[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 44
CHƯƠNG 44. ĐỀN BÙ
Từng có được, lại càng nảy lòng tham.
Lê Hủ biết nếu hắn không sửa được tật xấu này, nói không chừng trái tim Thư Nguyện vừa mới khó khăn hé mở vì hắn sẽ lập tức khép chặt.
“Nghỉ ngơi một lúc, chút nữa chúng ta tách nhau ra, cậu tới phòng học trước, tôi đi lấy thẻ cơm.” Vừa dứt lời Lê Hủ liền hối hận, nhưng Thư Nguyện đã nâng cặp sách bước ra cửa: “Được.”
Bầu không khí trong lớp trọng điểm hài hoà bất ngờ, chưa tới giờ tự học buổi tối thì học sinh đã tự giác ngồi vào chỗ tự học, học sinh lớp khác bên ngoài hành lang đùa nghịch dường như cũng chẳng mảy may ảnh hưởng tới bọn họ.
Thư Nguyện đeo cặp sách đi vào từ cửa sau, lớp phó học tập ngồi trong lớp vẫy tay với cậu, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh, ra hiệu cậu mau tới ngồi.
Lớp trọng điểm mỗi học kì đều có sự thay đổi, ngoại trừ những học sinh thường xuyên nằm trong top đầu lớp trọng điểm quen biết nhau, còn lại đa phần mọi người đều không quen biết, đối với Thư Nguyện mà nói, người quen duy nhất chỉ có vị lớp phó học tập lớp 11/10 này.
Đối phương vẫn đang liều mạng gọi cậu ngồi chung, cậu lắc đầu, ngồi xuống vị trí bàn cuối cùng, đem một chồng tài liệu cùng sách bài tập thả lên ghế trống bên cạnh.
Đồ đạc còn chưa kịp xếp xong, lớp phó học tập cũ đã chạy tới: “Mọi người đều tranh nhau ngồi bên trên, sao cậu lại chọn vị trí sau cùng thế này hả?”
“Có gì khác nhau sao?” Thư Nguyện không hiểu hỏi.
“Cậu không thấy ngồi phía trước nghe giảng có thể tập trung tinh thần hơn hay sao?” Học uỷ đáp, “Cậu nhìn xem có ai muốn ngồi phía sau đâu? Đều là tới sớm chiếm chỗ bàn đầu a!”
“Ồ.” Thư Nguyện không hề bị lay động.
Lớp phó cũ còn muốn khuyên nhủ cậu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một vật đen thùi lùi, từ cửa sổ đang rộng mở mà bay vào, lượn một đường parabol tuyệt đẹp, sau đó vô cùng chuẩn xác đáp xuống vị trí trống bên cạnh Thư Nguyện.
Túi đen đánh lên mu bàn tay lớp phó.
“Cậu ấy thích ngồi chỗ này.” Lê Hủ từ cửa sau đi vào, “Có ý kiến gì?”
“Hic, không có…” Lớp phó giương hai tay làm tư thế đầu hàng, cun cút trở về chỗ ngồi.
Giáo bá học kì này ghi được tên vào lớp trọng điểm chính là tin tức chấn động nhất từ khi khai giảng đến nay, có người đoán là do giáo viên sắp xếp, cũng có người tin tưởng hắn tự cố gắng mà vào được.
Tất nhiên, nhân vật chính chả thèm để ý người khác đánh giá cái quái gì về hắn.
Góc phải phía trên bảng đen được giáo viên chủ nhiệm dùng phấn đỏ đánh dấu, đếm ngược từng ngày thi đại học. Lê Hủ chỉ biết, nếu hắn dám lười biếng, cho dù Thư Nguyện đang ngồi cách hắn nửa mét sau này sẽ biến thành càng ngày càng xa.
Khai giảng được một tuần, Lê Hủ bắt đầu nỗ lực thích nghi với thời gian học tập và nghỉ ngơi của Thư Nguyện. Sau khi kết thúc tự học buổi tối Lê Hủ đều sẽ chạy bộ quanh sân trường ba, bốn vòng, tới khi chạy xong trở về Thư Nguyện đã rửa mặt lên giường, chỉ chừa lại cho hắn một cái đèn nhỏ. Mà Thư Nguyện cũng dậy rất sớm, Lê Hủ đều là báo thức réo vài lần mới tỉnh, thứ nhìn thấy chỉ là bóng lưng rời đi của Thư Nguyện.
Mới sáu giờ.
Hắn cảm thấy thật thất bại.
“Có phải cậu cảm thấy tớ ảnh hưởng tới việc học của cậu không?” Một trưa thứ sáu nọ, Lê Hủ nhịn không được hỏi, “Nếu cậu thấy phiền thì cứ nói, tớ sẽ lập tức nói lại với chủ nhiệm, hoặc để trường học sắp xếp lại kí túc xá cũng không thành vấn đề.”
Mặt trời giữa trưa nắng chói chang, Lê Hủ vì đuổi theo Thư Nguyện mà một thân toàn mồ hôi, phần áo trước ngực và lưng đều ướt đẫm.
Thư Nguyện bị hắn đè một bên vai, vốn có thể tránh ra nhưng cậu cũng không làm như vậy.
“Cậu cố gắng thi, là vì tớ, hay vì chính mình?” Thư Nguyện hỏi, “Cậu không cần vì tớ để cuộc sống bản thân tạm bợ như vậy, tớ không muốn cậu biến thành như thế.”
Tâm tình Lê Hủ trở nên hỏng bét, giống như bản thân khổ sở thắp từng ngọn nến trong đêm lại bị người ta tạt một chậu nước lạnh dập tắt toàn bộ: “Tạm bợ? Ở trong mắt cậu tớ chỉ là một kẻ tạm bợ ư? Lớp 11 chúng ta đã nói phải cùng nhau nỗ lực, vậy cậu nhìn xem thái độ của cậu đối với tớ là gì đây? Ngay cả cậu nghĩ gì, muốn gì, kế hoạch tương lai là gì cũng không nói với tớ.” Lê Hủ buông lỏng bờ vai đối phương, “Thư Nguyện, ước định của chúng ta, có phải trước giờ cậu chỉ xem như trò đùa, đúng không?”
“Lớp mười hai rồi, sẽ không ai chờ ai.” Thư Nguyện giơ tay, dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên thái dương Lê Hủ, “Lê Hủ, chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực, nhưng tớ không thể đứng một chỗ chờ cậu.”
“Tớ biết.” Lê Hủ xê dịch vị trí, che trước Thư Nguyện, vì cậu cản lại cái nắng gay gắt, “Vậy cậu đừng đối xử lạnh lùng với tớ, tớ cố gắng thi vào lớp trọng điểm là vì cậu, không có cậu, tớ chẳng là cái thá gì cả.”
***
Trở về nhà, Thư Nguyện còn chưa đụng tới bữa trưa liền bị Ti Liễu hỏi han liên tục: “Chuyển tới lớp mới đã cảm thấy quen chưa con?”
“Quen rồi ạ.” Thư Nguyện vừa đáp vừa cắm sạc di động.
“Bạn cùng phòng kí túc xá của con là ai thế? Không bắt nạt con chứ? Nếu không thích trọ ở trường thì cũng đừng miễn cưỡng, cùng lắm để ba con buổi tối chạy tới trường đón con cũng được.”
“Không cần đâu ạ, con ở cùng Lê Hủ.” Thư Nguyện liếc nhìn vào trong bếp, cơm còn chưa chín, “Con về phòng làm bài tập trước đây.”
“Tiểu Nguyện, sao bây giờ con lại không thích kể chuyện trường học cho mẹ nữa vậy?” Ti Liễu tiếc hận nói, “Trước kia con kể rất nhiều a…”
“Con nó lớn rồi, có suy nghĩ độc lập cũng là rất bình thường.” Thư Thiệu Không mở tivi, lại giảm nhỏ âm lượng, “Tiểu Nguyện đi làm bài tập di, khi nào ăn cơm ba gọi con.”
Cửa phòng vừa đóng, Thư Nguyện cũng không lôi sách vở ra, mà là chầm chậm mở ngăn kéo, cầm lấy chiếc chìa khoá bên trong, do dự mà bước tới phía trước tủ quần áo.
Lê Hủ biết tất cả, nhưng trước giờ chưa từng nói ra.
Mà chính mình cái gì cũng muốn giấu, lại muốn hắn cái gì cũng phải hiểu.
Hai năm, rốt cuộc cậu cũng dám thử đối diện với quá khứ của chính mình. Những vinh quang kia thì thực không phải không dám nhớ lại, chỉ là một khi đã vứt bỏ, lúc nhìn lại khó tránh khỏi không cam lòng.
Cúp vàng cùng huy chương bên trong tủ kính đều là đồ vật cao quý, người khác nhìn tới đều là ngưỡng mộ, nhưng cũng biết chúng nó quá đắt giá, không dễ dàng chạm tới. Thư Nguyện sợ hãi đem tầm mắt tập trung trên dòng chữ khắc nổi, tiện tay cầm lên một tấm huy chương, cậu vội vàng khoá cửa bỏ chạy ra ngoài.
Huy chương đặt trong hộp gấm lót nhung đỏ sang trọng, trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối ngày chủ nhật được đưa tới tay Lê Hủ: “Cho cậu.”
“Cái gì vậy?” Lê Hủ chạy tới.
“Đền bù cho quà sinh nhật.” Thư Nguyện không nhìn hắn, đem bài tập cuối tuần nộp cho tổ trưởng, sau khi về chỗ ngồi liền vùi đầu làm bài tập.
Lê Hủ ước lượng cái hộp gấm: “Tớ có thể mở ra xem không?”
“Tuỳ cậu.” Thư Nguyện nói.
Cậu viết chậm lại, dư quang lặng lẽ nhìn về người bên cạnh. Động tác của Lê Hủ cực nhẹ, dường như sợ bản thân mạnh tay mà làm hỏng. Chờ tới khi thấy rõ ràng tấm huy chương bên trong, tay hắn hơi khựng lại.
Thư Nguyện nhìn hắn dùng ngón tay miết theo hoa văn trên huy chương, đầu tiên là viền ngoài, sau đó là chữ nhỏ khắc nổi ở bên trong.
Lê Hủ đột nhiên nhìn lại, Thư Nguyện không kịp thu hồi tầm mắt, tầm mắt thẳng tắp đối diện với hắn.
“Không thích thì trả cho tớ.” Thư Nguyện lặng nhìn hắn.
“Vật đã cho đi lí nào lại đòi lại.” Lê Hủ cười với cậu, “Cảm ơn, tớ rất thích.”
Đêm nay Lê Hủ tiếp tục đi chạy, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối liền kéo Thư Nguyện xuống lầu, đi về phía sân thể dục: “Từ giờ tới lúc kí túc xá tắt đèn vẫn còn sớm, hóng gió một chút rồi hãy về.”
Đường chạy 400 mét ngày hè cỏ mọc xanh tốt, trên đường chạy có không ít người đang tản bộ.
“Cậu có bệnh.” Thư Nguyện rút tay lại, “Gió thổi chỗ nào.”
“Hóng gió là thứ yếu, cậu không thấy tới đây tản bộ đều là mấy cặp tình nhân nhỏ à?” Lê Hủ ôm lấy cậu chạy tới đường chạy ngoài cùng, giảo hoạt lừa gạt rằng đây là đường tắt ngắn nhất, “Thầy chủ nhiệm thỉnh thoảng sẽ tới sân thể dục này bắt người, nhưng chúng ta đều là nam, không nguy hiểm.”
Trung học Thanh Hoà cũng giống như các trường khác, đều nghiêm cấm nam sinh cùng nữ sinh tiếp xúc quá thân mật, yêu sớm.
Sân thể dục không có đèn, ngược lại trở thành thánh địa hẹn hò, một đôi nam nữ đang ngồi trên bãi cỏ hôn môi. Thư Nguyện nhìn tới mặt đỏ mang tai, khuỷu tay thúc về phía Lê Hủ, muốn mắng một câu “cậu bị điên”, đối phương đột nhiên cúi đầu, hạ nụ hôn trên mặt cậu. May mắn xung quanh đường chạy đều là cây cối, không ai phát hiện động tác quá thân mật giữa bọn họ.
Thư Nguyện sợ hết hồn, Lê Hủ đè lại cái đầu xoay loạn của cậu: “Yên tâm, không có ai nhìn thấy.”
“Sau này ở trường học cậu đừng như vậy.” Thư Nguyện bất mãn nói, “Tớ không muốn… không muốn bởi vì chuyện này mà phải nghỉ học.”
Lê Hủ choáng váng, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao tuần trước thái độ của Thư Nguyện đối với hắn lại lạnh nhạt như vậy.
“Được rồi.” Lê Hủ xoa vai Thư Nguyện, “Tớ biết rồi mà.”
Rất nhanh liền đi tới cuối đường, Lê Hủ từ trước ngực lấy ra USB, nhét vào tay Thư Nguyện: “Đây là ảnh chụp và video trên bãi biển, tớ đã sao chép lại cho cậu một bản, vốn là tuần trước định đưa cho cậu, nhưng mà cậu lại đối xử với tớ vừa xa cách vừa lạnh nhạt…”
Càng về cuối giọng nói của Lê Hủ càng oan ức, Thư Nguyện cảm thấy khó mà tin nổi, đây thật sự là cái người đã đe doạ cậu vào lần đầu tiên gặp mặt ư?
Mảnh kim loại trong lòng bàn tay lành lạnh, dường như mang theo cả hương gió biển mát mẻ.
“Tớ đã nói là không cần mà?” Thư Nguyện ngoài miệng nói vậy nhưng bàn tay đã đem USB nho nhỏ siết chặt, rất sợ sẽ làm mất nó.
Tại nơi không ai nhìn thấy, Lê Hủ cầm thay Thư Nguyện: “Không phải tất cả hồi ức đều đáng bị lãng quên.”
Không phải tất cả hồi ức đều đáng bị lãng quên.
Vậy nếu muốn quên mà không được?
Sau khi tắt đèn nằm lên giường, Thư Nguyện lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, vấn đề kia giống như cắm rễ trong đầu cậu, đuổi không được.
Càng cố gắng không nghĩ tới lại càng hiện rõ, Thư Nguyện rốt cuộc vì mệt mỏi mà chìm vào trong mộng, cảnh tượng trong mộng đều là hồi ức đáng sợ mà cậu không dám nghĩ tới kia.
Đã rất lâu rồi cậu chưa từng mơ lại chuyện xưa, bởi vậy khi ác mộng lần nữa tràn tới, Thư Nguyện vô lực giãy giụa, rất lâu sau mới tỉnh lại.
Cơn đau dưới hạ thân dường như chỉ mới hôm qua, mà thời gian quá lâu mới gặp lại, trong nhất thời Thư Nguyện không phân biệt nổi là mơ hay thật.
Cũng có thể vì kí túc xá không có đèn ngủ.
Thư Nguyện ngồi dậy, nặng nề thở hổn hển vuốt ngực, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hai chân như muốn nhũn ra, cậu cẩn thận xoa bóp, đợi khôi phục lại chút sức lực liền vén màn, rón rén trèo xuống dưới.
Vì sợ Lê Hủ nghi ngờ, hai lọ thuốc tây đem theo từ nhà được Thư Nguyện giấu trong tủ quần áo, nhét giữa đống đồng phục cùng đồ ngủ. Cậu ở trong bóng tối lục lọi đem thuốc lấy ra, đổ ra một viên, nhét vào miệng.
Từ phía giường Lê Hủ truyền tới tiếng động nhỏ vụn, Thư Nguyện kinh hoảng nhìn sang, thấy đối phương chỉ là xoay người. Cậu thở phào một cái, nhẹ nhàng khép cửa tủ.
Hết chương 44.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-