[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 41
CHƯƠNG 41. TÔI Ở ĐÂY.
Đặt chân tới Malaysia, sau khi hướng dẫn viên du lịch đưa bọn họ lên thuyền ra đảo, lúc bước chân được tới khách sạn mặt trời đã hoàn toàn lặn mất.
Thư Nguyện vừa ngủ cả một buổi chiều cũng không cảm thấy quá mệt, nhưng cũng không muốn ăn, an vị trước cửa sổ sát đất nhìn mặt biển trong đêm.
Trên eo nằng nặng, Lê Hủ từ phía sau ôm lấy cậu, dùng thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “Có đẹp không?”
“Đẹp.” Thư Nguyện cũng không tránh ra, để mặc hắn ôm lấy.
Không bị từ chối khiến Lê Hủ càng thêm cả gan làm loạn, nghiêng đầu cọ lên mặt Thư Nguyện: “Đi ăn tối nhé, mọi người đều đi cả rồi.”
“Có chút nhạt miệng.” Thư Nguyện né một chút, “Muốn ăn cái gì chua chua ngọt ngọt.”
“Này là nhà ăn tự phục vụ, cũng không có trái cây a.” Lê Hủ dắt tay Thư Nguyện, “Đi thôi, ăn cơm trước, ăn xong chúng ta ra biển đi dạo.”
Mọi người đã ngồi ở bàn ăn, Thẩm Chiêu Thời bị Thi Thành Cẩn bôi một miệng đầy tương cà, hắn đem người đẩy lên sofa, Thi Thành Cẩn rầm rì kêu đau, ngược lại kẻ da mặt mỏng như luật sư Thẩm lúc này không xuống tay nổi, khiến một đám người vây quanh cười không ngớt.
“Nhuận tinh mày có bệnh phải không.” Hàn Khải Vân một bên gắp đồ một bên mắng, “Thích chim chuốt thì buổi tối đóng cửa bảo nhau, giữa thanh thiên bạch nhật còn ra cái giống gì a!”
“Thời Thời bây giờ cái gì đều nghe tôi.” Thi Thành Cẩn rút tờ khăn giấy lau miệng giúp Thẩm Chiêu thời, “Phải không a, Thời Thời?”
Đồ ăn trong nhà hàng rất đa dạng, lúc trước Thư Nguyện cảm thấy nhạt miệng không muốn ăn, lúc này nhìn Lê Hủ giúp mình lấy đồ cậu ngược lại cảm thấy không đủ: “Đưa cho tôi cái kẹp, tôi tự lấy.”
“Được, vậy cậu lấy giúp tôi đi.” Lê Hủ đưa cả đĩa cả kẹp qua.
Sau bữa tối mọi người liền dắt nhau tới cầu tàu chụp ảnh, Tống Duyệt Niên không biết mượn từ đâu một cây đàn ghita liền để A Nhất giúp mình quay video. Thẩm Chiêu Thời cùng Thi Thành Cẩn ngược lại không rõ tung tích, đại khái là vội vã trở về hưởng thụ đêm xuân.
Thư Nguyện ăn tới no nê, Lê Hủ nắm tay cậu cùng nhau đi dọc bờ biển, dọc một đường không ngừng xa bụng, chọc cho Lê Hủ cười không ngớt: “Không phải nói không muốn ăn hả?”
“Không ăn nhiều tôi sợ ngày mai không có sức xuống biển.” Thư Nguyện ngượng ngùng nói.
Chân trần dẫm lên cát, nước biển mát lạnh thỉnh thoảng tràn qua mu bàn chân, cảm giác vô cùng thích ý. Lê Hủ tìm một vị trí tương đối khô ráo ngồi xuống, chỉ vào dải bạc lấp lánh trên mặt biển ngoài khơi: “Có muốn chụp hình không? Tuy rằng không đẹp bằng ban ngày nhưng cũng không kém bao nhiêu.”
“Không cần.” Thư Nguyện ngồi xuống, “Để trong lòng là được, chụp ảnh lại nói không chừng sau này nhìn lại sẽ lại hoài niệm.”
Lê Hủ luôn cảm thấy lời Thư Nguyện nói mang theo thâm ý. Hắn chợt nhớ tới căn phòng chứa đầy “vinh quanh một thời” bị đối phương khóa lại kín kẽ tại nơi tối tăm kia, có vài điều muốn hỏi lại không đành lòng nói ra.
Bên cạnh đột nhiên có ánh sáng xẹt qua, Lê Hủ liếc nhìn màn hình di động của Thư Nguyện một cái: “Đang nhìn cái gì vậy?”
“Tín hiệu tệ thật đấy.” Thư Nguyện phủi phủi di động, tắt máy bỏ lại vào trong túi, thân thể chậm rãi nghiêng về bên phải, cuối cùng tựa trên vai Lê Hủ: “Khuyển khuyển.”
Cái tên này Thư Nguyện chỉ gọi Lê Hủ đúng một lần, hơn nữa là qua tin nhắn, là tại buổi tối hôm đó Lê Hủ tặng cậu bức tranh kia, cậu nói: “Cảm ơn cậu, khuyển khuyển.”
Thư Nguyện xưa nay là người keo kiệt thể hiện cảm xúc cùng tình cảm của chính mình, đột nhiên nghe cậu hướng mình gọi một tiếng như thế, lại dùng tư thái thả lỏng dựa trên người mình, đầu óc Lê Hủ nhất thời trống rỗng, trong mắt trong tim đều là Thư Nguyện.
“Cậu không tò mò chút nào sao?” Ngữ khí Thư Nguyện mang chút oán trách, “Cũng không hỏi một chút tôi chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cậu?”
Sóng biển đợt sau đua theo đợt trước ập tới, tuy rằng cách bờ biển còn một đoạn lại như muốn bao trùm cả hai. Lê Hủ bị tiếng sóng rầm rì quấy rầy, nghe Thư Nguyện hỏi mà như bị ảo giác.
“Sinh nhật tôi..” Lê Hủ kinh ngạc nói, “Cậu biết?”
“Là ngày mai, hai sáu tháng bảy.” Thư Nguyện sờ lên khớp ngón tay hắn, bàn tay tinh xảo lồng với bàn tay hắn, mười ngón đan lại chặt chẽ, “Tôi nhìn trên thẻ căn cước của cậu.”
Hóa ra.. từ khi đó đã nhớ kĩ.
Trước mặt Thư Nguyện, Lê Hủ chưa bao giờ cảm thấy chính mình là người tốt. Thứ hắn có rất nhiều, đồng dạng đồ vật không thích cũng rất nhiều, chỉ có thứ liên quan tới Thư Nguyện là hắn vừa quan tâm lại vừa khó có thể nắm giữ.
Giống như bản thân sở hữu cả một khu vui chơi lại xem thường những thiết bị giải trí trong ấy, ngược lại hy vọng Thư Nguyện khi tiến vào lãnh địa của mình, chạm vào mỗi đồ vật mà mình có đều sẽ vui vẻ, cho dù là đêm tối, cũng sẽ vì cậu mà thắp đèn.
Thư Nguyện siết chặt tay hắn, Lê Hủ tự mình tưởng tượng một chút: “Đừng đưa bài tập năm ba cho tôi, tôi không nhận đâu.”
“Thông minh của cậu đi đâu hết rồi?” Thư Nguyện hất tay hắn ra.
“Bị cậu ăn mất a.” Lê Hủ cưỡng ép kéo tay cậu lại, nghiêng người kéo đối phương nằm lại lồng ngực mình, “Tôi không nghĩ đến ngày ấy nhiều như thế. Sau khi mẹ tôi qua đời tôi cũng không còn quá mong đợi nữa. Mỗi năm cha tôi cũng có đưa quà, nhưng đều bị tôi vứt lại. Bọn Cố Vãng cũng biết tôi không thích sinh nhật, những năm qua đều là tụ tập ăn uống một bữa liền coi như xong, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.”
Thư Nguyện ngạc nhiên, chốc lát sau lại bắt đầu tránh thoát ôm áp của Lê Hủ, bởi vì bản thân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tới sinh nhật của đối phương mà cảm thấy xấu hổ.
Vừa mới đứng lên lại bị Lê Hủ kéo trở lại, cậu lảo đảo ngã ngồi trên bờ cát, bị đối phương nắm gáy áp dưới thân.
“Sẽ làm bẩn quần áo…” Thư Nguyện nằm xuống, trong mắt phản chiếu ánh trăng sáng, Lê Hủ cùng cậu mười ngón tương giao, hôn môi.
Thời khắc này Thư Nguyện cực kì hy vọng làn sóng kia sẽ nhào tới cuốn bọn họ đi, đưa bọn họ trở về mùa đông năm ấy, khi cậu vẫn còn kiêu ngạo, không chút kiêng dè tỏa sáng, còn có thể che phía trước Lê Hủ.
Lúc hai người trở về nhà gỗ toàn thân đã dính đầy cát, Thư Nguyện còn chưa từ nụ hôn nghẹt thở kia tỉnh lại, Lê Hủ liền đem cậu đẩy vào phòng tắm, đè lên tường, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Lê Hủ lúc này không thể không khen Hàn Khải Vân khôn khéo, nơi bọn họ thuê phòng chính là năm nhà gỗ độc lập, cực kì riêng tư. Hắn thừa dịp Thư Nguyện không chú ý mở vòi sen, nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, trong nháy mắt tưới ướt hai người.
“Nóng…” Thư Nguyện đẩy hắn ra, kết quả lại bị dòng nước dội tới không thể mở mắt.
“Cởi quần áo, đều là cát này.” Lê Hủ có phản ứng, không quản Thư Nguyện dáng dấp đáng thương, đối phương vừa mới tránh khỏi dòng nước đứng sang bên cạnh Lê Hủ liền đem người kéo về.
Thư Nguyện giơ tay lau nước trên mặt, không hề phòng bị mà bị Lê Hủ kéo lên vạt áo T-shirt.
Thân thể ngây ngô trắng nõn không hề bị che chắn hiện lên trước mắt, Lê Hủ chỉ cảm thấy dây thần kinh của hắn đứt phựt một cái, lý trí cũng bị quăng xa mười vạn tám nghìn dặm.
Tiếng nước chảy đột nhiên dừng lại, Lê Hủ đóng vòi sen, đem Thư Nguyện toàn thân đã ướt đẫm ấn trong ngực, năm ngón tay vuốt lại mái tóc ướt nhẹp của cậu, giúp cậu lau mặt.
“Bệnh thần kinh…” Thư Nguyện mở miệng liền mắng, hai mắt mông lung mở ra, đuôi mắt đều bị hơi nước hun đến đỏ hồng, “Cậu đi ra ngoài, tôi tắm trước.”
“Sao tôi đi ra ngoài được a.” Lê Hủ thanh âm khàn khàn, tầm mắt lưu luyến trước ngực Thư Nguyện, “Tiểu khủng long…”
Nam sinh cánh tay để trần ở chung vốn là chuyện bình thường, mà ánh mắt Lê Hủ nóng rực lại khiến Thư Nguyện không được tự nhiên. Hai tay cậu dụng lực muốn đẩy đối phương ra, nhưng cánh tay Lê Hủ siết chặt quấn lấy thân thể khiến cậu nửa điểm phản kháng cũng không có.
Lực đạo bên hông càng lớn, nỗi sợ hãi trong lòng Thư Nguyện lại mãnh liệt. Lê Hủ vùi đầu vào cổ cậu khi nặng khi nhẹ hôn xuống, cậu lại hoàn toàn không cảm nhận được dục vọng đang dâng lên. Cậu vô thần nhìn chằm chằm nóc nhà, chân tay lạnh băng như bị ngâm trong tuyết, mỗi dây thần kinh đều là chết lặng.
Không gian đầy màu sắc như bị người ta xóa đi, thay vào đó là sắc đen ám trầm, khiến cậu như bị bóp nghẹt. Loại hít thở không thông này không giống thời điểm hôn môi, mà là thời khắc thống khổ như muốn chết đi, nặng nề vây lấy cậu.
Cậu không muốn như thế…
“Thư Nguyện, Thư Nguyện!” Lê Hủ sốt ruột kêu người đã lả đi trong ngực, hối hận muốn tự cho mình một bạt tai.
Người nọ ánh mắt tan rã, siết chặt góc áo ẩm ướt của hắn mà phát run, đôi môi tím tái phun ra câu gì đó không rõ.
Rất nhẹ, rất nhẹ. Tựa như sương mù muốn bốc hơi biến mất.
“Đừng đánh tôi… Đừng đánh…”
“Đau… Đau quá… Thả ra…”
“Lạnh… Lạnh quá…”
Dòng lệ từ trong đôi mắt thất thần trào ra, so với khuôn mặt bị dòng nước tưới ướt đẫm ban nãy còn nhiều hơn.
Lê Hủ vừa mắng chính mình không bằng cầm thú, vừa nhanh chóng rút khăn tắm trên giá gỗ bao lấy toàn thân Thư Nguyện, đem người chặn ngang ôm tới bước nhanh về phía phòng ngủ.
Thư Nguyện vừa đụng tới giường liền cuộn thành một đoàn, Lê Hủ nâng mặt cậu, nhẹ nhàng dỗ dàng: “Tiểu khủng long, tôi ở đây, đừng sợ.”
Thư Nguyện chìm trong kí ức kinh hoàng, tự động phong bế mọi giác quan, hai tay nắm thành quyền, khuôn mặt vừa được Lê Hủ lau khô ráo lại bị nước mắt làm ướt: “Đau quá, đau quá, đau quá…”
Thứ nghe thấy lời kêu cứu câm lặng của bản thân chỉ có gió lạnh đang gào thét, đáy mắt tuyệt vọng chỉ nhìn thấy bông tuyết mùa đông.
Không, nào có tuyết… Là một thùng nước lạnh ngắt dội lên thân thể, xen lẫn tiếng những tiếng cười tàn nhẫn cùng lời lẽ nhục mạ.
Tiểu khủng long thương tích đầy mình được cảnh khuyển bảo hộ ở trong lòng, dục vọng trên người Lê Hủ sớm đã biến mất không còn bóng dáng, thứ xót lại chỉ còn sự thù hận cùng đau lòng đối với Thư Nguyện. Tàn nhẫn cùng ôn nhu ở trên người hắn không chút nào xung đột, hắn đem cánh chim ấm áp đặt bên người Thư Nguyện, áp những ý nghĩ hung ác kia tận sâu trong lòng.
“Bọn họ đều chết hết rồi.” Lê Hủ kề sát bên tai Thư Nguyện nỉ non, “Cảnh khuyển của cậu đã cắn chết bọn họ, không ai có thể tổn thương cậu được nữa.”
Cái hôn nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh như sương sớm hạ xuống mi tâm Thư Nguyện, Lê Hủ thấp giọng nói: “Tiểu Thư Nguyện, mở mắt nhìn tôi một chút đi, tôi là khuyển khuyển của cậu đây.”
Tiểu khủng long khóc mệt rồi cũng không mở mắt nhìn hắn, cậu chìm vào giấc ngủ, trong mộng cũng không an ổn, vẫn luôn nhíu chặt lông mày.
Lê Hủ ôm Thư Nguyện rất lâu mới có thể bình phục tâm tình. Hắn buông đối phương ra, cẩn thận cởi quần áo Thư Nguyện, đem cậu ôm tới bồn tắm lau người. Lần này động tác của Lê Hủ không có nửa điểm dục vọng, thậm chí khi lau chùi thân thể Thư Nguyện cũng không dám nhìn.
Lê Hủ ôm Thư Nguyện được tắm rửa sạch sẽ đặt xuống phần đệm giường khô ráo, thầm nghĩ: trạng thái này chỉ sợ ngày mai cũng không thể đi lặn được.
Cũng tốt, hắn có thể nắm cái đuôi bụ của tiểu khủng long đi dạo trên bờ biển, cùng chơi xích đu, hoặc cùng nhau xem rùa biển đẻ trứng.
Chỉ cần Thư Nguyện muốn, sau này hắn sẽ lại dẫn cậu tới đây, bao nhiêu lần cũng được.
Hết chương 41.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-