[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 47
CHƯƠNG 47. BẠN TRAI CẬU
Quả nhiên không thể nói chuyện bình thường được với Lê Văn Trưng.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Hủ càng nghĩ càng cảm thấy không đáng cho mẹ mình, từng câu từng chữ trong nhật kí đâm thẳng vào tim gan, là do sự thật bị che dấu hay vì thương tiếc, rốt cuộc cũng không thể nói rõ.
Vì cái chết của Bạch Sương, giữa hắn và cha xảy ra mâu thuẫn suốt bốn năm, nhưng hắn chưa từng nghĩ, nếu như ngay từ đầu bọn họ bình tĩnh nói chuyện, có phải cha hắn sẽ không chẳng hay biết gì trong mười năm.
Lê Hủ gõ gõ đầu mình, cưỡng bách bản thân chỉ nghĩ tới chuyện quan trọng. Hiện tại, hắn không thể để cái tính bạo loạn của mình làm hỏng chuyện.
Lợi thế trong tay hắn lúc này còn đáng giá hơn căn phòng đặt đầy di vật của Bạch Sương bị hắn phá huỷ khi trước.
Ngày hôm sau trở lại trường học, kết thúc tiết tự học buổi tối Thư Nguyện liền kéo hắn ra hành lang: “Tớ định cuối tuần sau sẽ nói chuyện cùng với ba mẹ.”
“Không sao.” Lê Hủ tựa lên lan can, “Có thể khống chế tâm trạng không? Nếu không tớ có thể đi cùng với cậu?”
“Không cần, tự tớ có thể.” Thư Nguyện nhìn quanh, nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của Lê Hủ, “Cảm ơn cậu.”
“Tớ là bạn trai cậu mà cậu còn cảm ơn cái rắm.” Lê Hủ nhéo cằm Thư Nguyện, “Cậu chờ chút, tớ lấy đồ cho cậu.”
Lê Hủ đặt danh thiếp của Thẩm Chiêu Thời vào tay Thư Nguyện: “Đây là số điện thoại của luật sư Thẩm, sau khi bàn bạc xong với người nhà thì gọi cho anh ấy, chuyện này giải quyết được càng nhanh càng tốt, nếu có thể xét xử trước mùa xuân sang năm là tốt nhất, không nên kéo dài.”
“Tớ có cần viết đơn kiện không?” Thư Nguyện hỏi.
“Để luật sư Thẩm viết cho.” Lê Hủ ôm lấy vai Thư Nguyện, “Cậu chỉ cần thu thập tất cả chứng cứ, tìm tất cả báo cáo thương tích năm đó là được. Chuyện camera giám sát, tìm nhân chứng này kia, còn lại đều giao cho tớ là được.”
Những ngày này, sợ Thư Nguyện lại gặp ác mộng, Lê Hủ và cậu đều chen chúc trên cùng một chiếc giường, có hắn bên cạnh, nửa đêm Thư Nguyện cũng không còn bị đánh thức bởi ác mộng, chất lượng giấc ngủ so với lúc một mình một giường thật sự tốt hơn rất nhiều.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày chào đón sinh viên khóa mới, cả khối mười hai lúc này hưng phấn hệt như vừa uống máu gà, tất nhiên bọn họ không phải giống như trong phim truyền hình muốn tìm học đệ học muội xinh trai đẹp gái, ngược lại, đám người đang khổ sở dùi mài kinh sử mỗi ngày này chỉ muốn tìm kiếm chút hả hê khi nhìn đám học sinh năm nhất phải tập quân sự giữa tiết trời nóng nực mà thôi.
Lê Hủ cũng không vui vẻ như bọn họ, bởi vì bên trong đám học sinh mới kia có thằng em trai rác rưởi của hắn, tuy rằng lớp học ở các khu khác nhau, trường học lại đông học sinh, nhưng giờ cơm khẳng định là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, thêm vào tính cách của Lê Quyết, hắn muốn an ổn vượt qua lớp 12, một chữ thôi: khó.
Mỗi ngày sáng chiều đều ở chung, dù đối phương không nói nhưng Thư Nguyện có thể cảm nhận được tâm trạng Lê Hủ không tốt. Cậu cho rằng nguyên nhân là do chuyện của mình, chiều thứ sáu trước khi tan học, hiếm khi chủ động một lần mà giúp Lê Hủ thu dọn vở bài tập, còn viết hướng dẫn cách giải những bài khó, kẹp vào trong sách của hắn.
Lê Hủ vừa gọi điện trở về liền nhìn thấy, vỗ vỗ hông Thư Nguyện: “Làm gì vậy?”
“Gần đây, có phải chuyện của tớ khiến cậu thêm phiền không?” Thư Nguyện áy náy, “Xin lỗi cậu.”
“Đệt, cậu như thế rồi mà tớ còn không giúp cậu!?” Lê Hủ cất di động, “Kẻ làm tớ thấy phiền là cái thằng em trai kia cơ, không liên quan gì tới cậu hết.”
Dù sao vẫn đang ở trong lớp, hai người cũng không tiện nói nhiều, sau khi tan học Lê Hủ liền cùng Thư Nguyện nói chuyện: “Vừa nãy luật sư Thẩm gọi điện thoại cho tớ, chuyện năm đó có người từng đăng bài trên mạng, nhưng sau đó không lâu thì bị ép phải xóa bài, luật sư Thẩm đã tìm được tác giả bài đăng đó rồi.”
“Đăng bài?” Thư Nguyện kinh hoảng nói, “Ai viết? Có bao nhiêu người nhìn thấy?”
“Lượt người xem thì không rõ, nhưng người thấy chắc chắn không nhiều, bởi tác giả nói sau khi đăng bài chưa tới mười phút thì bị xóa, hơn nữa lúc đưa tin đều sẽ không dùng tên thật của nạn nhân, cậu đừng lo.” Lê Hủ giúp Thư Nguyện đội mũ bảo hiểm, “Quan trọng là… Hiện tại lại có thêm bằng chứng, tác giả này là một phóng viên nhỏ, mà người cung cấp thông tin cho anh ta chính là người đã chứng kiến tận mắt chuyện này.” Lê Hủ dừng một chút, “Nhân chứng này cũng đã tìm được, là học sinh sơ trung Bách Giang, hiện tại đã tốt nghiệp, trước đây cậu ta… cũng bị đám người kia ức hiếp.”
Khi Thư Nguyện nghe được hai chữ này cậu vẫn không thể tự chủ mà mất bình tĩnh. Cậu nhắm mắt lại, ảo giác về sự đau đớn khiến cảm giác buồn nôn trào lên mãnh liệt, cậu nắm chặt góc áo Lê Hủ, đối phương phải vỗ về hồi lâu thì cảm giác kinh khủng kia mới dần lui đi.
Cùng nhau ngồi trên ghế cuối xe bus, Thư Nguyện nghĩ, nếu như không có Lê Hủ, cuộc sống của cậu sẽ như thế nào đây.
Âm trầm, uất ức, tất cả vĩnh viễn đều bị giấu trong bóng tối, có lẽ một ngày nào đó khi không chịu đựng nổi những cơn ác mộng đầy thống khổ cậu sẽ lựa chọn coi thường mạng sống bản thân, cùng đồng quy vu tận với loại súc vật coi thường pháp luật, làm chuyện ác mà vẫn nhởn nhơ kia.
Thư Nguyện về nhà, Thư Thiệu Không đang ngồi trên sofa đọc báo, Ti Liễu đang mặc tạp dề nấu cơm.
Cậu vừa ngồi xuống Ti Liễu liền bỏ đồ trong tay xuống, hỏi: “Tiểu Nguyện con sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế kia?”
Thư Nguyện sờ mặt mình, khó trách vì sao Lê Hủ luôn đoán được cậu muốn nói gì, thì ra là vẻ mặt của mình đã biểu hiện tất cả.
Cậu đặt cặp sách xuống, từ túi quần lấy ra tấm danh thiếp của luật sư Thẩm.
“Chuyện năm đó,” Thư Nguyện hít sâu một hơi, dưới ánh mắt của cha mẹ kiên định nói, “Con muốn khởi tố.”
Thời gian như bị đông cứng, Ti Liễu cùng Thư Thiệu Không vẻ mặt không đổi, nhưng trạng thái này cũng chỉ giằng co trong vài giây.
Ti Liễu dùng bàn tay che đi nửa khuôn mặt, khuỷu tay chống trên tay vịn sofa, mà Thư Thiệu Không không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.
“Tiểu Nguyện, cha mẹ đều biết trong lòng con không quên được chuyện kia.” Thư Thiệu Không nói, “Chúng ta sao lại chưa từng muốn khởi tố chứ, nhưng gia đình đối phương rất có thế lực, không ai muốn giúp chúng ta…”
Ông còn muốn nói thêm nhưng Ti Liễu đã giơ tay bảo ngừng lại. Bà có chút choáng váng, năm đó chuyện Thư Nguyện bị bạo hành khiến bà bị đả kích không nhỏ, mà tâm lý Thư Nguyện bị tổn thương cũng là chuyện bà luôn canh cánh trong lòng, lần thứ hai con trai nhắc tới chuyện này khiến bà cũng rất khó chịu.
“Tiểu Nguyện, nói cho mẹ biết, vì sao con lại muốn làm như vậy?” Ti Liễu hỏi.
Thư Nguyện đẩy danh thiếp vẫn luôn nắm chặt trong tay lên mặt bàn: “Đây là một người bạn làm luật sư mà con biết, anh ấy rất lợi hại, cũng bằng lòng giúp chúng ta.” Ngón tay cậu siết chặt vạt áo, rất lâu sau mới nói tiếp, “Lê Hủ nói, cậu ấy cũng sẽ hết sức giúp đỡ, giúp con đòi lại công bằng.”
Ti Liễu kinh ngạc cầm lấy danh thiếp, Thư Thiệu Không sau khi nhìn thấy cái tên trên danh thiếp cũng giật mình: “Thẩm Chiêu Thời? Cậu ấy rất nổi tiếng trong giới luật sư, trước khi thủ trưởng của cha vướng phải án kiện, thắng được cũng là nhờ vị luật sư Thẩm này. Tiểu Nguyện, sao con quen biết được cậu ấy?”
“Quen biết qua Lê Hủ ạ.” Thư Nguyện nói.
“Lai lịch gia đình đứa nhỏ này như thế nào a?” Ti Liễu lúc này mới ý thức được người bạn học này của con trai không giống học sinh bình thường, “Cha mẹ cậu ấy làm nghề gì?”
Thư Nguyện đã sớm đoán được Ti Liễu sẽ hỏi vấn đề này, cậu mở di động, đem tất cả thông tin mà cậu tìm được về Lê Văn Trưng đưa cho hai người xem: “Đây là cha của Lê Hủ ạ.”
Một bên khác, Lê Hủ nằm trong phòng ngủ, mang theo tâm tình nặng nề, lần thứ hai mở ra nhật kí của Bạch Sương. Đây là lợi thế duy nhất để hắn xin sự giúp đỡ từ Lê Văn Trưng, nhưng chỉ cần giao quyển nhật kí này ra, dường như sự liên hệ duy nất giữa hắn và mẹ cũng sẽ biến mất.
Cửa phòng bị gõ vang, Lê Hủ nhanh chóng khép lại nhật kí nhét vào dưới gối, hắn mở cửa, tưởng là thím Điền mang cơm cho mình, không ngờ bên ngoài lại là Diêu Dĩ Lôi.
“Đệt.” Lê Hủ mắng một tiếng, vừa muốn đóng cửa thì Diêu Dĩ Lôi đã vội vàng chặn lại, “Tiểu Hủ, dì muốn nói chuyện với con.”
“Cút.” Lê Hủ lạnh lùng nói.
“Tiểu Hủ, dì chỉ nói hai câu thôi.” Diêu Dĩ Lôi vẫn ngoan cố dùng vai đè lại cửa, “Coi như dì van xin con.”
Bà dọn tới Lê gia lúc Lê Hủ ba tuổi, có thể nói là nhìn Lê Hủ lớn lên. Đứa nhỏ năm đó chỉ đứng cao đến chân bà hiện tại đã trưởng thành thành thiếu niên cao lớn trước mặt, sự thù hận trong mắt đối phương dành cho mình ngày càng đậm cũng làm bà càng sợ sệt và chột dạ. Sau khi Bạch Sương chết bà liền đối xử với Lê Hủ càng tốt hơn, muốn dựa vào chuyện này để chuộc tội, không ngờ lại khiến đối phương càng thêm chán ghét mình.
Giống như lúc này, đối phương khoang tay từ trên cao nhìn xuống bà, đôi mắt lạnh lùng cùng trào phúng khiến Diêu Dĩ Lôi không khỏi sinh ra dự cảm không tốt.
“Nói đi.” Lê Hủ dựa vào tường, “Tôi xem bà còn có thể nhảy nhót bao lâu.”
“Tiểu Hủ, dì biết con hận em trai.” Trên mặt Diêu Dĩ Lôi mang theo vẻ cầu xin, “Nhưng ngày mai Tiểu Quyết sẽ nhập học, cầu xin con đừng tìm nó gây sự khi ở trường được không? Dù con hận bao nhiêu___”
“Quá hai câu rồi.” Lê Hủ không chút lưu tình đẩy bà ra ngoài.
“Tiểu Hủ, nó là em trai con!” Trước khi cửa lớn khép lại, Diêu Dĩ Lôi lớn tiếng hô lên.
Lê Hủ thở một hơi.
Nói thằng ranh rác rưởi kia tìm hắn gây sự thì đúng hơn, hắn cũng không rảnh rỗi làm chuyện vô bổ.
Di động trên bàn học vang lên, Lê Hủ sau khi khóa cửa cẩn thận liền nhanh chóng nghe máy, thanh âm Thư Nguyện lúc chỉ có hai người đặc biệt nhẹ nhàng: “Khuyển khuyển, người nhà tớ đồng ý rồi.”
“Được.” Lê Hủ cười cười, vẻ mặt so với khi đối diện với Diêu Dĩ Lôi như hai người khác nhau, “Cha tớ đi công tác rồi, thứ ba tuần sau mới về, đợi đến cuối tuần tớ sẽ nói chuyện với ông ấy.”
“Thật sự có thể ư?” Thư Nguyện lo lắng hỏi.
“Yên tâm, những kẻ mà Trịnh Từ Hoài giao thiệp kia không đấu lại cha tớ.” Lê Hủ nói, “Về phía cha tớ, tớ đảm bảo ông ấy phải giúp.”
Vừa ngắt điện thoại, Lê Hủ lại nhận được một tin nhắn mới.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, đổi sang dùng máy tính trả lời đối phương.
“Đây là đoạn đầu video, tôi đã gửi tới email của cậu, nếu cậu cảm thấy có giá trị thì chuyển tiền, sau đó tôi sẽ gửi cho cậu nửa đoạn video còn lại.”
Đối phương là một hacker, đầu năm nhất khi ăn dầm nằm dề ở tiệm net thì hắn vô tình quen biết, người nọ tướng mạo nhã nhặn, rất kiệm lời, Lê Hủ đã tận mắt chứng kiến anh ta mưa rền gió cuốn phá sập một web lậu trong chưa đầy hai phút.
Lần này tìm đối phương hỗ trợ là vì khi hắn tới trường sơ trung Bách Giang may mắn thăm dò được nơi mà Thư Nguyện bị ức hiếp ___ Đó là một kho hàng bỏ hoang nằm bên cạnh trường sơ trung Bách Giang, chỗ đó vừa vặn nằm sau eo núi, ban lãnh đạo nhà trường vì ngăn học sinh tới đây hút thuốc nên đã lắp camera theo dõi.
Nếu trường học không làm, vậy thì để hacker tới làm thay.
Lê Hủ mở email, trong thư là một video dài năm phút. Trong lòng hắn kịch liệt nhảy loạn, khuôn mặt tươi cười và bộ dáng mất khống chế của Thư Nguyện ở trong đầu chồng chéo lên nhau, cuối cùng hắn cũng không có dũng khí mở lên xem, trực tiếp gửi nó cho Thẩm Chiêu Thời.
Một khoảng thời gian dài dằng dặc cùng sốt sắng chờ đợi qua đi, Thẩm Chiêu Thời trả lời ngắn gọn.
“Chuyển tiền cho đối phương đi.”
Hết chương 47.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-