[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 40
CHƯƠNG 40. GIƯỜNG MÂY
Học kì hai dần khép lại trong tiết trời ngày một nóng thêm.
Sau khi tan học, người còn bám lại trên sân bóng rổ vơi đi rất nhiều. Đám học sinh năm cuối bận bịu thi đại học, đám năm hai đang chuẩn bị ôn tập thi cuối kì, chỉ còn số ít học sinh năm nhất không có áp lực học tập mới có thể tùy ý đổ mồ hôi trên sân tập.
“Chiều mai thi xong cũng phải năm rưỡi.” Lê Hủ cầm di động cùng Hàn Khải Văn tán gẫu, “Đừng đặt vé quá sớm, chờ tao bế giảng xong lại đi đi… Không phải, Cố Vãng thi xong chắc chắn còn nghỉ hè sớm hơn tao, cũng có phải mày chưa từng học cao trung đâu. Được, tao hỏi cậu ấy đã, chút gọi lại cho mày sau.”
Tiếng chim ríu rít vọng lại từ giữa những hàng cây, người bên cạnh yên tĩnh đi theo, trong tay còn cầm theo mấy tờ công thức.
Trong sân có học sinh nhận ra Lê Hủ, lúc này liền vẫy cao cánh tay, giương giọng nói: “Hủ ca, đến chơi bóng à!”
Thư Nguyện từ trong đống công thức ngẩng đầu lên, người đang ôm lấy cổ cậu Lê Hủ đối với học đệ khóa dưới xua tay: “Không được, lần sau đi.”
“Còn rất được hoan nghênh a.” Thư Nguyện khép lại tờ công thức.
“Giờ cậu mới biết à.” Lê Hủ nghẹo cổ, vẻ mặt ngả ngớn cụng đầu với Thư Nguyện, “Có cảm giác nhặt được bảo hay không?”
Từ lần Lê Hủ kiểm điểm trước toàn trường kia, phần lớn học sinh trong trường đều có cái nhìn mới đối với hắn. Tuy mọi người ở sau lưng vẫn gọi hắn “giáo bá, giáo bá”, song ý nghĩa xấu xa bên trong tên gọi ấy cũng được giảm bớt vài lần.
Thư Nguyện đẩy đầu Lê Hủ: “Bệnh thần kinh.”
Nắng chiều tháng sáu theo Lê Hủ cùng Thư Nguyện ra khỏi trường, gió trên đường thổi tới cũng là gió nóng, thật sự là “hương vị đặc hữu” của mùa hè không lẫn đi đâu được.
“Thi xong đi du lịch không?” Lê Hủ lái không nhanh, vững vàng mà chạy trên đường, “Tới Malaysia, cùng đám anh em của tôi nữa.”
“Bãi biển ư?” Thư Nguyện hỏi.
Cậu mới chỉ đi biển một lần, lần ấy nhiều người, nước biển không sạch sẽ, có lẽ khoảng cách sinh ra cảnh đẹp, nhìn xa trông có vẻ đẹp hơn khi tới gần. Đảo Malaysia cậu đã từng thấy trên mạng, nước biển trong veo, trời xanh quanh đãng, giống như một viên ngọc quý khảm trên chiếc vòng đắt tiền.
Đối với đề nghị của Lê Hủ trong lòng cậu cũng sinh ra mấy phần mong đợi, Lê Hủ ở một bên cũng không ngừng dụ dỗ: “Đúng rồi, không biết cậu đã nhìn thấy bao giờ chưa, nước biển ở đó rất nông, cá nhỏ bơi thành từng đàn từng đàn như vậy nè. Hoặc cậu có thể lặn xem san hô cùng rùa biển nữa kìa.”
Thư Nguyện chưa từng thấy, cậu biết bơi nhưng chưa từng học lặn, đã từng thấy cá voi lớn nhưng chưa từng gặp qua đàn cá nhỏ. Cậu nắm chặt vòng tay Lê Hủ đặt trên eo mình, hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Tầm tháng bảy, cụ thể phải xem Hàn Khải Vân đặt vé ngày nào. Cậu trở về bàn bạc với cha mẹ nhé, cứ nói là hoạt động do bạn cùng lớp khởi xướng là được.” Lê Hủ nói, “Tối nay lên mạng tôi dạy cậu đăng kí visa điện tử.”
Hoạt động hè này tất nhiên bị Ti Liễu phản đối, bà nhanh nhẹn thu dọn bát đũa trên bàn, dường như không quá để ý lời nói của cậu: “Tháng 8 không phải chuẩn bị khai giảng sao, sao còn muốn đi du lịch a.”
“Chúng con đi vào tháng bảy.” Thư Nguyện đi phía sau theo bà vào bếp, “Con sẽ hoàn thành bài tập hè trước khi đi.”
“Con biết mẹ lo lắng không phải chuyện bài tập của con.” Ti Liễu dùng giọng điệu không thể thương lượng mà nói, “Con đi một lần những ba, bốn ngày, xảy ra chuyện gì cũng không có người nhà ở cạnh, đây không phải là muốn mẹ với cha con lo lắng chết sao?”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, con ở cùng bạn bè mà.” Thư Nguyện không tự chủ được mà sinh ra cảm giác buồn bực vì bị giam cầm, “Mỗi ngày con sẽ gọi điện về nhà.”
“Không được. Con muốn mua cái gì thì chờ cha con trở về sẽ mua cho con, muốn đi du lịch thì thi đại học xong cả nhà chúng ta lại cùng đi.” Ti Liễu đưa lưng về phía Thư Nguyện rửa bát, bộ dáng hoàn toàn là che mắt bịt tai, “Chuyện liên quan tới sự an toàn của con thì không cần thương lượng, mẹ là lo lắng cho con, biết không?”
“Con không biết!” Thư Nguyện hét lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ti Liễu thanh âm liền trở nên yếu ớt, “Chỉ một lần này, con muốn đi.”
Cậu chạy về phòng, khóa trái cửa, nằm lì trên giường dùng chăn che mặt, hối hận vì mình không có dũng khí, cũng vì chính mình không được thấu hiểu mà khổ sở.
Nếu như không xảy ra chuyện kia, cậu sẽ không bị hạn chế tự do, không cần phải chuyện gì cũng báo cáo với người nhà, cũng không cần biến thành bộ dáng quỷ nhát gan nhu nhược.
Chăn bị khóc ướt thành một mảng, Thư Nguyện kéo chăn xuống, chậm rãi hít vào từng ngụm không khí trong lành, bò dậy cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lê Hủ.
Đối phương nhanh chóng gọi điện tới: “Cha mẹ cậu đồng ý rồi?”
“Ừm.” Thư Nguyện không muốn để Lê Hủ nhận ra cậu vừa khóc, chỉ đáp một tiếng.
Bên phía Lê Hủ truyền tới thanh âm gõ bàn phím ầm ầm: “Vậy được, cậu mở máy tính đi, tôi dạy cậu cách đăng kí visa.”
“Ừm.” Thư Nguyện chuyển vị trí, ngồi vào bàn học bên cạnh mở máy tính, tiện tay rút hai tờ giấy tới lau đi khóe mắt ướt át, lại dùng sức xì mũi hai lần.
“Làm sao vậy?” Lê Hủ nghe ra bất thường, “Tiểu khủng long cậu khóc sao?”
“Ừm.” Thư Nguyện vẫn kìm nén không nói lời nào, lại rút hai tờ giấy, nhấn lên đôi mắt ướt đẫm.
“Mới nãy đưa cậu về không phải vẫn còn rất tốt sao?” Lê Hủ nóng ruột, “Có phải cha mẹ cậu không cho đi hay không?”
“Ừm.” Rốt cuộc Lê Hủ vẫn nghe ra được tiếng nấc nghẹn ngào của Thư Nguyện.
Hắn thở dài, ném con chuột trong tay: “Không đi thì không đi, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, chờ thi đại học xong tôi lại dẫn cậu đi. Chỉ hai đứa mình, thế nào?”
Sự ấm ức khi không được thấu hiểu nhanh chóng tìm được an ủi từ Lê Hủ, Thư Nguyện giống như bắt được đồng mình, hút mũi nói: “Hè này đi, cậu dạy tôi đăng kí visa đi.”
Cũng may sự kiện tranh cãi với Ti Liễu không ảnh hưởng tới hai ngày thi cuối kì, hoặc được ngồi cùng phòng thi với Lê Hủ giúp cậu bình tĩnh mà phát huy, lần thi này với Thư Nguyện diễn ra thuận lợi. Thi xong môn tiếng Anh, rốt cuộc học sinh cũng như được giải phóng mà hân hoan vui mừng. Lê Hủ ngồi cách hai hàng từ phía sau bước nhanh tới ôm lấy cậu, mang theo sự trêu ghẹo giữa nam sinh với nhau mà ôm cậu đi về phía trước: “Tự do.”
“Ừm.” Thư Nguyện lại không nhận ra sự hưng phấn trong giọng nói của Lê Hủ, nằm nhoài trên lan can, gối cằm lên bàn tay.
“Còn chưa thuyết phục được người nhà sao?” Lê Hủ buông cậu ra, tựa lưng vào lan can nói, “Vì sao cha mẹ cậu lại không đồng ý cho cậu đi du lịch vậy?”
“Chủ yếu là mẹ tôi.” Thư Nguyện chỉ trả lời vấn đề trước.
Lê Hủ hiểu rõ, hắn xoa xoa sau gáy Thư Nguyện: “Tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Ngày xuất phát được ấn định vào giữa tháng bảy, đoàn người náo nhiệt tập trung tại sân bay, Cố Vãng cùng Nhậm Liêu đến cuối cùng, hai người kéo vali hành lý chạy tới, Cố Vãng chưa kịp thở đã chỉ vào Nhậm Liêu rũ sạch trách nhiệm: “Tại anh ta! Anh ta bám giường!”
“Tại anh, tại anh.” Nhậm Liêu xoa lưng Cố Vãng giúp hắn nhuận khí, “Em nghỉ một chút, đừng nói nữa.”
Trong đoàn chỉ có A Nhất cùng Kiều Hoa là nữ, hai người khoác tay, nhìn thấy cái gì thú vị đều giơ điện thoại lên chụp vài tấm, cuối cùng cũng đem ống kính hướng về phía đồng đội.
“Thư Nguyện, cười một cái a.” Kiều Hoa quét ống kính về phía Thư Nguyện, cậu mất tự nhiên mà nghiêng đầu, dịch sát vào Lê Hủ.
Ở đây, Kiều Hoa là người hiểu rõ quá khứ của cậu nhất, cậu không thể giả bộ như mình là người không liên quan, dù sao cũng không phải chuyện đáng tự hào, cậu sợ nàng lơ đãng liền đem câu chuyện cũ đã phủ đầy bụi này quét ra, khiến người khác hoặc thương hại, hoặc xem thường mình.
Thư Nguyện cúi đầu, nhắn tin cho Ti Liễu: Mẹ, con chuẩn bị lên máy bay đây.
Là Thư Thiệu Không giúp cậu thuyết phục Ti Liễu, cho tới trước giờ xuất phát hôm nay bà mới nói chuyện lại với cậu, vừa yên lặng giúp cậu kiểm tra lại hành lý, vừa gửi vào tài khoản cậu mấy ngàn: “Trước khi lên hay xuống máy bay nhớ nhắn tin về.”
“Lên máy bay thôi.” Lê Hủ xoa xoa vai Thư Nguyện.
Hàn Khải Vân đã thống nhất đặt vé bay chiều, bởi đã được ngủ đã đời trước đó nên tất cả mọi người đều tỉnh táo, chụp ảnh rồi tán gẫu, chỉ có Thư Nguyện nằm nhoài bên cửa sổ, tầm mắt nhìn xuống biển mây bên dưới mà ngẩn người.
“Mệt không?” Lê Hủ cầm lấy tay Thư Nguyện, “Buồn ngủ thì ngủ một chút, khi nào tới tôi sẽ gọi.”
Thư Nguyện lắc đầu, quay mặt nhìn Lê Hủ, chỉ về phía đám mây bên ngoài: “Đám mây thật là mềm.”
“Trước đây cậu chưa từng thấy hả?” Lê Hủ hỏi, hắn nhớ Thư Nguyện từng tham gia cuộc thi khiêu vũ quốc tế, chưa từng đi máy bay là chuyện không thể.
Thư Nguyện xoay đầu lại nhìn: “Tôi chỉ bay buổi tối, lúc đó không thể thấy được mây trắng bồng bềnh như vậy.”
“Vậy lần sau tôi sẽ làm cho cậu giường mây, để cậu nằm trên đó ngủ.” Lê Hủ gãi gãi lòng bàn tay Thư Nguyện, “Cậu có thể trôi nổi trên giường mây mềm mại, tưởng tượng mặt trăng cùng các vì sao lần lượt lướt trên người cậu.”
“Cái gì giường?” Nhậm Liêu bám sau lưng ghế hỏi dồn, “Cái gì lướt trên người cơ?”
Mặt Thư Nguyện bùm cái đỏ bừng, Lê Hủ dùng ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn Nhậm Liêu: “Mày ăn no rửng mỡ không có chuyện để làm?”
“Còn không phải nhàn rỗi không việc gì làm tìm bọn mày nói chuyện sao.” Nhậm Liêu vỗ bỏ cái tay đang đánh mông hắn của Cố Vãng, “Này, hai người bọn mày có vào được lớp trọng điểm không?”
Lê Hủ cười haha: “Nói ra sợ mày đố kị.”
“Mẹ kiếp, tao đố kị cái rắm.” Nhậm Liêu nói, “Tao với Vãng Vãng đều đỗ đại học C, thằng đố kị chính là mày.”
“Được được, biết bọn mày lợi hại.” Lê Hủ vỗ vỗ mặt Nhậm Liêu, “Mày ngồi đàng hoàng, còn nói lung tung thì coi chừng.”
Một nửa lộ trình phía sau Thư Nguyện bắt đầu ủ rũ, Lê Hủ lấy ra gối chữ U quàng lên cổ cậu, sau đó lại nắm chặt tay cậu.
Hắn cảm thấy bản thân rất may mắn, khi bản thân hắn vẫn luôn cho mình là một kẻ mang tâm lý phản nghịch, là một phế vật không hơn không kém trong học tập, hắn lại gặp được Thư Nguyện. Cậu giúp hắn tỉnh ngộ, giúp hắn biết, bản thân cũng có thể có năng lực lấy được những thứ mình yêu thích.
Hắn đuổi theo được bước chân Thư Nguyện, lần thì cuối kì này, rốt cuộc hắn có thể cùng cậu thực hiện lời hứa cùng thi vào lớp trọng điểm, mặc dù chỉ là người cuối cùng trong danh sách.
Cảm giác được tay trong tay với người mình thích đến tột cùng cũng không nói rõ được, chỉ biết giống như đã bắt được thứ quý giá nhất của đời mình. Thư Nguyện ở bên cạnh phát ra tiếng thở nhẹ trầm thấp, hắn tham lam dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt thiếu niên được ánh dương dát lên một màu vàng ấm áp.
Chờ tôi một chút thôi, hắn nghĩ.
Hết chương 40.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-