[ĐAM MỸ] ĐẾ VƯƠNG CÔNG LƯỢC – CHƯƠNG 48
Chương 48 – Lấy cổ [Ngay cả vo gạo cũng không làm được thì phải làm sao bây giờ!!!]
“Trúng cổ rồi à?” Nam Ma Tà nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ biết Nguyệt Minh là loại cổ như thế nào không?”
Nam Ma Tà gật đầu: “Khi còn trẻ đã từng gặp rồi, thấy không có gì hay ho nên cũng không nuôi.”
“Trong hành cung này có một lão nhân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Biết không ít chuyện về tộc nhân Triều Nhai, có lẽ đã từng đi qua nơi đó.”
“Ồ?” Nam Ma Tà nói: “Vậy hắn có biết Đốt Tinh không?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nhìn Sở Uyên một cái rồi mới nói: “Nguyệt Minh Cổ có thể làm Đốt Tinh phát sáng, mà Đốt Tinh phát sáng có thể thức tỉnh Lam Hỏa Ngư trong lòng biển, đi theo bầy cá này là có thể tìm được nơi cất giấu nửa tấm bản đồ mà tộc nhân Triều Nhai xưa nay tâm tâm niệm niệm.”
“Chỉ có nửa tấm?” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu: “Cũng đáng để liều mạng tranh giành hay sao?”
“Chuyện này tìm hiểu sau cũng được, không vội.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ đã từng gặp Nguyệt Minh Cổ, nói vậy chắc là cũng biết cách bức những cổ trùng này ra.”
“Nguyệt Minh Cổ không thể so với Kim Tàm Tuyến về độ hung hiểm được, cũng sẽ không tổn thương người, đừng nói là ngươi, bất cứ dược sư nào trong Tây Nam Phủ cũng đều có thể dễ dàng lấy ra.” Nam Ma Tà nói: “Vi sư mắt mờ, những chuyện như thế này hay là ngươi tự mình làm đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng được.”
Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chỉ lấy cổ trùng thôi, không phải muốn mang Tử Thiềm Thừ đi nấu canh ăn.
Sau khi bỏ Tử Thiềm Thừ lại trong phòng, Nam Ma Tà cùng Đoạn Dao ra cửa, Tứ Hỉ công công đang ở trong viện chờ, thấy hai người thì cười ha hả chào hỏi: “Đoạn Tiểu Vương gia, Nam tiền bối.” Thì ra là sư phụ của Tây Nam Vương a, cũng là Bạch Lai Tài lúc trước cứu giá Hoàng thượng ở thành Vân Thủy, nếu là như vậy, thì thật là tốt, thân càng thêm thân.
“Ngươi giữ lại nó.” Sở Uyên đưa tay chỉ chỉ lên bàn: “Để làm gì?”
“Tử Thiềm Thừ không phải là một loài cóc bình thường.” Đoạn Bạch Nguyệt mở hòm thuốc.
Sở Uyên nói: “Không cần ngươi nói, nhìn là đủ biết rồi.” Những loài cóc bình thường, có con nào như nó vậy đâu, vừa tím vừa đen, quanh thân trắng muốt, cảm giác như chỉ cần sờ vào nó một cái thôi thì tay cũng phải thối rữa.
“Sẽ không để nó đụng tới ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lấy chút nọc độc mà thôi.”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
“Cổ trùng dù sao cũng không giống những loại trùng bình thường khác, lại ở trong cơ hể ngươi hơn mười năm, ít nhiều gì cũng sẽ có ảnh hưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hơn nữa lúc lấy cổ cần dùng tới nọc độc của Tử Thiềm Thừ, tuy chỉ là một lượng rất nhỏ nhưng dù sao đi nữa vẫn là độc, hai thứ trộn lại, vài ngày sau có thể ngươi sẽ phát sốt, không thoải mái trong người, cố chịu đựng qua được thì sẽ tốt thôi.”
Sở Uyên gật đầu: “Không sao.”
“Ta sẽ ở bên ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay hắn đưa lên miệng hôn một cái: “Không cần phải sợ.”
Sở Uyên nhìn hắn cười.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy một cây ngân châm, xách Tử Thiềm Thừ lên, đâm vào lưng nó một chút, lấy ra một ít nọc độc.
“Oa!” Tử Thiềm Thừ bất mãn kêu một tiếng, bốn cái chân béo ú co rúm lại.
Sở Uyên bất giác lùi lại phía sau một chút.
“Sẽ không đau, chỉ hơi tê thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hơn một canh giờ sau sẽ ổn.”
Sở Uyên gật đầu cởi áo ra, nằm xuống giường nghiêng đầu nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống mép giường, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.
Sở Uyên lười biếng né tránh, nói: “Đại phu như ngươi vậy, nếu dám ra ngoài chắc chắn sẽ bị lôi đi quan phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười, tay phải cầm một cây ngân châm, ngón cái tay trái nhẹ nhàng đè lên chỗ cứng cứng trên lưng Sở Uyên.
Sở Uyên nhắm mắt lại.
Đoạn Bạch Nguyệt dùng đầu ngân châm lấy chút nọc độc, chậm rãi đâm vào.
Quả thật không đau, ngược lại còn lạnh băng cực kì thoải mái. Chỉ là vừa nghĩ tới con Tử Thiềm Thừ to béo kia thì Sở Uyên bất giác rùng mình một cái.
“Gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt dừng động tác trên tay.
“Không có gì.” Sở Uyên gác cằm trên mu bàn tay: “Hơi tê.”
Đoạn Bạch Nguyệt yên lòng, lại lấy một cây ngân châm khác chậm rãi ghim vào.
Sợ hắn đau nên Đoạn Bạch Nguyệt làm cực kì chậm rãi. Trong viện, Đoạn Dao ngáp liền mấy cái, thầm nghĩ tại sao vẫn chưa xong, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại thì thấy không có khả năng này — nếu mà thật sự có chuyện không may thì chắc chắn ca ca sẽ hoa dung thất sắc lao ra ngoài rồi mới phải, nhất định sẽ không yên tĩnh thế này.
Nam Ma Tà ngồi bên cạnh hắn nói: “Đối mặt với người mình yêu thương, tất nhiên phải cẩn thận hơn một chút.”
Đoạn Dao nghe xong đầu tiên là gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút lại thấy vô cùng bi phẫn, vậy thì vì sao năm đó lúc mình vô ý trúng cổ, sư phụ và ca ca nhìn qua chẳng có chút kiên nhẫn nào, một người giữ chặt mình một người ghim ngân châm, hai ba phát loại bỏ cổ trùng, ngay cả giai đoạn thổi thổi vết thương cho mình đỡ đau cũng không có!
“Được rồi, đợi qua thời gian uống chén trà nhỏ là có thể rút ngân châm.”
Đoạn Bạch Nguyệt quỳ gối bên giường nhìn hắn: “Có thấy khó chịu không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không có cảm giác gì.”
“Nọc độc của Tử Thiềm Thừ còn có công dụng gây tê, qua hai ba ngày sẽ hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không đau thì tốt.”
Sở Uyên nắm bàn tay đang đặt bên gối của hắn, một lúc sau lại kéo qua, gác cằm mình lên đó.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, chỉ im lặng nhìn hắn như vậy.
Sau một nén nhang, Đoạn Bạch Nguyệt rút ngân châm ra, bên trên quả nhiên có bảy tám con trùng nhỏ như sợi tóc màu bạc, cực mảnh.
Sở Uyên quay đầu…
Đoạn Bạch Nguyệt lấy một chai sứ nhỏ, thả cổ trùng vào, lại đậy nắp thật kĩ.
Sở Uyên thấy vậy nhíu mày: “Không thiêu hủy sao?”
“Sự tình liên quan đến tộc Triều Nhai vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, cứ lưu lại vài ngày xem đã.” Đoạn Bạch Nguyệt nâng hắn dậy: “Sau đó hủy cũng không muộn.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tùy ngươi.”
“Hai ngày tới không cho phép đi đâu nữa, dù có chuyện lớn bằng trời cũng giao cho những người khác xử lý.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn mặc trung y.
“Hai ngày này phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
“Chỗ thắt lưng một chút cảm giác cũng không có, còn có thể đi đâu được.” Sở Uyên tựa người xuống đầu giường: “Trước đó ngươi từng nói Đồ Bất Giới cũng có thể làm Đốt Tinh phát sáng, cho nên trong thân thể hắn chắc chắn cũng có Nguyệt Minh Cổ đúng không?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Mười phần là vậy.”
“Có khi nào hắn là tộc nhân của đảo Triều Nhai không?” Sở Uyên hỏi: “Hoặc là đã từng đi qua Triều Nhai.”
“Chuyện này thì không thể.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đồ tiền bối từ nhỏ đã là người của Sở quốc, còn là đồng hương của Cố huynh, nguyên quán ở Giang Tây, lại bị nhốt ở Tây Nam Phủ hơn mười năm, không biết bơi, chưa từng ra biển, càng không thể tới được Triều Nhai.”
“Vậy cũng chỉ có thể là lần đó, lúc Từ Chi Thu treo thưởng muốn mạng người Triều Nhai, Đồ Bất Giới cũng đã từng tiếp xúc với bọn họ.” Sở Uyên nói: “Lúc đánh nhau thì trúng cổ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đúng là có khả năng này.”
Sở Uyên vẫn nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa một ngón tay lên nhẹ nhàng ấn vào mi tâm của hắn, bất đắc dĩ nói: “Vừa mới lấy cổ trùng ra, cũng không chịu nghỉ ngơi một chút.”
“Cũng không buồn ngủ.” Sở Uyên nhìn hắn: “Nếu đúng như thế thì ít nhất cũng có thể xác định một chuyện, năm xưa lúc các lão nhân của Triều Nhai tự sát thì vẫn chưa tiêu diệt hoàn toàn Nguyệt Minh Cổ, trong nhóm người Triều Nhai vào cung lần này ít nhất có một người vẫn còn giữ Nguyệt Minh Cổ trong tay, hơn nữa ngày đó lúc đánh nhau với Đồ Bất Giới đã vô tình hoặc cố ý gieo cổ trùng vào thân thể hắn. Những người còn lại có thể cũng biết chuyện đó, cũng có thể là chẳng hề hay biết gì.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày ngày câu tâm đấu giác tính kế lẫn nhau, đối với bọn họ mà nói thì không lấy gì làm lạ.”
“Đồ Bất Giới có theo chúng ta tới đây không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vẫn còn ở khách điếm trong vương thành, ta sẽ sai người trở về tiếp hắn tới đây, rồi xem thử trong thân thể hắn có Nguyệt Minh Cổ giống ngươi không.”
Sở Uyên gật đầu.
“Ta đi gọi Tứ Hỉ chuẩn bị chút nước nóng cho ngươi lau mặt súc miệng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xong rồi thì phải ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì ngày mai lại nói, biết chưa?”
Sở Uyên nói: “Vẫn còn sớm.”
“Cũng không cử động được, không ngủ chẳng lẽ còn muốn xem tấu chương?” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, xoay người ra cửa.
Ba người trong viện đồng loạt đứng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
“Hoàng thượng sao rồi?” Tứ Hỉ công công hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không sao, chỉ bị nhiễm nọc độc của Tử Thiềm Thừ nên vùng eo không có tri giác, nghỉ ngơi một đêm sẽ không sao.”
Tứ Hỉ công công liên tục gật đầu.
“Phiền công công chuẩn bị chút nước nóng, càng nóng càng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Tứ Hỉ công công nhanh chóng chạy ra ngoài phân phó.
Đoạn Bạch Nguyệt trả Tử Thiềm Thừ lại cho Đoạn Dao, sau đó nói: “Tiểu viện bên cạnh còn trống, mau qua đó nghỉ ngơi đi.”
Nam Ma Tà dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: “Nếu sư phụ chưa muốn nghỉ ngơi thì cũng có thể ra ngoài đi dạo, dù sao cũng không ai ngăn cản.”
Nam Ma Tà hạ giọng nói: “Cơ hội trời ban tốt như thế, đừng nói là ngươi vẫn còn muốn cô phụ, có muốn Hợp Hoan Cổ không?”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người vào phòng.
Nam Ma Tà dùng ánh mắt long lanh tha thiết nhìn hắn, vô cùng hi vọng đồ đệ có thể thay đổi chủ ý.
Đoạn Bạch Nguyệt phất tay đóng cửa lại.
Nam Ma Tà: “…”
Tại sao mình lại có thể nuôi dạy ra được một tình thánh chính nhân quân tử như vậy đây? Cho dù có chết thêm bảy tám lần nữa cũng không thể nghĩ ra giải thích hợp lý nào.
Tứ Hỉ công công nhanh chóng đưa nước nóng vào phòng, Đoạn Bạch
Nguyệt vắt khăn lông chườm lên các vị trí vừa mới ghim ngân châm, sau đó bôi thuốc mỡ vào rồi mới kéo xiêm y xuống.
“Tay cũng nóng đỏ lên rồi.” Sở Uyên nói.
“Nóng một chút mới công hiệu, nếu không ngày mai sẽ sưng lên.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống mép giường nói: “Da dày thịt béo, cũng không nóng hư được.”
Sở Uyên kéo tay hắn, đưa lên miệng hôn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nóng hư cũng đáng.”
“Vốn là ngày mai Thái phó đại nhân có chuyện cần thương nghị, nếu thấy ta nằm trên giường không dậy nổi thì chắc chắn sẽ lại hốt hoảng.” Sở Uyên nói: “Đi theo tới đây cũng có không ít thái y, phải lấy cớ gì qua mắt bọn họ bây giờ?”
“Bệnh lý trên thế gian này nhiều vô kể, cho dù là Diệp cốc chủ đi nữa thì cũng chưa chắc có thể thông hiểu tất cả các loại bệnh.” Đoạn Bạch Nguyệt vừa phục vụ hắn lau mặt súc miệng vừa nói: “Chỉ cần bảo Tứ Hỉ đi nói với Đào đại nhân là do ngươi xem tấu chương cả đêm nên sáng hôm sau toàn thân chết lặng, thử xem sau này hắn có còn dám thời thời khắc khắc lấy tiên hoàng ra áp chế ngươi nữa hay không.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút: “Ừm, cái cớ này không tệ.”
“Có thưởng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Không có.” Sở Uyên lấy ngón tay chỉ vào chóp mũi ngăn hắn lại: “Không cho tới đây!!!”
“Không có thật ư?” Đoạn Bạch Nguyệt cầm cổ tay hắn: “Cẩn thận biên cương vương tạo phản à.”
Sở Uyên cười né tránh, đuổi hắn đi rửa mặt, còn mình thì tựa vào đầu giường nhìn.
Đoạn Bạch Nguyệt dùng lượng nước còn dư lại rửa mặt, sau đó nằm xuống bên cạnh Sở Uyên, để hắn gối đầu lên cánh tay mình..
Sở Uyên hỏi: “Nam tiền bối và Dao Nhi cũng về chỗ nghỉ ngơi rồi hả?”
“Tứ Hỉ đã dẫn bọn hắn tới tiểu viện bên cạnh rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không cần phải lo lắng.”
“Sáng mai cùng nhau ăn điểm tâm đi.” Sở Uyên nhìn hắn.
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng.
“Vậy Nam tiền bối và Dao Nhi thích ăn cái gì?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trùng.”
Sở Uyên đập hắn một cái: “Nói chuyện đàng hoàng!”
“Cũng chưa từng hỏi xem ta thích ăn cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt lật người đè lên hắn.
“Cần phải hỏi sao?” Sở Uyên đưa ngón tay lên cuốn lấy một lọn tóc của hắn: “Giò heo ngâm rượu, vịt Bát Bảo, sườn kho, thịt bò chua cay, canh cá bao chua cay, đậu phụ chua cay, đây là những món duy nhất ngươi thích ăn.”
Đáy lòng Đoạn Bạch Nguyệt nóng lên: “Ngươi….”
“Biết ta thích ăn cái gì không?” Sở Uyên vỗ vỗ ngực hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, chột dạ nói: “Rau xanh.”
Sở Uyên nhìn hắn cười: “Rau xanh?”
“Ta sai rồi không được sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, cầm tay hắn: “Ngày mai ta lập tức hỏi Tứ Hỉ xem ngươi thích ăn những món gì, sau đó bái sư học nghệ từng món từng món, được không?”
Sở Uyên nói: “Không làm việc chính đáng!”
“Sao lại nói là không làm việc chính đáng được?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi xem, ngươi cũng không biết nấu cơm, tương lai già rồi, cũng chỉ có thể là ta nhóm bếp nấu nướng, ngươi vo gạo.”
Sở Uyên thẳng thắn nói: “Ta cũng sẽ không vo gạo.”
Tây Nam Vương rất là rầu rĩ, cưới một tức phụ ngốc, tương lai ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề.
Mới đầu hai người còn dựa sát vào nhau, câu có câu không nói chuyện phiếm, sau lại Sở Uyên dần dần cảm thấy có chút choáng váng, vì vậy nhắm mắt vùi mặt vào lồng ngực ai kia. Đoạn Bạch Nguyệt cả đêm đều không ngủ được, luôn phải đặt tay lên trán hắn, nhiệt độ dưới lòng bàn tay lại càng ngày càng tăng, tuy đã biết rõ đây chỉ là phản ứng rất bình thường, cũng đều trong dự liệu nhưng vẫn thấy vô cùng lo lắng. Sáng sớm hôm sau đã gọi Tứ Hỉ tới, bảo hắn chuẩn bị khăn mặt và khối băng.
Sở Uyên bọc chăn ho khan.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy khối băng bao lại ba bốn lớp khăn mặt rồi mới để lên trán cho hắn hạ nhiệt độ. Giọng nói Sở Uyên cũng khàn khàn, nhìn qua chẳng khác cảm lạnh là bao.
Sau khi ăn xong điểm tâm sáng, Đào Nhân Đức tới ngự thư phòng của hành cung chờ, chuẩn bị cùng hoàng thượng thương nghị chính sự. Không ngờ Tứ Hỉ công công đã vội vã chạy tới thông truyền, nói là hoàng thượng bị bệnh, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Lại bị bệnh?” Đào Nhân Đức lo lắng: “Đã mời thái y xem bệnh chưa?”
“Bẩm Thái phó đại nhân, đã xem qua rồi.” Tứ Hỉ công công nói: “Thái y nói do gần đây Hoàng thượng quá mức lo lắng chính sự nên mới kiệt sức, hôm qua lại nghỉ ngơi quá muộn nên thân thể mới không chống đỡ nổi, vừa nhiễm phong hàn lại toàn thân chết lặng, chỉ cần đúng giờ châm cứu uống thuốc, nghỉ ngơi hai ngày sẽ bình phục.”
“Không biết bản quan có thể theo công công tới thăm Hoàng thượng một chút được không?” Đào Nhân Đức nghe vậy càng lo lắng hơn, vì sao lại toàn thân chết lặng a?
“Tất nhiên là được.” Tứ Hỉ công công khom người: “Mời đại nhân đi hướng này.”
Bên trong tẩm cung, Sở Uyên đang uống từng muỗng từng muỗng thuốc Đoạn Bạch Nguyệt đút cho. Vì nọc độc của Tử Thiềm Thừ, sáng sớm hôm nay lúc tỉnh dậy đã thấy cánh tay đau nhức, tuy chưa tới mức không cử động được nhưng dù chỉ mặc y phục rửa mặt thôi cũng thật sự là quá lao lực, vì vậy dứt khoát nằm chờ được hầu hạ, trải nghiệm một chút cảm giác làm hôn quân.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có đắng hay không?”
Sở Uyên nói: “Còn chịu được.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ăn chút đường?”
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy sang phòng bên cạnh, lát sau mới trở lại, trên tay còn cầm một túi giấy nhỏ.
Sở Uyên không hiểu: “Trên bàn có sẵn mứt quả mà.”
“Đây là tống tử đường mà hôm trước ta ra ngoài thành mua được ở chỗ Phượng Cô bà bà.” Đoạn Bạch Nguyệt mở túi lấy ra một miếng đút cho hắn: “Nghe nói là rất ngon.”
Sở Uyên dùng đầu lưỡi nhấm nháp: “Ừm, không quá ngọt, còn có mùi vừng.”
“Vốn định đưa tất cả cho tiền bối ở Bắc Hành Cung, tuy không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể nhìn ra được tiền bối thật sự rất yêu Phượng Cô bà bà, phần đường này đáng lý ra phải đưa cho lão nhân ấy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là ngẫm lại, lúc mua đường ta đã nói muốn đem về nhà lấy lòng tức phụ, nên dù thế nào cũng phải để ngươi nếm một chút, có phải hay không?”
Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ngọt hay không ngọt?”
Sở Uyên đưa hay tay lên nhéo hai bên má hắn, sau đó dùng sức vặn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngũ quan vặn vẹo, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
Sao mà ác quá vậy a….
Hết chương 48.
-0 Comment-