[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 56
CHƯƠNG 56. CÚT RA ĐÂY!
Lê Hủ luôn cảm thấy cái ôm này có gì đó không đúng, nhưng mặc cho hắn truy hỏi, Thư Nguyện nhất quyết không hé răng, chỉ nói là nhớ hắn.
Mới hai ngày trước còn ước đuổi mình tránh càng xa càng tốt đấy, bây giờ lại nói nhớ mình, Lê Hủ không tin, nhưng nhìn Thư Nguyện chăm chú ngắm móc khóa khủng long trên cặp sạch, lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Thư Nguyện không nói, Lê Hủ tự nhiên sẽ có biện pháp khác để tìm hiểu. Lúc đối phương chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, hắn nói dối là đi mượn đồ của người khác chuồn khỏi kí túc xá, tìm tới người duy nhất xem như quen thuộc với Thư Nguyện: lớp phó học tập.
Lớp phó học tập vịn thang đương muốn bò lên giường trên, Lê Hủ tới khiến cậu ta lập tức lăn xuống: “Hủ ca, có chuyện gì thế?”
“Tìm cậu muốn hỏi chút chuyện.” Lê Hủ dựa vào cửa không đi vào, cũng không nhìn xem bạn học nam cùng lớp đã bị mình dọa thành bộ dạng gì, “Cậu ra ngoài này chút.”
Ngoài hành lang, Lê Hủ hỏi thẳng: “Chiều nay có người lớp khác tới tìm Thư Nguyện không?”
Ra là chuyện này, lớp phó học tập thở phào: “Không có a.”
Cậu ta cảm thấy hai người này rất kì lạ, cả ngày hôm nay hai người này một trước một sau khiến cậu ta đại kinh tiểu quái*, kết quả đánh rắm cũng không có.
Nhìn lớp phó học tập vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm, Lê Hủ nhíu mày: “Cái gì kì lạ?”
“Không không không.” Lớp phó học tập vội xua tay, “Tớ chỉ cảm thấy hai người thật giống nhau thôi.”
“Hai người? Giống nhau?” Lê Hủ hỏi.
“Cậu và Thư Nguyện.” Đèn ngoài hành lang đã tắt, thang gác đối diện truyền tới tiếng bước chân của người quản lý đi tuần tra, tốc độ nói của lớp phó học tập trở nên nhanh hơn, “Hai cậu cứ thay phiên nhau dọa tớ sợ mất mật.”
“Cậu ấy tìm cậu,” Lê Hủ gõ đầu lớp phó học tập, người này không phải học sinh giỏi sao, nói chuyện cũng không lưu loát, “Cậu ấy tìm cậu lúc nào? Tìm cậu là gì?”
Lê Hủ không sợ quản lý kí túc xá phê bình nhưng lớp phó học tập cậu đây sợ, quản lý tay cầm theo đèn pin quét dọc các ngõ ngách trên hành lang, lớp phó học tập bước dần về phía cửa phòng: “Buổi chiều, trước lúc vào tiết cậu ấy nhờ tớ báo với giáo viên cậu ấy đau bụng nên muốn tới nhà vệ sinh, nếu giáo viên hỏi tới thì báo lại giúp cậu ấy.”
Lê Hủ nhớ lại thực đơn trưa nhà làm hôm nay, rất thanh đạm, đáng lẽ không nên có vấn đề mới đúng.
“Cậu ấy đi lâu không?” Lê Hủ hỏi.
“Chắc khoảng nửa tiết, tớ không nhớ rõ lắm.” Lớp phó học tập dáo dác nhìn về phía bên kia hành lang, “Hủ ca, tớ phải vào phòng đây, quản lý sắp kiểm tra đến đây rồi.”
“Được rồi.” Lê Hủ đẩy vai lớp phó học tập, quay về kí túc xá của mình.
Thư Nguyện đã nằm lên giường, đèn flash phía sau di động được bật lên, nhìn thấy Lê Hủ tiến vào cậu lập tức tắt đi.
“Đừng sợ, là tớ.” Lê Hủ đóng cửa lại, dùng hai bước trèo lên giường của Thư Nguyện, “Tối nay cùng nhau ngủ nhé?”
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị từ chối, Thư Nguyện lại gật đầu: “Ừm.”
Lê Hủ ra ban công rửa mặt, về giường của mình cầm gối lên, sờ soạng trèo lên giường Thư Nguyện, chui vào ổ chăn ấm áp của cậu.
“Cậu vừa đi đâu vậy?” Thư Nguyện đẩy bàn tay sờ loạn của hắn ra.
“Sạc điện thoại bị hỏng, tớ đi mượn cái khác.” Lê Hủ từ bỏ chuyện thăm dò Thư Nguyện, an phận nằm nghiêng ôm cậu, “Hôm nay tiết thể dục được hoạt động tự do, cậu đã làm gì thế?”
Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng Thư Nguyện căng thẳng: “Làm bài tập.”
“Lê Quyết không tìm cậu gây sự chứ?” Lê Hủ lập tức tra hỏi tiếp.
“Không có.” Thư Nguyện cọ mặt lên quần áo Lê Hủ, “Lớp của bọn họ đổi thời khóa biểu, không học chung.”
“Vậy thì tốt.” Tay Lê Hủ lượn lờ tới sau gáy Thư Nguyện xoa xoa.
Lo lắng đối phương lại muốn hỏi thêm, Thư Nguyện túm chặt vạt áo Lê Hủ: “Ngủ đi, tớ buồn ngủ.”
Thái độ lảng tránh rõ ràng của Thư Nguyện khiến cho Lê Hủ nghi ngờ, ngày thứ hai tiết tự học thừa dịp đối phương chạy lên bục giảng hỏi bài thầy giáo, Lê Hủ thừa dịp trốn tới phòng quản lý, mượn lí do làm mất đồ quan trọng, nhờ quản lý kĩ thuật cho hắn xem lại camera một chút.
Quản lý kĩ thuật cũng biết Lê Hủ là ai, cầm bao thuốc và bật lửa đứng dậy: “Anh đây ra ngoài làm điếu thuốc đã.”
Lê Hủ ngồi xuống, mở băng ghi hình khu vực cạnh nhà thể chất, chăm chú theo dõi hình ảnh trên màn hình.
Tiết thể dục mùa đông, học sinh luôn tập trung rất chậm, cho tới khi giáo viên thể dục bắt đầu điểm danh đám học sinh mới chậm rãi đến đầy đủ. Lê Hủ tua nhanh băng ghi hình, Thư Nguyện đi cuối cùng, vẻ mặt không quá thích hợp.
Giữa tháng mười hai có một bài kiểm tra nhỏ, theo thường lệ nữ sinh sẽ thi nhảy, cần chuẩn bị đệm tập, nam sinh sẽ tới phòng thiết bị giúp mấy cô dọn dẹp sắp xếp lại, Thư Nguyện vẫn lẻ loi đi ở cuối cùng.
Camera bên ngoài không có thông tin Lê Hủ cần, hắn nghĩ tới lớp phó học tập nói lúc này vẻ mặt Thư Nguyện vẫn bình thường, đại khái ở trong phạm vi mà đối phương nhìn thấy cậu vẫn chưa xảy ra chuyện gì, vậy tại nơi mà người khác không thấy được thì sao?
Hắn nhìn lại tất cả camera trong khu vực nhà thể chất, thông qua camera lắp đặt trên sân cầu lông, tốt lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy những người ra vào cửa của phòng thiết bị.
Hắn nhanh chóng tua đến đoạn này, Thư Nguyện là người bê đệm cuối cùng, sau khi kết thúc tiết học cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng thiết bị, Lê Hủ phát hiện thời gian cậu ở bên trong rất dài, nhưng lúc đi ra vẻ mặt vẫn luôn bình yên vô sự.
Hay thật sự không xảy ra chuyện gì?
Lê Hủ đang chuẩn bị tắt màn hình theo dõi, đột nhiên nhìn thấy một người mà hắn không nghĩ tới.
Sau khi Thư Nguyện rời đi không lâu, có ba nam sinh chạy vào phòng thiết bị. Lê Hủ nhấn tạm dừng, phóng to màn hình, hình ảnh Lê Quyết xuất hiện trong nhóm ba người.
Mùi thuốc lá trong nhà xe tối hôm chạy đi mua thuốc cho Thư Nguyện đột nhiên hiện lên trong đầu Lê Hủ, hắn cau mày, dùng di động chụp lại màn hình.
Lê Hủ lúc này đã không còn kiên nhẫn, hắn cất di động trong túi, vừa liếc mắt nhìn màn hình máy tính liền khiếp sợ ngồi bịch xuống.
Đám người Lê Quyết còn chưa rời khỏi, Thư Nguyện lại xuất hiện trước cửa phòng thiết bị, cậu đừng ngoài bên ngoài mấy phút mới đi vào, nhìn thời gian có lẽ lúc ấy vừa mới bắt đầu vào tiết thứ ba.
Lê Hủ nhìn thời gian, bọn họ ở bên trong phòng khoảng tám phút, Lê Quyết cùng hai nam sinh kia đi ra trước, hết nhìn đông nhìn tây vội vàng lảo đảo chạy trốn, sau đó Thư Nguyện mới che miệng, cúi đầu tập tễnh đi ra khỏi phòng.
Tám phút, có thể xảy ra chuyện gì? Lê Hủ tự hỏi.
Buổi trưa, tại kí túc xá, Lê Hủ đóng chặt các cửa, ngay cả rèm cũng kéo hết lại, dưới con mắt đề phòng của Thư Nguyện vén quần áo của đối phương lên.
“Làm gì đó? Vẫn là ban ngày đấy.” Thư Nguyện đẩy hắn không được, da dẻ lộ ra bên ngoài bị không khí lạnh hun tới nổi da gà.
“Ban nãy cậu ăn cơm chẳng được bao nhiêu.” Lê Hủ kéo vạt áo Thư Nguyện lên, quan sát người đối phương, không phát hiện dị thường mới kéo xuống giúp cậu, tiếp đó lại khom lưng kéo ống quần Thư Nguyện, “Nhìn này, gầy mà không ốm yếu.”
“Bệnh thần kinh.” Thư Nguyện đẩy vai hắn, “Cậu xem đủ chưa hả?”
Sau khi xác nhận không có vết máu bầm, Lê Hủ chỉnh lại ống quần giúp Thư Nguyện, ngồi dậy ôm cậu một cái: “Xem đủ rồi, sau này phải ăn nhiều một chút.”
Thư Nguyện mơ hồ cảm giác được Lê Hủ đã biết được chuyện ngày hôm qua, nhưng cậu không dám chắc, vì vậy không mở miệng nói chuyện, chỉ có thể giả ngu.
Tiết học buổi chiều Lê Hủ đứng ngồi không yên, trong giờ chữa bài tập vẫn luôn lật sách ào ào, ngay cả giáo viên đứng trên bục giảng cũng có thể nghe được mà bất mãn nhìn sáng, lúc này hắn chuyển từ lật sách qua xoay bút.
Lớp học vừa kết thúc hắn liền muốn chạy ra ngoài, Thư Nguyện kéo cánh tay hắn lại: “Cậu đi đâu?”
“Đi vệ sinh á.” Lê Hủ rút tay về, cũng không nhìn ánh mắt sốt ruột của đối phương, chớp cái đã biến mất ở góc cầu thang.
Phòng học khối mười liền với dãy nhà hành chính, tầng cao nhất chính là phòng hiệu trưởng. Lê Hủ dường như đã quên mất chuyện đầu học kì này hắn bị gọi lên phòng hiệu trưởng ‘đàm đạo’, cả người đầy lệ khí xông vào dãy phòng học của lớp mười, lớp trọng điểm nằm ở tầng hai, dưới ánh nhìn đầy kì dụ của học sinh hắn hung hăng đấm một quyền lên ván cửa: “Lê Quyết, cút ra đây!”
Một đấm kia dùng mười phần sức lực, đám học sinh ngủ gật giữa giờ cũng bị dọa cho tỉnh, đồng loạt nhìn về phía Lê Quyết.
Mặt Lê Quyết lúc đỏ lúc trắng, anh trai tới tìm nó chắc chắn không phải chuyện gì tốt, lần trước bị đánh trước mặt mọi người đã đủ mất mặt, lần này nếu nó không đi ra ngoài, không thể đảm bảo rằng Lê Hủ sẽ không xông vào cho nó một trận nữa, đến lúc đó nó giấu mặt đi đâu?
Có lẽ nó đã đánh giá quá cao sự nhẫn nại của Lê Hủ, vừa bước tới cạnh cửa Lê Hủ đã nắm tóc nó, ấn mặt nó lên bảng đen: “Nói, đứa nào đánh cậu ấy?”
Hai người đều hiểu rõ “cậu ấy” là ai, Lê Quyết bị cọ tới mặt toàn phấn hôi, nổi nóng đáp trả: “Tao không đánh anh ta!”
Không ai dám tới can, giống như lần huấn luyện quân sự kia, tất cả đều chỉ khoanh tay đứng nhìn, không dám ho he một tiếng, chỉ sợ xui xẻo chọc tới vị giáo bá này.
Lê Hủ theo gen cha, khí lực so với Lê Quyết mạnh hơn nhiều lần. Hắn ngồi trên bục giảng, chân đạp lên lưng Lê Quyết, đem người đóng đinh trên bảng đen, một cánh tay dễ dàng ấn đầu đối phương: “Mày không đánh thì sao trên người cậu ấy lại có vết thương, hả?”
“Mẹ kiếp, làm sao tao biết!” Mặt Lê Quyết bị đè, lúc nói chuyện không cẩn thận cắn trúng má trong, đau tới nhe răng trợn mắt, “Tao chỉ nhấn đầu anh ta xuống thôi!”
“Ấn xuống đâu?” Lê Hủ hỏi.
Bụi phấn rơi vào mắt, Lê Quyết nắm chặt mắt lại, không có can đảm nói ra hai chữ “đũng quần”. Tuy rằng cuối cùng không thành công, Thư Nguyện còn đem nó đẩy ngã trên đất, nhưng giờ khắc này Lê Hủ hỏi chính là “Ấn xuống đâu”, chứ không phải vấn đề “ấn mạnh bao nhiêu” hay “ấn bao nhiêu lần” ngớ ngẩn.
“Ấn lên đệm…” Lê Quyết cái khó ló cái khôn, “Chỉ ấn một cái, không mạnh tay, chính anh ta tự giãy ra được.”
“Mồm mày nói giãy giụa, còn dám bảo không dùng sức ư?” Lê Hủ lười cãi nhau với nó, đế giày đạp lên lưng Lê Quyết mấy cái, “Tao thấy cái bảng này cũng không cứng hơn đệm bao nhiêu đâu, thế nào, tự mày đập hay tao giúp mày đập?”
“Anh, sau này em không dám nữa, thật sự không dám…” Lê Quyết lau mặt, khuôn mặt bị nước mắt hòa lẫn với bột phấn trở nên bẩn thỉu tới thê thảm, có nữ sinh nhìn không nổi nữa, chạy tới đau lòng nói: “Không muốn thì đừng làm nữa…”
“Mày tự đập, hay tao giúp mày?” Lê Hủ lạnh lẽo cứng rắn hỏi.
“Tự em.” Lê Quyết hé nửa con mắt, đau đớn trên mặt khiến nó không để ý tới tiếng chuông reo trên đỉnh đầu, “Em tự mình…”
Lê Hủ buông lỏng lực đạo kiềm kẹp, Lê Quyết lập tức xụi lơ quỳ trên đất, nữ sinh vội vàng đỡ lấy nó. Nhìn áo khoác đồng phục trắng nõn của Lê Quyết in lên dấu giày đen thùi dơ bản, Lê Hủ đột nhiên do dự ___ Bộ dáng này của hắn, có khác gì đám chuyên ức hiếp bạn bè mà Thư Nguyện hận nhất đâu?
Nữ sinh có lẽ đã đau lòng muốn chết, nàng không đỡ Lê Quyết dậy nổi, thấp giọng khóc sùi sụt. Lê Hủ càng nghe càng phiền lòng, từ trên bục giảng nhảy xuống, bàn chân gạt đi Lê Quyết đang cản đường ở trước mặt: “Thôi, CMN tốt nhất là mày an phận cho tao, nếu còn có lần sau, tao sẽ giúp mày và mẹ mày có một kết cục đẹp đấy.”
Hết chương 56.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-