[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 59
CHƯƠNG 59. DÙNG ĐỂ LÀM GÌ?
Lễ bế giảng được tổ chức vào chiều thứ sáu, cha mẹ Thư Nguyện đều đi làm nên cậu đặt cơm trưa về nhà, chợp mắt được một lúc liền thức dậy, cầm chìa khóa và thẻ xe bus đi ra ngoài.
Vừa xuống dưới tầng liền nhìn thấy Lê Hủ, hắn không mặc đồng phục mà diện một chiếc áo len Flannel, chân dài đứng ở nơi đó, trong ngực còn ôm một cái mũ bảo hiểm tròn.
Vừa thấy Thư Nguyện đi xuống Lê Hủ liền cất di động, đội mũ bảo hiểm lên: “Tớ đang định gọi điện thì cậu đã xuống rồi.”
“Sao cậu lại tới?” Thư Nguyện nhận lấy mũ bảo hiểm trong tay Lê Hủ, cẩn thận đội vào, túm áo hắn leo lên xe.
Chờ Thư Nguyện ngồi vững, Lê Hủ đạp ga nổ máy: “Lát nữa tới trường sẽ được nhìn thấy bảng vàng, tớ sợ không tìm thấy tên mình thì sẽ tức đến ngất đi mất, thế nên có cậu ở bên cạnh đỡ thì tớ sẽ yên tâm hơn một chút.”
“Tố chất tâm lý của giáo bá mà kém vậy á?” Thư Nguyện xoa xoa đám lông mềm mại trên áo len của Lê Hủ.
Lê Hủ phản bác cậu: “Cậu nghĩ tớ sợ bị thành tích kém á? Cái tớ sợ là học kì tới làm sao tớ sống qua được những ngày tháng gian khổ khi không có cậu ở cạnh á.”
Lại nói bậy bạ, rõ ràng mỗi đêm đều ngủ cùng nhau. Nhưng Thư Nguyện biết, Lê Hủ thật sự sợ, sợ chỉ cần là một lỗi sai nhỏ nhất cũng khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, nhưng cậu cũng đâu khá hơn hắn. Thư Nguyện vòng tay ôm eo Lê Hủ, đặt cằm lên vai đối phương: “Mỗi ngày đều ngồi trong nhà vệ sinh đọc sách tới khuya, không thể thi dở được.”
Nhưng ông trời cũng không để Lê Hủ có cơ hội ngất, điểm thi và xếp hạng của kì này thế mà còn chưa được dán lên bảng thông báo, mọi người cũng đang sôi nổi thảo luận về chuyện này: “Có phải nhà trường quên dán bảng điểm hay không?”
“Chuyện quan trọng như vậy sao quên được chứ, hay là trường thay đổi nội quy, muốn cho bọn mình niềm vui bất ngờ nhể?”
“Kinh hãi nghe còn được…”
Mỗi người một kiểu, không nói được là ai có lý hơn ai.
Lễ bế giảng bắt đầu vào tiết thứ 3, hai tiết đầu tiên là thời gian để giáo viên chủ nhiệm nhận xét bài kiểm tra cuối kì.
Bài thi mỗi môn lần lượt được phát xuống, Lê Hủ lật xem bài thi của mình, điểm không thấp, nhưng hắn thi tốt không đồng nghĩ với việc người khác sẽ thi dở, quan trọng nhất vẫn phải xem tổng điểm của mọi người thế nào.
Hắn dựa sát ghế ngồi của Thư Nguyện ngó sang, không có gì bất ngờ, điểm thi các môn của Thư Nguyện đều cao hơn hắn một chút, nhưng môn tiếng Anh thì quả thực như trời như đất.
Trong lòng Lê Hủ trùng xuống, hắn nhét bài thi vào balo, chỉ để lại tờ đáp án trên bàn.
Bạn cùng bàn lúc nào cũng ồn ào lải nhải bên tai mình hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh, Thư Nguyện xoay mặt lại, bất ngờ nhìn thấy biểu tình thất hồn lạc phách của Lê Hủ.
“Trượt rồi ư?” Thư Nguyện hỏi.
“Không biết nữa.” Lê Hủ gối đầu lên cánh tay, “Điểm của tớ kém cậu nhiều lắm.”
“Xếp hạng thành tích còn chưa được công bố mà.” Thư Nguyện xoa xoa cánh tay Lê Hủ, “Đừng vội nản lòng.”
Âm thanh thảo luận trong phòng học chợt lắng xuống, giáo viên chủ nhiệm cầm cặp đi tới bục giảng, sau khi đặt xuống, vẻ mặt thần bí nhìn một lượt đám học sinh bên dưới.
“Thầy tin là các trò đều rất háo hức muốn biết xếp hạng điểm của mình, nhưng thầy chỉ có thể nói với các trò là thầy rất tiếc, thầy không thể nói thứ hạng điểm kì này cho các trò được.”
Mọi người trong lớp ồ lên, có người không nhịn được nói: “Thầy ơi, thầy đừng làm thế với bọn em mà!”
Giáo viên chủ nhiệm giơ hai tay làm động tác mọi người bình tĩnh: “Đây là quy định mới của trường, bảng thành tích sẽ được công bố sau khi lễ bế giảng kết thúc. Trước đó, trong lễ bế giảng, giáo viên sẽ chỉ công bố danh sách những học sinh được vào lớp trọng điểm.”
Mọi người ồ lên, Lê Hủ không chút kiêng dè ngã lên vai Thư Nguyện: “Tớ không chịu được đâu…”
Hai tiết đầu kết thúc trong sợ hãi, rốt cuộc cũng tới giờ xếp hàng xuống tập hợp tại hội trường, Lê Hủ đi ở cuối cùng, thương lượng với Thư Nguyện: “Hay là thế này, tí nữa tớ không đi vào mà chờ bên ngoài, bế giảng kết thúc cậu ra ngoài nói kết quả cho tớ, nhé.”
“Nếu không bị rớt top thì sao?” Thư Nguyện kéo áo hắn, “Ba mươi người điểm cao nhất còn phải lên bục nhận thưởng, tớ cũng đâu thể nhận thay cậu.”
Hiệu trưởng lên đọc diễn văn, liên tục 30 phút khiến học sinh bên dưới muốn ngủ gục hết cả, Lê Hủ ngồi bên dưới chơi game, ngay cả khi thầy chủ nhiệm mở cặp cầm một tờ danh sách đi lên bục khiến một đám học sinh bên dưới kích động la hét cũng không thể khiến hắn ngẩng đầu.
“Nghe nào.” Thư Nguyện vỗ vỗ mu bàn tay hắn.
Lê Hủ không thèm chớp mắt: “Ông ấy còn phải dong dài thêm mười phút nữa cơ.”
Thầy chủ nhiệm nói xong Lê Hủ vẫn không ngẩng đầu, Thư Nguyện nghiêng người lấy di động trong tay hắn, sau khi đút cẩn thận vào túi liền cầm tay Lê Hủ: “Đừng lo.”
Thầy chủ nhiệm mở ra “chiếc hộp Pandora”, những học sinh vinh dự được đọc tên lần lượt lên sân khấu nhận thưởng. Thi cuối kì của khối mười hai độ cạnh tranh càng kịch liệt, Thư Nguyện chỉ xếp thứ tư, trước khi đi lên sân khấu khẽ chọc chọc đầu gối Lê Hủ: “Tớ chờ cậu.”
Càng về sau Lê Hủ càng ủ rũ, trên sân khấu đã có tới hai mươi mấy người, hắn và Thư Nguyện cách nhau nửa hội trường mong ngóng nhìn đối phương, lúc cậu cười với hắn càng khiến hắn cúi đầu tự trách.
“… Hai mươi sáu, Lê Hủ.” Một giây kia khi chủ nhiệm đọc lên khiến hắn kinh ngạc ngẩng phắt đầu dậy, Quảng Minh Sâm ngồi ở vị trí hành lang lớn giọng gọi hắn: “Hủ ca! Hủ ca sao anh trâu bò quá!”
Người xung quanh nhất thời cười ồ lên, Lê Hủ mờ mịt bước lên sân khấu, phá hàng phá lối chen tới vị trí của hạng năm bên cạnh Thư Nguyện, nhân lúc không ai chú ý liền nhéo eo cậu một cái: “Tớ giỏi quá nè.”
Lê Hủ bảo vệ được ghế ngồi trong lớp trọng điểm của mình, tâm trạng so với lúc trước khi công bố thành tích khoan khoái hơn nhiều, lúc về nhà tình cờ nhìn thấy Lê Văn Trưng đang làm việc trong thư phòng còn cùng ông nói vài câu.
Lê Văn Trưng tạm gác công việc qua một bên, vẻ mặt vui sướng hỏi: “Học kì này con đã rất vất vả, phải không?”
“Cũng không phải quá vất vả, nhưng rất mệt não.” Lê Hủ ngồi lên ghế xoay, “Nhưng thấy bản thân mỗi ngày đều đến gần Thư Nguyện hơn một chút, tất thảy đều đáng giá.”
Đối với chuyện yêu đương của con trai Lê Văn Trưng không có ý kiến, ông dùng bút gõ nhẹ lên bàn gỗ đàn hương, chuyển chủ đề: “Em trai con gần đây tâm trạng không được tốt, cha cả ngày bận công tác cũng không lo được nhiều, cha biết con không thích nó, nhưng cha hy vọng hai đứa có thể chung sống hòa bình hơn một chút, thay cha quan tâm tình huống của nó ở trường.”
Lê Hủ mới thả lỏng được hai giây liền nhăn mày: “Nó không vui thì liên quan gì đến con chứ.”
“Tạm thời không liên quan đến con, nhưng con không thể giúp đỡ người cha này một chút sao?” Lê Văn Trưng ôn hòa hỏi lại.
“Được rồi.” Lê Hủ xoa xoa trán, “Con sẽ cố gắng.”
Không chỉ Lê Văn Trưng phát hiện tâm trạng Lê Quyết không tốt, mấy ngày nay ở nhà Lê Hủ cũng cảm nhận được.
Trước giờ Lê Quyết thích tìm hắn gây sự hiện tại lại ngoan bất thường, ở nhà chạm mặt hắn sẽ cúi đầu trốn đi, ngay cả lúc ăn cơm cũng là vội vàng ăn vài miếng, cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, đám hồ bằng cẩu hữu cũng không thấy nó liên lạc,
Năm ngoái Lê Văn Trưng vẫn luôn bận không thấy bóng dáng, nếu không có gì bất ngờ năm nay chắc cũng không về ăn tết được. Người làm trong nhà đã về quê hết cả, Lê Hủ quay đầu đi tới trước cửa phòng Lê Quyết, gõ cửa: “Tiểu rác rưởi, ra đây.”
“Tôi không phải rác rưởi!” Lê Quyết mở cửa hét lên.
Lê Hủ ôm tay, dựa lên khung cửa: “Đi ra ngoài ăn cơm không?”
“Không đi.” Lê Quyết muốn đẩy hắn ra ngoài Lê Hủ đã lùi về sau trước một bước: “Mấy người thím Điền nghỉ tết rồi, muốn ăn tự gọi đồ ăn ngoài, không thì úp mì, tao ra ngoài.”
“Anh đi đâu?” Lê Quyết hỏi.
“Đi ăn cơm.” Lê Hủ cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Ngoài miệng nói là đi ăn cơm, kì thực hắn không quá đói bụng, không tự chủ được lái xe tới nhà Thư Nguyện.
Rút kinh nghiệm năm ngoái, năm nay Lê Hủ sẽ không buồn chán mà ngồi lì trong nhà, trên đường tới nhà Thư Nguyện hắn đi qua một cửa hàng người lớn, suy nghĩ bất chợt nảy ra, hắn dừng xe bên ngoài, đội mũ kéo cao cổ áo lông, tới khi đảm bảo dù gặp phải người quen cũng không ai nhận ra mình hắn mới đi vào trong.
Loại cửa hàng như này thường không đông người, nhưng da mặt Lê Hủ dày hơn nữa cũng không dám ở trong lâu. Trước đó hắn đã nghiên cứu tài liệu kĩ càng, nhanh chóng tìm được thứ mình cần.
Thanh toán xong đi ra, hắn kéo khóa xuống, hít một hơi thật sâu, để không khí mát mẻ xua đi nhiệt độ nóng bỏng trên mặt.
Di động trong túi rung lên, hắn lung tung nhét đồ vào balo, lấy di động ra, nghe máy: “Gấp gáp muốn thấy tớ đến vậy cơ à?”
“Không phải cậu bảo mười lăm phút nữa tới hả?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ kẹp di động giữa tai và vai, đeo găng tay lên: “Ở dưới chờ tớ.”
“Tớ không nhìn thấy cậu.” Thư Nguyện nhìn nhìn hai bên, lạnh tới mức phải dậm chân.
Lê Hủ cười khẽ: “Lạnh quá thì vào trong đi, tớ vừa mua ít đồ, đợi tớ thêm 3 phút nữa.”
Thật ra khoảng cách chưa tới một cây số, dọc đường đều gặp đèn xanh, Lê Hủ không uống rượu cũng không chở người, phóng rất nhanh, hai phút sau đã xuất hiện trước mặt Thư Nguyện.
Thư Nguyện cũng không đi vào, sợ Lê Hủ tới thì không nhìn thấy mình. Khăn lông to sụ quấn quanh cổ, lúc cậu nói chuyện lông tơ nhẹ nhàng lay động: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa á.” Lê Hủ sờ sờ bụng, “Lúc ra ngoài không thấy gì, vừa thấy cậu liền đói bụng.”
Trải qua thời gian dài được Lê Hủ “dạy dỗ”, một ít từ ngữ bình thường qua tai Thư Nguyện dường như trở nên đặc biệt hàm xúc. Muốn mắng Lê Hủ không đứng đắn, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương lại không mắng nổi, Thư Nguyện duỗi bàn tay được ủ tới ấm nóng, đỡ lấy khuôn mặt bị gió thổi lạnh cóng của Lê Hủ: “Cậu muốn ăn cơm hay mì đen?”
“Có phương án C không?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện nhìn thấy sự ẩn nhẫn trong mắt Lê Hủ, mỗi khi bọn họ thân mật, đôi con ngươi đen sẫm càng đậm màu. Cậu lắc lắc cằm Lê Hủ, nói: “Tớ sẽ suy nghĩ thêm.”
Trời rất lạnh, Thư Nguyện đề nghị đi ăn buffet lẩu, nhưng cậu đã ăn cơm ở nhà rồi, cho nên chủ yếu là Lê Hủ ăn, mỗi món Thư Nguyện chỉ nếm thử một chút.
Cậu để ý cái balo căng phồng của Lê Hủ: “Cậu bảo đi mua đồ, mua cái gì thế?”
Lê Hủ đang ăn thịt nướng suýt nữa thì sặc, hắn ấn ấn balo, chột dạ đáp: “Thuốc lá.”
Thư Nguyện cực ghét mùi thuốc lá, đứng lên cầm balo của Lê Hủ: “Tịch thu.”
“Không được a.” Lê Hủ vội vàng đặt đũa xuống, kéo tay Thư Nguyện, “Giấy chứng nhận tớ còn chưa lấy được mà cậu đã quản chặt như thế á?”
“Giấy chứng nhận gì?” Thư Nguyện sững sờ hỏi lại.
“Giấy chứng nhận kết hôn á.” Lê Hủ thừa dịp cậu ngẩn người lấy lại balo, kết quả lực tay quá mạnh, khóa kéo lỏng lẻo bị kéo thành một lỗ hổng lớn, đồ vật lúc trước nhét vội vào trong rơi ra ngoài, bị Thư Nguyện nhanh tay nhặt lên.
Dòng chữ trên vỏ hộp nằm ngoài tầm hiểu biết của Thư Nguyện, cậu bóp bóp vỏ hộp, không hiểu hỏi: “Cái này… Dùng để làm gì?”
Hết chương 59.
Editor: Tùy Tiện
Sorry mn vì chương này đăng muộn TT^TT
-0 Comment-