Lê Hủ luôn “không cẩn thận” mà đụng phải vai Thư Nguyện.
Thư Nguyện không quá thoải mái né ra, Lê Hủ đổi tay cầm, một cánh tay khác chụp người ôm trở về: “Cẩn thận mưa ướt.”
Trạm dừng xe bus cách cổng trường vài chục mét, hiện tại người đứng chờ đều là học sinh Thanh Hòa, Lê Hủ mặc quần áo thể dục đứng lẫn trong đồng phục trường quả thực khác biệt.
“Cậu đứng ở đây,” Lê Hủ tìm một vị trí cho Thư Nguyện đứng, sau đó thu ô trả cho cậu, “Cậu bắt chuyến nào?”
Thư Nguyện vốn không muốn trả lời, dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của Lê Hủ cuối cùng vẫn đáp: “Tuyến 907.”
“Tôi ra trước nhìn.” Lê Hủ nói xong liền nhập vào dòng người phía trước.
Lúc này Thư Nguyện mới hiểu, Lê Hủ muốn giúp cậu.
Khu trú mưa diện tích không lớn, người đứng bên ngoài đều phải che ô, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của người đứng sau. Lê Hủ rất cao, hắn đứng nơi đó vật gì cũng không cản trở được.
Cứ như vậy trong một chốc áo T-shirt xám của Lê Hủ liền ướt một mảng lớn, Thư Nguyện mím môi một cái, vừa định bước tới giúp hắn che một chút Lê Hủ vừa vặn quay đầu gọi tên cậu: “Mau tới đây, xe đến rồi.”
Một khắc kia Thư Nguyện có chút hoảng hốt. Cậu không thích thái độ hung hăng của Lê Hủ với người khác, nhưng không thể phủ nhận Lê Hủ đối với cậu rất tốt.
Có phải thành kiến của cậu với Lê Hủ quá lớn?
Thư Nguyện vừa chen ra ngoài vừa nghĩ thầm.
Từ trong đám đông một cánh tay duỗi ra, Thư Nguyện bị nắm tay kéo ra, Lê Hủ đẩy cậu lên trước, chính hắn ở phía sau che chở, miễn cho cậu bị người khác xô đẩy, balo của hắn che trên đầu chắn mưa giúp cậu.
May mắn, người lên tuyến này không quá đông, Lê Hủ lôi kéo Thư Nguyện nhanh chân tới yên vị ở hai ghế trống phía sau, lúc này mới thở ra một hơi.
Thư Nguyện ôm cặp sách trước ngực, tựa vào ghế nhìn nước mưa uốn lượn trên cửa kính. Cậu biết Lê Hủ đang nhìn cho nên không dám quay đầu lại, sợ bản thân phát hiện ra thứ tình cảm khác biệt nào đó.
Nếu cậu là con gái, cậu gần như chắc chắn hành vi này của Lê Hủ không phải chỉ đơn giản muốn kết bạn. Nhưng cậu là con trai, Lê Hủ muốn gì căn bản cậu không để tâm, huống hồ đối phương đã có bạn trai.
Lê Hủ không nói Thư Nguyện cũng không hỏi, sợ tự mình đa tình là một nhẽ, quan trọng là cậu chỉ muốn an ổn ở trung học Thanh Hòa học hết cấp, chuyện dư thừa cậu không muốn để ý tới.
Lê Hủ cùng Thư Nguyện xuống xe ở trạm bus gần tiểu khu.
“Tôi phải bắt thêm tuyến nữa.” Lê Hủ tìm cớ, xe của hắn vẫn nằm yên trong gara ở Trầm Luân, quãng đường tới đó không tính là gần, nếu không phải muốn ở bên cạnh Thư Nguyện, hắn sẽ không phí thời gian như vậy, “Cậu về trước đi.”
Quần áo hắn vẫn chưa khô, mái tóc vẫn ẩm ướt, bất quá điểm này cũng chẳng khiến hắn trông quá chật vật.
Thư Nguyện “Ừ” một tiếng, đeo cặp sách trở về nhà. Đi được vài bước liền dừng lại, nghiêng người lấy từ trong cặp một túi khăn giấy, xoay người nhét vào ngực Lê Hủ.
Buổi tối Lê Hủ gửi tin nhắn cho Cố Vãng, hắn không thấy Thư Nguyện vui vẻ nói chuyện với ai hết.
Cố Vãng rất lâu mới trả lời: “Mày còn tưởng thật? Tao thấy mày rất để ý nó.”
“Nhìn ra được?” Lê Hủ hỏi.
“Tự hỏi chính mình đi, tao chỉ giúp mày nhìn ra sớm hơn thôi.” Cố Vãng nói.
Lê Hủ nghiêng người nằm trên giường, Bánh Quy từ dưới đất nhảy lên đùi hắn, đạp đạp bụng hắn rồi trườn lên ngực, lục lạc đeo trên cổ phát ra tiếng vang lanh lảnh. Hắn vuốt ve Bánh Quy, ôm nó tháo vòng xuống.
Khi ban nhạc được thông báo có thể biểu diễn lại, năm người hẹn nhau tập hợp tại phòng tập.
Thi Thành Cẩn hôm nay không vận đồ nữ mà chỉ mặc T-shirt cùng quần bò đơn giản, trên mặt cũng không trang điểm.
Bị mọi người hỏi nguyên nhân, Thi Thành Cẩn nháy mắt mấy cái: “Cho dù lão tử không mặc váy trang điểm cũng có thể điên đảo chúng sinh.”
“Phải không? Chứ không phải bị Thẩm Chiêu Thời ‘săn sóc’ sao?” Hàn Khải Vân tươi cười xấu xa, “Nói đi, hai người bọn mày xảy ra chuyện gì?”
“Cút cút cút.” Thi Thành Cẩn mặt đỏ rần, “Có còn là nhà mẹ đẻ không thế?”
Bốn người một đường cười vang, Thi Thành Cẩn xù lông giục bọn họ nhanh chóng tập luyện.
Thi Thành Cẩn ‘thay da’ không hề làm giảm nhân khí của Trầm Mê, ngược lại rất nhiều chị em còn mong bọn họ hát nhiều thêm vài bài.
Đại khái đã lâu không tụ tập với nhau, sau khi biểu diễn xong mọi người còn chưa đã ngứa bèn hẹn nhau đi quán nướng đối diện Trầm Luân.
Hàn Khải Vân đưa mỗi người một chai bia, Cố Vãng nhận lấy: “Tao không uống nhiều đâu, sáng mai còn có bài kiểm tra.”
“Kiểm tra với mày không phải chuyện nhỏ như con thỏ à.” Hàn Khải Vân cụng li với hắn, “Đúng rồi, mày đã tới xem học sinh chuyển trường kia chưa? Đẹp không? Khuynh quốc khuynh thành ha?”
Lê Hủ nhét khoai tây chặn miệng hắn, Thi Thành Cẩn thấy thế đá chân Lê Hủ một phát: “Nhá, còn không cho bọn tao nói?”
“Vậy chúng ta tâm sự tới vị khiến mông mi nở hoa nha?” Lê Hủ đang muốn chuyển đề tài lên người Thi Thành Cẩn, Tống Duyệt Niên lập tức chặn lại, “A Hủ rốt cuộc động tâm rồi?”
Dời đề tài thất bại, Lê Hủ yên lặng rót bia, Cố Vãng cười đưa hắn xâu thịt nướng, quăng miếng: “Muốn biết xinh đẹp hay không kêu A Hủ mang người tới là được còn gì.”
Vốn là câu nói đùa vô tâm, trừ Cố Vãng, mọi người đều không coi chuyện này là thật, bởi vậy cũng như bình thường cười đùa nhìn chằm chằm Lê Hủ.
Lê Hủ lại không cười nổi. Nhớ tới ánh mắt căm hận của Thư Nguyện ngày đó, hắn không cách nào đáp lại mọi người.
Bia lạnh lẽo chảy qua cuống họng, Lê Hủ không chút nhiệt tình đáp: “Nói sau đi.”
Mấy ngày gần đây trung học Thanh Hòa có thêm chuyện lạ ___ Chính là Lê Hủ, số lần tới lớp vốn dĩ có thể đếm trên đầu ngón tay, dạo gần đây đều đúng giờ tới trường.
Học sinh lớp 11-10 cả ngày lo lắng đề phòng, sợ mình vô tình chọc tới ai kia bị hắn giận chó đánh mèo. Lê Hủ không thèm để ý người ta nói gì, như thường ngày tới lớp, còn nghe giảng hay không lại là chuyện khác.
Thôi Thiền Quyên gọi Thư Nguyện tới phòng giáo viên, hỏi cậu học tập có bị Lê Hủ làm ảnh hưởng không. Thư Nguyện đáp: “Không có.”
“Đã thích nghi với trường lớp hay chưa?” Thôi Thiền Quyên hỏi.
Thư Nguyện chuyển trường được một tháng, cô cũng không hay tìm cậu nói chuyện. Chỉ hỏi thăm hai, ba lần gì đó, nhưng tựu chung vẫn là câu này. Thư Nguyện biết rõ cô được cha mẹ nhờ vả, nhưng mỗi lần được hỏi tới, cậu vẫn có cảm giác mệt mỏi khi bị người khác theo dõi sát sao.
“Quen rồi ạ.” Thư Nguyện suy nghĩ một chút lại cường điệu, “Đều quen rồi ạ.”
“Nếu như…”
Nếu như có chuyện có thể nói với cô, biết không?
Thư Nguyện ở trong lòng thầm nói, quả nhiên Thôi Thiền Quyên một chữ cũng không ngoài dự liệu của cậu mà nói ra.
Thật ra cậu có thể tự mình xử lý, Thư Nguyện muốn nói như vậy, sau đó cậu chỉ gật đầu: “Biết ạ.”
Từ văn phòng trở về, ở cầu thang tầng ba Thư Nguyện bắt gặp Lê Hủ cùng một nam sinh ôm nhau.
Cũng không thể nói là ôm nhau, bởi Lê Hủ hai tay buông thõng, nam sinh kia vòng tay ôm chặt eo hắn.
Lê Hủ đứng đối diện Thư Nguyện, khi cậu tới cách hắn hơn hai mét đối phương liền nhận ra, hắn đột nhiên phản ứng đẩy người kia ra.
Lúc này Thư Nguyện mới nhìn rõ mặt nam sinh kia.
Nam sinh giờ nghỉ ôm ấp nô đùa là chuyện bình thường, nhưng cậu biết quan hệ giữa Lê Hủ và nam sinh kia, động tác kia dường như không đơn giản là ôm ấp bình thường.
Lê Hủ giật giật môi, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Thư Nguyện, vừa muốn nói gì đó đối phương đã rũ mắt quẹo vào lớp học.
Không chỉ hắn, Đàm Hiên Lâm cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Thư Nguyện.
“Vì cậu ta?” Đàm Hiên Lâm hỏi. Lên lớp 12 cậu ta gầy hơn, học tập cùng chuyện tình cảm khiến cậu ta áp lực, hai viền mắt nhàn nhạt trên khuôn mặt trắng nõn khiến người khác nhìn qua rất không có tinh thần.
Lê Hủ xoa xoa mi tâm, không muốn tiếp tục dây dưa: “Hiên Lâm, đừng đặt tình cảm của cậu lên người tôi.”
“Anh cho em một lý do.” Đàm Hiên Lâm kiên trì nói, “Chỉ cần anh cho em một lý do chính đáng, em sẽ không quấy rầy anh nữa.”
“Lý do gì quan trọng sao? Hay vì cậu không cam tâm?” Chuông vào học vang lên, Lê Hủ nhìn về hướng lớp 12, “Cậu về đi, vào học rồi.”
Hắn đẩy nhẹ lưng Đàm Hiên Lâm, đối phương cứng rắn bám lấy cánh tay hắn: “Hủ ca, em cần lý do.”
Thanh âm như bị đè nén, giống như tảng đá lớn chặn lại dòng nước xiết, ai cũng không biết khi tảng đá kia bị đẩy ra sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dòng nước không tìm được đường ra, một ngày nào đó dưới áp lực sẽ tức nước vỡ bờ.
“Tôi muốn tập trung học.” Lê Hủ vẻ mặt nhẹ như mây, “Nói chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng học tập.”
Hết chương 9.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-