[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 43
CHƯƠNG 43. BUÔNG TÔI RA.
Trước giờ cơm tối, nhóm mười người vốn hoạt động riêng lẻ nay tập trung lại trên bến tàu, cùng nhau ngắm mặt trời lặn. Áng mây đỏ rực như lửa kéo dài tới tận đường chân trời, mặt trời giống như bị đè xuống thấp, nhuộm mặt biển thành một màu vàng chói lọi.
“Quay phim quay phim!” Thi Thành Cẩn la hét muốn tìm camera, Thẩm Chiêu Thời liền nhéo hắn một cái, “Ngoan, mọi người đều đang quay lại rồi.”
Tà dương nhuộm đỏ bầu trời, Thư Nguyện ngồi ôm gối yên lặng nhìn, trong con ngươi đen rốt cuộc cũng mất đi vài phần lạnh lùng ngày thường, thêm vào chút sắc thái tươi đẹp mà tuổi trẻ nên có.
Đẹp quá.
Mặt trời dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy chậm rãi chìm xuống mặt biển, trước khi vệt nắng cuối cùng biến mất, Lê Hủ dời ống kính, nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt của Thư Nguyện. Người sau tựa như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà nhìn lại, Lê Hủ hướng cậu nháy mắt một cái liền đem ống kính trở lại ngoài xa.
Mặt trời lúc này đã biến mất phía sau đường chân trời, bầu trời giống như miếng vải ngâm thuốc tẩy, sắc xanh đậm nhạt đan xen, xa xa có thể nhìn thấy đảo nhỏ cùng du thuyền đang trở về đất liền, những cánh chim bay giữa không trung đều trở thành những mảng đen.
Lê Hủ lưu tốt video, nghiêng đầu hỏi Thư Nguyện: “Ngắm thêm chút nữa nhé?”
“Ừm.” Thư Nguyện gật gật đầu.
***
Ngày thứ ba, lúc này nhóm bọn họ mới xem như có một hoạt động tập thể chân chính, đồ vật Nhậm Liêu đem theo hiện tại mới chân chính có đất dụng võ.
“Cái này có thể bay được bao lâu?” Kiều Hoa hỏi. Hôm nay nàng diện váy dài tới mắt cá chân, A Nhất ngược lại vận một bộ Hán phục màu lam nhạt, hai cô gái duy nhất trong đoàn đều chỉ vì ngày hôm nay mà “hao tâm tổn sức” chuẩn bị.
“Khoảng hai mươi phút, cho nên không thể chậm trễ.” Nhậm Liêu điều chỉnh flycam, quay đầu nói với Cố Vãng: “Cưng à, giống như lần trước, em kiểm tra màn hình, anh tới lái flycam nhé?”
“Được.” Cố Vãng đáp.
Thư Nguyện hoàn toàn không có chút kiến thức nào về máy quay không người lái, tò mò ngồi xổm ở một bên xem Nhậm Liêu thao tác, đại khái đây chính là việc lần đầu cậu tiếp xúc ngoài học tập cùng vũ đạo.
Lê Hủ đụng đụng vai cậu: “Đi, chúng ta qua bên kia tìm chỗ đứng trước.”
“Có cần tạo dáng hay không?” Thư Nguyện hỏi.
“Cậu thích tạo liền tạo.” Lê Hủ cười nói, “Không cần câu nệ, giống như ngày hôm qua tuỳ tiện muốn làm gì làm đó là được.”
Lấy bãi cát vàng làm nền, một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi dưới ánh mặt trời hết đạp nước lại nhảy ngót, phát huy tính tình trẻ con tới vô cùng nhuần nhuyễn, tất thảy đều được thu lại trong ống kính.
Chờ tới khi nhóm bọn họ khám phá từng ngách nhỏ trên đảo cùng thị trấn phụ cận đã là cuối tháng bảy. Trên máy bay, mọi người đều vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, chỉ có Thư Nguyện mở to hai mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
“Sao lại không ngủ?” Lê Hủ ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi.
Thư Nguyện thu hồi tầm mắt, tựa lưng vào ghế trầm mặc chốc lát.
“Trở về là bắt đầu đi học.” Cậu nói, “Lớp 12 rồi.”
“Trường học năm nay muốn tăng cường sức ép,” Lê Hủ buông tiếng thở dài, “Buổi tối mười giờ mới thả người, cậu kịp bắt xe đi về hay không?”
“Không.” Thư Nguyện nhắm mắt lại, “Có lẽ sẽ xin ở trọ.”
Lê Hủ nhìn Thư Nguyện ngủ, chính mình chẳng biết lúc nào cũng ngủ theo.
Có lẽ vì đang bay trên bầu trời, Lê Hủ mơ thấy Bạch Sương, mẹ hắn vận chiếc quần dài màu cánh sen quen thuộc, sờ sờ đỉnh đầu hắn, ôn nhu nói: “Đừng ham chơi, phải biết nỗ lực.”
Lê Hủ mười chín tuổi, nhìn rõ ràng mẹ hắn xoa đầu bản thân mười lăm tuổi, hắn muốn tiến lên nắm lấy tay Bạch Sương, chính là chỉ có thể chạm tới một mảnh hư vô.
Tỉnh lại là khi máy bay đã hạ cánh, Tống Duyệt Niên thu hồi cánh tay trên vai Lê Hủ: “Hai đứa ngủ cũng thật ngon.”
“Ngày kia phải đi học lại cơ mà.” Cố Vãng níu lấy lưng ghế Thư Nguyện, trêu ghẹo bọn họ, “Không ngủ thêm nhiều một chút sao được.”
Trên đường về nhà, Lê Hủ trước tiên để taxi chở Thư Nguyện về nhà, sau đó mới quay ngược lại về khu đô thị Hoan Du.
Hiếm thấy chính là vẫn đang thứ sáu mà Lê Văn Trưng cư nhiên ở nhà, còn rất nhàn nhã ở trong phòng bếp làm điểm tâm. Lê Hủ vừa mới đặt hành lý xuống dì Ngô liền chạy đến kéo tay hắn: “Tiên sinh biết hôm nay con về, đang làm bánh ngọt cho con đấy.”
“Đó là tự ông ấy muốn ăn.” Lê Hủ không phản đối, với lấy quả táo trong giỏ trái cây, đang muốn ăn lại thấy Lê Văn trưng từ trong bếp gọi hắn: “Cái đó còn chưa rửa.”
“À.” Lê Hủ đặt táo về chỗ cũ, đứng dậy nhấc rương hành lý muốn lên tầng.
“Chờ đã.” Lê Văn Trưng tháo găng tay, đi tới đè lại hành lý của hắn, “Ăn trước rồi hãy lên phòng.”
“…Được thôi.” Lê Hủ xoay người ngồi xuống bàn ăn, “Sao hôm nay ngài lại ở nhà?”
“Ngày hôm qua tối muộn mới về đến nhà.” Lê Văn Trưng từ phòng bếp nghiêm chỉnh bưng một chiếc bánh ngọt nhỏ đi ra, “Ngược lại là con, đi du lịch nhiều ngày như vậy cũng không gọi về nhà một cuộc?”
Ngữ khí của ông coi như ôn hoà, Lê Hủ biết ông không có ý trách cứ hắn, nhưng nhớ tới giấc mơ trên máy bay khiến thái độ của hắn đối với Lê Văn Trưng không thể tốt hơn được.
“Không phải ngài nói đi công tác sao, con gọi về thì ai tiếp? Hồ ly tinh sao?” Lê Hủ hướng mắt lên lầu hai, “À phải, hai người bọn họ không ở đây? Chết rồi?”
“Bọn họ đi ra ngoài.” Lê Văn Trưng than nhẹ, “Con đừng giữ nhiều ác ý đối với bọn họ như vậy, dì Diêu không xấu như con nghĩ đâu.”
“Ngừng. Còn nói tốt cho bà ta, chờ bà ta trở về con đây liền đánh mặt bà ta.” Lê Hủ mang theo bánh ngọt rời chỗ, một tay nhấc hành lý bước lên lầu. Bước tới chiếu nghỉ liền nghe Lê Văn Trưng gọi tên hắn: “Tiểu Hủ ____ quà sinh nhật của con cha đặt trong thư phòng, con xem một chút có thích hay không.”
Lê Hủ cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, tới ngã rẽ cầu thang liền nhô đầu ra: “Lớp mười hai con sẽ trọ ở trường, mỗi cuối tuần mới có thể trở về.”
Cửa thư phòng đang mở, Lê Hủ đứng bên ngoài đấu tranh tư tưởng một hồi, bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng khoe khoang của Lê Quyết khi Lê Văn Trưng tặng nó di động mới. Hắn buông hành lý, bước vào thư phòng, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng trước chiếc hộp khoá chặt trên tủ sách.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một câu nói Bạch Sương viết trong nhật kí, đã quên mất ngày nào, trang nào.
___ Em biết giữa hai người anh càng yêu cô ấy, nhưng giữa hai đứa nhỏ anh lại càng yêu thương Tiểu Hủ, như vậy là đủ rồi.
***
Đầu tháng tám, thành phố bước vào giai đoạn nắng nóng đỉnh điểm, khối mười hai của trường trung học Thanh Hoà đã bắt đầu đi học lại. Trường học vì tạo điều kiện cho đám học sinh có không gian nghỉ ngơi tốt nhất liền cố ý đem toà kí túc xá mới nhất phân cho nhóm “nô lệ” chuẩn bị thi đại học này.
Lúc Thư Nguyện đem theo hành lí tới kí túc xá mấy học sinh đến sớm đang ở một bên oán hận thời tiết quá oi bức.
“Cái thời tiết quỷ gì thế này. Lúc nào mới mát mẻ hơn được một chút a. Trường học cũng không lắp điều hoà, phòng mới phòng cũ có quái gì khác nhau đâu chứ?”
“Mĩ danh là để rèn luyện ý chí cho học sinh, lãnh đạo đều thích nói đạo lý như vậy đấy.”
“Ở phòng học không có điều hoà cũng thôi đi, ngủ một giấc cũng phải chịu tội, chỉ dựa vào hai cái quạt trần lờ đờ kia, có thể sống qua mùa hè này hay sao?”
“Mày đừng chém, khẳng định có người có thể sống được đấy.” Người kia thấp giọng, “Nghe nói học kì này giáo bá cũng trọ ở kí túc xá, hắn ngược lại tốt số, người khác chỉ được ở phòng tám người, hắn lại ở phòng hai người. Kí túc xá của chúng ta ổ cắm không có điện, hắn không chỉ có quạt lớn, còn có điều hoà, quá sảng khoái.”
“Tao đệt.” Tên còn lại cả kinh nói, “Vậy chẳng phải cái tên ở cùng hắn sẽ sướng chết ư?”
“Cũng không biết là ai tốt số như vậy.” Người kia chỉ chỉ cuối hành lang, “Ầy, nhìn kìa…”
Hắn ngừng miệng, giương mắt nhìn Thư Nguyện ở phía sau đang vượt qua bọn họ, đích đến chính là căn phòng kí túc xá hai người kia.
Trong phòng kí túc có người, Lê Hủ vừa trải giường xong, đang định cầm khăn lau muốn bò lên giường đối diện lau dọn.
“Đi xuống.” Thư Nguyện vừa vào cửa, hành lí còn chưa kịp thả xuống đã hét lên với đối phương.
Lê Hủ chân dài, vịn thang có thể một bước 2 bậc, lúc này đang tựa trên thanh chắn an toàn: “Tôi lau giường cho cậu mà.”
“Đi xuống.” Thư Nguyện giơ tay kéo ống quần Lê Hủ, “Tôi tự lau.”
Mặt trời chói chang bên bãi biển cũng không thể lưu lại chút dấu ấn trên da Thư Nguyện, đồng phục học sinh rộng rãi, cánh tay lộ ra bên ngoài vẫn trắng tới chói mắt, ngón tay từng vẽ trái tim cho hắn nắm lấy ống quần xanh nhạt…
“Được được được, tôi đi xuống.” Lê Hủ đem khăn lau vắt lên thành giường, nháy mắt liền nhảy xuống đất, “Cậu đi lên lau đi, cần gì nói với tôi.”
Kết cấu phòng của bọn họ không khác biệt so với phòng thông thường, nhưng được “nhắc nhở” trước, đổi giường đơn bên dưới thành bàn học, không gian liền trở nên trống trải hơn nhiều.
Lê Hủ ở bên dưới đi tới đi lui, ngẩng đầu hỏi Thư Nguyện: “Tiểu khủng long, cậu nói xem ở chỗ này đặt cái gì thì tốt?”
Giường tầng hoạt động không thuận tiện, Thư Nguyện đương gắn móc treo rất sợ bản thân sẽ ngã xuống. Sau khi dứt khoát gắn chắc bốn móc treo mới hướng Lê Hủ đưa tay ra: “Đưa chăn gối cho tôi.”
“Mua máy giặt đặt ở ban công thì sao?” Lê Hủ đem chăn gối đưa cho cậu, “Không cần tự mình giặt quần áo, sau đó lại mua thêm cái máy sấy, như vậy trời mưa cũng không sợ quần áo không khô.”
“Cậu điên rồi.” Thư Nguyện trải xong ga giường liền leo xuống, nhịn không được mà mắng một câu.
Ngày hôm qua lúc giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại tới hỏi cậu có ngại ở chung hai người không cậu có chút không hiểu, ngày hôm nay còn lo lắng có thể ở chung với bạn học xa lạ khác không, kết quả ở dưới cửa kí túc xá nhìn thấy danh sách chia phòng mới vỡ lẽ Lê Hủ giở trò quỷ.
“Cậu đừng giận tôi.” Lê Hủ từ phía sau ôm lấy cậu, “Không trọ không được, mà tôi trừ cậu ra cũng không quen ở chung với người khác, tôi biết phải làm sao.”
Cửa phòng rộng mở, Thư Nguyện gấp đến độ đánh lên tay Lê Hủ: “Buông tôi ra.”
“Lúc ở Malaysia không phải cậu rất chủ động sao?” Lê Hủ buông cậu ra, có chút mất mát hỏi, “Sao vừa trở về lại trở nên lạnh nhạt như vậy chứ?”
Dưới biển vẽ trái tim lên ngực hắn, cùng có sự ỷ lại trong căn nhà gỗ, Lê Hủ cực thích Thư Nguyện chủ động tới gần hắn. Những lúc như vậy hắn sẽ cảm thấy dù không thể dễ dàng đặt chân vào quá khứ của Thư Nguyện nhưng hắn đã có được người này.
Có lẽ cảm xúc của hắn trầm xuống quá rõ ràng, Thư Nguyện dừng một chút, chân chuẩn bị bước ra ban công liền thu lại, khom lưng đặt chậu rửa mặt xuống đất.
“Xin lỗi…” Thư Nguyện xoay người nhìn hắn, “Nơi này là trường học, tôi không làm được…”
Hết chương 43.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-