[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 55
CHƯƠNG 55. CÓ CẬU THẬT TỐT
“Tới rồi tới rồi, nhanh nhanh, quay lại đi, chờ lâu vãi.” Hàn Khải Vân thúc giục.
“Vẫn đang quay đây, đừng có gào lên.” Lê Hủ zoom to ống kính, “Ban giám khảo này soi mói thế, bao nhiêu người thi rồi mà chưa có ai được nhận phiếu thông qua của cả bốn người.”
“Biết đâu Nhuận tinh là người đầu tiên a.” Tống Duyệt Niên đoán, “Hai người nhận được ba sự đồng thuận vừa nãy mỗi người đều có sai xót nhỏ, những lỗi này Nhuận tinh gần như chưa từng mắc phải, rất có khả năng sẽ nhận được bốn phiếu chấp thuận.”
“Nhìn nó lễ phép chưa kìa, còn cúi người chào 90 độ nữa, bình thường trong quán bar ấn muốn gãy tay cũng không thèm cong lưng.” Cố Vãng hướng sân khấu vẫy vẫy tay, “Hey, Nhuận Tinh, nhìn qua đây, bọn tao bên này này, vẫy tay vẫy tay!”
Sân khấu ngoài trời người qua lại nhốn nháo, Thi Thành Cẩn đứng trên sân khấu, không giống như các thí sinh khác khẩn trương tới độ xoay micro trong tay để che đậy sự run rẩy, hắn nhìn về biển người phía xa, nhắm mắt lại rồi mở ra, tưởng tượng mình đang đứng dưới ánh đèn neon đỏ rực trong quán bar, gương mặt người dưới đài đều không nhìn rõ.
Hắn chỉ cần chú tâm vào việc ca hát của mình là được.
Một khúc “Thiên niên chi luyến” được Thi Thành Cẩn biển diễn ra cảm giác hoàn toàn khác biệt, cao thấp trầm bổng, âm vang lại có lực, tựa như có người dẫn lỗi trong sương mù, giúp bạn tiến vào thế giới thần bí. Nhiều năm kinh nghiệm diễn trên sân khấu khiến hắn có thể khống chế giọng hát cực tốt, biểu diễn thành thục, là niềm tin vào thực lực bản thân, nhất định sẽ làm tốt nhất.
“Thằng oắt hư hỏng này, hát cuốn ghê.” Hàn Khải Vân chà tay cảm thán.
“Là thực lực bình thường của Nhuận tinh.” Tống Duyệt Niên vô cùng tự hào, “Nếu như phát huy vượt xa ngày thường có thể khiến giám khảo bật khóc đấy.”
“Ngân cao mười hai giây, không tắc thở là tốt rồi.” Lê Hủ không chớp mắt nhìn video trên di động.
Bốn giám khảo đồng loạt dành cho Thi Thành Cẩn đánh giá cao, bốn phiếu thông qua cũng là thành tích cao nhất tại hiện trường bấy giờ. Thi Thành Cẩn lần nữa cúi chào, sau khi trả lại micro lập tức vui vẻ nhảy nhót về vị trí đám anh em, thí sinh cùng người thân khác dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn qua.
“Khen tao! Khen tao mau!” Thi Thành Cẩn nhào tới chỗ ngồi, lần lượt ôm từng người, “Ông đây quá trâu bò!”
“Trâu bò lắm, trâu bò lắm.” Lê Hủ gửi video cho Thi Thành Cẩn, “Đây, đăng lên vòng bạn bè đi.”
Gửi video xong, Lê Hủ tiện tay chụp cho Thư Nguyện mấy bức ảnh hiện trường, bên dưới còn đính kèm hai câu dặn dò: Nhuận tinh vừa biểu diễn xong, tối nay tớ ăn cơm với bọn họ xong sẽ trở lại, sẽ không muộn quá đâu.
Thư Nguyện vừa trở về phòng học sau tiết thể dục, cậu nhắn lại một tiếng ‘Được’ cho Lê Hủ xong liền bỏ di động vào trong túi áo.
Vừa muốn rút tay ra cậu lại ngẩn người, sờ sờ túi quần, lại kiểm tra ngăn bàn và toàn bộ sách vở, lúc này cậu xác định thẻ cơm của mình đã bị mất.
Trước tiết thể dục thẻ vẫn nằm trong túi, học xong lại biến mất. Thư Nguyện nghĩ đi nghĩ lại, sau khi làm nóng người giáo viên có bảo đám nam sinh các cậu tới phòng thiết bị giúp các bạn nữ khiêng đệm, sau khi kết thúc giờ học mọi người liền chạy qua giúp đỡ xếp lại.
Cậu nhớ mình là người cuối cùng rời khỏi phòng thiết bị, nam sinh khỏe, xếp đệm tất nhiên rất nhanh, nhưng lại cẩu thả, cậu đi cuối cùng, đem đống đệm chất thành núi kia nghiêm túc chỉnh lại góc mới rời đi, có lẽ thẻ cơm rơi ở đó chăng?
Còn hai phút nữa là vào lớp, Thư Nguyện rời khỏi chỗ ngồi, băng qua hai dãy đi tới trước bàn học của lớp phó học tập: “Tớ có thể nhờ cậu chuyện này được không?”
“Cậu có việc gì cứ nói, phiền phức gì chứ.” Lớp phó học tập làm bộ rửa tai lắng nghe.
Thư Nguyện nói: “Tớ làm rơi thẻ cơm ở phòng thiết bị, muốn qua tìm một chút, nếu chủ nhiệm hỏi tới cậu có thể nói tớ bị đau bụng nên phải đi vệ sinh không, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Lớp phó học tập còn tưởng chuyện gì khó khăn lắm, làm dấu OK với cậu, nhiệt tình đáp ứng: “Được, không thành vấn đề.”
Tiếng chuông vang lên, Thư Nguyện từ cửa sau chạy ra ngoài, theo cầu thang gần nhà thể chất đi xuống.
Tầng 1 nhà thể chất là sân cầu lông, sau sân có một cửa sắt bị hỏng, bên trong là phòng thiết bị.
Thư Nguyện băng qua sân cầu lông vắng tanh, lúc gần tới cửa sắt miễn cưỡng dừng bước, phía sau cửa tỏa ra mùi thuốc lá nồng nặc khiến cậu cảnh giác.
Nghe giọng nói thì trong phòng thiết bị có hơn hai người, Thư Nguyện dựa vào cửa, muốn đợi người bên trong rời đi mới tiến vào, không ngờ phát hiện trong đó có một giọng nói khá quen thuộc.
“Ban ngày trốn hút thuốc sẽ không bị phát hiện chứ? Mùi rất nặng.”
“Sợ đéo gì, cha tao là bí thư, xảy ra chuyện ông ta sẽ đi sau chùi đít cho.”
“Nói nghe một chút, mày với anh trai giáo bá của mày, cha mày thiên vị ai hơn vậy?”
“Hỏi thừa, tất nhiên là tao, mẹ của thằng anh trai phế vật kia sớm chết từ lâu rồi.”
Bên trong truyền tới một trận cười vang, Thư Nguyện nghe không nổi nữa, cậu dùng sức đập lên cửa sắt, đi vào.
Phòng thiết bị không lớn, khoảng chừng mười mét vuông, trong đó thiết bị và dụng cụ học đã chiếm hơn nửa. Trong phòng trừ Thư Nguyện còn có ba người, Lê Quyết cao nhất, gã dựa vào chồng đệm phía sau hút thuốc, nam sinh đứng bên trái để đầu đinh, nam sinh còn lại tay quấn băng gạc đứng bên cửa sổ kính dán đầy báo cũ.
Cậu xuất hiện dọa cho ba người kia giật mình, sau khi thấy không phải là giáo viên thì thở phào nhẹ nhõm.
Thư Nguyện nhớ rõ Lê Hủ dặn cậu không cần đối đầu với bọn họ, vốn cậu cũng chỉ muốn làm bọn họ im miệng, sau đó tìm lại thẻ cơm của mình.
Nhưng Lê Quyết không phải dạng ăn chay, Thư Nguyện vừa tới gần gã liền túm cổ áo cậu, há mồm phun khói thuốc đầy mặt cậu: “Tao còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu tình nhân của anh trai.”
Thư Nguyện nhíu nhíu mày, cậu vô cùng ghét Lê Quyết mở miệng gọi Lê Hủ là “anh trai tao”, còn dám nói xấu người mẹ đã qua đời của Lê Hủ.
Thư Nguyện tinh mắt phát hiện, thẻ cơm bị rơi giữa khe hở của hai tấm đệm, nhưng Lê Quyết cản trở khiến cậu không cách nào xoay người lại nhặt.
Lý trí Thư Nguyện nói cậu không nên động thủ với đối phương vào lúc này, cậu chỉnh lại cổ áo, giọng điệu lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh nói: “Cảm phiền nhường đường.”
Đầu đinh và băng gạc giống như nghe được chuyện cười, trải phải hừ lạnh một tiếng, cùng nhau đẩy Thư Nguyện một cái: “Thằng phiền phức này, mày bảo ai tránh đường đấy?”
Thư Nguyện bị hai người đẩy, lảo đảo lùi về sau, cậu vịn tủ gỗ bên tường đứng lại, lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Tôi lấy đồ.”
“Lấy cái gì vậy?” Lê Quyết nhìn phía sau lưng mình, ngoại trừ đệm thì không còn gì khác, “Cũng được, đến, mày bò qua chỗ này.”
Gã chỉ chỉ bên dưới đũng quần, hất cằm về phía Thư Nguyện, ra hiệu cho đối phương bò trên đất qua.
Động tác nhục nhã khiến Thư Nguyện trào lên cảm giác muốn nôn mửa, cậu đứng im tại chỗ, không tiến cũng không lùi, chỉ hơi hếch cằm, ánh mắt kiêu ngạo nhìn đối phương.
Vỏn vẹn một chút biểu tình này khiến lòng tự trọng của Lê Quyết bị đụng chạm, gã nổi giận, bước hai bước nắm lấy tóc Thư Nguyện ép cậu cúi đầu, ấn xuống giữa hai chân mình: “Bò cho tao!”
Hai mắt Thư Nguyện choáng váng, tay cậu chống lên đùi Lê Quyết, dùng sức đẩy mạnh ra, hai người đồng thời ngã ngồi trên đất.
Đầu đinh và băng gạc còn muốn đi tới đè Thư Nguyện lại, cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua khuôn mặt của đối phương: “Thầy giáo bảo tao tới lấy đồ, nếu thấy tao đi lâu như vậy chưa về, bọn mày nghĩ thầy có tới phòng thiết bị tìm tao hay không?”
Hai gã nhìn nhau, Lê Quyết phản ứng nhanh nhất, từ dưới đất bò dậy đẩy vai bọn họ: “Còn đứng đực ra đấy làm gì, đi nhanh lên!”
Một màn khôi hài rất nhanh kết thúc, Thư Nguyện thở hổn hển đứng lên, giẫm tắt tàn thuốc cháy dở của Lê Quyết, cầm lấy thẻ cơm nhét lại vào trong túi.
Cậu xiêu vẹo chạy khỏi nhà thể chất, đám Lê Quyết đã chạy không còn bóng dáng. Trở về phòng học, đi ngang qua phòng vệ sinh, Thư Nguyện nhịn không được nữa bèn chạy thẳng vào buồng riêng, ôm ngực thở dốc, may mắn hiện tại là thời gian học, nhà vệ sinh không người, không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu.
Sắp tháng mười hai, tiết trời ngày càng lạnh, Thư Nguyện liên tục vốc nước lạnh lên mặt, còn hắt hơi mấy cái. Cậu lau đi nước đọng trên mặt, vừa soi gương vừa xoa đi xoa lại mấy lần, tới khi khuôn mặt tái nhợt khôi phục một chút hồng hào mới chậm rãi trở lại lớp.
Sự cố nhỏ bất ngờ khiến cơn ác mộng vừa được Lê Hủ xua đi lại ùa về, chỉ còn hai tiết nhưng Thư Nguyện đứng ngồi không yên, lúc ăn cơm chiều rồi về kí túc xá tắm rửa giặt quần áo đều vội vội vàng vàng, tóc không kịp sấy khô đã chạy tới lớp tự học buổi tối, chỉ lo một mình mình ngốc một chỗ sẽ bị Lê Quyết tới trả thù.
Lịch học của khối mười hai rất dày, bài tập được phát cho mỗi môn đều phải hoàn thành ngay trong tiết, Thư Nguyện cố gắng không cho mình nghĩ lung tung, đem toàn bộ tinh lực tập trung lên bài tập, nếu còn thời gian sẽ giúp Lê Hủ sửa bài thi, phân tích cách giải, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, đồng hồ mới nãy hiện sáu rưỡi lúc này đã nhảy lên con số mười rưỡi.
Sắp tan học, di động trong túi quần xuất hiện rung chấn nhỏ, dán lên da thịt khiến tinh thần Thư Nguyện thoáng cái tỉnh táo lại.
Thư Nguyện nhìn ra ngoài hành lang, không có giáo viên đi tuần tra. Cho dù chỉ còn lại hai phút cậu cũng ngại quá lâu, rút di động ra, nhanh chóng giấu dưới bàn xem tin nhắn Lê Hủ gửi cho mình___
Tớ vừa về trường, chờ cậu ở dưới tầng.
Trong một thoáng, Thư Nguyện có cảm giác Lê Hủ có thể đọc được suy nghĩ của cậu, giống như hiện tại, cậu biết Lê Hủ tới không chỉ đơn thuần muốn cùng mình trở về kí túc xá, càng nhiều là lo lắng bản thân cảm thấy không an toàn nếu phải một mình đi về sau tiết tự học tối muộn.
Hành lang dưới lầu, Lê Hủ dựa cột vừa chơi điện thoại, đầu lệch qua một bên, nhìn thấy người quen liền thuận miệng chào hỏi một tiếng.
Thư Nguyện ôm theo một bình nước ấm đi xuống cầu thang, bàn tay ấm áp thò xuống dưới lớp mũ áo hoodie, đối phương xoay người giữ lấy cổ tay cậu.
“Tay cậu lạnh thế.” Thư Nguyện rũ rũ tay, đem bình nước ấm nhét vào tay đối phương.
“Còn học được ghét bỏ tớ.” Lê Hủ nắm chặt bình nước, nghiêng người đụng vào người Thư Nguyện, “Cho tay vào túi áo tớ này, ấm lắm.”
Thư Nguyện bán tính bán nghi thò tay vào, ai ngờ tay Lê Hủ từ bên khác luồn vào, bắt lấy tay cậu.
Đương muốn mở miệng mắng hắn ấu trĩ, Lê Hủ đột nhiên nhét một vật nhỏ cưng cứng vào lòng bàn tay cậu, Thư Nguyện sờ thấy thô ráp bèn lấy ra xem thử, là một cái móc khóa hình khủng long màu xanh lục xấu xí.
“Ánh mắt này của cậu là sao hả?” Lê Hủ nghiêng đầu nhìn cậu, “Không đáng yêu à?”
“Cậu mua ở đâu?” Thư Nguyện không trả lời mà hỏi lại.
Vốn tưởng do mình không có khả năng cảm thụ loại hình nghệ thuật móc khóa này, kết quả Lê Hủ vừa giúp cậu treo nó lên dây khóa cặp sách, vừa đáp: “Bên ngoài khu sân khấu chương trình tuyển tú có một quầy hàng tạp hóa, tớ cố ý chọn nó đấy.
Còn nhấn mạnh là “cố ý”, xem ra rất có lòng.
Đi ngang qua hành lang của khối mười một, Thư Nguyện nhìn quanh không có ai, quay người, mở rộng vòng tay, thực hiện điều mà mình mong muốn suốt cả một ngày này.
“Cậu sao thế?” Lê Hủ bị Thư Nguyện chủ động ôm lấy, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là lúc hắn vắng mặt tiểu khủng long của mình bị người ta bắt nạt.
“Không sao hết.” Thư Nguyện vùi mặt trong lồng ngực hắn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, thấp giọng nói, “Có cậu thật tốt.”
Hết chương 55.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Lịch ra chap mới là thứ 3 và thứ 7 hàng tuần nhé mn.
-0 Comment-