[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 53
CHƯƠNG 53. BÂY GIỜ MUỘN RỒI, KHÔNG MUỐN.
Mặc dù không thật sự làm tới bước cuối, nhưng đã nếm được thịt thà ngon ngọt Lê Hủ sao dễ chưa ăn no đã bỏ qua, hắn ôm lấy Thư Nguyện này nọ cả một buổi tối, đem người ta dằn vặt tới nỗi không còn sức mở mắt, như dự đoán, ngày thứ hai bọn họ đi học muộn.
May mắn giáo viên biết mấy ngày nay bọn họ xin nghỉ vì lí do gì nên cũng không tra hỏi nhiều.
Trời đã bắt đầu vào thu, gió thổi man mác mang theo cảm giác mát mẻ, Lê Hủ cũng không còn lôi kéo Thư Nguyện tới sân chạy nữa, sợ gió lớn thổi đông cứng Thư Nguyện của hắn. Kí túc xá trở thành địa điểm lý tưởng nhất, Lê Hủ thường nhân lúc Thư Nguyện ở trong phòng tắm tắm rửa chen vào tắm cùng, hoặc không thèm ngủ trên giường mình mà mặt dày chạy qua cọ chăn người ta.
Quản lý kí túc xá chưa bao giờ kiểm tra phòng bọn họ, đóng cửa tắt đèn, Lê Hủ muốn làm gì cũng được.
Một hai lần còn tốt, nhưng quá nhiều lần Thư Nguyện liền chịu không nổi, đùi trong bị thứ đồ chơi của Lê Hủ mài tới đau rát, nhưng mở miệng lại ngại ngùng, mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt đắm chìm trong khoái cảm của Lê Hủ cậu lại mềm lòng.
Rốt cuộc Lê Hủ cũng tự mình phát hiện ra, tiết thể dục, Lê Hủ đang chạy bỗng thụt lại, kéo Thư Nguyện chạy cuối cùng lại: “Có phải bị trẹo chân rồi không?”
Thư Nguyện cũng biết tư thế lúc mình đi bộ hay chạy rất kì quái, cậu gạt tay Lê Hủ, nói: “Đau chân.”
“Cậu đau ở đâu?” Lê Hủ quan sát chân cậu, “Hay tới phòng y tế xem nhé?”
Thư Nguyện không thèm để ý tới hắn, lắc đầu một cái, nhanh chóng đuổi theo bạn học chạy phía trước, nhẫn nhịn cơn đau do vải vóc cọ lên vết thương.
Buổi tối, Lê Hủ cứng rắn muốn đến một lần lại bị Thư Nguyện một mực từ chối, cậu nắm chặt lưng quần: “Bây giờ đã muộn rồi, không muốn.”
“Rốt cuộc là bị làm sao, để tớ xem một chút.” Lê Hủ vẫn nhớ sáng nay Thư Nguyện nói cậu đau chân, dùng sức gỡ tay Thư Nguyện ra, kéo quần xuống.
Thân dưới mát lạnh, Thư Nguyện ngồi dậy: “Cậu xem thì xem, sao còn muốn kéo luôn cả quần lót chứ?”
Hai tai cậu đỏ bừng quỳ lên đem quần lót mặc vào, động tác này khiến Lê Hủ thấy được vệt đỏ đáng ngờ hai bên đùi cậu.
Cho dù Lê Hủ có cầm thú hơn nữa cũng sẽ không vì Thư Nguyện lộ cảnh xuân mà động tay động chân, hắn ấn đối phương ngồi lại trên giường, cúi đầu thổi lên vị trí bị trầy da của Thư Nguyện: “Sao trước đó cậu không nói?”
“Là tại tớ sao.” Thư Nguyện nhấc chân đạp lên lồng ngực Lê Hủ, “Tớ nói đau mà cậu có ngừng lại đâu.”
Xuyên qua lớp quần áo, lồng ngực có thể cảm nhận được bàn chân lạnh lẽo của Thư Nguyện, Lê Hủ nắm lấy chân cậu xoa xoa, nhổm người nhảy xuống giường: “Còn một lúc nữa kí túc xá mới đóng cửa, tớ ra ngoài mua thuốc mỡ cho cậu.”
Không chờ Thư Nguyện gọi lại hắn đã mở cửa xông ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mặc.
Thư Nguyện chậm chạp mặc lại quần, trèo xuống giường đóng kĩ cửa lại.
Phòng bảo vệ tầng một không có ai, có là dì quản lý kí túc xá đi kiểm tra phòng ngủ, Lê Hủ ở trên bàn tìm giấy bút, viết vội vài chữ liền chạy ra ngoài.
Kí túc xá của khối mười hai không gần nhà để xe, may Lê Hủ chân dài, chạy không tới một phút là đến.
Lúc này trong trường học rất vắng vẻ, Lê Hủ không muốn gây ồn, lúc tới gần nhà xe có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân.
Lúc chuẩn bị lấy xe ra, hắn nghe được âm thanh kì lạ, giống như có người đang thì thầm, nhưng bốn phía xung quanh lại không một bóng người. Vội vàng đi mua thuốc cho Thư Nguyện nên Lê Hủ cũng không chần chừ quá lâu, cưỡi xe phóng ra ngoài.
Ngoài trường là một con phố thương mại, hắn tìm tiệm thuốc gần nhất mua thuốc mỡ, lúc trở lại nhà để xe đã không còn nghe thấy tiếng thì thầm, nhưng rất dễ nhận ra trong không khí còn lưu lại mùi thuốc lá.
Lê Hủ theo mùi khói thuốc đi tới phòng thể dục gần đó, hắn đứng trên sân cầu lông một chốc, sờ sờ tuýp thuốc mỡ trong túi quần, quay người chạy về.
Cuối tuần trở về, Lê Văn Trưng cũng đang ở nhà, ôm theo laptop ngồi trên bàn ăn làm việc, tách trà trong tay đã nguội lạnh.
Sau chuyện của Thư Nguyện, thái độ của Lê Hủ đối với Lê Văn Trưng cũng tốt hơn nhiều, huống hồ Diêu Dĩ Lôi đã bị đuổi về quê, đương nhiên thứ dẫn tới xung đột giữa Lê Hủ và Lê Văn Trưng cũng biến mất.
Hắn đổi tách trà đã nguội của Lê Văn Trưng thành trà nóng, ngồi xuống phía đối diện ông: “Tiểu rác rưởi không về sao?”
“Ra ngoài cùng bạn học rồi.” Lê Văn Trưng tạm gác lại công việc, vẫy tay gọi thím Điền bưng đồ ăn ra, “Vừa lúc ta có chuyện muốn nói với con.”
“Không phải ăn cơm không nói chuyện ạ?” Lê Hủ hỏi.
“Thỉnh thoảng phá lệ một lần cũng không có gì xấu.” Lê Văn Trưng nói.
Đồ ăn được bưng lên, Lê Văn Trưng trước tiên gắp một đũa thịt cho con trai: “Đứa bé Thư Nguyện kia, hiện tại thế nào rồi?”
Lê Hủ khựng lại, không biết trong hồ lô của cha hắn bán cái gì: “Khá ổn, nhưng cũng không thể lập tức thoát khỏi bóng ma tâm lý được, không phải mẹ con cả đời bị vây trong uất ức hay sao.”
“Con không cần hùng hổ dọa người như thế.” Lê Văn Trưng cười khổ nói, “Ta cũng không ép con rời khỏi đứa bé ấy.”
Không phải bắt chia tay Lê Hủ liền an tâm hơn nhiều, hắn cúi đầu lùa cơm, thanh âm hàm hồ: “Cho dù cha bắt con chia tay cậu ấy thì cũng không được đâu, không phải cha còn có một thằng con trai rác rưởi khác sao, Lê gia sẽ không tuyệt tự đâu.”
“Hiện tại lại thừa nhận nó là em trai con?”
“Nếu nó không đối nghịch con thì con ngài vẫn có thể châm chước cho nó một chút.”
Lê Văn Trưng nở nụ cười, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Hủ, nói về chuyện học hành của con nhé.”
“Cha nói đi.” Lê Hủ thản nhiên nói.
Đây là một trong số rất ít đề tài hắn có thể nói chuyện với cha mình, hiện tại hắn đã không còn chống cự lại việc học, sau khi thi vào lớp trọng điểm, vô luận là kì thi lớn hay nhỏ thành tích đều có tiến bộ rõ ràng, này cũng không phải hắn muốn làm Lê Văn Trưng vui vẻ, chỉ là hắn muốn mình có thể tự tin đứng trước mặt Thư Nguyện, tự tin cùng cậu lựa chọn con đường sau này vào tháng sau năm sau.
“Con đã suy nghĩ sau này muốn thi vào trường nào chưa?” Lê Văn Trưng hỏi.
Lê Hủ ngẩng đầu nhìn ông: “Tạm thời chưa ạ.”
“Nghiêm túc đâu?” Lê Văn Trưng kiên nhẫn nói, “Đã dự định muốn theo đuổi ngành học nào chưa?”
Bình thường nếu Lê Văn Trưng hỏi mấy vấn đề nhỏ nhặt này Lê Hủ đã sớm không nhịn được, nhưng chuyện này liên quan trực tiếp tới vấn đề hắn đang quan tâm hiện nay, không khỏi gác đũa, bắt đầu suy nghĩ.
Hắn phát hiện, bản thân không hề hiểu rõ Thư Nguyện như mình nghĩ.
Bài tập tuần này không nhiều, sau khi ăn cơm chiều xong Lê Hủ liền ôm hai nhóc mèo tới nhà Cố Vãng, Nhậm Liêu cũng đang ở đây, vùi mình trong phòng Cố Vãng chơi game.
Lê Hủ đặt Bánh Quy và Tiểu Tiểu Tô trên ban công nhà Cố Vãng, vắt chân ngồi trên sofa nhỏ trong phòng ngủ, nhìn hai người kia anh em tình tứ.
Hắn rất hâm mộ bọn họ, hai người bắt đầu yêu đương từ năm lớp mười một, đã gần bốn năm nhưng chưa một lần chia tay, hiện tại lên đại học cũng ở chung một phòng kí túc xá, trường đại học cách nhà cũng gần, hai người cũng đã comeout, về nhà cũng thường xuyên quấn lấy nhau ___ Lê Hủ ao ước sự bền chặt của bọn họ.
Đem đối phương hoàn toàn tiến vào sinh mệnh lẫn tương lai của mình.
Nhậm Liêu chơi xong một ván game liền ném điện thoại, chạy tới ngồi cạnh Lê Hủ: “Tao nói mày này, bớt giả bộ thâm sâu, có gì mau nói đi?”
“Cãi nhau với Thư Nguyện à?” Cố Vãng hỏi.
“Bớt thối mồm đi.” Lê Hủ đổi chân gác, “Tình cảm của tao với cậu ấy không có yếu ớt như mày tưởng đâu.”
“À há, lúc Tống ca cưới vợ không biết là thằng nào uống tới đếch còn biết cái gì nhỉ?” Nhậm Liêu cười nhạo hắn.
“Mẹ nó thế thằng nào say rượu ôm cột đèn gào khóc cầu xin Vãng Vãng yêu mình?” Lê Hủ không khách sáo đáp trả, bóc mẽ chuyện xưa khi Nhậm Liêu theo đuổi Cố Vãng.
“Hai người không thể nói chuyện nghiêm túc được hay sao? Tới nhà tôi để cãi nhau đấy à?” Cố Vãng không thèm nói đỡ cho ai, chuyển đề tài, “Nói lại nhớ, bạn cùng phòng của bọn tao cũng có một người tính cách tương tự Thư Nguyện, không thích nói chuyện nhưng lại rất hay cười, lúc cười rộ lên rất ngọt ngào đáng yêu.”
“Thư Nguyện khi cười lên cũng vừa ngọt vừa đáng yêu.” Lê Hủ tự hào khoe khoang, Thư Nguyện hiếm khi cười với người khác, cho dù tính cách của cậu so với lúc mới quen đã trở nên sáng sủa hơn nhưng thái độ với các bạn học trong lớp vẫn như vậy. Thư Nguyện chỉ cười với hắn, còn sẽ thẹn thùng, sẽ giả vờ giận dỗi. Cậu giống như báu vật, khiến hắn muốn giấu đi, người khác muốn nhìn cũng không được.
“Nếu để cho Hiên Lâm nhìn thấy bộ dạng này của mày chắc sẽ bị tức chết.” Cố Vãng quyết đoán bỏ đội Lê Hủ về bên Nhậm Liêu, cả người dựa vào lòng Nhậm Liêu, “Nói thật nhé Lê Hủ, cho đến bây giờ tao vẫn thay Hiên Lâm cảm thấy không đáng, cậu ta đáng thương biết bao a, mày nói xem cậu ta đã làm sai chuyện gì chứ?”
Lê Hủ cũng từng suy nghĩ về chuyện này. Trước Đàm Hiên Lâm, hắn chỉ từng hẹn hò với hai người con trai, thời gian yêu đương không vượt quá nửa tháng. Khi nhìn dáng vẻ quật cường của Đàm Hiên Lâm muốn ghi tên hắn vào sổ hắn chỉ cảm thấy thật hợp khẩu vị của mình, sau đó càng nói chuyện chỉ càng thấy vô vị, Thư Nguyện xuất hiện có lẽ chỉ là cái cớ để Lê Hủ chia tay với Đàm Hiên Lâm.
“Cậu ta không làm gì sai cả, chỉ là tính cách bọn tao không hợp, cậu ta quá nghe lời tao, dễ dàng đánh mất chính mình.” Lê Hủ nói.
Nhậm Liêu lập tức cà khịa hắn: “Thứ đàn ông cặn bã.”
“Sao lại cặn bã được, tao thả chim nhỏ bị nhốt về bầu trời thuộc về nó mà, hợp tình hợp lý.” Lê Hủ nói.
Đến nhà Cố Vãng để giải sầu, kết quả nhìn đôi chim cu kia dính nhau như kẹo kéo, Lê Hủ càng thêm buồn bực.
Lê Hủ cõng hai nhóc mèo phóng về nhà, cất xe trong gara, hắn vừa tung bắt chìa khóa vừa đi vào nhà, lúc đi qua cửa trước ngoài ý muốn nhìn thấy Lê Quyết ngồi bên giả non bộ hút thuốc.
Đột nhiên Lê Hủ nhớ tới mùi thuốc lá cạnh phòng thể dục kia. Chìa khóa rơi xuống trong lòng bàn tay, Lê Hủ ngẩng đầu tay đút túi quần đi qua, nương theo ánh sáng yếu ớt từ đèn tường tìm chìa khóa nhà.
Phía sau truyền tới một loạt tiếng bước chân, Lê Quyết đứng cách đó hai mét gọi hắn: “Lê Hủ.”
Lê Hủ không để ý tới nó, nó liền gọi một tiếng: “Anh.”
Chìa khóa xoay tròn trong ổ, Lê Hủ mở cửa, nghiêng người nhìn về phía sau.
Lê Quyết nhanh chóng dập thuốc chạy vào, sau đó nhìn Lê Hủ khóa cửa, mở đèn phòng khách, thả balo mèo xuống.
“Có rắm mau thả.” Lê Hủ ôm mèo lên, Bánh Quy đang ngủ, Tiểu Tiểu Tô vẫn thức, nhưng vừa nằm trong lồng ngực hắn liền nhắm nghiền mắt.
Lê Quyết không lên tiếng, yên lặng lấy dép lê của Lê Hủ từ trong tủ giày ra, đặt trước mặt hắn.
“Mẹ kiếp đừng có học theo mẹ mày.” Lê Hủ không thèm đổi giày, đi thẳng tới sofa ngồi xuống, “Cứ ghét tao như trước kia đi, không cần làm thiêu thân đâu.”
“Anh ghét tôi đến mức nào?” Lê Quyết đặt mông ngồi xuống sofa đơn.
Vết thương trên mặt Lê Quyết đã sớm khỏi, ngũ quan được nữ sinh thầm tán thưởng sau lưng mang theo bóng dáng của Diêu Dĩ Lôi. Lê Hủ nhìn là thấy phiền, bứt một quả nhỏ trên đĩa ném vào miệng: “Ai không vừa mắt ai tự mày hiểu, tao chủ động gây sự với mày? Mày không chọc tao thì tao sẽ đánh mày chắc?”
“Anh.” Lê Quyết không chớp mắt nhìn hắn.
Hết chương 53.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Cuối năm m sẽ khá bận nên sẽ chỉ edit được khoảng 1-2 chương (cho cả Phế vật vs Ám hỏa). Sau tết m sẽ cố gắng lên lịch đăng chương cố định cho cả hai bộ này luôn. Nếu được thì sẽ beta full cho bộ ABO luôn. Cty 1 thành viên nên update chương rất chậm, rất cảm ơn mn đã kiên nhẫn chờ đợi m TT~TT. Hy vọng mn đọc truyện vui vẻ :3
-0 Comment-