[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 82
CHƯƠNG 82.
“Này, có chuyện gì ạ?” Du Chiêu nhất thời không kịp phản ứng, muốn đỡ cha Khuất đứng lên.
Cha Khuất lại không chịu, đương muốn giải thích liền thấy Khương Tuệ Tức cũng đã về. Bà nhìn cha Khuất đang quỳ dưới đất, ngược lại tập mãi thành quen, chỉ nói: “Ông lại làm sai chuyện gì? Trước mặt các con cũng không cần như vậy! Vào phòng lại quỳ!”
Cha Khuất lại lấy ra một bàn phím dự phòng khác, nói với vợ: “Vợ à, tới, chúng ta cùng quỳ.”
Khương Tuệ Tức ngây ngẩn cả người, hỏi: “Chuyện gì xảy ra… Đây là…?”
Du Chiêu cũng mơ hồ: “Con cũng không biết, vừa trở về cha liền…”
Cha Khuất lấy khăn lau mặt, chỉ nói: “Con chúng ta… Nó nói là đi công tác, thật ra là nói dối…”
Khương Tuệ Tức nghe vậy giật nảy mình: “Thật?”
“Thật. Hôm nay tôi gặp nó ở khách sạn X!” Cha Khuất trả lời.
Du Chiêu vừa nghe liền yên tâm, khuyên giải nói: “Cha, trước tiên ngài đứng lên…” Nói xong liền muốn nâng cha Khuất dậy.
“Khoan đã!” Khương Tuệ Tức kiên quyết, “Ông tới khách sạn làm gì?”
Cha Khuất dưới sự chất vấn của vợ, vội vã trả lời, “Tôi và đồng nghiệp đi lấy tài liệu a! Tuyệt đối trong sạch…”
Khương Tuệ Tức liền gật đầu: “Đỡ ông ấy dậy đi.”
Du Chiêu lúc này mới dám dìu cha Khuất, cha Khuất lúc này mới dám đứng lên. Du Chiêu một bên đỡ cha Khuất, một bên giải thích: “Cha à, người hiểu lầm rồi. Chuyện tới khách sạn X Khuất Kinh đã nói với con rồi.”
“Nó đã nói với con?” Cha Khuất rất kinh ngạc, “Sao nó không nói với chúng ta?”
“Đúng vậy.” Khương Tuệ Tức cũng rất để tâm, “Không phải nói đi công tác sao?”
Du Chiêu cảm thấy cái này cũng không tiện giải thích, ho khan hai tiếng: “Anh ấy đúng là phải đi công tác. Chỉ là… lỡ máy bay…”
“Lỡ máy bay thì về nhà a, tới khách sạn làm gì?” Khương Tuệ Tức không mấy tin tưởng.
Du Chiêu suy nghĩ một chút, đáp: “Vốn là như thế, nhưng có một khách hàng đột nhiên tới, bọn họ gặp mặt ở khách sạn kia…”
“Hả?” Khương Tuệ Tức cau mày, “Càng nói càng thấy khả nghi a!”
“Còn không phải sao?” Cha Khuất tức tới đấm ngực dậm chân, “Khéo nó lừa con thì sao? Ta tận mắt nhìn thấy một omega dây dưa với nó, còn nói cái gì mà từng hẹn hò, còn muốn sinh con cho nó. Vô liêm sỉ!”
Du Chiêu ngẩn ra.
Khương Tuệ Tức nghe vậy từ ghế sofa nhảy dựng lên: “Ông nói thật?”
“Thật!” Cha Khuất không ngừng gật đầu, còn lấy ra điện thoại di động, cho Khương Tuệ Tức xem ảnh. Trong ảnh, Đường Tuấn Vân lôi kéo Khuất Kinh, vẻ mặt van nài, Khuất Kinh ngược lại lạnh lùng.
Du Chiêu nhìn thấy Đường Tuấn Vân liền hiểu, chỉ nói: “Con thấy nhất định là hiểu lầm…”
“Con không nghe bọn nó nói cái gì đâu. Không phải hiểu lầm.” Cha Khuất cắn răng nói, “Ta thấy thằng ranh này có tiền liền hư hỏng!”
Du Chiêu nhìn cha Khuất lửa giận sục sôi, vội vàng động viên: “Cha đã hỏi anh ấy sao? Ngài đừng vội đổ oan cho Khuất Kinh. Anh ấy đối với con rất rất tốt.”
Khương Tuệ Tức cũng gật đầu: “Đúng, ông đã hỏi con nó chưa?”
“Còn phải hỏi? Nó nói dối là đi công tác, ở khách sạn cùng omega nói chuyện hẹn hò rồi sinh con, tám phần mười là có quỷ.” Cha Khuất nói, “Còn hai phần là tôi oan ức nó. Nhưng mà tôi không thể đánh rắn động cỏ, tôi định cùng hai người đi bắt gian đây!”
Khương Tuệ Tức cũng vội vàng, nói: “Ai! Ông nói…”
Du Chiêu cực kì kinh ngạc, nửa ngày mới hỏi: “Chuyện này… Ý của cha là… Muốn con đi bắt gian con trai cha?”
“Phải.” Cha Khuất kiên quyết, “Ta vì chính nghĩa diệt thân!”
Du Chiêu lại nói: “Vậy nếu cha thật sự hiểu lầm anh ấy?”
Cha Khuất đáp: “Tức là nó không lăng nhăng, không có ‘gian’ để bắt. Chúng ta có thể đoán sai, nhưng sai trong vui vẻ!”
Du Chiêu ngơ ngác nửa ngày mới nói: “Con… Con cho là cha không thích con…”
“Ta thích mi làm cái gì?” Cha Khuất phủi sạch quan hệ, “Kinh Nhi thích mi còn chưa đủ phỏng?”
“A?” Du Chiêu mờ mịt.
Khương Tuệ Tức cầm tay Du Chiêu, ôn nhu nói: “Con đừng xem bộ dáng lão ấy hung dữ, trong lòng vẫn rất thương con.”
“Con… Con biết.” Du Chiêu vừa cảm động vừa sợ hãi. Y không nghĩ tới cha mẹ Khuất Kinh bảo vệ mình tới như vậy, lại sợ hai người hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thế nhưng… Chuyện này… Đây thật sự là hiểu lầm. Con biết omega này, tên là Đường Tuấn Vân. Trước đây hắn đúng là đã từng hẹn hò với Khuất Kinh, nhưng đều là chuyện trước khi gặp con.”
“A?” Cha Khuất cùng Khương Tuệ Tức kinh ngạc, “Có chuyện như thế?”
“Vâng.” Du Chiêu gật đầu.
Khương Tuệ Tức lại hỏi: “Vậy chuyện sinh con là như thế nào?”
Du Chiêu do dự. Y vốn muốn nghe theo Khuất Kinh tiếp tục nói dối tình trạng thân thể của mình, nhưng hai người đối xử với y chân thành, y cũng không muốn giấu giếm nữa. Du Chiêu yên lặng thở dài, mang theo vài phần áy náy nói: “Là con không tốt… Đường Tuấn Vân kia… là muốn mang thai hộ.”
“Mang thai hộ?” Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất hai mặt nhìn nhau, “Là thế nào?”
Du Chiêu tầng tầng thở dài, trả lời: “Là… Con… Con bị bệnh, khả năng không thể mang thai…”
Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất nghe Du Chiêu nói xong đều lộ vẻ khiếp sợ.
Nhìn sắc mặt hai người, Du Chiêu tự cảm thấy xấu hổ, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi…”
“Không… Không…” Khương Tuệ Tức buồn bã, “Không…”
Cha Khuất ôm vai lão bà, ôn nhu nói: “Nếu sinh bệnh, sao lại phải xin lỗi? Chúng ta càng phải săn sóc bệnh nhân nhiều hơn mới phải a.” Lời này cực kì dịu dàng, không giống an ủi Du Chiêu, càng giống như dỗ dành Khương Tuệ Tức.
Khương Tuệ Tức rưng rưng nhìn Du Chiêu, khẽ vuốt mu bàn tay của y, nói: “Con ngoan, bệnh đã lâu chưa?”
“Một hai tháng mà thôi, không quá nghiêm trọng. Vẫn đang điều trị ạ.” Du Chiêu nỗ lực nở nụ cười, “Sẽ tốt thôi.”
“Ai, con nhất định rất khó chịu đi?” Khương Tuệ Tức nắm chặt tay Du Chiêu, lại nói, “Con còn trẻ, chắc chắn có thể khỏi!”
Du Chiêu gật đầu, lại thở dài: “Hy vọng là thế…”
Khương Tuệ Tức nói: “Đều là mẹ không tốt, hôm trước còn giục các con sinh con.”
“Không, không. Là bọn con không tốt, không nói rõ với cha mẹ.” Du Chiêu cũng rất áy náy.
Cha Khuất nghe vậy cũng nghiêm khắc dạy: “Đúng thế! Sao hai đứa mi lại không nói hả? Hại chúng ta suýt nữa làm trò ô long!”
Du Chiêu lập tức áy náy nói: “Con xin lỗi, xin lỗi…”
“Là ý của Kinh Nhi đi?” Khương Tuệ Tức hỏi.
“Vâng.” Du Chiêu trả lời, “Anh ấy sợ hai người thương tâm.”
Nghe tới hai chữ “thương tâm”, Khương Tuệ Tức thêm vài phần bi ai. Viền mắt bà đỏ hoe: “Kì thực có một chuyện vẫn luôn giấu con. Ta cũng không thể sinh con. Kinh Nhi là do chúng ta nhận nuôi…”
“Ừm…” Du Chiêu gật đầu, “Nhưng hai người rất yêu anh ấy.”
“Đương nhiên. Đây là đương nhiên.” Khương Tuệ Tức gật đầu không ngừng, “Chúng ta rất thương nó.”
“Như vậy là đủ rồi.” Du Chiêu trong lòng vừa đau xót, lại vừa ước ao, “Con có thể nhìn ra hai người rất yêu anh ấy, mà anh ấy cũng rất yêu hai người.”
Du Chiêu rất ao ước. Cho dù không phải cha mẹ ruột lại có thể yêu thương nhiều như vậy. Du Chiêu khao khát tình yêu như thế. Bởi, cho dù là với cha ruột, y cũng chưa từng cảm nhận được tình thương như vậy.
Khương Tuệ Tức: “Đúng thế.”
Du Chiêu nhịn không được lại hỏi: “Kia… Vậy cha mẹ ruột của Khuất Kinh… Hai người biết không?”
Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất sắc mặt hoảng hốt, quá chốc lát mới tầng tầng thở dài. Cha Khuất hừ lạnh một tiếng, nói: “Vốn là không biết. Chúng ta nhận nuôi Kinh Nhi ở viện mồ côi. Lúc đó Kinh Nhi tựa như cành mận gai, thật sự là… gầy nhỏ trơ xương! Còn thích khóc nhè…”
“Khuất Kinh gầy nhỏ, còn thích khóc?” Du Chiêu không thể nào tưởng tượng được.
“Đúng vậy! Bây giờ rất khỏe mạnh, lại phóng khoáng, đúng không?” Cha Khuất vẻ mặt kiêu ngạo, “Đều là công lao của hai vợ chồng chúng ta!”
Du Chiêu gật đầu, mỉm cười: “Đúng! Đều nhờ hai người Khuất Kinh mới có thể trở thành người ưu tú như vậy.”
“Đúng vậy! Bọn họ ác tâm đem hài tử ném đi, xem nó như hạt đậu tự sinh tự diệt. Hiện tại chúng ta nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn, lại muốn tới hái quả! Bọn họ còn không biết ngại?” Cha Khuất phất uất cùng bất bình, “Ta kêu bọn họ cút đi!”
“Cút đi” ___ Đối với người đọc sách lại nhã nhặn như cha Khuất, lời như vậy đã xem như rất thô tục.
Khương Tuệ Tức cũng rất tức giận, chỉ nói: “Đúng vậy, bọn họ nên cút đi.”
Du Chiêu gật đầu: “Cho nên, cha mẹ ruột Khuất Kinh…”
“Chính là chủ tích của tập đoàn Cao Thị.” Khương Tuệ Tức trực tiếp nói ra, “Cái tên Cao đổng kia bên dưới còn có một trai một gái…”
“Ừm. Ông ta trai gái vẹn toàn, tự nhiên rất hạnh phúc.” Du Chiêu nói, “Mà Khuất Kinh lại là đứa con duy nhất của hai người, tất nhiên phải coi trọng.”
“Cũng không thể nói như thế, chúng ta cũng không phải người không nói lý.” Cha Khuất trầm tĩnh nói, “Tên đó nói năm đó là do trưởng bối bức ép mới vạn bất đắc dĩ cốt nhục chia lìa, chúng ta cũng rất đồng cảm. Nếu lão ta thật lòng thương Kinh Nhi, muốn nhận nó về, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Du Chiêu cau mày: “Lẽ nào ông ta muốn nhận lại Khuất Kinh còn có nguyên nhân khác?”
“Đúng!” Khương Tuệ Tức nghĩ tới đây liền giận đến nghiến răng, “Lão ta bị ung thư gan, cả con trai con gái gan đều không tương thích, lúc này mới nhớ tới đứa con riêng thất lạc nhiều năm!”
Du Chiêu nghe vậy hoảng hốt: “Là nguyên nhân này!”
Khó trách Cao Bá Hoa vẫn luôn nhọc lòng, trăm phương ngàn kế muốn Khuất Kinh trở về “tận hiếu”. Hóa ra là như thế!
“Lão biết con mình được đưa tới viện mồ côi nào. Nếu thật thương Kinh Nhi, muốn tìm nó hẳn rất dễ dàng. Nhưng lão ta chưa từng đi tìm nó. Còn gạt ta nói vẫn luôn đi tìm, chỉ là vẫn luôn không có tin tức. Nếu quả thật khó tìm, vậy sao lúc lão bị ung thư gan, trong vòng một tháng liền tìm được? Trước giờ lão căn bản chưa từng nghĩ tới Kinh Nhi ở bên ngoài chịu khổ!” Cha Khuất tức giận, “Hiện tại muốn hiến gan hiến thận mới nhớ tới Kinh Nhi. Lão xem Kinh Nhi là cái gì chứ?”
Du Chiêu cuối cùng cũng hiểu được, giống cha Khuất cùng Khương Tuệ Tức, vừa giận vừa đau lòng.
“Càng đáng giận chính là bọn họ nói gan cắt đi rồi còn có thể mọc lại, sợ cái gì?” Khương Tuệ Tức càng nghĩ càng giận, “Tóc cắt đi còn dài được đây! Đáng tiếc, một sợi tóc của Kinh Nhi chúng ta cũng không cho hắn!”
Du Chiêu nghe xong cảm thấy tức giận, lại buồn cười, nửa ngày thở dài: Ruột thịt, không phải lúc nào cũng đáng tin.
Du Chiêu nghe Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất kể chuyện hồi nhỏ của Khuất Kinh, càng nghe càng đau lòng, y chỉ muốn lập tức tới khách sạn tìm Khuất Kinh, muốn biết hắn như thế nào.
Du Chiêu tới khách sạn mới nhớ ra bọn họ đang “chiến tranh lạnh”, ở hành lang do dự một hồi, lại nghe thấy trong phòng truyền tới âm thanh người lạ không phải Khuất Kinh. Y đi về phía trước, phòng Khuất Kinh không đóng, lộ ra khe hở nhỏ.
Từ trong vọng ra thanh âm trung khí mười phần của Khuất Kinh: “Đừng hòng mơ tới! Đừng nói là gan của tôi, dù gan lợn cũng đừng hòng!”
Du Chiêu nghe được câu này, trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng: Lẽ nào Cao Bá Hoa cũng ở đây?
Như muốn chứng minh suy đoán của Du Chiêu, thanh âm Cao Bá Hoa chậm rãi truyền tới: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a! Cho dù là người xa lạ anh cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, huống hồ là cha ruột?”
Khuất Kinh đáp: “Nói đúng, coi như là một người xa lạ tới cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ cứu.”
Cao Bá Hoa nở nụ cười: “Cuối cùng anh cũng thừa nhận chính mình để bụng chuyện vụn vặt.” Gã lại tiếp tục, “Lại nói, gan cắt đi vẫn có thể dưỡng trở về. Anh có thể cứu ông ấy, ông ấy cũng sẽ không bạc đãi anh. Cứu người lại được lợi, cớ sao không làm chứ?”
Khuất Kinh không nói gì, Cao Bá Hoa tự nhiên nói tiếp: “Ban đầu lúc anh làm xét nghiệm còn nói sẽ cân nhắc, trong một chiều lại đổi ý. Tôi muốn biết là tại sao?”
“Nếu nói ra có thể khiến cậu hết hy vọng, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao.” Khuất Kinh trả lời.
Hết chương 82.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-