[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 52
CHƯƠNG 52. NGƯỜI YÊU CẬU NHẤT LÀ TỚ.
Cảnh báo: Có xôi thịt! Có xôi thịt! Có xôi thịt! Canh thịt chương 50 cũng đã được bổ sung ^^
Sau khi kết thúc kì nghỉ tháng mười một, vụ án bạo lực học đường chính thức mở phiên tòa sơ thẩm, Thư Nguyện đứng bên ngoài điều chỉnh tâm lý thật lâu.
Thẩm Chiêu Thời an ủi cậu: “Không có chuyện gì đâu, thả lỏng, vụ kiện này anh hoàn toàn nắm chắc phần thắng.”
Thư Nguyện không lên tiếng, thân thể run rẩy ngồi xổm trên đất.
Thứ cậu sợ không phải là thua kiện, mà là cơn ác mộng thật sự suốt hai năm qua giờ đây lại chuẩn bị xuất hiện trước mặt, vậy những đau đớn khổ sở khó khăn lắm mới có thể chữa lành có thể sụp đổ trong chớp mắt.
Ti Liễu ở bên cạnh che mặt khóc nức nở, Thư Thiệu Không vội vàng an ủi bà, Lê Hủ cùng ngồi xổm bên cạnh Thư Nguyện, động viên cậu: “Nếu cậu sợ thì hãy quay lại nhìn tớ, tớ sẽ luôn dõi theo cậu.”
“Còn có rất nhiều đứng bên cạnh em.” Thẩm Chiêu Thời xoa vai Thư Nguyện, “Gia đình em, bạn bè của em, những nhân chứng, còn có…”
“Thư Nguyện!” Một giọng nữ lanh lảnh truyền tới, Thư Nguyện sững sờ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kiều Hoa và Kiều Âm đang sóng vai bước tới.
Là bạn nhảy của cậu.
Sau sự việc kia, cậu đã triệt để chôn giấu quá khứ, nhưng vẫn luôn có người nhớ về cậu.
Phiên tòa diễn ra rất thuận lợi, ngoài ý muốn là Trịnh Mỗ Dũng, kẻ cầm đầu năm đó đã không còn giống trước kia lộ ra ánh mắt hung dữ, gã vẫn luôn cúi đầu, đối với từng cáo buộc đều thành thật nhận tội. Khiến Thư Nguyện càng chấn động chính là phạm vi bị gã ức hiếp vô cùng lớn, cậu không phải người duy nhất bị hại, Trịnh Mỗ Dũng thậm chí còn đánh một giáo viên thực tập tới tàn phế, mà nhân chứng từng chứng kiến trực tiếp sự việc còn bị Trịnh Mỗ Dũng đe dọa nhiều lần.
Thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng, Trịnh Mỗ Dũng cố ý gây thương tích cho người khác, tội danh đã thành lập, phạt mười hai năm tù.
Đối với kết quả này, Thư Nguyện cũng không cảm thấy vui mừng, thời điểm ra khỏi tòa án, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ hỗn loạn, mười hai năm, sau đó thì sao?
Mười hai năm sau, kẻ bạo hành kia ra tù, mà người từng bị hắn tra tấn có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý hay không?
Vì vụ kiện này, Thư Nguyện đã chạy qua chạy lại văn phòng luật sư vài ngày, Lê Hủ đi theo cậu, cõng theo một túi sách bài tập, Thư Nguyện ngốc ở chỗ nào thì hắn cũng ngốc ở chỗ đó, vì muốn phân tán lo lắng của Thư Nguyện hắn còn cố ý cầm theo bài thi, hai người cùng thi giải đề.
Vụ án kết thúc, hai người cũng không muốn lập tức trở về trường học, đơn giản mời Thẩm Chiêu Thời cùng ‘đứa nhỏ’ nhà anh ta ăn một bữa cơm, tháng mười ở miền nam vẫn còn nóng bức, vừa ăn đồ nướng uống bia, cả người đổ mồ hôi sau đó hóng gió trên đường, quá tuyệt.
Gần mười một giờ, Thi Thành Cẩn cầm chai rượu đi bộ trên vỉa hè, vừa đi vừa hát, bộ dáng say rượu khiến hắn hát lên càng có vẻ phấn chấn hơn cả khi lên sân khấu.
“Người yêu em nhất là anh… Hic… Bao giờ chúng ta mới có thể thoát ra khỏi ám ảnh?” Hắn ngã vào người Thẩm Chiêu Thời, “Một mình đứng trên sân ga thật buồn chán…”
Thẩm Chiêu Thời thuận thế đem người ôm lên: “Đi, về nhà rồi hát.”
“Về nhà thì hát thế nào a.” Thi Thành Cẩn quơ hai tay, “Miệng nhỏ mỗi ngày đều bị Thời Thời bắt nạt…”
Không phải ngày nghỉ nên người đi trên đường không nhiều, Lê Hủ dắt tay Thư Nguyện, hướng Thẩm Chiêu Thời nhấc nhấc cằm: “Luật sư Thẩm, anh nhanh chóng mang người về nhà đi, miệng hắn không giữ nổi nữa rồi.”
Thẩm Chiêu Thời nhìn nhã nhặn nhưng da mặt vô cùng dày: “Được, vậy tách ra đi, anh đây về nhà dạy bảo em ấy.”
Lúc chỉ còn hai người, Thư Nguyện ngửa đầu, uống cạn ngụm rượu cuối cùng, tiện tay “đùng” một tiếng, đem bình rỗng vứt vào thùng rác.
“Uống rất khá nha.” Lê Hủ lau miệng cho Thư Nguyện.
“Tớ không biết nên vui vẻ hay khổ sở…” Thư Nguyện tùy ý để Lê Hủ nắm tay cậu, đầu cậu rất đau, không biết là do uống nhiều rượu, hay vì mấy ngày này đầu óc luôn khẩn trương đột nhiên được thả lỏng mà mệt mỏi, “Tớ cảm thấy mình rất độc ác, trong lòng tớ luôn nghĩ, nếu gã không bị tử hình, vậy gã bị người ta giết chết trong tù thì thật tốt…”
“Ai biết được gã không tự đẩy mình vào chỗ chết chứ?” Lê Hủ vuốt ve mái tóc bị thổi loạn của Thư Nguyện, “Mười hai năm rất dài, không phải tất cả tù nhân đều có thể vượt qua.”
Hắn không lái xe, hai người ở trên đường không mục đích mà đi dạo, di động trong túi Thư Nguyện vang lên, cậu lấy ra nghe: “Mẹ, con đang đi cùng Lê Hủ.”
“Còn chưa ăn xong à?” Ti Liễu hỏi, “Con đừng quên ngày mai vẫn phải đi học nữa.”
“Con với Lê Hủ về kí túc xá luôn ạ.” Thư Nguyện nói dối, “Cha mẹ không cần chờ con đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu bị Lê Hủ ôm vào trong ngực: “Về kí túc xá hử?”
“Không về.” Thư Nguyện ngửa ra sau, đầu gối lên cánh tay Lê Hủ, ngắm nhìn bầu trời đêm, “Không muốn về nhà, cũng không muốn về kí túc xá.”
“Mọi người sẽ nghĩ tớ làm hư cậu mất.” Lê Hủ nghiêng đầu, hôn lên khóe môi Thư Nguyện một cái, “Vậy về nhà tớ nhé?”
“Ừm.” Thư Nguyện đáp.
Lê gia không có ai, Lê Văn Trưng đi công tác, tiện thể để cho mấy người giúp việc nghỉ vài ngày, căn biệt thự ngoại ô này ngay cả một chút hơi người cũng không có.
Lê Hủ mở đèn trong phòng khách, lấy một đôi dép đi trong nhà dành cho khách ra cho Thư Nguyện: “Chỉ có hai bọn mình ở nhà thôi, cậu không cần ngại đâu.”
“Tiểu Tiểu Tô ở đâu?” Thư Nguyện nhìn xung quanh.
“Ở ngoài ban công.” Ở trong nhà mình khiến Lê Hủ càng thêm trắng trợn không kiêng dè, hắn đột nhiên ôm lấy Thư Nguyện, bế cậu lên lầu, “Cậu có vẻ say rồi, tớ ôm cậu lên tầng a.”
“Tớ không phải Thi Thành Cẩn.” Thư Nguyện duỗi chân quẫy đạp.
“Tớ cũng đâu phải luật sư Thẩm.” Lê Hủ ôm cậu, bước đi rất vững vàng, “Chỉ có hai chúng ta mà cũng không được làm chuyện lãng mạn ư?”
“Không được.” Thư Nguyện ngoài miệng từ chối nhưng chân không đạp loạn nữa.
Cậu bị Lê Hủ ôm một đường vào thẳng phòng ngủ, lúc đặt cậu lên giường Lê Hủ thuận thế áp lên, hỏi: “Vũ công đều nhẹ như vậy sao?”
“Không biết.” Thư Nguyện muốn trốn về phía sau, cậu đọc hiểu ánh mắt Lê Hủ, mỗi lần hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu đều không phải chuyện tốt.
“Không phải thế.” Lê Hủ đè cậu lại, “Ngốc ghê, cậu ở đây, tớ đi ôm bọn nó vào.”
Cửa sổ sát đất bị đẩy ra mang theo âm thanh lộc cộc nhỏ vụn, Thư Nguyện bò dậy nhìn sang, dây pháo nhỏ cậu tặng cho Lê Hủ được treo bên cửa sổ.
Trong lòng cậu cũng như đang có dây pháo đương cháy, từ đầu tới chân, thiêu rụi toàn bộ những bất an, khổ sở, chỉ còn những rung động nhỏ bé nhất mà người kia từng chút từng chút một lưu lại.
Cậu ở trong thế giới chật hẹp lại không chút ý nghĩa, là Lê Hủ từng bước cẩn thận lại kiên trì kéo cậu ra khỏi quá khứ, mà bức tường đã sớm rạn nứt ấy nên để cậu tự tay đập vỡ, từ trong tối tăm và tuyệt vọng thoát ra ngoài.
Lê Hủ ôm Bánh Quy và Tiểu Tiểu Tô vào phòng, tay phải thả Tiểu Tiểu Tô lên đùi cậu: “Đã lâu không gặp, xem thử nó còn nhận ra cậu hay không?”
Tiểu Tiểu Tô đã lớn hơn rất nhiều, lúc cuộn tròn nằm trên đùi cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức nặng. Thư Nguyện thuận theo vuốt ve dọc lưng mèo, vật nhỏ híp mắt kêu một tiếng, nằm ngửa ưỡn cái bụng cho cậu xoa, mặt mèo thỏa thuê ở trên đùi cậu cọ tới cọ lui.
“Nó nhận ra này.” Thư Nguyện mím môi cười, trong lồng ngực lúc này lại có thêm một cục lông, thân thể khổng lồ của Bánh Quy cũng chen tới, vươn đầu lưỡi liếm liềm cằm Tiểu Tiểu Tô.
“Mẹ nó phiền, tớ cũng muốn làm mèo.” Lê Hủ vòng tay ôm lấy eo Thư Nguyện, tàn nhẫn đẩy Bánh Quy đang chiếm đóng cánh tay cậu sang một bên, “Khi nào cậu mới cười với tớ? Khi nào mới xoa đầu tớ? Khi nào mới ôm tớ, hả?”
Một đống câu hỏi liên tiếp chỉ nhận được sự khinh bỉ từ Thư Nguyện, Lê Hủ buông cậu ra: “Haizz, tớ đi tắm trước đã.”
Lê Hủ ôm quần áo chạy vào phòng tắm, Thư Nguyện giống như làm sai không nói gì, ôm hai nhóc mèo thả về ổ của bọn nó, sau khi trở vào liền đóng kĩ cửa sổ, cẩn thận kéo kín rèm.
Bữa cơm tối nay cậu uống nhiều, có lẽ Lê Hủ nghĩ tới cảm nhận của cậu nên cũng không ngăn cản. Thư Nguyện ngửi quần áo còn vương mùi rượu của mình, lại lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, vốn chỉ là hơi say, giờ phút này lại cảm thấy đầu óc mình có chút mơ hồ.
Lê Hủ lau tóc đi ra, vừa nhìn liền thấy Thư Nguyện lẳng lặng đứng trước gương, hắn nghiêng đầu, vắt khăn mặt lên cổ: “Nhìn cái gì thế?”
“Thật là đỏ.” Thư Nguyện chỉ vào mặt mình ở trong gương nói.
Quả thực rất đỏ, Lê Hủ trước đó không hề chú ý tới, lúc này vội vàng giơ tay sờ trán Thư Nguyện: “Có phải bị sốt rồi không?”
“Không sốt.” Thư Nguyện không chịu thừa nhận khuôn mặt đỏ bừng này của cậu là do nghĩ tới mấy chuyện xấu hổ kia, cậu lau đi giọt nước trên tóc Lê Hủ, “Tớ cũng muốn tắm.”
“Được, để tớ lấy quần áo cho cậu.” Lê Hủ đẩy Thư Nguyện vào phòng tắm, quay đầu tìm quần áo sạch cho cậu.
Vốn dĩ hắn không có nổi lên tâm tư xấu xa, chuyện này nhất định phải là đôi bên tình nguyện, dù Thư Nguyện cả đời không thể tiếp thu được, hắn cũng bằng lòng. Song, khi hắn đem quần áo sạch cùng khăn tắm nhét qua khe cửa, Thư Nguyện lại không nhận lấy, bàn tay ướt nhẹp cầm lấy cánh tay hắn kéo vào trong, Lê Hủ không phản ứng kịp, thuận theo Thư Nguyện bị cậu kéo vào trong phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên dày đặc, chỉ cách một cánh cửa nhưng lại tương phản hoàn toàn với bên ngoài, khóe mắt Thư Nguyện tựa hồ cũng bị nhiệt độ cao hun đỏ, bàn tay ướt nước đem cánh tay khô ráo của Lê Hủ trở nên ẩm ướt.
Dường như không muốn để Lê Hủ nhìn thấy bộ dáng trần như nhộng của mình, Thư Nguyện vừa kéo người vào liền che kín đôi mắt Lê Hủ: “Nhắm mắt, đừng mở.”
“Lá gan của cậu to quá nhỉ?” Lông mi của Lê Hủ quét qua lòng bàn tay Thư nguyện, nghe lời nhắm mắt lại, “Cố ý đốt hỏa à?”
“Tớ thử xem…” Thư Nguyện ôm lấy đồ vật trong tay Lê Hủ, quần áo treo lại trên móc, khăn tắm thì khoác lên người.
Bên tai giống như nghe thấy vũ khúc trong yến tiệc linh đình nhất, Lê Hủ tưởng tưởng Thư Nguyện ở trước mặt hắn lau người, khăn bông mềm mại trượt từ trước vòng ra sau, ở thời điểm hắn suy nghĩ tới thất thần, xuất kỳ bất ý*, một cánh tay từ phía sau ôm lấy hắn___
(*) Xuất kỳ bất ý: nhân lúc đối phương không phòng bị mà đánh lén = chuyện xảy ra vào lúc không ngờ nhất
“Nhắm mắt lại, đi ra ngoài.” Thư Nguyện dẫn đường cho hắn, “Chỗ này có bậc cửa, nhấc cao chân một chút, phía trước không có chướng ngại vật, tiếp tục đi, khoảng mười bước là có thể đến được giường…”
Mười.. chín.. tám.. bảy.. sáu.
Năm.. bốn.. ba.. hai.. một.
“Trêu đùa tớ rất vui phải không?” Lê Hủ đột nhiên quay người nắm lấy cánh tay Thư Nguyện, đem người ấn trên giường, lúc chạm tới da dẻ bóng loáng liền sững sờ, nhìn thấy gương kinh ngạc xen lẫn thẹn thùng của Thư Nguyện hắn lập tức nhắm chặt mắt, ngữ khí hung ác nói: “Đùa với lửa cũng phải có mức độ, nhanh mặc quần áo vào.”
Nói xong liền muốn đứng lên, lại bị Thư Nguyện ôm cổ ép trở lại: “Tớ nói là muốn thử.”
Lê Hủ ở trên người Thư Nguyện, hai tay ngoại trừ chống đỡ đệm giường thì không dám sờ loạn nơi khác. Bình thường lúc hôn môi đều là hắn nửa cưỡng bách nửa thăm dò bắt Thư Nguyện tiếp thu, hiện tại Thư Nguyện chủ động, chính hắn lại lùi bước.
Hắn biết hành động này của Thư Nguyện có ý gì, không phải xuất phát từ tình dục, mà là lời từ biệt cuối cùng với quá khứ___
Mượn một cây đuốc, thiêu rụi kí ức đen tối, để chúng mãi mãi chôn sâu trong lòng đất, không còn tiếng động.
“Nghĩ xong chưa?” Thanh âm Lê Hủ hạ xuống bên tai Thư Nguyện.
Thư Nguyện không nói được hay không, cậu mở bàn tay, năm ngón tay xen kẽ trong mái tóc Lê Hủ: “Cậu mở mắt ra đi.”
Vệt ửng hồng trên khuôn mặt vẫn chưa tan, Lê Hủ gắt gao đè chặt cậu, không nhìn hạ thân trắng nõn diễm lệ của cậu, chỉ dùng hai tay ôm lấy cặp mông tròn trịa của Thư Nguyện, da thịt tiếp xúc khiến cậu thẹn thùng nhìn đi nơi khác. Lê Hủ xoa nắn thân thể cậu: “Tớ không dịu dàng đâu, cậu đừng hối hận.”
“Ừ.” Thư Nguyện nhắm mắt lại.
“Nhắm mắt lại, tớ còn chưa cởi quần áo.” Lê Hủ buông cậu ra, vừa nhìn thân thể trần trụi của Thư Nguyện trước mặt vừa cởi quần áo.
Lúc trước khi ở trong nhà gỗ, thời điểm hắn tắm cho Thư Nguyện chỉ dám liếc nhìn một cái, hiện tại có thể thấy rõ ràng, nơi đó mềm mại rũ xuống giữa hai chân chủ nhân, lông rất thưa thớt, giống như con mèo con mới sinh.
Lê Hủ ném quần áo lên ghế dựa cuối giường, cúi người lần nữa đè lên Thư Nguyện, hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau, Thư Nguyện sợ hãi run lên.
“Làm sao bây giờ?” Lê Hủ không đành lòng cứ như vậy làm hỏng người này, “Tớ đang rối lắm, cậu có biết không?”
Thư Nguyện chỉ đơn giản giơ tay che lại đôi mắt của mình.
“Nếu thấy khó chịu thì nói cho tớ biết.” Lê Hủ chạm vào cánh môi Thư Nguyện, tách hai chân đang khép chặt của cậu, chen vào giữa: “Dừng lại thì không được, nhưng dỗ cậu thì có thể.”
Một tay hắn chống lên giường, một tay vuốt ve đùi Thư Nguyện, rõ ràng cảm nhận được bắp đùi bên trong run lên.
“Hừ…” Thư Nguyện xấu hổ bắt lấy tay Lê Hủ, cậu lặng lẽ mở mắt, nhìn bên dưới cánh tay hắn: “Chỗ đó của tớ xấu lắm.”
“Sao lại xấu?” Lê Hủ cúi đầu hôn lên d**ng vật đang say ngủ của Thư Nguyện, “Của tớ mới xấu, trông nhưng một con đại khủng long hung dữ ấy.” Lê Hủ nắm lấy tay Thư Nguyện, “Để tớ cắn tiểu khủng long này xem nào.”
Nụ hôn này nhẹ như bông tuyết, Thư Nguyện muốn cảm nhận nó, nhưng cơ thể lại không cách nào nổi lên phản ứng. Cậu nâng chân, dùng gót chân nhẹ nhàng cọ lên lưng Lê Hủ: “Đừng có lải nhải nữa.”
“Cho cậu cơ hội quay đầu cậu còn không vui.” Lê Hủ vuốt ve đùi trong Thư Nguyện, khi chạm tới lỗ nhỏ ẩn giữa hai cánh mông, hắn có thể cảm nhận được nó vô cùng nhạy cảm mà rụt lại.
Thư Nguyện quay mặt đi, nhưng dù làm thế nào cơ thể cũng không thả lỏng nổi.
Cậu muốn kêu Lê Hủ tắt đèn, không cần dạo đầu, chỉ muốn trực tiếp làm tình, nhưng cậu biết, nếu mình nói ra sẽ dọa sợ đối phương.
Vì thế cậu không nói gì, chỉ cắn chặt răng, mặc cho đầu ngón tay của Lê Hủ xoa nắn cánh mông cùng miệng huyệt.
Cậu muốn nói với đối phương rằng mình là một kẻ vô vị, là một người không có dục vọng…
“Ai..” Bên tai truyền tới tiếng thở dài khe khẽ, mọi cảm giác dưới hạ thân biến mất, thân thể cậu bị người lật lại, Lê Hủ từ phía sau ôm lấy cậu, “Kẹp cho chặt.”
“Tại sao…” Thư Nguyện còn chưa hỏi xong giữa hai chân đã truyền tới cảm giác nóng bỏng, d**ng vật cương cứng của Lê Hủ chen vào giữa hai chân cậu.
“Được rồi, nhớ kẹp cho chặt, chịu đựng.” Hai cảnh tay Lê Hủ gắt gao ôm lấy Thư Nguyện, hạ thân thẳng tắp, d**ng vật nóng bỏng cọ vào đùi trong Thư Nguyện.
Thư Nguyện đỏ mặt, lưng cậu áp lên lồng ngực hắn, chỉ có thể dựa vào tiếng thở dốc nặng nề của Lê Hủ mà tưởng tượng ra vẻ mặt đầy kìm nén của đối phương. Hạ thân sau khi thích ứng với tiết tấu liền tăng tốc, có lẽ Lê Hủ muốn kết thúc thật nhanh để cậu không cảm thấy khó chịu, càng về sau, tốc độ đâm rút của Lê Hủ càng nhanh khiến Thư Nguyện không thể theo kịp.
Trong phòng ngủ, tiếng da thịt va chạm vang lên, theo động tác đưa đẩy kịch liệt, phần bụng dưới của Lê Hủ liên tục thúc vào mông Thư Nguyện, Thư Nguyện xấu hổ vùi mặt vào trong gối, hai cánh tay gắt gao bám lấy cánh tay Lê Hủ.
“Thêm một chút nữa thôi.” Lê Hủ hôn lên cổ Thư Nguyện, bàn tay xoa nắn đầu vú cậu, “Thư Nguyện, gọi tên tớ, nhanh lên.”
“Không…” Thư Nguyện bị Lê Hủ ôm siết trong ngực, Lê Hủ đang đứng bên bờ vực của sướng khoái, hắn dùng lực nhéo mạnh hơn: “Không gọi tớ liền đánh mông cậu.”
“A… đau quá… Lê Hủ…” Thư Nguyện vừa rên một tiếng đau đớn liền cảm thấy hạ thân ướt át, tinh dịch trắng đục của Lê Hủ bắn đầy đùi cậu, phía sau mông cũng dính nhớp không tả nổi.
Hết chương 52.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-