[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 57
CHƯƠNG 57: TỚ CŨNG KHÔNG PHẢI HỌC SINH NGOAN
Chỗ ngồi hàng cuối cùng cạnh cửa ra vào không bóng người, sách giáo khoa rải đầy trên mặt bàn vẫn đương dừng lại ở trang sách của tiết trước, một cơn gió lạnh ùa tới, tiếng giấy cọ vào nhau vang lên những âm thanh nhỏ vụn.
Tiếng đọc bài của lớp trọng điểm đặc biệt vang dội, giáo viên ngữ văn bắt đầu tiết học, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi từ bục giảng đi xuống, ánh mắt như ra-da quét qua từng học sinh, xem có ai dám lơ đễnh hay không.
Thư Nguyện rời mắt khỏi chỗ ngồi của Lê Hủ, lén nhìn sách giáo khoa của bạn học ngồi trước, vội vàng lật tới trang tương ứng giả vờ như đang đọc, nhưng thực ra lại không biết mình đang đọc tới đâu.
Giáo viên lắc lư đi tới, dừng lại bên cạnh cậu, cúi người hỏi thăm: “Lê Hủ lại trốn học?”
“Không ạ.” Thư Nguyện bao che cho Lê Hủ, “Cậu ấy không khỏe nên xuống phòng y tế rồi ạ.”
“Vậy ư?” Giáo viên ngữ văn tuy lớn tuổi nhưng tính cách dỉ dỏm, khép sách giáo khoa của Thư Nguyện lại đặt xuống bàn, “Bây giờ trò không cần đọc bài vội, trò tới phòng y tế xem nó bị làm sao, nếu không làm sao thì lôi nó về đây.”
Lời này quả thực đúng ý Thư Nguyện, cậu gật đầu, đứng dậy rời khỏi chỗ, từ cửa sau chạy ra ngoài.
Cậu tìm khắp các nhà vệ sinh nhưng không một bóng người, chỉ có tiếng quạt thông gió đang rít lên. Phòng đồ cũ của khối 11 ở tầng hai cũng không có người, gió lớn thổi tung lớp bụi dày bám trên đồ vật.
Thư Nguyện kéo khóa áo lên cao, ngăn cản luồng hơi lạnh đang luồn qua cổ. Cậu chạy nửa vòng sân trường, từ sân thể dục tới thư viện, lại chạy tới nhà thể chất, chạy tới khi sau lưng đã thấm một lớp mồ hôi mỏng mới tìm thấy Lê Hủ một mình ngồi hút thuốc dưới đài kéo cờ.
Lê Hủ quay lưng về phía cậu, cậu biết hắn hút thuốc, khói thuốc phả ra luồng khí dày đặc hơn bình thường, hơn nữa giữa trời đông rét buốt ai lại trốn học ngồi trong gió chơi trò thở ra hơi chứ.
Thư Nguyện thả nhẹ bước chân, lặng lẽ tới gần đài kéo cờ, đứng sau lưng đối phương, dùng đôi tay ấm áp do vận động quá sức áp lên mặt Lê Hủ.
Người đang hút thuốc đột nhiên bị tập kích mà bị sặc một cái, tàn thuốc không kẹp chặt rơi xuống đất.
“Mặt cậu lạnh quá.” Thư Nguyện rút tay về, ngồi xuống sát cạnh Lê Hủ, nắm tay đối phương đút vào trong túi áo của mình.
“Sao cậu không ở trong lớp mà lại chạy ra ngoài vậy?” Lê Hủ ho khan hai tiếng.
“Cậu cũng không ở trong lớp đó thôi.” Thư Nguyện nói.
“Này không giống nhau.” Lê Hủ bóp bóp lòng bàn tay cậu, ngời sau sợ nhột bắt lấy ngón tay hắn, “Cậu là học sinh ngoan luôn nghe lời.”
“Học sinh ngoan là gì? Cứ nghe lời thì là học sinh ngoan sao?” Thư Nguyện đan tay mình với tay đối phương, “Vậy tớ vừa trốn học, vừa yêu sớm cũng coi là trái với nội quy trường đúng không? Tớ cũng không phải học sinh ngoan.”
“Có phải muốn nói đều lá tớ dạy hư cậu hay không?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện nhảy khỏi đài kéo cờ, đi tới trước mặt Lê Hủ: “Những thứ này đều là định nghĩa xấu trong lòng các giáo viên và phụ huynh, chỉ cần cậu có một điểm tốt có thể phủ định những hành vi xấu này, người thấu tình đạt lý vẫn sẽ coi cậu là học sinh tốt.”
“Cậu nói thâm thúy quá rồi.” Lê Hủ cũng nhảy xuống đài kéo cờ, nắm cánh tay phải của Thư Nguyện kéo đi: “Đi, tớ phải tranh thu thi đạt ngang hàng với hạng nhất của lớp, chứng minh chúng mình là học sinh ngoan.”
Hắn bước một bước nhưng đối phương lại đứng bất động, Thư Nguyện đứng tại chỗ, đáy mắt lạnh lùng: “Trước khi thừa nhận cậu là học sinh ngoan, tớ phải trở thành một đàn anh nghiêm khắc, giáo dục lại cậu cái đã.”
Mười phút sau, hai người ngồi trong lớp học, Thư Nguyện giả vờ như đang viết bài, thực ra đang viết một đống “câu hỏi nghị luận”, truyền cho Lê Hủ.
Hết tiết học sao lại chạy ra ngoài?
Nguyên nhân là gì?
Sau khi chuông reo tại sao vẫn ở ngoài hút thuốc?
Tiết học cuối cùng có chăm chú nghe giảng hay không?
Nội dung cơ bản của bài đọc là gì?
“Đáng ghét thật đấy, này còn hơn là bị mắng.” Lê Hủ đem bản câu hỏi nhét trong ngăn kéo, nhìn cậu một cái, “Tan học sẽ trả lời cậu.”
Kết quả, vài phút giải lao giữa giờ chỉ đủ cho Lê Hủ giải thích hai câu hỏi đầu tiên, câu hỏi thứ ba tới lúc ăn cơm tối cùng Thư Nguyện hắn mới có thời gian biện minh: “Tớ hút thuốc là vì đang suy nghĩ chuyện nhân sinh mà thôi. Cậu biết không, tớ cảm thấy trái tim mình tràn đầy lòng bao dung á? Nhìn nó bị xấu mặt, bộ dáng chật vật trước cả lớp thế mà tớ lại không xuống tay đánh được.”
“Thôi, dù sao cậu ta cũng không tới trả thù tớ.” Thư Nguyện nói, Lê Quyết còn nhỏ hơn cậu tận ba tuổi, trong mắt cậu, cậu ta chỉ là một thằng nhóc không ai thương, có tà tâm nhưng lại không dám làm.
“Nó mà dám tìm cậu trả thù á.” Lê Hủ cười nhạo một tiếng, “Tớ sẽ khiến nó phải hối hận.”
Đang nói chuyện, âm thanh xung quanh đột nhiên im bặt, toàn bộ nhà ăn chìm trong sự yên lặng kì dị, thời gian như bị đóng băng, trái đất như ngừng quay.
Thư Nguyện theo tầm mắt của mọi người nhìn sang, cậu và Lê Hủ vừa nói tới đối phương người thật liền xuất hiện trước cửa nhà ăn, trong tay cầm cơm hộp, vừa bước một chân vào cửa liền nhận được cái nhìn từ hàng trăm cặp mắt, gã bối rối không biết làm sao.
Gió lạnh từ ngoài tràn vào trong phòng, Lê Quyết chỉ mặc một chiếc áo lông đơn bạc, hai tay cầm hộp cơm đã lạnh cóng tới trắng nhợt.
Không khí trong nhà ăn thoáng cái sôi nổi trở lại, Lê Quyết nghiễm nhiên trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất, cho dù là ai, giữa tiếng đàm tiếu trên bàn ăn, đều không tự chủ được liếc về phía nam sinh cứng rắn đứng trước cửa nhà ăn.
Lê Quyết vừa vào cửa liền muốn chạy trở ra, Lê Hủ nhịn không được “hừ” một tiếng, cởi áo khoác của mình sải bước tới trước mặt Lê Quyết, ném áo lên người gã.
“Nếu mày dám ném áo của tao xuống đất,” Lê Hủ cướp hộp cơm trên tay gã, ra hiệu cho gã mặc áo vào trước, “Tao sẽ khiến mày ngay cả áo lông cũng không còn.”
Ăn cơm xong trở về kí túc xá, Thư Nguyện hỏi: “Đau lòng cho em trai hả?”
“Đau lòng cái rắm.” Lê Hủ giương đuôi mày, “Tớ thương ai không thương, đi thương rác rưởi làm gì?”
“Vậy cậu còn đem áo khoác cho cậu ta mặc.” Thư Nguyện nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lê Hủ, “Lạnh không?”
“Có cậu ở đây sao tớ lạnh được chứ.” Lê Hủ ôm eo Thư Nguyện, kéo cậu tới sau hộp cứu hỏa, “Tớ chỉ là không nhìn nổi thôi, nếu người đánh nó tới không có áo mặc là thằng khác thì tớ mới không thèm quản.”
“Miệng cứng tâm mềm.” Thư Nguyện dùng tay ngăn lại đôi môi đang muốn làm càn của Lê Hủ, “Đừng làm loạn, sẽ bị người khác thấy được.”
“Được.” Lê Hủ đụng lên cái trán Thư Nguyện, “Đêm nay tớ sẽ cho cậu biết có chỗ còn cứng hơn miệng.”
Hành động của Lê Hủ tại nhà ăn cũng không khiến Lê Quyết có chút xíu nào hảo cảm với hắn, lúc đụng mặt nhau ở nhà Lê Quyết vẫn bày ra bộ mặt như ai nợ gã mấy triệu. Lê Hủ cũng không thèm để ý, Lê Quyết không tìm hắn gây sự là hắn đã cảm tạ trời đất rồi, thời gian của mình đều phải dùng để học với Thư Nguyện, làm sao rảnh rỗi được như Lê Quyết chứ?
Càng gần cuối học kì, đừng nói là lớp trọng điểm, ngay cả học sinh lớp thường cũng không dám chểnh mảng. Đêm đông dài đằng đẵng, vô số buổi sáng, khi mặt trăng còn chưa kịp lặn khỏi bầu trời đen kịt, phòng học của khối mười hai đã lác đác sáng đèn.
Vào mùa đông, Lê Hủ đặc biệt thèm ngủ, để tránh ngủ gật trên lớp, sáng sớm hắn sẽ rời kí túc xá tới sân thể dục chạy hai vòng, sau đó cùng Thư Nguyện đi mua đồ ăn sáng rồi trở về lớp học.
Tháng mười hai vừa tới Thư Nguyện liền mong nó nhanh chóng trôi qua, tất nhiên, thời gian không thể nghe được tiếng lòng của cậu. Nhưng bởi vì có Lê Hủ bên cạnh, thêm vào đó thời gian của lớp mười hai luôn bận rộn, Thư Nguyện cảm giác tháng mười hai năm nay chớp mắt đã trôi qua.
Thời tiết không quá lạnh, Lê Hủ đối với Thư Nguyện đòi hỏi vô độ, nhưng càng vào đông càng lạnh, Lê Hủ lại không nỡ dằn vặt cậu. Một là lo lắng cậu bị cảm lạnh, nhưng càng nhiều là thời gian nghỉ ngơi của lớp mười hai thực sự quá quý giá, một ngày có thể ngủ đủ bảy tiếng đã xem như không tồi, hắn sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của Thư Nguyện.
Nhưng mà Lê Hủ cẩn thận đến mấy cũng không thể đảm bảo cho Thư Nguyện 100%. Một ngày trước khi nghỉ tết, Thư Nguyện đổ bệnh, sốt cao cộng thêm cảm lạnh, Lê Hủ nghe cậu khịt mũi trong lòng liền khó chịu, vội vàng chạy tới phòng y tế lấy thuốc hạ sốt. Qua một buổi sáng, tới buổi chiều Thư Nguyện lại bắt đầu sốt cao, trán cậu nóng tới đáng sợ.
Chưa kết thúc tiết tự học Thư Nguyện đã không chống đỡ nổi, mệt mỏi tới mức ngủ thiếp đi trên bàn học, Lê Hủ lấy cuốn vở bị đè dưới cánh tay giúp cậu nộp lên, sau đó nhỏ giọng gọi cậu: “Tiểu khủng long, tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé, được không?”
Thư Nguyện nâng mi mắt nặng trĩu, lầm bầm một câu “Tớ không đi bệnh viện đâu” sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Lê Hủ hết cách, chỉ có thể dỗ dành cậu: “Vậy tớ đưa cậu về nhà nhé, không cần học tiết tự học nữa, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Thư Nguyện không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Tiết tự học nên giáo viên không lên lớp, Lê Hủ chạy lên tầng năm, giải thích rõ tình huống với giáo viên chủ xong liền vội vàng chạy về, giúp Thư Nguyện xếp đồ, ôm eo Thư Nguyện muốn đỡ cậu lên.
Có lẽ không muốn cư xử thái quá ở nơi công cộng, Thư Nguyện nhướng mi mắt nặng trĩu, ôm trán đứng lên, không để Lê Hủ ôm cậu.
Chung cư nhà Thư Nguyện không có thang máy, tầng nhà cậu cũng không thấp, đi được vài bước đã choáng váng đầu óc không đi được nữa, dựa vào cánh tay Lê Hủ khẽ rên rỉ.
“Tớ cõng cậu.” Lê Hủ không nói hai lời đem người cõng trên lưng, trước ngực đeo cặp sách của Thư Nguyện, “Đừng nhúc nhích, bị ngã tớ cũng không đỡ nổi đâu.”
Sốt cao suốt một ngày, Thư Nguyện bị ốm rất nặng, gối đầu trên vai Lê Hủ nói mê: “Khuyển khuyển ngoan. Khuyển khuyển tốt nhất. Tớ thích cậu. Tớ thích cậu nhất.”
“Đây là sốt đến hồ đồ rồi a, bình thường đâu thấy cậu thích nói mấy cái này như vậy chứ.” Lê Hủ ôm chân Thư Nguyện, xốc cậu lên cao, leo nhiều tầng như vậy khẳng định rất mệ, nhưng Thư Nguyện mềm mại ở bên tai hắn thổ lộ với hắn, chính là thù lao to lớn nhất.
Ti Liễu nghe tiếng chuông cửa, vừa mở cửa đã suýt ngất vì sợ hãi, cho rằng con trai lại xảy ra chuyện. Đến tận khi Thư Thiệu Không giúp Lê Hủ đặt Thư Nguyện nằm xuống sofa, hắn điều hòa nhịp thở, lại trấn an mới khiến họ yên tâm: “Cậu ấy bị sốt. Buổi sáng đã tới phòng y tế đo nhiệt độ, ba tám độ bốn, uống thuốc hạ sốt xong lại tiếp tục sốt cao, có lẽ là do kiệt sức, ngủ một giấc chắc sẽ đỡ hơn thôi ạ.”
“Đứa nhỏ này…” Ti Liễu sờ trán Thư Nguyện, đứng dậy rót nước cho Lê Hủ, “Làm phiền cháu mang nó về nhà, chúng ta thật sự không biết phải cảm ơn cháu thế nào cho hết.”
Lê Hủ sợ nhất là người nhà Thư Nguyện khách khí với hắn, hắn xua xua tay, cười nói: “Không sao đâu dì ơi, bình thượng Thư Nguyện cũng giúp đỡ con trong học tập rất nhiều.”
Hai người còn muốn giữ hắn ở nhà ăn cơm tối, Lê Hủ dùng lý do phải về nhà gấp mà lịch sự từ chối. Quan hệ giữa hắn và Thư Nguyện, nếu còn một ngày chưa thẳng thắn trước mặt cha mẹ đối phương, hắn vẫn sẽ luôn cho rằng mình đang lừa dối họ.
Nếu lựa chọn con đường này, tương lai nhất định sẽ phải trải qua một trận giông to bão lớn, Lê Hủ đã hạ quyết tâm, tới lúc không thể che giấu được nữa, hắn nhất định sẽ bảo vệ Thư Nguyện, giúp cậu chặn lại tất cả những lời chỉ trích và buộc tội, hắn là người tốt, cũng là người xấu.
Hết chương 57.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Sorry mn vì hơi lệch giờ TT~TT
-0 Comment-