[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 54
CHƯƠNG 54. TINH LỰC DỒI DÀO
Khoang miệng tràn đầy vị nho chua ngọt, Lê Hủ nuốt thịt quả xuống, uống một ngụm nước để hòa tan đi mùi vị trong miệng.
“Nói đi.” Hắn gác hai chân lên bàn trà, hai con mèo một trong một ngoài ôm lấy cánh tay hắn ngủ say sưa.
Mắt hắn đặt trên màn hình tivi, cho dù tivi không phát bất cứ hình ảnh nào, vẫn còn tốt hơn để hắn nhìn Lê Quyết giả bộ đáng thương.
Không hiểu nổi cái gương mặt được di truyền từ hồ ly tinh có gì đẹp mà nữ sinh lại khen ngợi như thế.
“Anh.” Lê Quyết mềm giọng gọi, “Anh có thể khuyên cha…”
Nửa câu sau còn chưa nói hết Lê Hủ đã đoán được Lê Quyết muốn gì, hắn cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo, giọng nói gọn gàng dứt khoát: “Không thể.”
“Anh nghe em nói hết đi mà.” Lê Quyết nắm lấy ống tay áo anh trai, “Em muốn đón mẹ trở về, anh có thể giúp em không, em chỉ có một thỉnh cầu này thôi.”
“Là thỉnh cầu hay yêu cầu?” Lê Hủ giật lại tay áo, “Mày nên hiểu, mẹ mày không phải vợ hợp pháp của cha, bà ta có tư cách gì mà trở về?”
Trong mắt Lê Quyết lóe lên hận ý, song rất nhanh đã được che giấu, nó cúi đầu không để Lê Hủ thấy được. Nó sờ sờ bao thuốc lá trong túi, ngón tay dùng sức đè nghiến.
Anh trai không chỉ tát nó hai cái trước mặt mọi người, mà mỗi câu trào phúng của Lê Hủ càng là những cái tát liên tiếp lên mặt nó.
“Là thỉnh cầu… Chỉ cần anh giúp em một lần này thôi, sau này em đảm bảo không bao giờ gây phiền phức cho anh.” Lê Quyết thấp giọng nói.
Lúc Diêu Dĩ Lôi vẫn ở đây, nó là quý công tử muốn gì được nấy của nhà họ Lê, con riêng thì sao, mẹ ruột của Lê Hủ đã chết, mẹ của mình là vợ trên danh nghĩa của Lê Văn Trưng, ở trong cái nhà này nó không phải kẻ đứng ngoài.
Nhưng bây giờ, mẹ nó ngay cả danh nghĩa người vợ cũng mất, Lê Văn Trưng càng thiên vị đứa con trai của vợ chính thức, sinh hoạt của nó bỗng chốc đảo lộn hoàn toàn.
Lê Hủ cần gì quan tâm trong lòng nó nghĩ gì, vỗ vỗ ống quần dính lông mèo, thả chân xuống: “Trước kia hay hiện tại, mày cảm thấy sự tồn tại của mày ảnh hưởng được tới tao ư?” Hắn đứng lên, bước vòng qua một phía khác của bàn trà, “Lại nói, con trai bảo bối của mẹ lại không dọn ra ngoài ở với mẹ à?”
Hộp thuốc lá trong túi bị bóp nát, Lê Quyết đứng bật dậy: “Lê Hủ, anh đừng quá kiêu ngạo!”
Cùng một câu nói, qua điện thoại, Lê Hủ lần nữa nghe được từ miệng Thư Nguyện.
Nguyên nhân là Thi Thành Cẩn báo danh tham gia một chương trình tuyển tú*, thi vòng loại cần có người thân bạn bè đi cùng để cổ vũ, cố tình lúc này Thẩm Chiêu Thời lại đi công tác hắn liền than vãn với cả đám, nói thí sinh khác ai cũng có người thân đi cùng, chỉ có hắn là hình đơn bóng lẻ**, rất tủi thân.
(*) Chương trình tuyển tú: giống như Produce 101 (chương trình truyền hình thực tế sống còn), các thí sinh tham gia thi, đấu loại để chọn ra người được debut,..
(**) Hình đơn bỏng lé: 1 thân 1 mình.
Hàn Khải Vân cười hắn: “Mày chỉ cần đứng lên là khiến khán giả kinh ngạc, mày còn cần người thân bạn bè à?”
“Thối lắm, anh đẹp trai hát xong mà không ai vỗ tay cũng sẽ khóc.” Thi Thành Cẩn nói.
Thế là hội anh em hẹn chiều thứ hai cùng tới trường quay cổ vũ cho Thi Thành Cẩn. Lê Hủ nghĩ, chiều thứ hai là tiết ngữ văn và thể dục, buổi sáng học xong hắn đi tới chỗ hẹn với đám anh em vẫn còn kịp.
Hắn nói chuyện này với Thư Nguyện, người kia một bên làm bài tập một bên đáp “ừ”.
“Không cần nhớ tớ quá, buổi tối tớ sẽ về kí túc xá.” Lê Hủ ở trong điện thoại trêu đùa, Thư Nguyện khép sách bài tập để qua một bên, ngồi lại gần cửa sổ, cầm vở lên học từ đơn, “Cậu không về cũng được.”
Sau khi vết thương trên đùi cậu lành, Lê Hủ không nỡ dùng phương thức kia mỗi lần âu yếm, liền để cậu dùng tay, hai cái tay luân phiên nhau lao động miệt mài. Ngày thường thôi không nói, mấu chốt chính là một ngày trước khi thi Lê Hủ tinh lực dồi dào, khiến cậu ngày hôm sau lúc làm bài hai tay bủn rủn, Thư Nguyện thật sự không chịu nổi nữa.
“Đừng mạnh miệng, một ngày không gặp cậu sẽ rất nhớ tớ đấy.” Lê Hủ cười nói.
Thư Nguyện lại lật một trang tờ đơn mới, nhưng tâm tư lại không đặt trên đó: “Tưởng bở.”
“Tớ tưởng bở?” Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới âm thanh lục lọi đồ vật, “Cậu chắc không?”
Lúc hai người nói chuyện điện thoại Thư Nguyện cũng không nói quá nhiều, nghe thấy giọng nói cợt nhả của đối phương thì càng lười đáp lại, chuyên tâm học từ đơn.
Một hồi lâu, bên trong tai nghe truyền tới âm thanh kì quái, sau đó là tiếng vang dồn dập lại lộn xộn, quấy nhiễu Thư Nguyện khiến cậu học không nổi.
“Cho cậu nghe cái này.” Lê Hủ điều khiển bút ghi âm, tăng âm lượng lên mức to nhất.
Tiếng kéo bàn ghế vang lên, sách từ đơn trong tay Thư Nguyện rơi xuống___
“Thư Nguyện, đứng lên trả lời.” Thầy vật lý nói.
“Công suất âm cực quang xuất ra là 1.8eV, động năng của quang điện từ lớn nhất là 0.7eV.” Thư Nguyện trấn định, trả lời tự nhiên.
“Trò đừng ngồi xuống vội.” Thầy vật lý bình thường không quá nghiêm khắc nhưng lúc này có thể nghe được sự trách cứ trong lời nói, “Tiết này trò làm gì vậy hả, cứ nhìn đi đâu đấy, bình thường trò đâu có mất tập trung như vậy.”
“Tích” một tiếng, Lê Hủ tắt bút ghi âm: “Cậu nhìn ai, nhìn cái gì đấy?”
Thư Nguyện quyết đoán cúp điện thoại cái rụp.
Trí nhớ của cậu rất tốt, đặc biệt là những vết đen đời mình, như là chuyện ở nhà trẻ, lúc đi lớp buồn tè lại không dám nói với giáo viên kết quả tè dầm ra quần, như là lần đầu tiên lên sân khấu bị vấp ngã, như là những nội dung bị bút ghi âm của Lê Hủ ghi lại.
Mặt cậu nóng bừng như mới chui từ trong chăn ra, Thư Nguyện thả sách từ đơn xuống giường, kéo chăn che kín đầu.
Cậu xấu hổ tới mức muốn chui xuống hố, nói chuyện yêu đương với Lê Hủ còn giả vờ cao lãnh gì được nữa, người ta đã sớm nhìn thấu cậu rồi, khẳng định là đang cười trộm, chỉ có cậu vẫn vờ tự cao tự đại, cứ keo kiệt không muốn biểu đạt sự yêu thích của mình,
Chờ nhiệt độ trên mặt rút đi, Thư Nguyện thò đầu ra khỏi chăn xem di động, Lê Hủ gửi cho cậu một tin nhắn: “Mới thế đã xấu hổ, vậy sau này phải làm sao bây giờ?”
“Cậu còn giấu cái gì nữa?” Thư Nguyện cảnh giác hỏi lại.
Lê Hủ rất nhanh đã trả lời lại: “Giấu một đống ý đồ xấu, sau này sẽ cho cậu xem từng cái một.”
“Cậu đừng quá kiêu ngạo!” Thư Nguyện nói xong, lần thứ hai ném di động sang một bên.
Giữa trưa, buổi học kết thúc, Lê Hủ bồi Thư Nguyện ăn cơm xong, cuối cùng không tình nguyện rời đi: “Nếu có người bắt nạt thì cậu phải gọi điện ngay cho tớ, biết chưa?”
“Cậu có cánh cửa thần kì bay tới cứu tớ hay sao?” Thư Nguyện tìm một chỗ ngồi xuống.
“Sẽ dùng mọi cách để xuất hiện trước mặt cậu.” Lê Hủ chống tay lên bàn, vây Thư Nguyện lại, cười nói, “Đừng lo lắng.”
Thư Nguyện vốn còn muốn trêu chọc hắn hai câu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lê Hủ liền gật đầu: “Tớ biết rồi.”
“Nhìn thấy thằng em trai rác rưởi kia thì đi đường vòng.” Lê Hủ nhắc nhở, “Nó dám tìm cậu gây sự thì đừng để ý tới nó.”
Tiết thể dục, vài lớp bị xếp cùng lịch học là chuyện bình thường, không khéo chính là lớp trọng điểm năm nhất và năm cuối lại được xếp cùng nhau.
Thư Nguyện hiểu lo lắng của Lê Hủ, lần trước huấn luyện quân sự năm nhất Lê Quyết bị đánh, ngoại trừ nguyên nhân Lê Hủ trước đó đã ghét Lê Quyết, phần lớn là vì Lê Quyết chụp trộm ảnh bọn họ hôn nhau. Nếu Lê Quyết muốn trả thù, tự nhiên sẽ tính mối thù này lên đầu cậu.
“Đi đường vòng, mặc kệ cậu ta.” Thư Nguyện giơ tay sờ sờ cằm Lê Hủ, “Tớ nhớ rời.”
Trước khi xuất phát Lê Hủ mở nhóm chat ra xem tin nhắn, đám anh em đều đã có mặt tại trường quay, thi nhau @LêHủ hỏi hắn đang ở đâu.
“Chờ chút.” Lê Hủ nhắn lại, “Đến ngay đây.”
Hắn mở tiếng di động, đội mũ bảo hiểm, sải bước chạy tới nhà xe trường học.
Rất rất lâu rồi nhóm năm người Trầm Mê mới tụ tập cùng một chỗ, sau khi gặp nhau Thi Thành Cẩn tặng mỗi người một cái ôm thắm tình anh em.
“Sao tự dưng lại muốn tham gia thi tuyển tú vậy?” Tống Duyệt Niên xoa xoa đầu Thi Thành Cẩn.
Hôm nay Thi Thành Cẩn so với bình thưởng thu liễm nhiều, cũng không nháo loạn: “Tháng trước nhìn thấy quảng cáo chương trình tuyển tú trên mạng, tự dưng nghĩ muốn thử xem sao. Em hỏi ý kiến Thời Thời, anh ấy ủng hộ em, dù sao thi lấy bằng pha chế rượu xong em cũng không có việc gì làm, không bằng đăng kí thi cho vui.”
“Thi cho vui.” Hàn Khải Van vỗ vai Thi Thành Cẩn, “Mày nghĩ chương trình tuyển tú là trò đùa à?”
“Ai ui đừng có vuốt vai, xúi quẩy!” Thi Thành Cẩn nhảy ra xa hai, ba bước, lại duỗi tay vỗ vai Hàn Khải Vân, “Trả cho mày!”
“Tay tao là bàn tay vàng, vỗ ra vận may, mày thì biết cái gì?” Hàn Khải Vân nắm lấy hai tay Thi Thành Cẩn đang đặt trên vai mình, kéo mạnh, “Để tao cõng mày, lát nữa lên sân khấu đừng có mà run đến nhũn chân.”
“Mẹ kiếp, nếu không phải Khải Vân mày thẳng, tao còn thay luật sư Thẩm lo lắng hai thằng mày có một chân đấy.” Lê Hủ đùa.
Thi Thành Cẩn không được bao lâu liền lộ ra bản tính chỉ sợ thế giới không loạn của mình, đung đưa chân, bấu lấy “ngựa cưỡi”, vỗ vai Lê Hủ, le lưỡi: “Tao còn lo lắng mày với Vãng Vãng có một chân kia kìa, nhìn hai đứa chúng mày kề vai sát cánh, Tiểu Thư Nguyện có biết không? Nhậm Liêu có lén ăn giấm hay không?”
Chiều nay nắng chói chang, các cô gái sợ làm nhòe lớp trang điểm đều vội vàng mở ô, đứng dưới khu vực có mái che của nhà thi đấu ngoài trời. Vòng thi loại buổi sáng đã kết thúc, vòng loại buổi chiều còn mười phút nữa mới bắt đầu nhưng khán đài đã chật cứng người, có người còn cầm gậy bóng bay và băng rôn, tất cả thí sinh đều mang theo người thân và bạn bè tới cổ vũ.
Nhóm năm người tìm chỗ ngồi xuống, Thi Thành Cẩn cầm di động mở chế độ selfie: “Đến đến đến, chụp một nháy, Trầm Mê tụ hội, triệu hoán thần long.”
“Không phải mày bảo không trang điểm thì không chụp ảnh à?” Cố Vãng hỏi.
Thi Thành Cẩn cực kì tức giận: “Ông đây không trang điểm vẫn là đại mỹ nhân!”
Cố định máy ảnh xong liền chụp, đám anh em ai nấy giá trị nhan sắc đều siêu cao, không cần photoshop cũng đẹp xuất sắc, Thi Thành Cẩn đăng lên vòng bạn bè, kèm caption: ‘Chúc anh đẹp trai và nhóm bạn đẹp trai cùng nhau tiến thẳng vào chung kết! [vương miện] [v-sign]’.
Lúc xem được ảnh chụp Thư Nguyện đương chuẩn bị tới tiết thể dục. Cậu nhìn thời gian, đã từ một tiếng trước, có lẽ cuộc thi đã bắt đầu.
Lớp phó thể dục ở phía trước hô hào mọi người nhanh xuống xếp hàng, Thư Nguyện cất di động, theo chân mọi người xuống sân thể dục.
Lúc đang chạy làm nóng người, nữ sinh trong lớp tất cả đều nhìn ngó xung quanh, Thư Nguyện nghe được bọn họ đang thảo luận tới Lê Quyết.
“Lớp của học đệ đẹp trai không thấy nhỉ?”
“Nghe nói là đổi thời khóa biểu, chuyển thành tiết sau, thất vọng quá đi.”
“Anh trai trốn học, em trai thì đổi tiết, thật không khéo mà, cả hai đều không thể nhìn thấy.”
Có nam sinh trêu ghẹo các nàng: “Mấy cậu không phải chứ, ngay cả giáo bá cũng dám mơ ước, bình thường sao không thấy nói gì? Sợ bị người ta đánh sưng mặt hả?”
Chạy làm nóng người nên cũng không yêu cầu nghiêm khắc, một đám người vừa cãi nhau vừa chạy đi xa, Thư Nguyện ở phía sau chầm chậm chạy theo, nghĩ tới hết tiết thể dục, trở về lớp, kết thúc tự học xong, tối nay về kí túc xá là có thể nhìn thấy Lê Hủ rồi.
Hết chương 54.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Chúc mn năm mới an lành và luôn vui vẻ khi tới nhà mình ^^
-0 Comment-