[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 42
CHƯƠNG 42. VẼ TRÁI TIM.
Quá nửa đêm, Thư Nguyện bị nóng mà tỉnh lại. Trong mơ, cậu bị đám người kia ném vào hố lửa, nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu sống cậu.
Tỉnh lại mới phát hiện nào có hố lửa, chiếc chăn mỏng tầng tầng lớp lớp bao lấy cậu, bên ngoài còn có thêm một Lê Hủ đang ôm chặt eo mình.
Mặt Thư Nguyện dán lên lồng ngực Lê Hủ, ngửi mùi hương trên quần áo hắn, trên đỉnh đầu cảm nhận rõ rệt khí tức của Lê Hủ, cảnh tượng đáng sợ trong mơ cũng dần dần tán đi.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, Thư Nguyện không rõ hiện tại là giờ nào, cậu giật giật thân thể, muốn từ trong lồng ngực Lê Hủ chui ra, kết quả đối phương căn bản ngủ không sâu, cậu khẽ động một cái Lê Hủ liền mở mắt ra.
Trong bóng tối tầm mắt hai người giao nhau, Lê Hủ nâng mặt cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt: “Ngủ thêm một chút nhé.”
“Nóng quá.” Thư Nguyện cách một tầng chăn đẩy Lê Hủ, điều hòa mở nhiệt độ không quá thấp, dù là ở cạnh biển nhưng vẫn khiến toàn thân Thư Nguyện đổ mồ hôi.
Lê Hủ vội vàng thả người ra, hai tay đồng thời giúp Thư Nguyện kéo chăn: “Tôi thấy cậu vẫn luôn run rẩy, còn tưởng cậu bị lạnh.”
Thư Nguyện không lên tiếng, cậu nhảy xuống đất, chân trần bước lên sàn gỗ lạnh lẽo đi ra khỏi phòng ngủ, tìm được ấm nước liền đổ đầy cốc, một hơi uống cạn.
Tâm lý bất ổn bị cái lạnh dần đánh bay, Thư Nguyện ôm cái cốc rúc lại trên ghế sofa nhỏ, viền mắt chua xót, là hậu quả sau khi khóc.
“Đát” một tiếng, ánh đèn màu vàng cam lập tức tràn ngập căn phòng, tiếng bước chân truyền đến từ một đầu khác của căn phòng, Lê Hủ đem nước lạnh trong ấm đổ đi, thay nước mới xong liền bật bình đun nước.
“Không ngủ được sao?” Lê Hủ một chữ cũng không nhắc tới chuyện xảy ra vào buổi tối, “Mới hơn ba giờ thôi.”
Hắn chậm rãi đến gần, hai tay chống lên tay vịn ghế sofa, đem Thư Nguyện bao dưới bóng của chính mình.
“Chờ một chút rồi ngủ tiếp.” Thư Nguyện đối diện với hắn, dường như muốn từ trong mắt hắn tìm kiếm cái gì đó, nhưng ánh đèn quá mờ, cậu nhìn không rõ.
Cái bóng lung lay, cậu cho rằng Lê Hủ muốn đứng dậy nhưng một giây sau thân thể liền rời khỏi ghế sofa mềm mại. Lê Hủ ôm lấy cậu, xoay người đổi thành hắn ngồi trên sofa còn cậu chỉ có thể tách hai chân ngồi trên đùi đối phương.
“Xin lỗi.” Thanh âm Lê Hủ trầm thấp, hắn ôm lấy thân thể Thư Nguyện, mặt cọ lên hõm vai đối phương, “Xin lỗi…”
Ghế sofa không lớn, động tác thân mật của Lê Hủ khiến Thư Nguyện mấy lần muốn ngã về sau, thế nhưng cánh tay đối phương siết chặt trên người cậu chưa từng buông lỏng.
“Là cậu giúp tôi thay quần áo ư?” Thư Nguyện ôm vai Lê Hủ, giơ tay xoa xoa mái tóc của đối phương.
Lê Hủ “ừ” một tiếng đáp lại: “Tôi tắm giúp cậu.” Thanh âm của hắn ngày càng thấp, “Không sờ loạn, cũng không nhìn lung tung.”
“Cảm ơn…” Thần kinh căng thẳng của Thư Nguyện rốt cuộc cũng thả lỏng, cả người dựa vào Lê Hủ.
Cậu biết chính mình khi rơi vào hồi ức đáng sợ kia có bao nhiêu khó coi, bí mật không giấu được, nước mắt cũng không thể thu lại được. Lúc trước Ti Liễu bị tình trạng này của cậu dọa tới ngất đi, về sau cậu chưa từng để lộ cảm xúc mất khống chế của mình trước mặt người nhà.
Nhưng Lê Hủ không giống. Lê Hủ tôn trọng khuyết điểm của cậu, không đào móc quá khứ của cậu, cho cậu biết thế giới của đối phương là nơi an toàn, cậu có thể ngốc ở đó lâu dài.
Đầu gối lên vai Lê Hủ, Thư Nguyện nhanh chóng cảm nhận được cơn buồn ngủ ập đến. Lần này cậu ngủ rất an ổn, giống như thật sự đang nằm trên những đám mây, hương hoa nhàn nhạt bao phủ lấy cậu.
Lúc tỉnh lại cậu đã nằm ở trên giường, nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng, bên ngoài có tiếng trò chuyện, tốc độ nói rất nhanh tựa như đang tranh luận cái gì đó.
“Để cậu ấy ngủ thêm một lát, bọn mày đi trước đi.” Lê Hủ đem Thi Thành Cẩn mới sáng sớm đã nhảy nhót sang phòng bọn họ đuổi ra ngoài cửa, “Thật. Tối qua cậu ấy ngủ không đủ.”
“Không đúng, sao cậu ấy lại ngủ không ngon? Có phải tên tiểu tử nhà mày làm chuyện gì xấu xa hay không?” Thi Thành Cẩn thân hình nhỏ hơn Lê Hủ, đối phương đẩy hắn, hắn liền nghĩ cách chen vào trong, “Ngày hôm qua Thời Thời cũng làm tao, tao vẫn sinh long hoạt hổ đây này.”
“Mie, đừng nghĩ ai cũng giống mày.” Lê Hủ muốn túm lấy hắn lại túm không được, “CMN mày đừng có ầm ĩ đến cậu ấy!”
“Ôi chao,” Thi Thành Cẩn thuận lợi xông vào phòng ngủ, chỉ vào Thư Nguyện đang ôm chăn, “Không phải là đã dậy rồi hay sao.”
Trạng thái của Thư Nguyện ngày hôm nay so với tưởng tượng của Lê Hủ thì tốt hơn nhiều, cậu cùng mọi người theo hướng dẫn của huấn luyện viên học cách lặn, ở dưới nước xuyên qua mắt kính trong suốt liếc Lê Hủ một cái.
Một nhóm người chỉ có Tống Duyệt Niên cùng Thẩm Chiêu Thời là có chứng chỉ bơi lặn, những người còn lại trừ Cố Vãng và Thư Nguyện cũng đều đã có kinh nghiệm. Huấn luyện viên mang theo ai người đi xuống nước, Thư Nguyện thoáng nhìn Lê Hủ đã nhảy vào trong nước, đưa tay về phía huấn luyện viên.
Đây là lần đầu tiên cậu lặn, đáy biển đầy màu sắc, cá nhỏ tụ thành từng đàn bơi xung quanh, dường như giơ tay là có thể bắt được.
Ban đầu cậu còn chưa quen, dần dần cũng bắt đầu thả lỏng, lúc huấn luyện viên mang cậu đi xem san hô Lê Hủ từ phía sau tiến lại, làm mấy cái thủ thế với huấn luyện viên, sau đó thay thế huấn luyện viên hướng dẫn cậu.
Đem sự tin tưởng của chính mình lần nữa giao cho Lê Hủ, cảm giác thả lỏng lại thư thái như đang nằm trên giường mây trong mộng của tối qua liền trở lại. Lồng quan sát có tầm nhìn tốt, Lê Hủ nắm tay Thư Nguyện cùng nhau tìm kiếm đám tiểu hải tinh màu xanh, lại nhìn đám hải quỳ trốn trong tiểu sửu ngư, xem rùa biển to lớn bơi ngang.
Lồng quan sát tựa như viên kim cương giữa lòng đại dương, Thư Nguyện đứng ở nơi đây, những cảm xúc thường ngày được giấu kín trong lòng lúc này giống như dã thú không chờ đợi được mà thoát khỏi gông xiềng. Cậu bám chặt Lê Hủ, theo dây đeo máy ảnh lần lên, ôm lấy cổ đối phương.
Làm sao vậy?
Lê Hủ đang ngậm ống khí không thể hỏi ra lời, hắn giơ tay ghìm lại eo Thư Nguyện, muốn đem người kéo lên.
Thư Nguyện lắc đầu, tay phải từ vai Lê Hủ trượt xuống dưới, dừng lại trước ngực trái của đối phương, đầu ngón tay truyền tới nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.
Tôi vẽ…
Lê Hủ chỉ thiếu điều muốn dựt ống thở, hắn trói chặt cánh tay Thư Nguyện, mang theo chút lý trí ít ỏi mà kéo đối phương bơi về phía bờ. Thư Nguyện theo không kịp hắn liền kiên nhẫn giảm tốc độ, chờ tới khi ngồi trên bờ liền không chờ nổi mà vứt ống thở cùng kính bơi, thô lỗ giúp Thư Nguyện tháo bỏ trang bị, không chờ đối phương kịp thở liền hôn xuống.
Mặt trời đang lặn, ánh chiều tà ấm áp phủ lên hình dáng hai người. Ở nơi đất khách quê người xa lạ Thư Nguyện dường như đặc biệt chủ động, cậu hơi hé miệng, đầu lưỡi miêu tả đường môi Lê Hủ, vừa câu dẫn lại giống như khiêu khích.
Hai người trao đổi nước bọt, vị mặn của nước biển cũng trở nên nhạt theo, Lê Hủ thả Thư Nguyện ra, thở gấp nói: “Cậu là muốn giết tôi phải không.”
“Không muốn.” Thư Nguyện cười nhìn bộ dáng chật vật của hắn. Ban đầu chỉ là một nụ cười khẽ, tới khi phát hiện vành tai Lê Hủ hiếm thấy mà đỏ lên, khóe miệng ngày càng nhếch cao.
“Vẽ cái gì vậy?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện không nhìn hắn, một bên đung đưa chân vừa nói: “Cậu đoán xem.”
“Tôi yêu cậu.” Lê Hủ nói.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Tất nhiên cũng chỉ vài giây mà thôi, ngay sau đó tiếng sóng biển lần nữa ập tới. Lê Hủ lặp lại, lúc trước nói là đáp án của Thư Nguyện, lần này là tâm ý của chính mình: “Tôi yêu cậu.”
Thư Nguyện mang theo đồ lặn đi về hướng nhà gỗ, Lê Hủ đuổi theo phía sau, tiếp tục lặp lại: “Tôi yêu cậu.”
“Cậu mới bao nhiêu tuổi, đừng dễ dàng đưa ra lời cam kết.” Thư Nguyện nói.
Cậu đi càng nhanh, Lê Hủ là đuổi theo càng gấp: “Tôi cũng chỉ nhỏ hơn cậu một năm thôi, huống hồ hôm nay tôi đã mười chín, không nhỏ nữa.”
Thư Nguyện đột nhiên dừng bước, sau lưng vững vàng tiến vào trong ngực Lê Hủ. Cậu không quay đầu lại, đôi mắt nhìn mặt biển đang lóe lân quang, thời điểm sóng lớn xô vào bờ, cậu nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lê Hủ từng nói không thích sinh nhật, thế nhưng ____ E rằng đối phương cũng giống mình, không phải không thích, mà là đang chờ đợi người quan trọng nhất nhớ kĩ ngày này.
“Thật ra không phải tôi ghét tổ chức sinh nhật,” Buổi chiều, thời điểm cùng Thư Nguyện tha cái đuôi đi dạo trên bờ biển, Lê Hủ giải thích, “Khi mẹ tôi còn sống tôi rất thích tổ chức sinh nhật, cảm giác giống như chỉ cần tôi lớn thêm một tuổi, có thể có thêm một phần năng lực để bảo vệ bà.”
Thư Nguyện quơ quơ tay Lê Hủ, cậu được đối phương nắm lấy, không phải muốn tránh, chỉ là muốn dùng phương thức như vậy an ủi Lê Hủ.
“Sau khi bà qua đời, mỗi lần tới sinh nhật tôi đều cảm thấy bản thân cách bà càng xa, cho nên tôi không thích tổ chức sinh nhật nữa.” Lê Hủ nói.
“Khi dì… Cậu bao nhiêu tuổi?” Thư Nguyện quan sát sắc mặt Lê Hủ, hỏi.
Có lẽ hắn che dấu quá tốt, trên mặt Lê Hủ không quá đau buồn: “Mười lăm, năm hai sơ trung. Lúc mẹ mất tôi vẫn ngồi trong phòng học nghiêm túc nghe giảng.”
Ngày cuối cùng của tháng chín vào bốn năm trước, trời đổ mưa to, Lê Hủ mười lăm tuổi được tài xế Trần đón về nhà, xe còn chưa dừng hẳn thiếu niên hốc mắt đỏ hoe đã lao ra chạy về nhà. Mẹ hắn không còn hơi thở nằm trên linh sàng, cả người phủ kín vải trắng.
Bạch Sương tự sát, có lẽ trước khi kết thúc sinh mệnh của chính mình, bà cũng chỉ coi đó là một ý nghĩ bất chợt.
Lúc thả người xuống hồ nước, bà ngay cả một chút giãy dụa cũng không có, buông xuôi tất cả chìm trong làn nước lạnh lẽo.
Lê Hủ không dám xốc lên tấm vải trắng kia, hắn giơ nắm đấm hướng về phía Diêu Dĩ Lôi đang che mặt gào khóc trên sofa, thiếu niên mười lăm tuổi giống như một con sói hung tàn: “CMN bà còn có mặt mũi ở đây! CMN bà có tư cách gì mà khóc! Là bà hại chết mẹ tôi ___ Là bà!!”.
“Còn có ông___” Diêu Dĩ Lôi bị hắn nắm tóc đẩy ngã trên mặt đất, Lê Hủ đứng lên túm lấy Lê Văn Trưng, “Ông không yêu mẹ còn không muốn ly hôn với bà ấy! Bệnh của mẹ tôi chính là do ông và con hồ ly tinh kia bức ra! CMN ông khiến tôi buồn nôn!”
Sau đó Lê Hủ không bao giờ lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn trước mặt Lê Văn Trưng, hắn đem mình trở thành bộ dạng bết bát kia, đối phương thất vọng bao nhiên hắn liền sảng khoái bấy nhiêu. Sự sướng khoái vì trả thù kia như lửa cháy thiêu đốt cả cánh rừng, thiêu đốt cả thời niên thiếu từng mơ mộng tới tương lai tươi đẹp trước kia.
Hai người mang theo đồ lặn tới chỗ nghỉ, một đoạn đường không dài không ngắn, Lê Hủ vừa vặn kết thúc câu chuyện xưa của hắn.
Đoàn bọn họ xuất phát có chút muộn, lúc tới chòi nghỉ thủy triều đã dâng tới mắt cá chân.
Lê Hủ nắm tay Thư Nguyện bước nhanh, tới tận khi trở về nhà gỗ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay người cười với đối phương: “Nhưng mà bây giờ tôi không ghét sinh nhật nữa, bởi vì còn có người cần tôi bảo vệ.”
Hết chương 42.
Editor: Tùy Tiện
Đôi lời tự sự:
Mình muốn giải thích một chút: Đoạn cuối việc Lê Hủ không ghét sinh nhất vì có người cần hắn bảo vệ nghe có vẻ không logic, nhưng thật ra thiếu niên ấy đang dần trưởng thành. Sinh nhật, vốn là vết thương lòng của hắn, là sự yếu đuối nhất trong lòng hắn. Nhưng giờ hắn đã có Thư Nguyện, hắn muốn mạnh mẽ hơn, muốn trưởng thành để có thể bảo vệ cậu. Sinh nhật, cái chết của mẹ, sự phản bội của cha hắn,… tất cả những điều đã từng là nguyên nhân dẫn tới sự phản nghịch, buông xuông của hắn giờ sẽ không còn nữa. Hắn sẽ ngày càng tiến bộ, đuổi kịp tiểu khủng long của riêng hắn.
-0 Comment-