[ĐAM MỸ] ĐẾ VƯƠNG CÔNG LƯỢC – CHƯƠNG 26
Chương 26 – Cùng nhau trở về vương thành [ Đây chính là Bồ Đề tâm kinh]
Thải Điền vội vã chạy tới nơi thì nhà gỗ đã bị đốt cháy hầu như chẳng còn sót lại thứ gì. Nếu Mộc Si Lão Nhân không chạy trốn thì chỉ sợ ngay cả hài cốt cũng cháy sạch không còn một mẩu xương.
Tính toán nghìn lần vạn lần mới đưa người tới giấu ở đây, nghĩ chỉ cần không bị phát hiện thì chính là vạn sự đại cát, nhưng không ngờ mọi chuyện xảy ra đều nằm ngoài dự liệu. Thải Điền lo lắng thở dài liên tục , xoay người định về Quy Lai sơn trang bẩm báo với Lam Cơ thì đột nhiên thấy sau cổ lạnh lẽo.
“Tới nơi này tìm ai?” Giọng Đoạn Bạch Nguyệt lạnh như băng.
“Tây Nam Vương?” Thải Điền vô cùng bất ngờ, định quay đầu, rồi lại sợ hãi lưỡi đao lạnh lẽo trên cổ, vì vậy cố gắng trấn định nói: “Nếu Tây Nam Vương muốn người đó thì cứ mang đi, tỳ nữ tuyệt không dám có nửa lời oán trách.”
“Dường như ngươi không nghe rõ câu hỏi của Bổn Vương!” Đoạn Bạch Nguyệt tăng thêm ba phần lực tay.
“Là..” Thải Điền ngẩng đầu lên, không dám cử động nữa: “Mộc Si Lão Nhân.”
“Vì sao Thiên Sát Giáo phải bắt hắn?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Thải Điền nói: “Vì giáo chủ muốn chế tạo một món ám khí tên là Thiên Hồi Hoàn, mà Mộc Si Lão Nhân lại là công tượng giỏi nhất trên thế gian.”
“Còn ai biết chuyện này nữa không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Thải Điền đáp: “Chỉ có giáo chúng Thiên Sát Giáo mà thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt tra đao vào vỏ, Thải Điền vẫn chưa kịp thở một hơi đã bị hắn bóp cổ, nhét vào trong miệng thứ gì đó, chỉ trong nháy mắt đã tan ra, còn có vị ngọt.
Đoạn Bạch Nguyệt buông tay gạt nàng sang một bên.
Mặt mũi Thải Điền đỏ bừng, liều mạng ho khan như muốn nôn thứ đó ra ngoài.
“Nó sẽ không lấy mạng của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thêm một vấn đề cuối cùng, nếu làm được chuyện này, Bổn Vương sẽ đưa cho ngươi thuốc giải.”
“Chuyện gì?” So với Thiên Sát Giáo, cổ độc của Tây Nam Phủ chỉ có hơn chứ không kém, Thải Điền không dám xem thường.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao Lam Cơ lại muốn chế tạo Thiên Hồi Hoàn?”
Thải Điền trả lời: “Giáo chủ gặp được một kẻ dị nhân, tự xưng là có thuốc lạ, có thể giúp cho da thịt nữ tử hồi xuân. Nhưng nếu muốn có phương thuốc thì phải mang Thiên Hồi Hoàn đến đổi, còn nói trên thế gian này người biết được Thiên Hồi Hoàn chỉ có Mộc Si Lão Nhân.”
Lần này Đoạn Bạch Nguyệt thấy có chút ngoài ý muốn. Bởi vì hắn tưởng chuyện này cũng giống chuyện Quỷ Mộc Hạp, đều là muốn chế tạo ra để bán cho Nam Dương lấy bạc, nhưng không ngờ lại chỉ là vì một toa thuốc.
“Dị nhân kia cho giáo chủ thời hạn nửa năm, nói khi nào chế ra được Thiên Hồi Hoàn thì mang tới vương thành tìm hắn.” Thải Điền tiếp tục nói: “Vô danh vô tính, mang mặt nạ quỷ, tay trái da dẻ non nớt hồng hào như tay thiếu niên, tay phải thì lại gầy rộc nhăn nheo nổi đầy gân xanh như tay lão già.”
“Giả thần giả quỷ.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Giáo chủ chỉ là một lòng muốn xin bí dược, không hề biết Đoạn Vương cũng muốn người này.” Thải Điền lại nói: “Nếu có thể biết trước sớm một chút, Thiên Sát Giáo tuyệt đối sẽ biết tự lượng sức mình, không bao giờ dám cướp người dưới mí mắt Tây Nam Phủ.”
“Sẽ biết tự lượng sức mình?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy bật cười: “Lúc trước Lam Cơ muốn bắt Dao nhi sao ta không thấy có chút tự giác nào?”
Thải Điền nghẹn họng.
“Nói lời dễ nghe hơn nữa cũng vô dụng thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đưa Lam Cơ đến nơi này, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.”
Thải Điền sắc mặt đại biến, phản giáo ư?
“Hợp tác với Bổn Vương, ngươi chẳng qua chỉ là có thể sẽ chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không hợp tác, chính là sống -không – bằng – chết.”
Thải Điền mặt mày trắng bệch: “Xin Tây Nam Vương đừng làm khó người khác.”
“Nực cười.” Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên. “Chuyện Tây Nam Phủ thường làm nhất chính là làm khó người khác, chuyện người khác càng không muốn làm thì càng phải ép làm cho bằng được, như vậy mới thấy thú vị.”
Thải Điền: “…”
“Đạo nghĩa giang hồ võ lâm nhân đức gì đó…ngươi có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng ích gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ta là ngươi, vừa không muốn hợp tác cũng không muốn chịu khổ, ngay bây giờ liền nhảy xuống vách núi này, mọi chuyện đều sẽ chấm dứt sạch sẽ. Dù sao thì cũng tốt hơn chuyện vài ngày sau cổ độc phát tác vạn tiễn xuyên tâm, đến lúc đó muốn tự mình kết liễu cũng không còn dễ dàng như vậy nữa rồi.”
Tay Thải Điền có chút phát run.
“Huống chi ngươi giấu Lam Cơ tư thông cùng Cảnh Hồi công tử, nếu để nàng biết thì e rằng được chết toàn thây cũng không thể chứ đừng nói là sống.” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.
Thải Điền bị đâm trúng chỗ đau, ngực phập phồng kịch liệt: “Ta sẽ đưa giáo chủ tới đây, kính xin Tây Nam Vương giữ lời.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: “Phải trước hừng đông.”
Thải Điền xoay người chạy xuống chân núi.
Quy Lai sơn trang, Lam Cơ đang ngồi tĩnh tọa trong phòng thì nghe có người nhảy vào tiểu viện. Mới đầu còn tưởng Tề
Túy Mộng đến cầu hoan, sau khi mở cửa ra lại thấy Thải Điền.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt nàng có chút khác thường, Lam Cơ cau mày.
“Bẩm giáo chủ, trên núi đã xảy ra chuyện.” Thải Điền thở hổn hển nói: “Nhà gỗ đã bị đại hỏa thiêu cháy sạch rồi.”
“Cái gì?” Lam Cơ nghe vậy giận dữ: “Đệ tử ở lại đó canh giữ đâu?”
“Cũng không biết đã bị chết cháy trong nhà gỗ, hay là đã phản giáo đưa Mộc Si Lão Nhân rời đi.” Thải Điền nói: “Hơn nữa trong đám tro bụi còn sót lại có vài dấu vết đáng ngờ, thuộc hạ không dám vọng động, giáo chủ có muốn đích thân đến tra xét hay không?”
“Hỗn trướng!” Lam Cơ cũng không nghi ngờ gì nàng mà chỉ hung hăng chửi một câu, sau đó cùng nàng rời khỏi Quy Lai sơn trang, lên núi xem chuyện gì đã xảy ra.
Càng tới gần nhà gỗ, lòng bàn tay Thải Điền cũng từ từ thấm ra mồ hôi lạnh.
Khói đen dày đặc vẫn chưa hoàn toàn tản đi, nhìn thấy thanh xà ngang cháy đen đằng trước, Lam Cơ không tự chủ được tăng nhanh cước bộ, Thải Điền lại cố ý lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với nàng.
Sắc trời đã bắt đầu hửng sáng, đám tro bụi còn lại nhìn qua cũng không có gì khác thường, Lam Cơ xoay người vừa định hỏi Thải Điền một câu thì có lưỡi đao đang xé gió lao tới.
“Tây Nam Vương!” Lam Cơ phi thân tránh thoát, dưới chân lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt xuất ra từng chiêu từng chiêu bén nhọn, một mạch bức nàng tới vách núi.
Trước đó chạm mặt nàng trong rừng là lúc nội thương chưa lành, bên người còn có Đoạn Dao nên hắn không dám khinh địch. Nhưng lần này đã hạ quyết tâm muốn lấy mạng của nàng – Tuy rằng tiêu diệt ma giáo là việc của võ lâm , Tây Nam Phủ không tiện nhúng tay vào, nhưng dù sao cũng bị bị nàng trêu chọc đến trên đầu rồi nên không thể bỏ qua được, huống chi còn có hơn hai mươi lão nhân đang ở Quy Lai sơn trang chờ được cứu.
Võ công của Thiên Sát Giáo vốn đã cực kì tà môn, truyền tới Lam Cơ lại càng thêm âm độc vài phần. Mới đầu nàng còn tự nhận ngang sức ngang tài với Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng thật không ngờ chiêu thức của hắn càng đánh lại càng tàn nhẫn, toàn thân đều là hàn khí bức người, trên trán rồi lòng bàn tay đều là hoa văn lam sắc quỷ dị như ẩn như hiện.
“Ngươi?!!” Lam Cơ bị khóa chặt cổ họng sát bên bờ vực, đáy mắt hoảng sợ tột độ.
“Đây chính là Bồ Đề tâm kinh mà lâu nay ngươi muốn.” Đôi mắt Đoạn Bạch Nguyệt đỏ ngầu: “Dao nhi chưa từng luyện nó, trước giờ ngươi đều tìm sai người.”
Lam Cơ hít thở khó nhọc, ánh mắt cũng từ từ tan rã.
Đoạn Bạch Nguyệt tung một chưởng đánh nàng rơi xuống vách núi.
“Tây Nam Vương.” Chính mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Thải Điền run lẩy bẩy quỳ “phịch” xuống đất. Dù nàng cũng đã từng nghe qua Bồ Đề tâm kinh, lại chỉ nghĩ rằng đó là một môn võ công cực kì huyền diệu, nhưng nhìn những hành vi điên rồ vừa nãy của Đoạn Bạch Nguyệt, có lẽ đó cũng không phải là loại võ công chính thống gì, mà như đã bước một chân vào ma đạo.
Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên nói: “Chuyện vừa rồi ngươi cứ coi như không thấy gì là được.”
“Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!” Thải Điền liên tục gật đầu.
“Ma giáo làm nhiều việc ác , cho nên ngươi vốn không cần phải sống tiếp nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Nhưng coi như hôm nay đã lấy công chuộc tội, đem các lão nhân đó thả ra đi, sau đó sẽ có người đưa ngươi tới Tây Nam Vương phủ chịu phạt.”
“Dạ.” Thải Điền cố sức đứng dậy, theo chân hắn xuống núi.
Mãi đến khi bầu trời sáng rõ, Quy Lai sơn trang mới bắt đầu có hoạt động. Sau khi rửa mặt xong, Tề Túy Mộng rời khỏi phòng, muốn tới tìm Lam Cơ vui vẻ một lúc thì có hạ nhân tới bẩm báo, nói Thải Điền đã đưa các lão nhân ra khỏi sơn trang, còn Lam Cơ thì không biết đang ở nơi nào, giáo chúng còn lại thì chưa tỉnh giấc, vẫn còn đang ngủ.
“Thôi, mặc kệ đi.” Tề Túy Mộng chiếm lợi rất lớn của Thiên Sát Giáo nên cũng không so đo tính toán chuyện này, ôm một vò rượu uống hơn phân nửa mới lắc lư lảo đảo vào hầm chưng cất rượu. Nhưng rồi cho tới tối mịt ngày hôm đó mà vẫn không thấy Lam Cơ và Thải Điền trở lại, vì vậy trước khi ngủ hắn không khỏi có chút nghi ngờ.
Một hai ngày còn có thể, nhưng mãi tới ngày thứ sáu rồi vẫn không thấy người đâu, lúc này Tề Túy Mộng mới tỉnh ngộ, nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy vội vàng cho gọi những người còn lại của Thiên Sát Giáo tra hỏi, nhưng tất cả đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đầy mờ mịt.
Nhưng rồi cũng không có ai rãnh rỗi tới nói cho hắn biết nguyên do.
Đoạn Bạch Nguyệt dẫn theo hơn hai mươi lão nhân trở lại thành Đại Nhạn, an trí tại dịch quán.
Thấy hắn bình yên trở về, Sở Uyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tứ Hỉ công công cười ha hả nói nhỏ với hắn rằng mấy ngày nay Hoàng thượng nhắc tới Vương gia ít nhất cũng hơn mười lần, chỉ là để ở trong lòng thôi.
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt rất tốt, tắm rửa xong lại thay bộ y phục khác rồi mới sang phòng sát vách tìm người. Nào ngờ lại được Đoạn Niệm báo Hoàng thượng đã tới phủ nha rồi, có lẽ phải một lúc lâu nữa mới trở về.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Niệm cũng rất muốn giúp Vương gia nhà mình than thở một trận, y phục mới cũng thay rồi mà lại không có người thưởng thức, ngẫm lại thật đúng là ngược!!!
Cùng lúc này, trong thành đang xôn xao lan truyền chuyện các lão nhân trong thiện đường, nghe nói vẫn chưa chết, chỉ là do ma giáo ở tây nam đã thâu lương hoán trụ, dùng tử thi đã chuẩn bị trước hoán đổi với người sống rồi vận chuyển ra khỏi thành.
Từ Chi Thu tất nhiên cũng nghe được tiếng gió, đang sốt ruột giậm chân trong thư phòng. Hắn ngược lại không phải sợ bị trị tội vì đã kết án sai lầm, vì dù có là thanh thiên Bao đại nhân đi nữa cũng không phải chưa từng kết án oan, cho nên nhiều nhất là chỉ bị phạt một năm bổng lộc, lại hạ một phẩm quan mà thôi. Chẳng qua những lão nhân này đã bị Thiên Sát Giáo bắt đi, bây giờ được triều đình đoạt về, trong thời gian đó đã phát sinh chuyện gì hắn không hề hay biết, hơn nữa lúc hắn giao dịch với Lam Cơ cũng không thể chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt được, hiện giờ không ai có thể đứng ra bảo chứng giúp hắn, lại không biết Hoàng thượng đã điều tra được cái gì, cho nên trong lòng rất là bất an.
Chỉ là không đợi hắn kịp nghĩ ra cái cớ cho bản thân thì ngự lâm quân đã phá cửa vào phòng, nhanh chóng đeo gông xiềng vào cổ hắn, kéo tới trước mặt Sở Uyên.
“Hoàng…Hoàng thượng…” Từ Chi Thu run như cầy sấy, mặt xám như tro tàn.
“Từ ái khanh a.” Sở Uyên thản nhiên nói. “Tòa kim sơn bên ngoài thành kia trẫm muốn sung công, ái khanh không có ý kiến gì chứ?”
Từ Chi Thu ngồi bệt dưới đất, hoảng sợ đến cấm khẩu.
Vàng bạc châu báu lấp lánh ánh vàng được vận chuyển từ trên núi về thành, dân chúng thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ bàn ghế giường tủ chế tạo được trong mấy năm nay bán ra hết cũng chưa được một phần mười chỗ này nữa…. Rốt cuộc những thứ này quan lão gia lấy đâu ra??
Lúc Ngô Gia Xa Hành bị kê biên tài sản, Ngô lão bản cũng quỳ xuống nhận tội. Hắn vốn chỉ là một tiểu thương rất tầm thường, sau đó được Từ Chi Thu chọn trúng, không chịu đựng được chuyện Tri phủ đại nhân cứ hai ba ngày lại tới cửa khuyên nhủ nên mới lớn gan bắt đầu chế tạo Quỷ Mộc Hạp, lại giấu trong tủ quần áo bán cho các thương nhân giàu có ở Nam Dương.
Về phần bản vẽ Quỷ Mộc Hạp, nghe nói là Từ Chi Thu bỏ ra số tiền lớn mua từ một lão già điên, còn cụ thể người đó là ai thì hắn cũng không biết.
“Lão già điên, có thể là Mộc Si Lão Nhân không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên gật đầu: “Trẫm cũng nghĩ vậy, ngoài hắn ra, trong võ lâm cũng không có người nào như vậy nữa.”
“Tuy là nhà gỗ đã cháy nhưng ta nghĩ có thể hắn vẫn chưa chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hắn đã ăn nhuyễn cân tán, lại có người của Thiên Sát Giáo một mực canh giữ, nên không thể nào có chuyện đột nhiên xảy ra hỏa hoạn được, có thể là đã bị người cướp đi rồi, sợ để lại dấu vết nên mới dùng hỏa hoạn che giấu.”
Sở Uyên có chút suy nghĩ gật đầu: “Ừ.”
“Nếu đã đáp ứng mang hắn về cho ngươi, tất nhiên ta sẽ làm được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho ta thêm chút thời gian, được chứ?”
Sở Uyên hoàn hồn, nói: “Chuyện Mộc Si Lão Nhân tạm thời không nói, lần này các lão nhân trong thiện đường có thể bình yên trở về đều là nhờ vào Tây Nam Phủ.”
“Là Tây Nam Phủ hay là ta?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dừng một chút, kiên định đáp: “Tây Nam Phủ!”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vậy lần sau nếu có truyền thánh chỉ, nhớ kĩ là truyền cho Tây Nam Phủ, không phải Tây Nam Vương nha.” Có truyền cũng không tiếp.
Sở Uyên hào hứng hỏi: “Cho Dao Nhi nhé?”
“Có lẽ Dao Nhi sẽ bị dọa phát khóc.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười theo, đưa tay muốn rót chén trà, lại thấy lồng ngực dâng lên một trận đau nhức.
“Lại làm sao vậy?” Sở Uyên chỉ cho rằng hắn đang diễn kịch, đưa tay đẩy đẩy: “Nói thật đi, ngươi thấy người nào có khả năng bắt cóc Mộc Si Lão Nhân?”
“Người trong giang hồ ai cũng muốn có ám khí.” Đoạn Bạch Nguyệt mạnh mẽ đè ép vị máu tanh đang dâng lên trong miệng xuống. “Không nói chính xác được, hơn nữa võ công của hắn cũng không tệ.”
“Ừm.” Sở Uyên tiếp tục ngẩn người suy nghĩ miên man.
Sau lưng Đoạn Bạch Nguyệt bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh, vì vậy đứng lên nói: “Ta về phòng một chút.”
Sở Uyên gật đầu nhìn theo hắn ra khỏi cửa, đưa tay rót chén trà nhỏ còn chưa kịp uống thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của Tứ Hỉ: “Vương gia làm sao vậy?”
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt tái nhợt, quỳ một gối bên cột trụ dưới hành lang, khóe miệng tràn ra máu tươi, đáy lòng dường như có lưỡi đao lạnh lẽo cắt đứt.
Sở Uyên chạy tới đỡ lấy hắn.
“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt mạnh mẽ chống người đứng dậy, phất tay đẩy Sở Uyên ra, lảo đảo bước vào phòng đóng cửa lại.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ vội vàng đỡ lấy hắn: “Cẩn thận bậc thang phía sau.”
Sở Uyên đưa tay mạnh mẽ gõ cửa.: “Đoạn Bạch Nguyệt!”
“Nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại, có chút khí huyết công tâm thôi mà.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người dựa vào cửa, từ từ trượt xuống, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lăn xuống.
“MỞ CỬA RA!” Sở Uyên giận dữ hét.
Đoạn Bạch Nguyệt nâng chưởng đặt lên ngực, muốn ép chân khí nghịch hành trong cơ thể xuống. Bồ Đề tâm kinh vốn đã là tà công, những chiêu thức mà mình luyện được cũng không phải là kì pháp, nếu cưỡng chế vận công thì bị như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng không ngờ sẽ phản phệ nhanh như thế, còn tưởng ít nhất cũng phải hai ba tháng sau mới bị.
Thấy hắn một mực ngồi sau cánh cửa không cử động, Sở Uyên dứt khoát tung chưởng đánh nát cửa sổ.
Tứ Hỉ công công kinh ngạc nhảy dựng lên, sao Hoàng thượng phải hung dữ như thế?
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ để mặc vụn gỗ bay đầy trời, cũng không còn cách nào khác.
Nhìn hoa văn mơ hồ trên trán hắn, Sở Uyên cũng không kịp hỏi nhiều, đỡ hắn lên giường rồi lấy một viên thuốc cho hắn ăn.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Cái gì vậy?”
Sở Uyên nghiến răng: “Hạc đỉnh hồng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy nhắm mắt lại, giả vờ như mình đã thăng thiên, còn le lưỡi ra nữa.
Sở Uyên tức giận đến muốn cười, cầm cổ tay hắn thử mạch, sau đó để hắn dựa vào ngực mình, đưa tay đặt lên ngực hắn.
Một luồng chân khí ào ào chạy khắp toàn thân, có chút ấm áp, tuy không thể hoàn toàn xua tan thấu xương băng hàn nhưng cũng có thể giảm đi chút cảm giác đau đớn.
Ước chừng qua một nén nhang, Sở Uyên mới rút tay về: “Sao rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ.”
“Rốt cuộc Nam tiền bối đã dạy ngươi thứ võ công gì thế?” Sở Uyên kéo tay hắn qua xem xét một chút, thấy hoa văn quỷ dị kia đã tán đi mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao lại bị nội thương nghiêm trọng như vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt phát ra từ nội tâm nói: “Không có biện pháp, Phụ Vương không tìm được một sư phụ tốt.” Một cái hố vướng vào cả đời.
“Nghiêm trọng không?” Sở Uyên vẫn cau mày: “Nếu thường xuyên bị như vậy, trẫm sẽ phái người tới Giang Nam đón Tiểu Cẩn.”
“Dù sao cũng không phải là bệnh, nên có là thần y cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt chống người ngồi dậy. “Chẳng bằng uống chút nước nóng.”
Sở Uyên: “….”
“Là thật đó.” Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Khát.”
Sở Uyên đành phải gọi Tứ Hỉ mang bình trà vào.
Đoạn Bạch Nguyệt uống một hơi hết hơn nửa bình, trên mặt mới thấy có chút huyết sắc.
Sở Uyên cầm lấy khăn tay bên cạnh giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Muốn tắm không?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Một lát sau nước nóng được đưa vào phòng, Sở Uyên tạm thời trở về phòng.
“Hoàng thượng, Vương gia không sao chứ?” Tứ Hỉ công công lo lắng hỏi.
“Chắc là không có việc gì, nghỉ ngơi nhiều sẽ khỏe lại.” Sở Uyên lại suy nghĩ chốc lát, nói: “Trẫm viết một phong thư, ngươi bảo người ra roi thúc ngựa đưa tới Nhật Nguyệt sơn trang giao cho Thẩm Thiên Phong, không được chậm trễ.”
Tứ Hỉ nhận lệnh, nhanh chóng giúp hắn mài mực.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trong dục đũng hồi lâu mới bình thường trở lại.
Đoạn Niệm lật hai tấm ngói lên, từ trên nóc phòng nhảy xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
“Thuộc hạ tới đưa thuốc cho Vương gia.” Đoạn Niệm nói.
Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu: “Thuốc gì?”
“Thuộc hạ cũng không biết nữa.” Đoạn Niệm mở một túi vải. “Nam sư phụ vừa phái người đưa tới, nói là lúc tắm rửa thì hòa vào nước tắm, rất tốt.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Cái gọi là “rất tốt” đó không khỏi có chút mơ hồ quá rồi đi???
Đoạn Niệm mở nắp bình ra.
“Khoan đã.” Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng chặn tay hắn.
Đoạn Niệm kiên trì: “Nam sư phụ nói cần phải cho vào.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa lên mũi ngửi.
Đoạn Niệm tiếp tục nói: “Nam sư phụ còn nói, nếu Vương gia không chịu hòa nước tắm thì ăn cũng được.”
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán đậy nắp bình lại.
Đoạn Niệm khó xử nói: “Nam sư phụ sẽ làm thịt thuộc hạ mất.”
Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Bổn Vương không thể làm thịt ngươi hay sao?”
Đoạn Niệm nhất thời mặt khổ qua.
“Lui ra đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Niệm đi tới bên cửa sổ lại quay đầu nói: “Còn có một chuyện.”
“Nói thêm một câu nữa thì bình thuốc này liền cho ngươi ăn a.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc bình sứ trong tay.
Đoạn Niệm nói: “Nếu vừa rồi Vương gia giả bộ tay chân vô lực, có thể Hoàng thượng sẽ ở lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Đoạn Niệm ôm đầu, từ cửa sổ chui ra ngoài.
Đoạn Bạch Nguyệt lại dựa vào thành dục đũng, tự hỏi vừa nãy có phải mình đã khôi phục quá nhanh rồi không?
Dù sao tục ngữ cũng có câu “đứng trước người yêu lâu khỏi bệnh” kia mà.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng sau khi tắm xong Đoạn Bạch Nguyệt cũng y phục chỉnh tề sang phòng bên cạnh.
Hắn quả thật không muốn để người nọ lo lắng, cũng thực không muốn người nọ cảm thấy mình là một kẻ bệnh tật ốm yếu.
Sở Uyên nhíu mày: “Tại sao không chịu nghỉ ngơi?”
Đoạn Bạch Nguyệt thoải mái nói: “Người tập võ mà, hai ba lần không kiểm soát được nội lực cũng là chuyện bình thường, không cần để tâm.”
Sở Uyên nói: “Dù sao cũng là một lần bị bệnh.” Cảm lạnh còn phải nằm nghỉ hai ngày kia kìa.
“Có một chuyện, nói xong ta liền về phòng nghỉ ngơi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Về Thiên Hồi Hoàn, nghe có vẻ là một loại ám khí rất lợi hại, còn hơn cả Quỷ Mộc Hạp nữa.”
“Cho nên?” Sở Uyên lắc đầu: “Hiện giờ Mộc Si Lão Nhân sinh tử không rõ, chỉ sợ trước khi hắn xuất hiện, Thiên Hồi Hoàn chỉ có thể vĩnh viễn được xem là bí mật mà thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Còn có một người nữa, tuy không chế tạo được nó nhưng đương nhiên sẽ biết nó ảo diệu đến mức nào.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Người mua cái đó từ Thiên Sát Giáo ư?”
“Chính là hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu đã muốn mua thì chứng tỏ hắn biết vật đó được dùng để làm gì. Theo lời Thải Điền nói thì có thể hắn đang ở vương thành.”
Sở Uyên nói: “Ồ.”
Trong phòng rất yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi: “Nếu Tây Nam Vương muốn tới vương thành thì phải báo cho vị đại nhân nào trước nhỉ?”
Sở Uyên hé miệng cười: “Trẫm cho phép ngươi vào kinh sao?”
“Cho phép thì ta sẽ quang minh chính đại tới, không cho phép ta cũng sẽ lén lút tới.” Đoạn Bạch Nguyệt chống quai hàm, có chút vô lại nói: “Dù sao cũng không phải trước đây chưa từng kháng chỉ.”
“Ngươi còn dám nói?” Sở Uyên gõ gõ đầu hắn: “Ngươi đương nhiên có thể đi vương thành, nhưng mà thương thế của ngươi có thật sự là không trở ngại gì không? Hay là về Tây Nam Phủ tìm Nam sư phụ chữa thương trước đã, xong rồi quay lại cũng không muộn.”
“Ngươi tin ta.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay hắn: “Nếu muốn bệnh của ta khỏi hẳn, có một biện pháp còn nhanh hơn nhiều.”
Sở Uyên đầu tiên là ngẩn người, sau đó hai tai đỏ lên, giận dỗi rút tay về.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn về phía cửa sổ: “Lại muốn gọi Tứ Hỉ sao?”
Lời đã đến bên mép lại bị Sở Uyên nuốt xuống.
Ý cười trong đôi mắt Đoạn Bạch Nguyệt càng sâu.
Sở Uyên thẹn quá thành giận phất tay ra cửa.
Tứ Hỉ công công oán giận trong lòng, sao Tây Nam Vương lại trêu Hoàng thượng hoài vậy, nhìn mặt đỏ như thế này, tối nay chắc chắn chỉ được ăn rau xanh a.
Ba ngày sau, ngự lâm quân trùng trùng điệp điệp di chuyển về phương bắc.
Lại qua một thời gian, Tây Nam Vương phủ nhận được một phong thư. Sau khi Đoạn Dao xem xong thì ôm cứng Kim thẩm thẩm không chịu buông tay, tại sao lại phải tới vương thành? Ta không đi đâu! Ta muốn ở Vương phủ nuôi đám trùng bảo bối thôi.
Nam Ma Tà ngược lại không thể chờ đợi được nữa, hoan hoan hỉ hỉ thu thập y phục, lại vỗ một chưởng đánh ngất tiểu đồ đệ đang khóc nháo không ngừng, mang hắn ra khỏi thành.
Kim thẩm thẩm nhìn theo hai sư đồ mà thấy lo lắng kinh khủng, Nam sư phụ đủ chưa a? Ngay cả xe ngựa cũng không cần, cứ thế ôm người chạy đi là sao???
Khi đại quân trùng trùng điệp điệp về tới vương thành cũng đã là những ngày giữa hè nắng chói chang. Đoạn Bạch Nguyệt ở tạm trong một khách điếm gần hoàng cung, chỉ cần ngồi trên nóc nhà là có thể nhìn thấy điện Kim Loan.
Tấu chương trong ngự thư phòng chất cao như núi, tuy có Thái phó đại nhân dẫn đầu văn võ bá quan nghị sự nhưng có một số việc vẫn phải chờ Hoàng thượng trở về tự mình quyết định. May mà Sở Uyên đã quen cần mẫn, trở về cũng không nghỉ ngơi mà ngay lập tức bắt đầu phân nhóm xử lý sự vụ tồn đọng, mỗi ngày đều bận tới tận đêm khuya mới về tẩm cung.
Đào Nhân Đức nhìn thấy cũng yên tâm phần nào, Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích chạy ra ngoài. Mấy lần trước cũng dễ hiểu chút, nhưng chuyến đi tới thành Đại Nhạn lần này thật sự chẳng biết vì nguyên do gì, cứ cho là biết chuyện Từ Chi Thu tham ô một tòa kim sơn đi, không phải chỉ cần phái khâm sai tới đó là được rồi sao? Cần gì phải tự mình chạy tới chứ?!
Lưu đại nhân ngược lại rất vui mừng, vì Hoàng thượng trở về cũng có nghĩa là những việc vặt vãnh mình phải xử lý cũng ít đi, đúng lúc có thể làm thêm vài cuộc mai mối.
“Lão Lưu a!!!” Đào Thái phó vừa thấy hắn đã đau đầu: “Thẩm tướng quân cũng nói không muốn rồi, chất nữ của ngươi không thể gả cho người khác được hay sao?”
“Lần này không liên quan gì đến Thẩm tướng quân.” Lưu Đại Quýnh nói: “Không biết Thái phó đại nhân có từng nghe ai nhắc tới Trại Phan An chưa?”
Đào Thái phó ghét bỏ nói: “Cái danh hiệu rách nát gì thế?”
“Danh hiệu đúng là rách nát nhưng người thì thật sự có chút khí phách a.” Lưu Đại Quýnh mặt mày tươi như hoa. “Hôm nay còn bày võ đài trong vương thành, Thái phó có bằng lòng cùng tại hạ tới xem một chút hay không?”
Hết chương 26.
-0 Comment-