[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 1. CÓ VIỆC?
Bộ phận nào đó trên cơ thể bị ác ý công kích, đau đớn bén nhọn lan ra toàn thân, Thư Nguyện đau tới gập người, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Tầm nhìn mơ hồ, mọi vật như chết lặng. Cậu chỉ nhìn thấy sàn xi măng màu đen, tảng đá phủ đều rêu đen, ngay cả quần áo cũng hóa đen.
Trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều là sắc đen hắc ám.
Cảm giác đau đớn tới nôn mửa trực trào từ dạ dày, cậu cắn răng chuẩn bị chịu đựng vòng công kích tiếp theo, phút chốc lại giật mình mở to mắt.
Đèn tường phát ra ánh sáng mờ nhạt, ôn hòa bao phủ lên gương mặt cậu. Trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, Thư Nguyện chậm rãi giơ tay lau đi, lại chạm phải nước mắt giàn giụa.
Đợi hô hấp bình thường trở lại cậu ngồi dậy, lột vỏ gối ướt đẫm xuống, vò thành một cục ném xuống cuối giường. Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường hiển thị ba giờ hai sáu phút sáng. Mấy tiếng nữa, cậu lại trở thành một nam sinh lớp 11.
Vì sao là lại?
Có một số việc, cậu không dám nhớ lại.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh trong ác mộng từ bốn phương tám hướng kéo đến che kín bầu trời, cậu như cá nằm trong lưới, không thể thoát ra.
Trong ngăn kéo bàn học có mấy hộp thuốc an thần. Thư Nguyện chân trần xuống giường, bước trên thảm trải sàn mềm mại tới ngăn kéo, lấy ra hộp thuốc dở, đổ một viên thuốc nuốt vào.
Trở lại giường, Thư Nguyện mang theo cơn buồn ngủ ngủ say. May mắn ác mộng không lần nữa lặp lại, cậu vừa cảm giác đã sáng, thì mẹ đẩy cửa tiến vào.
Trước giờ thanh âm của Ti Liễu vẫn luôn ôn nhu, Thư Nguyện dù không muốn đi học cũng bị bà gọi dậy, nặng nề bước vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra Ti Liễu đưa cho cậu một bộ quần áo, đẩy cậu vào phòng: “Đây là đồng phục học sinh mà trường phát. Mẹ đã giúp con giặt sạch rồi, con mặc xem có vừa người hay không.”
Không có vừa hay không vừa, đồng phục học sinh cũng chỉ có vài cỡ. Từ khi cậu qua mười bảy tuổi thì không cao lên nữa, mặc số nào, chỉ cần tinh mắt đều nhìn ra.
Thay đồng phục xong, trước khi ra khỏi phòng Thư Nguyện để ý thấy gối vứt cuối giường đã không còn, thay bằng một cái mới.
Mũi cậu đau xót, lại bắt đầu tự kiểm điểm, ở trước mặt cha mẹ trở nên trầm mặc ít nói có phải quá bất hiếu hay không.
Cha lái xe đưa cậu tới trường. Thư Thiệu Không vừa lái xe vừa căn dặn: “Cha nghe nói trường trung học Thanh Hòa chính là trường học nổi danh thành phố, con không cần lo lắng gặp chuyện xấu. Nếu thật là gặp chuyện, phải nói cho thầy cô, hoặc là trở về nói với cha mẹ, đừng giữ trong lòng, biết không?”
Thư Nguyện ngồi trên ghế phó lái gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Chuyện đi học lại là Ti Liễu đưa ra. Lúc ấy bà ăn nói khép nép cầu xin cậu, nhìn mẹ một năm trở lại đây vì chuyện của cậu tóc đã bạc không ít, Thư Nguyện không đành lòng, cân nhắc mãi cuối cùng vấn đáp ứng.
Cậu biết mẹ không muốn cậu suốt ngày co rúc trên giường sống uổng phí thời gian, nhưng ai có thể hiểu sau khi trải qua sự việc kia cậu đã không còn dám mơ tới ánh dương quang?
Trung học Thanh Hòa cách nhà không xa, nếu không tắc đường lái xe khoảng mười lăm phút là tới. Thư Thiệu Không đưa cậu tới gặp giáo viên chủ nhiệm lớp mười khối 11. Phòng làm việc của giáo viên ở tầng cao nhất, trên đường bắt gặp cảnh tự học buổi sáng. Thư Nguyện dừng chân một chút, cảm thấy kinh sợ chính mình đã rất lâu rồi không tới trường, lâu tới mức quên mất thời điểm nắng sớm bò lên từng trang sách là lúc cậu buồn ngủ nhất. Cũng quên mất giữa những tiếng đọc sách kia cậu từng nghịch ngợm, lén lút cắn một mẩu bánh mì.
Thanh âm của cha kéo cậu ra khỏi hồi ức. Cậu đứng ở hành lang tầng năm, bên ngoài phòng làm việc. Trước mặt là một phụ nữ trung niên mặc váy ngắn dịu dàng.
Thư Thiệu Không giới thiệu với cậu: “Tiểu Nguyện, đây là cô giáo chủ nhiệm của con, chào cô Thôi đi.”
Thôi Thiền Quyên là giáo viên tiếng anh, tóc nâu dài quá vai, eo thon váy ngắn, cho dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn không mất đi khí chất văn nhã. Thư Nguyện cụp mắt tránh nhìn nàng, nói: “Chào cô ạ.”
Đối phương cũng không vì thái độ quái dị của cậu thể hiện ra bất kì bất mãn nào, trái lại cười cười trấn an, nói với Thư Thiệu Không: “Giao cho tôi là được.”
Thư Thiệu Không đi rồi, Thư Nguyện theo sau Thôi Thiền Quyền tới lớp. Hai người một trước một sau, Thôi Thiền Quyên ôn nhu nói: “Mọi người đều biết lớp mười ngày hôm nay có bạn học mới, trò không cần câu nệ, học sinh lớp ta đều rất hòa đồng.”
Thư Nguyện “Ừ” một tiếng trả lời, Thôi Thiền Quyên lại bổ sung: “Trong lớp có học sinh không thường lên lớp, trò trước tiên ngồi chỗ của trò ấy, giải lao giữa giờ thì tới phòng đồ ở tầng hai chuyển bàn và ghế về lớp. Sách giáo khoa hôm nay cô sẽ lấy về giúp trò… A, đúng rồi, trong lớp không đổi chỗ ngồi, trò ngồi phía sau một buổi, nếu thấy không thích hợp___”
“Ngồi sau rất tốt.” Thư Nguyện ngắt lời cô.
Thôi Thiền Quyên kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cậu.
Thư Nguyện nhanh chóng ngậm miệng không nhiều lời nữa. Cậu không có cách nào hòa nhập trong đám đông, phong bế chính mình ngược lại khiến cậu có cảm giác an toàn. Cậu không dám phỏng đoán nếu mình quan biết bạn mới sẽ xảy ra chuyện gì, giả như có thể tránh xa hết thảy chuyện xấu, vậy cậu tình nguyện độc lai độc vãng*.
(*) Độc lai độc vãng: một thân một mình
Lớp mười nằm ở bên cạnh cầu thang tầng ba, Thư Nguyện dừng lại bên ngoài phòng học, từ cửa nhìn vào, từng khuôn mặt xa lạ hóa thành cơn sóng lớn, mãnh liệt ập tới, khiến cậu nghẹt thở. Thôi Thiền Quyên dùng ánh mắt khích lệ cậu, cậu làm bộ không thấy, nắm chặt quai cặp, lặng yên không tiếng động từ cửa sau đi vào lớp học.
Ngước mắt nhìn lên, bên trong phòng học mọi người đã ngồi đầy chỗ, bàn ghế được xếp thành hàng đôi, chỉ có vị trí dựa vào cửa sau là lẻ loi không ai ngồi. Thư Nguyện đi thẳng tới vị trí này ngồi xuống. Mặt bàn trống rỗng, sách giáo khoa nhét đầy ngăn bàn, cậu treo cặp lên ghế tựa.
Thôi Thiền Quyên đi tới bục giảng nói mấy câu, Thư Nguyện không chú ý, nghiêng người lấy ra sách vở cùng đồ dùng học tập. Lúc nghe thấy Thôi Thiền Quyên gọi tên mình, cậu mê mang ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cậu.
Không biết là ai bắt đầu, ngay sau đó tiếng vỗ tay vang dội vây lấy cậu. Nếu không phải đúng lúc chuông tan học vang lên, Thư Nguyện không biết nên dùng hình thức nào đáp lại sự nhiệt tình của bạn học mới.
Thư Nguyện đặt túi đựng bút cùng vở lên bàn, động tác rất cẩn thận, sợ chủ nhân cũ của chỗ này bất mãn.
Nữ sinh phía trước xoay người nhìn cậu thật lâu, sau khi xác nhận cho dù Thư Nguyện chú ý tới ánh mắt của cô cũng sẽ không mở miệng bắt chuyện, mới hỏi: “Này, sao cậu dám ngồi chỗ của giáo bá* hả?”
(*) Giáo bá: đại ca trường
Nghe thấy danh hiệu này, Thư Nguyện hơi nhướng mí mắt, lại nhớ tới Thôi Thiền Quyên nói học sinh ngồi ở vị trí này không hay đến lớp. Tay cậu luồn vào ngăn bàn, lấy ra một cuốn sách giáo khoa, mở ra, mặc dù chữ viết cực kì ngoáy nhưng vẫn có thể phân biệt được hai chữ “Lê Hủ”.
Nữ sinh phía trước vịn lưng ghế, nói: “Nhìn thấy tên không? Sau này đừng trêu chọc người kia, bị hắn bắt nạt cũng không có biện pháp đánh trả, nhà hắn rất có bối cảnh.”
Thư Nguyện đặt sách giáo khoa về chỗ cũ: “Ừm.”
Sau tiết tự học là tiết toán, Thư Nguyện không nghe giảng, cũng không lấy sách giáo khoa của Lê Hủ ra xem. Chương trình học lớp mười một cậu đã học qua hơn nửa, cho dù bây giờ bắt cậu làm bài thi, nhắm mắt cũng có thể thi được điểm tối đa.
Nghỉ giữa giờ là thời gian tập trung, loa phát thanh phát ra thông báo, mọi người trong lớp lo lắng tới chậm sẽ bị phạt, vội vàng lao ra khỏi phòng học.
Chờ phòng học chỉ còn lại một mình Thư Nguyện, cậu giống như gắn phản lực, lao tới phòng đồ ở tầng hai. Trên hành lang trống trải chỉ nghe tiếng chân gấp gáp của cậu. Thư Nguyện chạy trốn không ngừng thở dốc, hoảng hốt mấy lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Cậu ngồi chỗ của Lê Hủ như ngồi trên lửa. Cậu nhớ tới lời nữ sinh kia nói ___ Đừng trêu chọc, đừng trêu chọc.
Một lần giáo huấn cũng đủ ghi lòng tạc dạ, làm sao dám lại trêu chọc người như vậy?
Phòng đồ nói thẳng ra là một phòng học bỏ đi. Cánh cửa xấu xí, lỏng lẻo. Bên trong lớp kính bẩn thỉu là rèm cửa dày nặng, từ ngoài nhìn vào không thấy bên trong.
Thư Nguyện lấy ngón tay đẩy một bên cửa, vừa bước vào liền bị tình cảnh bên trong kích thích tới đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Phòng tạp vật tối tăm, bàn ngang ghế dọc, bảng đen tràn đầy hình vẽ xấu xí từ phấn màu. Trên bục giảng cũ, thân hình hai nam sinh chồng lên nhau. Nam sinh cao lớn mặc đồng phục T shirt đen, chân mang giày hiệu.
Lúc Thư Nguyện đẩy cửa vào, nam sinh cao lớn đem một người áp trên bục giảng, nắm cằm đối phương hôn lên. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn không nhịn được ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xuất chúng.
Nam sinh ở trường trung học đều phải cắt tóc ngắn trên lông mày, phía sau không được dài che cổ. Yêu cầu như vậy rất có tính thử thách nhan sắc. Nhưng vị trước mắt này, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan lập thể sắc nét, kiểu tóc kia căn bản không hề ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng mặt đẹp không có nghĩa tính tình cũng tốt. Bị phá hư chuyện tốt, người kia tựa vào bục giảng dùng thân thể che khuất nam sinh bên cạnh, nhướng mày hỏi Thư Nguyện: “Có việc?”
Khí thế trên người hắn khiến người khác không dám mạo phạm, Thư Nguyện không tự chủ được dời tầm mắt khỏi khuôn mặt dữ dằn của hắn.
“Tôi… chuyển bàn.” Thư Nguyện nhỏ giọng giải thích xong, cúi đầu đi vào phòng tạp vụ, tùy tiện vớ lấy ghế tựa cùng bàn học gần nhất, hai tay dùng sức nâng lên nhanh chóng rời đi. Lúc đi qua người đối phương, cậu cảm giác hai đạo ánh mắt nóng rực chằm chằm dính trên lưng mình.
Trở lại lớp học Thư Nguyện vẫn sợ hãi không thôi. Cậu nhớ Thư Thiệu Không nói trung học Thanh Hòa là một ngôi trường tốt nổi tiếng. Nhưng chỉ vừa tới giữa trưa cậu đã kiến thức sự việc nằm ngoài tầm hiểu biết, thầm nghĩ vẻ ngoài hòa bình chỉ là giả tạo mà thôi.
Kết thúc nghỉ giữa giờ, mọi người lục tục đi vào lớp. Nữ sinh phía trước vừa ngồi xuống liền quay qua nói chuyện với Thư Nguyện: “Cậu lấy bàn ghế mới rồi hả, sau này bảo giáo viên chủ nhiệm đổi vị trí cho cậu đi. Làm bạn cùng bàn với giáo bá không có chỗ nào tốt cả.”
Ngồi cùng bàn với cô là một nam sinh có gọng kính thô. Lúc này chuông vào học còn chưa vang lên, nam sinh cầm vở làm thành quạt, xoay người nói chuyện với bọn họ: “Cậu quản nhiều thật đấy. Giáo bá ngày hôm qua vừa trở lại, lấy sách giáo khoa mới xong liền không thấy người, lần tới đến lớp không khéo cũng tới lúc thi luôn rồi.”
Thư Nguyện nghe rất nghiêm túc, chờ hai người kia đổi đề tài, cậu giống như lơ đãng, nghiêng đầu liếc nhìn chỗ ngồi của Lê Hủ một cái.
Hết chương 1.
Editor: Tùy Tiện
-3 Comments-
Aw, cho phép tui góp ý chút nha. Bạn để nền hồng mà cho chữ trắng nó hơi nhạt í, thực sự hơi khó đọc, bạn nên chỉnh lại xíu cho chữ đen hoặc nề màu đậm cho dễ nha, mình chỉ góp ý hoi, bạn có thể không đổi.
Mới xem The Glory nên đọc càng đồng cảm với bạn Thư Nguyện.
Editor dịch khá mượt, cảm ơn bạn nha.
Mình có góp ý nho nhỏ, chữ “啊“ = ”a“ là thán từ, để thể hiện cảm xúc hoặc nhấn mạnh câu, nên khi gặp những câu có từ “a” thì mình nghĩ có thể thay bằng “nhỉ, nhé, đó, đấy, quá”.
Ví dụ “Cậu quản nhiều như vậy a” thì có thể thay bằng “Cậu quản nhiều thật đấy”
Hoặc “lần tới đến lớp không khéo cũng tới lúc thi a”, có thể thay bằng “lần tới đến lớp không khéo cũng tới lúc thi rồi đó”.
Cảm ơn góp ý của c nhiều ạ.