[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 5. “XIN CẬU.”
“Đẹp không?” Hàn Khải Vân nghiêng người tựa vào tường hút trà sữa, “Mang tới cho anh em nhìn một chút?”
Lê Hủ quăng balo vào góc tường: “Đẹp hơn bạn gái anh.”
Bạn gái Hàn Khải Vân là hoa khôi của khoa, thiên về nét đẹp cổ điển. Lúc nghỉ hè Hàn Khải Vân từng dẫn cô tới phòng luyện tập chung, ngay cả người miễn nhiễm với sắc đẹp là Tống Duyệt Niên cũng phải công nhận cô rất xinh đẹp.
“Mẹ kiếp, tao không tin.” Hàn Khải Vân đi tới chỗ khác ngồi.
“Đẹp bằng tao không?” Thi Thành Cẩn cầm gương nhỏ tô tô vẽ vẽ. Đuôi mắt vẽ một cành mai nhỏ, dùng son làm cánh hoa, nếu đặt ở thời xưa chắc chắn là yêu tinh họa quốc.
Lê Hủ ngừng một chút: “Không cùng một kiểu.”
Cố Vãng đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này, hắn khép cửa lại, hỏi: “Đang nói cái gì thế?”
“Mày đến rất đúng lúc.” Hàn Khải Vân choàng vai Cố Vãng, “A Hủ nói lớp nó mới có học sinh chuyển trường, rất xinh đẹp. Mày rảnh thì tới nhòm một cái a.”
Cố Vãng sững sờ: “Nam hay nữ?”
“Nam.” Hàn Khải Vân rất không cam tâm, “Nó bị mù, thế mà dám nói học sinh chuyển trường kia đẹp hơn cả Tiểu Hoa, kia phải quốc sắc thiên hương tới mức nào chứ.”
Tống Duyệt Niên vùi đầu chỉnh nhạc: “Quốc sắc thiên hương để chỉ con gái.”
“Chính là thế đó.” Hàn Khải Vân nói.
Trước khi lên sân khấu Thi Thành Cẩn hứa hẹn sau khi biểu diễn sẽ khao anh em một chầu, xem như bồi thường ba ngày hắn “nghỉ ngơi” liên lụy mọi người.
Ai ngờ sau khi biểu diễn xong, gia hỏa lúc trước hại Thi Thành Cẩn nằm viện đã canh giữ trước đài, đèn sân khấu vừa tắt hắn liền tóm người kéo đi.
“Thấy chết mà không cứu hả?” Cố Vãng hỏi.
Tống Duyệt Niên dọn xong đồ nghề, dự định trực tiếp về nhà, nói: “Khỏi cần, Nhuận tinh cũng thích muốn chết.”
Chủ chi không có mặt, mọi người tự nhiên ai về nhà nấy. Cố Vãng ngồi sau xe Lê Hủ, đè cặp sách lên đầu làm mũ bảo hiểm: “Tuần sau mày nhớ đến trường đấy.”
Có người phía sau nên Lê Hủ cũng không dám lái quá nhanh: “Sao? Muốn đến lớp tao nhìn học sinh chuyển trường thật đấy à?”
“Chuẩn xác. Xem xem là ai mà uy lực lớn vậy, khiến mày ngay cả Hiên Lâm cũng quăng.”
“Nói bậy nữa tin tao ném mày xuống đường không?”
“Tin tin tin. Được rồi, không nói cái này.” Cố Vãng ung dung mở ghi âm trên điện thoại di động, áp bên tai Lê Hủ, “Tới, nghe một chút bài mới của Tống ca.”
Tống Duyệt Niên là nhạc sĩ tự do, cũng đã tự phát hành hơn hai mươi ca khúc, ở trên mạng cũng có chút danh tiếng. Dòng nhạc của hắn thiên về cổ phong, người nghe không nhiều, chủ yếu đều là người trẻ tuổi. Trước khi quen biết Tống Duyệt Niên, Cố Vãng từng xem qua live stream của Tống Duyệt Niên, lúc ấy hắn nghĩ: Buổi tối nghe Tống Duyệt Niên ca hát quả thực là một loại hưởng thụ, mỗi tiếng đàn của hắn như nhìn thấu tâm sự của người khác.
Ca khúc mới tên là “Thời gian như thoi đưa”, giai điệu chậm rãi, ca từ mộc mạc, giọng hát trầm ấm.
“Đêm qua gió mùa hạ vẫn mát mẻ
Hôm nay nắng đã leo tường trắng
Tôi bước trên đường
Thoáng qua dáng vẻ vội vàng
Nào ai biết tôi đang chờ đợi cơn mưa
Xối ướt năm tháng vội vàng
Lặng lẽ thấm vào hư vô
Từng khóc vì giấc mộng chưa thành
Thời gian như thoi đưa…”
Bài hát phát được một nửa Thư Nguyện liền tháo tai nghe xuống.
Người có ước mơ mới có hy vọng, nhưng cuộc sống của cậu đã từng bị hủy hoại, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Đã nửa đêm, đầu óc cậu lại thanh tỉnh, muốn ngủ lại không ngủ nổi, suy nghĩ vẩn vơ càng nhiều.
Thư Nguyện mở đèn tới mức sáng nhất, xuống giường ôm cặp sách lên giường. Dưới ánh đèn, Thư Nguyện kiểm tra lại một lần bài tập ngày hôm nay, nhớ lại chiều nay đề vật lý vẫn còn xót một câu liền lấy ra làm nốt.
Theo thói quen trước tiên cậu sẽ đọc đề, sau đó giải ra nháp rồi mới viết vào bài. Lật tới trang đầu tiên kiểm tra, Thư Nguyện nhìn cái tên bên góc trái sững sờ, khó có thể tin mà trợn tròn mắt.
Trời tháng sáu oi bức, mây dày đặc tụ thành từng đám, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mua.
Trước khi ra cửa Thư Nguyện bị Ti Liễu gọi lại: “Tiểu Nguyện, hay để cha đưa con đi nhé?”
Dự báo thời tiết nói hôm nay nhiều mây không mưa, nhưng Thư Nguyện vẫn bỏ một chiếc ô trong cặp. Cậu đứng ở huyền quan thay giày, lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ.”
Cậu biết mẹ lo lắng điều gì, sợ cậu đi một mình lại bị kẻ xấu bắt nạt.
“Vậy con nhớ mang điện thoại di động, nếu trời mưa thì gọi cha tới đón.”
Sao lại muốn từ chối đề nghị của mẹ?
Lúc ngồi trên xe bus Thư Nguyện nghĩ.
Sau khi xảy ra chuyện kia, cả ngày cậu tự giam mình trong phòng ngủ, thời gian biểu sáng tối hoàn toàn đảo lộn. Rất nhiều lần, thừa dịp cha mẹ đi làm hoặc ngủ, cậu từng muốn cứa cổ tay tự tử, nhưng tại thời điểm lưỡi dao kề trên da thịt cậu lại dừng tay.
Vì sao lại chọn tiếp tục sống?
Vì sao dám ra khỏi phòng?
“Chờ một chút.” Lê Hủ kéo tay Cố Vãng.
Cố Vãng ở bên ngoài phòng học của lớp 10 đợi hơn hai mươi phút. Học sinh cấp ba buổi sáng thứ sáu vẫn phải tới trường, chỉ vì một câu “Hôm nay nhất định tới trường” của Lê Hủ mà hắn đã trễ nửa tiết tự học.
“Sau tiết này tao còn có bài kiểm tra vật lý đấy.” Cố Vãng ngồi trên bệ cửa sổ đá chân, “Tao thi xong rồi lại tới?”
“Chờ mày thi xong tao về từ tám đời rồi.” Lê Hủ phất tay đuổi Cố Vãng, “Được rồi, về thi đi.”
Cố Vãng đi rồi, Lê Hủ tựa vào ghế buồn bực, ngán ngẩm hát lên.
Tiết tự học chiều hôm qua Thư Nguyện bị Thôi Thiền Quyên gọi tới văn phòng, Lê Hủ nhân cơ hội đổi lại bài tập vật lý của hắn với Thư Nguyện, còn cất bài thi của cậu vào balo của mình.
Hắn đoán hôm nay Thư Nguyện chắc chắn sẽ tới trường, vì thế mới sáng sớm đã tới chờ ở cửa. Kết quả chờ tới bây giờ hắn bắt đầu hối hận, sao lại không để lại số điện thoại của mình trên bài thi kia chứ.
Nhỡ Thư Nguyện không phát hiện ra thì sao?
Hoặc Thư Nguyện phát hiện ra nhưng không tới trường thì thế nào?
Từ phía chân trời xẹt qua ánh chớp, theo sau chính là cơn mưa nặng hạt.
Thư Nguyện bước tới bậc thang dẫn lên tầng ba, theo bản năng đưa tay ra sau sờ sờ cặp sách, thầm nghĩ may mắn cậu có mang theo ô. Dự báo thời tiết cũng có lúc sai a.
Phòng học không có ai, Thư Nguyện thả cặp xuống, trước tiên đặt bài thi cùng sách bài tập của Lê Hủ lên bàn hắn, sau đó cúi người bắt đầu tìm kiếm bài thi của cậu.
Cậu cẩn thận lật từng cuốn sách, xem bài thi có bị kẹp nhầm trong đó hay không. Cậu không cho rằng chuyện mình làm có gì sai, nhưng động tác cẩn thận vẫn bán đứng nội tâm cậu ___ Động vào đồ của Lê Hủ khiến cậu cảm thấy khủng hoảng.
Cậu không nghe được tiếng bước chân sau lưng.
Lê Hủ không nghĩ tới hắn vừa đi vệ sinh trở về liền thấy Thư Nguyện. Cậu không những đã tới, còn cong mông tìm đồ trong ngăn bàn hắn. Cái mông cong cong mượt mà đáng yêu, không biết sờ lên sẽ có cảm giác thế nào a.
Mây sà xuống thấp, bầu trời u ám khiến bên trong phòng học cũng tối tăm. Không biết ai quên đóng cửa sổ, gió lạnh từ ngoài cửa sổ mạnh mẽ tràn vào, thổi sách giáo khoa trên bàn lật phần phật.
Thư Nguyện tìm không được bài thi của mình, cậu nhụt chí đứng dậy, vừa lùi về sau một bước sau lưng liền đụng phải người nào đó.
Tim hẫng một nhịp, máu toàn thân như ngừng chảy, cơ thể Thư Nguyện trong nháy mắt cứng đờ, cảm giác sợ hãi mãnh liệt theo bản năng dâng lên.
Vài giây ngắn ngủi, ý niệm duy nhất của Thư Nguyện chính là: Trời mưa lớn như vậy, có ai sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu hay không?
“Dọa cậu hả?” Thanh âm mỉm cười từ phía sau truyền đến. Thư Nguyện đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn quên mất ngày đầu tiên đến trường cậu đã né tránh Lê Hủ ra sao.
Lê Hủ kéo ghế, ấn Thư Nguyện ngồi xuống, bản thân lại học Cố Vãng vắt vẻ trên bệ cửa sổ.
“Tìm bài thi hở?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện đứng ngồi không yên, nhiều lần muốn đứng dậy ngồi về vị trí của mình lại bị ánh mắt của Lê Hủ nhìn xuống mà gạt đi.
“Ừm.” Thư Nguyện đáp.
Lê Hủ nắm cằm Thư Nguyện ép cậu ngẩng đầu nhìn hắn, chờ đối phương nhút nhát nhìn thẳng hắn mới ranh mãnh cười: “Để quên ở nhà rồi.”
Thư Nguyện có chút bất lực, không rõ Lê Hủ nói thật hay đùa: “Tuần sau cậu có thể mang tới không?”
Khi nói chuyện cằm Thư Nguyện cọ lên hổ khẩu* của Lê Hủ khiến nơi ấy ngứa ngáy không thôi. Hắn buông tay, làm bộ gây khó dễ mà nói: “Nhưng tuần sau tôi không định tới lớp.”
(*) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái & ngón trỏ
Kính cửa sổ bị gió thổi loảng xoảng loảng xoảng, cơn mưa không có dấu hiệu ngớt mà ngày càng dữ dội.
“Xin cậu đấy.” Gió táp mưa sa, đáng thương mà cầu xin.
Lê Hủ bỗng nhiên hiểu rõ cái gì gọi là hổ thẹn.
Hắn không hiểu gì về Thư Nguyện, đối xử với cậu giống như khi nhìn thấy đồ vật mới mẻ khác. Hắn chỉ đơn thuần muốn tiếp cận cậu, thăm dò hay trêu đùa cậu thỏa mãn lòng hiếu kì của chính mình.
Phản ứng của Thư Nguyện nằm ngoài dự đoán của hắn. Khi hắn cho rằng Thư Nguyện sẽ nhẫn nhục chịu đựng, đối phương lại không chút lưu tình mà từ chối. Khi hắn cho rằng Thư Nguyện sẽ thẹn quá hóa giận, cậu lại rũ mắt cầu xin hắn.
Đối với một người đang giận dữ, hắn biết mình phải làm gì. Nhưng cậu đối với hắn lại ăn nói khép nép, dường như thật sư đi tới đường cùng.
Lê Hủ từ bệ cửa sổ nhảy xuống, đứng trước mặt Thư Nguyện muốn nói “Xin lỗi”, lời tới miệng lại thành: “Đợi tạnh mưa tôi đưa cậu về nhà lấy.”
Mưa kéo dài suốt một tiếng đồng hồ. Lúc này Thư Nguyện nhận được điện thoại, Ti Liễu hỏi cậu có cần gọi cha tới trường đón hay không.
“Không cần ạ.” Thư Nguyện khép cửa sổ lại, gạt tóc mái bị gió thổi loạn, “Con sẽ về muộn một chút.”
“Con đừng chạy lung tung,” Ti Liễu than một tiếng, “Tiểu Nguyện…”
“Con biết rồi.” Thư Nguyện ngắt lời bà, “Con cúp đây.”
Nhét điện thoại di động vào túi, Thư Nguyện im lặng đi tới đóng kỹ các cửa sổ còn lại.
Lê Hủ nằm ườn trên bàn học, Thư Nguyện vừa tới gần hắn liền đem đồ trên tay bỏ vào ngăn bàn.
“Đi thôi.” Hắn nhìn ngoài trời một chút, “Tạnh mưa rồi.”
Học sinh lớp 12 còn chưa tan học, sân trường thứ sáu cực kì yên tĩnh, tiếng bước chân của hai người vang lên rõ ràng.
Tới tận khi bị Lê Hủ kéo tới nhà xe Thư Nguyện vẫn cho rằng nhà đối phương gần trường, phương tiện công cộng cũng thuận tiện, lấy được bài thi cậu có thể tự trở về.
“Nhà tôi hơi xa.” Lê Hủ sải bước, đem mũ bảo hiểm chuẩn bị từ sáng sớm đội cho Thư Nguyện, “Lên xe đi.”
Thư Nguyện cảm thấy tất cả quyết định hôm nay của cậu đều sai lầm.
Không nên tới trường tìm bài thi.
Không nên từ chối đề nghị của mẹ.
Không nên ngồi lên xe của Lê Hủ.
Trên đường xe cộ không nhiều, Lê Hủ phóng rất nhanh, Thư Nguyện ngồi phía sau loạng chòa loạng choạng, bấu chặt vạt áo Lê Hủ.
“Không muốn bị ngã thì ôm chặt tôi.” Gió gào thét, Thư Nguyện nghe tiếng Lê Hủ, đương lúc cậu còn đang do dự đột nhiên Lê Hủ đảo lái, cậu hoảng hốt giang cánh tay vòng chặt lấy éo đối phương.
Hết chương 5.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-