[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 4. NGƯỜI HẦU NHỎ CỦA GIÁO BÁ
Lúc Thư Nguyện tới lớp, phòng học đã đầy một nửa.
Cậu cảm thấy ghế tựa của mình như một cái công tác, vừa lôi ghế ra hai vị phía trước liền ăn ý quay lại. Nữ sinh biểu tình khoa trương: “Cậu còn giúp giáo bá cầm đồ? Hay bị hắn thu làm đàn em rồi?”
Nam sinh đẩy mắt kính, dường như nhìn thấu tất cả: “Trọng điểm không phải là hai ngày nay giáo bá đều chăm chỉ đến lớp sao?”
Thư Nguyện đặt balo Lê Hủ ngay ngắn, chai coca lạnh bắt đầu tích nước, cậu cầm khăn giấy đệm dưới đáy, tránh làm ướt bàn Lê Hủ.
Tổ trưởng thúc giục mọi người nộp bài tập. Thư Nguyện giao vở của mình xong lại nhìn lướt qua balo bên cạnh. Balo lép xẹp, nhìn qua cũng đoán được chủ nhân không hề bỏ bài tập vào, cuối cùng cậu vẫn quyết định bớt lo chuyện bao đồng.
***
“Việc này tao càng muốn quản!” Phòng nội trú khoa phụ, Thi Thành Cẩn nằm nghiêng, lớn tiếng: “Mẹ nó, ông đây muốn kiện hắn!”
Thi Thành Cẩn không đội tóc giả liền trở về bộ dáng nam sinh nên có, chính là cả người khoác áo bệnh nhân, có chút đặc sắc.
Lê Hủ giúp Thi Thành Cẩn bóc quýt: “Nếu không phải mày trêu nó trước thì làm sao biến thành bộ dạng này?”
“Ai biết tên kia như sói đói. Mẹ nó, vừa mạnh lại không có kỹ thuật!” Thi Thành Cẩn hận hận nhét mấy múi quýt vào miệng, nằm nghiêng nhiều mỏi theo thói quen xoay người, kết quả cúc hoa như bị xé rách. Hắn như hỏng mất, nằm trên giường gào khóc: “Lần sau tao mà gặp, không đánh nó quỳ xuống kêu ông nội, tao theo họ nó!”
“Được rồi, nghỉ chút đi, đừng để cúc tàn mà miệng cũng héo.” Lê Hủ rót nước đưa tới.
Thi Thành Cẩn bị thương, đội nhạc thiếu hát chính cũng không thể biểu diễn. Đám anh em mấy ngày gần đây không được biểu diễn ỉu như bánh đa ngâm nước.
“Ôi chao, tay mày làm sao đấy?” Thi Thành Cẩn nhận chén nước từ Lê Hủ, phát hiện cánh tay đối phương bị trầy xước. Thoạt nhìn đã được xử lý, nhưng mà vết thương không nhỏ, nhìn qua vẫn có chút khiếp.
Lê Hủ sờ sờ chỗ kia, cực kì thất vọng: “Không có gì. Sáng nay gặp được hai tên trộm đồ không trả tiền, bị tao đánh cho một trận.”
Chính là bản thân hắn cũng bị thương. Thực tế chứng minh, chưa ăn mà đã đánh nhau sẽ ảnh hưởng tới năng lực. Tỷ như lúc kéo hai tên trộm vào hẻm nhỏ, giáo huấn một trận xong còn tự khiến mình bị thương.
Thi Thành Cẩn khịt mũi coi thường: “Quả là hành hiệp trượng nghĩa. Mày xem trường học có lấy mày làm gương không?”
“Khoan hãy nói, người ngưỡng mộ tao không thiếu.” Lê Hủ tà cười, thái độ không thèm để ý. Lưu manh động thủ không động khẩu, hắn đánh nhau chưa từng quản người khác nghĩ gì. Đánh liền đánh, ai rảnh nghĩ lý do? Con người chỉ tin tưởng việc có lợi cho mình, nếu không ảnh hưởng bọn họ chỉ đứng ngoài hoài nghi mà thôi.
Điện thoại trong túi quần rung lên, hắn bắt máy: “Alo?”
“Hủ ca, hôm nay anh không lên lớp sao?” Đàm Hiên Lâm đứng ở cửa lớp 11-10 ngó nghiêng bên trong.
Tín hiệu bên Lê Hủ không tốt, âm thanh truyền đi đứt quãng: “Bình thường. Tới mới lạ đấy.”
“Balo của anh ở đây.” Đàm Hiên Lâm nói.
“Có chuyện gì nói thẳng đi?” Lê Hủ hỏi.
Trường học không cho phép mang di động, Đàm Hiên Lâm vừa gọi điện vừa cảnh giác xem có thầy cô nào đi tới không: “Em muốn nói chuyện với anh…”
“Ngày hôm qua nói chưa đủ rõ? Tôi không muốn tiếp tục.”
“Nhưng buổi sáng hôm ấy anh vẫn thân mật với em ở phòng tạp vụ cơ mà.”
Đàm Hiên Lâm vừa kết thúc cuộc gọi liền gặp được kẻ hôm trước đã phá hỏng chuyện tốt của cậu: Thư Nguyện. Thư Nguyện tranh thủ được nghỉ giữa tiết muốn ra ngoài đi vệ sinh liền bị giữ lại.
Trời rất nóng nhưng tay Đàm Hiên Lâm lại lạnh ngắt, túm lấy Thư Nguyện khiến cậu khẽ nhíu mày.
Cậu nhận ra, đây là người đưa nước cho Lê Hủ trên sân bóng rổ.
“Phiền cậu chuyển cái này cho Lê Hủ được không?” Đàm Hiên Lâm từ trong túi quần móc ra cái bao nhỏ, lúc Thư Nguyện nhận lấy còn nghe tiếng lục lạc vang lên giòn giã, cũng không biết bên trong đựng cái gì.
Tầm mắt cậu thoáng nhìn viền mắt sưng đỏ của Đàm Hiên Lâm, đem lời cự tuyệt nuốt xuống: “Ừm.”
Vừa trở về lớp, nam sinh phía trước đã quay lại hỏi: “Người hầu nhỏ của giáo bá tìm cậu làm gì đấy?”
Nữ sinh cùng bàn thì thầm: “Đã nói không phải người hầu bao nhiêu lần rồi, là bạn trai! Nghỉ hè tớ nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau trên đường này!”
Thư Nguyện không tham gia cuộc nói chuyện của hai người, nhưng cậu đều để trong lòng. Nhắc tới hai chữ “bạn trai”, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt người nọ, Thư Nguyện nghĩ: Lê Hủ ở phòng đồ che khuất nam sinh kia không cho cậu nhìn, có phải là người kia hay không?
Cho tới tận chiều ngày thứ sáu Thư Nguyện cũng không nhìn thấy bóng dáng Lê Hủ. Chai coca đặt trên bàn hắn đã sớm không còn lạnh. Thư Nguyện đem khăn giấy ướt bị gió thổi tới khô ném tới thùng rác phía sau phòng học, vừa xoay người liền thấy Lê Hủ từ cửa sau bước vào, dùng chân kéo ghế ngồi xuống.
Thư Nguyện đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác của cậu lúc này khó có thể lý giải. Ấn tượng của cậu đối với Lê Hủ không quá tốt, nhưng nháy mắt khi nhìn thấy hắn tảng đá đè nặng trong lòng cậu như được lấy xuống, có lẽ… Có lẽ là cậu vui mừng vì hắn còn biết quay đầu đi.
Cậu ngồi lại chỗ, lấy ra đề vật lý ban sáng, mỗi câu nhìn qua chừng ba giây liền loạt xoạt điền đáp án.
Những đề này trước đó cậu từng làm qua, chỉ là thay đổi vị trí bốn đáp án. Phương pháp của cậu cũng không có gì cao siêu, trừ vận dụng công thức, thứ cậu giỏi nhất chính là ghi nhớ.
Lê Hủ sấn tới, theo thói quen gác tay lên lưng ghế tựa của cậu: “Viết nhanh như vậy liệu có đúng không a?”
Thư Nguyện như cũ không phản ứng hắn, lấy nháp bắt đầu giải đề toán.
Lê Hủ cầm lấy chai coca đặt trên bàn: “Là hôm trước cậu mua cho tôi đây sao?”
Thư Nguyện giải xong một bài, toàn bộ tâm trí tập trung vào đề thi, Lê Hủ dùng chai coca khều tay cậu một cái: “Không gặp mấy ngày có nhớ tôi hay không?”
Thư Nguyện dừng bút, vừa vươn tay muốn cầm cốc nước liền bị Lê Hủ lanh lẹ đoạt mất.
“Quảng Minh Sâm!” Lê Hủ cách hai dãy bàn gọi người, “Qua đây!”
Thư Nguyện rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng hắn, biểu tình trên mặt biến hoa vi diệu, vừa như giận vừa như nhẫn nhịn.
Quảng Minh Sâm chạy tới hói: “Hủ ca, chuyện gì?”
“Lấy nước giúp tôi.” Lê Hủ đưa cốc nước cho hắn.
Ánh mắt Quảng Minh Sâm nghi hoặc đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng vẫn cầm lấy cốc nước: “Được rồi.”
Quảng Minh Sâm đi rồi Lê Hủ cũng không tiếp tục trêu chọc Thư Nguyện, hắn vặn nắp chai, một hơi uống non nửa chai coca.
Thư Nguyện qua khóe mắt liếc hắn, phát hiện tay trái của Lê Hủ bị thương, vết thương không lớn, đang đóng vảy. Trên cánh tay trái của Thư Nguyện cũng có vết sẹo nhỏ tương tự. Cậu mất tự nhiên sờ tay, nơi nào đó trên thân thể bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Những dòng chữ trên đề thi biến dạng, vặn vẹo thành thứ bùa chú xa lạ, Thư Nguyện như quay trở lại tháng mười hai u ám kia.
Cậu nghe thấy tiếng vang trầm nặng của cửa sắt hoen gỉ bị va đập. Trước mắt là ngọn cây bị gió bão táp tới đổ gập.
Cậu run rẩy muốn nắm chặt bút nhưng cơ thể lại run rẩy không nghe lời. Chiếc bút cứ thế mà lăn trên mặt đất.
Phòng học cực ồn ào, một tiếng động nhỏ này căn bản không ai chú ý.
Nhưng Lê Hủ nghe được, hắn đồng thời phát hiện điểm bất thường của Thư Nguyện ___ Người khác nhìn không ra, nhưng từ góc độ của hắn có thể thấy rõ sắc mặt Thư Nguyện tái nhợt, mồ hôi lạnh từ thái dưới trượt xuống dưới.
Hắn khẽ đạp lên ghế nữ sinh phía trước, chờ đối phương quay lại liền chỉ chỉ dưới đất: “Giúp tôi nhặt cái bút.”
Cầm được bút xong hắn lại hỏi: “Ôi chao, có khăn giấy không? Cho tôi một tờ đi.”
Cán sự thể dục đứng trước cửa hô hào mọi người tới sân vận động tập trung, Lê Hủ gọi đối phương: “Giúp Thư Nguyện xin nghỉ một ngày nha!” Bản thân ngược lại không cần. Hắn trốn học thành nghiện, đến hay không thầy cô căn bản không thèm quản.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng học, Quảng Minh Sâm lấy nước cho Thư Nguyện trở về: “Nước đây nước đây. Anh xem, nước này vừa sạch vừa mát, lại…”
“Bớt nói nhiều, nhanh đi tập trung đi!” Lê Hủ đoạt lại cốc, đem Quảng Minh Sâm đá ra ngoài.
Bình thường Thư Nguyện đều là bộ dáng ngồi thẳng tắp, lúc này cậu nằm trên bàn học, mặt chôn trong khuỷu tay, chỉ lộ ra nửa đôi mắt với lông mi khép chặt.
“Chỗ nào không thoải mái à?” Lê Hủ đưa giấy lau cho cậu, “Lau mồ hôi đi.”
Thư Nguyện không động đậy, Lê Hủ làm bộ giúp cậu lau mồ hôi, cậu bấy giờ mới đoạt lấy khăn giấy: “Cảm ơn.”
“Có cần tôi đưa cậu tới phòng y tế không?” Lê Hủ hỏi. Hắn xem như đã hiểu, Thư Nguyện không phải không muốn phản ứng hắn mà chỉ đơn giản không thích mở miệng nói chuyện.
Thư Nguyện lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm cốc nước trong tay Lê Hủ. Lê Hủ hiểu ý, đặt cốc nước lên bàn cho cậu.
“Trong ngăn bàn… có đồ.” Thư Nguyện uống nước xong nhỏ giọng nói.
Ban đầu Lê Hủ không hiểu, thuận theo tầm mắt đối phương nhìn ngăn bàn của mình, hắn dùng tay mò, từ đống sách giáo khoa sờ được một vật thể lạ.
Là một túi vải nhỏ, chỉ to bằng bàn tay. Trên túi vải có thêu một con mèo màu vàng nhạt. Hắn dốc ngược cái túi, đồ vật bên trong rơi ra, là một cái vòng lục lạc cho mèo màu xanh đen cùng mảnh giấy.
Lê Hủ không cần nhìn cũng biết đồ vật này là ai được. Hắn nhét vòng cổ mèo cùng mảnh giấy về lại túi, lại tự tay ném vào balo.
Lớp học chỉ có hai người, không khí cũng không ngột ngạt. Tiếng còi từ sân vận động vọng lại, tiếng giảng bài của giáo viên từ lớp kế bên, chuông gió treo bên cửa sổ phát ra tiếng kêu leng keng lấp đầy gian phòng.
Thư Nguyện thoát khỏi hồi ức, cầm lại bút bắt đầu làm đề vật lý.
Lê Hủ rảnh rỗi không có việc gì làm, cầm vở vật lý trống trơn của mình lên bắt đầu viết tên. Hắn nghiêng đầu, một bên chép đáp án của Thư Nguyện, một bên hỏi: “Trước đây cậu học trường nào vậy? Sao lại chuyển tới Thanh Hòa?”
Hắn đoán Thư Nguyện sẽ không trả lời, nhưng đối phương cũng không che bài thi lại không cho hắn xem, rõ ràng không hề bài xích hắn: “Nhìn cậu cũng không thân thiết với ai, hay là đi cùng tôi đi? Tôi dẫn cậu đi làm quen bạn mới, thế nào?”
Thư Nguyện lần thứ hai dừng bút. Cậu vừa đứng dậy muốn ra ngoài lại bị Lê Hủ kéo tay ngã ngồi tại chỗ.
Cậu giận mà không dám nói, trừng vẻ mặt cười như không cười của Lê Hủ, chẳng có chút khí thế nào mà nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Cậu bị đạp trong nước bùn, bị đế giày đen đẫm máu giày xéo. Đau đớn không người nghe thấy, là phế vật không có tôn nghiêm cùng lý tưởng.
Cậu không dám bước ra khỏi bức tường chính mình dựng nên.
Hết chương 4.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-