[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 34
CHƯƠNG 34. TUYỆT VỌNG.
“Cha mẹ đi nhé, chiều nay sẽ tới nơi.” Ti Liễu đứng ở huyền quan, “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mẹ nhé.”
“Vâng.” Thư Nguyện gật đầu.
“Hai ngày này hạn chế ra khỏi nhà.” Thư Thiệu Không bổ sung, “Nếu ở nhà không làm gì thì có thể xem tivi.”
“Con biết rồi.” Thư Nguyện nói.
Phòng khách cách âm không tốt, đối thoại một chữ lại một chứ truyền vào tai Lê Hủ.
Hắn đứng tại nơi niêm phong quá khứ huy hoàng của Thư Nguyện, nghe người nhà cậu đối cậu cẩn thận dặn dò, không tưởng tượng nổi trong quá khứ cậu đã chịu đựng sự đau đớn và ức hiếp thê thảm thế nào mới khiến một người bình thường bị đẩy xuống địa ngục âm u.
“Ra đi.” Ánh sáng đột ngột đâm vào mắt, Lê Hủ nhắm mắt lại, thời điểm mở ra đã thấy Thư Nguyện xoay người rời khỏi phòng, thậm chí quay đầu liếc nhìn bên này một cái cũng không.
Lê Hủ biết đối phương muốn giấu đi cảm xúc mâu thuẫn trong lòng, trước khi cánh cửa đóng lại ánh mắt hắn cực nhanh mà quét qua toàn bộ địa phương kia. Quả thực là một phòng để quần áo nhỏ, một bên tủ là trang phục biểu diễn được treo ngay ngắn, bên còn lại chính là tủ đựng cúp cùng huy chương, càng là giải thưởng lớn càng được đặt phía sâu bên trong, không kịp nhìn rõ từng cái.
Dù sao chủ nhân của chúng cũng không cho phép chúng được hiện diện.
Thư Nguyện ở trong phòng vệ sinh đánh răng, thấy Lê Hủ đi vào, miệng ngậm đầy bọt nói: “Cậu dùng cái kia.”
Cạnh bồn rửa tay đặt một bộ bàn chải, khăn mặt cùng cốc nước mới, trên thân cốc in hình khủng long. Lê Hủ cười lắc đầu một cái, một bên bâng quơ hỏi: “Chuỗi bánh pháo trong phòng kia, tự cậu làm hả?”
Bánh pháo chắp vá từ mười tám cái nắp chai coca kia thế mà bị Lê Hủ phát hiện, Thư Nguyện cũng không giận đối phương trêu ghẹo mình, vẻ mặt tự nhiên “Ừ” một tiếng đáp lại.
Mười tám thì mười tám vậy, Thư Nguyện trở về phòng, đem bánh pháo vì ban nãy lấy chìa khóa không cẩn thận mà bị kéo ra cầm lên, dùng đoạn dây thừa xé thành mấy cái tua rua. Tuy rằng lễ vật này nhìn qua có chút keo kiệt, nhưng so với cái nắp chai lẻ loi một mình trong hộp bút của Lê Hủ kia thì dễ nhìn hơn nhiều lắm.
“Có đói bụng hay không?” Lê Hủ tựa vào cửa phòng ngủ hỏi, “Đi ra ngoài ăn nhé?”
Thư Nguyện liếc mắt nhìn hắn: “Không đi.”
“Cuối năm ở nhà thì có gì hay chứ.” Lê Hủ đút tay túi áo cười, “Cậu thay đồ đi, tôi ở dưới tầng chờ cậu.”
Tiếng bước chân trong hành lang ngày càng xa, Tiểu Tiểu Tô trì độn từ trong balo thú cưng thò đầu ra, bị Thư Nguyện nặn nặn lỗ tai: “Mày cũng đi chứ?”
Hiển nhiên khu vực quanh đây Lê Hủ so với Thư Nguyện còn quen thuộc hơn. Hắn chở Thư Nguyện vòng vèo qua vài con phố, trong con ngõ nhỏ không biết tên thế mà có thể tìm được một tiệm trà nhỏ đông đúc.
“Ngồi ở đây.” Lê Hủ nhanh tay nhanh mắt đem Thư Nguyện ấn trên cái ghế dài mà người khác vừa bỏ trống, “Nhớ giấu Tiểu Tiểu Tô dưới bàn nha, ở đây không cho đem thú cưng vào.”
Chữ “giấu” này nghe vào rất tàn nhẫn, huống hồ Tiểu Tiểu Tô từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn ở trong balo không hề quấy rối. Thư Nguyện khom lưng đem balo đặt bên chân, ngón tay luồn qua lỗ thông khí đùa vật nhỏ bên trong.
Lê Hủ gọi phục vụ tới thay bình trà mới, động tác nhanh nhẹn châm trà, rũ mắt nhìn thấy trong tay đối phương vẫn cầm vật kia, không nhịn được mà cười: “Cái bánh pháo kia cậu tính ăn sáng xong thì đem đi đốt hả?”
Thư Nguyện nắm tua rua, nhỏ giọng hỏi: “Không đẹp sao?”
“Không phải…” Lê Hủ quan sát sắc mặt Thư Nguyện, “Rất sáng tạo, tôi còn hận không thể treo nó trên cửa nhà tôi đây này.”
Thư Nguyện mím môi cười không cho Lê Hủ thấy, chỉ là nhẹ nhàng nâng khóe môi, tại đám người cười đùa lớn tiếng có chút không hợp, trong mắt Lê Hủ lại tựa mưa rào bất chợt rơi xuống rừng rậm, khiến triệu triệu chiếc lá vì thế mà xanh tốt, cũng vì thế mà cúi đầu.
Bữa ăn kết thúc trong hòa hợp, Lê Hủ kể cho Thư Nguyện việc ban nhạc tạm dừng hoạt động một thời gian, động tác lau miệng của Thư Nguyện ngừng lại: “Vậy khi nào thì tái… Tái…” Trong lúc nhất thời cậu không tìm được từ ngữ thích hợp, Lê Hủ tiếp lời cậu: “Khi nào biểu diễn lại? Chắc chờ Cố Vãng thi xong đại học, e rằng…”
Chính hắn cũng không nắm chắc được. Nói trắng ra “Trầm mê” chỉ là một ban nhạc nhỏ không tiếng tăm, làm việc ở quán bar coi như đôi bên cùng có lợi, ngay cả hợp đồng cũng không ký, nếu ngày nào đó một thành viên trong ban nhạc rút lui, cho dù đối mặt với nguy cơ tan rã thì đó cũng là chuyện bất đắc dĩ không thể cứu vãn.
Thư Nguyện có lẽ hiểu rõ Lê Hủ muốn nói gì, song cậu không biết an ủi, vụng vè mà đụng đụng mu bàn tay Lê Hủ: “Có lẽ qua năm sau thôi.”
Đầu ngón tay đụng chạm khiến hắn chấn động, cùng lúc đó điện thoại reo lên. Lê Hủ nặn nặn ngón tay Thư Nguyện, cười nói: “Tôi nghe điện thoại đã.”
Thời điểm nhận điện thoại Lê Hủ cũng không hề né tránh, màn hình hiển thị là Lê Văn Trưng, lúc này chắc có lẽ lại hỏi mấy chuyện vớ vẩn.
“Tối qua con không ngủ ở nhà?” Lê Văn Trưng hỏi, “Chút nữa nhớ về nhà ăn cơm, thím Điền làm rất nhiều món con thích.”
Không hỏi đi đâu, cũng không hỏi đang ở cùng ai.
“Ngài tự ăn đi, con vừa mới ăn xong.” Lê Hủ qua loa nói.
“Còn giận cha sao?” Lê Văn Trưng nói, “Tiểu Hủ, về nhà đi, cha có mua quà cho con đấy.”
Còn coi hắn như trẻ con mà đưa kẹo ra dỗ ngọt.
“Về cái quái gì chứ.” Lê Hủ cúp điện thoại.
Nước trà để lâu đã nguội, lúc này vừa vặn giúp Lê Hủ dập hỏa. Hắn gọi phục vụ tới tính tiền, Thư Nguyện đã nhanh tay mà lấy tiền ra. Từ trong quán đi ra Lê Hủ vẫn đối với tốc độ trả tiền lanh lẹ của Thư Nguyện mà cảm thấy buồn cười: “Cậu cố ý hả? Vẫn luôn chờ tôi gọi phục vụ tới?”
“Ừm.” Thư Nguyện ôm balo, đùa nghịch với Tiểu Tiểu Tô.
“Ăn của cậu, ngủ nhà cậu.” Lê Hủ kề sát vào hỏi, “Tôi lấy gì trả ơn cậu đây?”
Thư Nguyện lập tức lùi xa hai bước: “Không cần.”
Lê Hủ bước nhanh hai bước: “Thư Nguyện, thực ra cậu không có tim lạnh mặt lạnh như vẻ bề ngoài a.”
Ngón tay đang đút trong balo đột nhiên bị Tiểu Tiểu Tô nhẹ liếm một cái, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền khắp cơ thể. Cậu sờ sờ sau cổ áo, mới nhớ ra hôm nay mặc áo khoác không có mũ, giấu không nổi vành tai đang dần nóng lên.
Cậu đi rất nhanh, Lê Hủ ở phía sau nhanh chân đuổi tới, thân thủ ôm lấy vai cậu kéo sát lại: “Đi dạo quanh quanh đây đi. Dạo một vòng xong chúng ta trở lại lấy xe.”
“Cậu không về nhà sao?” Thư Nguyện thả chậm bước chân.
“Có gì vui đâu mà về.” Lê Hủ lấy balo trên tay Thư Nguyện đeo lên lưng, “Chỉ tổ làm hỏng tâm trạng.”
Thư Nguyện nhìn bánh pháo nhỏ ngẩn người, trong đầu lóe lên vài hình ảnh ngắn ngủi___
Lần đầu tiên gặp em trai Lê Hủ đối phương hừ lạnh một tiếng, nữ chủ nhân của Lê gia ngoài cười nhưng trong không cười, cùng với sự phớt lờ của Cố Vãng đối với bà ta.
Lê Hủ dường như có thể đoán được trong lòng cậu đang nghĩ gì, làm như vô ý hỏi: “Nhớ người đàn bà toàn thân tỏa ra mùi hồ ly tinh không? Lần trước cậu đã gặp rồi đó.”
“Mùi hồ ly tinh là mùi gì?” Thư Nguyện hỏi.
“Chính là mùi hồ ly tinh a.” Lê Hủ muốn cười, thế nhưng không cười nổi, “Bà ta không phải mẹ tôi.”
Cuối năm, trên đường đều là cả gia đình cùng nhau đi chơi, Lê Hủ nhìn lại mình, cũng có thể gọi là lẻ loi hiu quạnh: “Con của bà ta với cha tôi nhỏ hơn tôi hai tuổi, cậu có thể tính được bọn họ qua lại với nhau từ khi tôi bao nhiêu tuổi chứ?”
Thư Nguyện hiểu được tại sao Lê Hủ lại có sự phản nghịch lớn như vậy.
Bất kể là thù hận đối với người đàn bà phá hoại gia đình mình, hay oán hận với cha, hoặc ý muốn bảo vệ mẹ mình, đều có thể khiến một đứa trẻ nhen lên lửa hận___ Tâm lý phản nghịch, e rằng chỉ là một trong những phương thức trả thù mà thôi.
“Vậy mẹ cậu…” Thư Nguyện chần chờ, không biết nên hỏi hay không. Cậu cảm thấy quan hệ giữa mình và Lê Hủ còn chưa tới mức cùng nhau chia sẻ mọi bí mật, mà tùy tiện đụng tới giới hạn của một người cũng không phải phong cách của cậu, nhưng___
“Mất rồi.”
Trước khi Thư Nguyện quyết định trở thành một người lắng nghe hắn tâm sự, Lê Hủ quyết đoán mà trả lời.
Ánh mắt Thư Nguyện mang theo sự hoảng loạn nhìn về phía Lê Hủ, trước nay trong mỗi kì thi ngữ văn từ ngữ đều nước chảy thành sông, giờ phút này giống như cuốn từ điển nghèo nàn, cậu không biết phải làm thế nào để xoa dịu vết thương của Lê Hủ.
“Ngày lễ đừng nói mấy chuyện không may mắn này.” Lê Hủ bóp nhẹ vai Thư Nguyện, “Đi, tới chỗ kia xem một chút.”
Một dãy phố dài đều là sạp hàng bán đồ ăn vặt, dòng người đông đúc chen chúc nhau. Dạo một vòng từ đầu tới cuối, lại vòng trở lại, thời điểm hai người trở về quán trà thì đã qua hai giờ.
Đại khái vì sáng nay dậy sớm, lại đi dạo một vòng lớn, Lê Hủ tỉ mỉ quan sát, vẻ mặt Thư Nguyện có chút ủ rũ. Hắn không muốn về nhà, không có nghĩa bắt Thư Nguyện phải cùng chịu đựng. Thư Nguyện đối với hắn hôm nay dung túng đều viết hết lên mặt, hắn không muốn Thư Nguyện vì lo nghĩ cho tâm tình của hắn mà bao dung mù quáng.
Đưa Thư Nguyện về nhà, Lê Hủ thức thời không cùng đi lên. Hắn nhận lại balo thú cưng từ tay Thư Nguyện, đeo trên lưng: “Tôi về đây. Hai ngày này nếu cậu muốn ra ngoài có thể gọi cho tôi. Tôi đi với cậu.”
“Ừm.” Thư Nguyện đi mấy bước, liền xoay người chạy trở lại, “Cái này cho cậu.”
Bánh pháo nhỏ được cậu cầm theo cả ngày nay lúc này vắt vẻo trên tay Lê Hủ, nhìn qua có chút buồn cười. Lê Hủ có chút bất ngờ, nín cười hỏi: “Cảm ơn, nhưng sao lại đưa tôi cái này?”
“Không phải cậu thích sưu tầm nắp chai coca sao?” Thư Nguyện nhỏ giọng nói, “Mấy cái này đều cho cậu.”
Bị hiểu lầm.
Trên đường về nhà Lê Hủ chốc chốc lại ngắm nghía bánh pháo nhỏ, khóe miệng cong lên. Sự hiểu lầm này khiến hắn thực vui vẻ, chứng minh trong lòng Thư Nguyện cũng không phải không có hắn.
Nhận thức điểm này khiến sương mù trong lòng Lê Hủ tản đi không ít. Chỉ cần xác nhận thái độ Thư Nguyện đối với hắn, hắn nguyện ý vì Thư Nguyện mà phấn đấu, vì cậu mà ngày càng trở nên tốt hơn.
Lê Văn Trưng không ở nhà. Mấy tiếng trước còn gọi hắn về cùng ăn cơm, hiện tại không biết đang ở chỗ nào. Trong không khí tràn ngập mùi bánh hoa hồng, Lê Hủ cảm thấy kì lạ không thôi, theo mùi hương kia đi vào bếp, thấy thím Điền đang đứng trong bếp rửa bát.
Ở Lê gia, chỉ có Bạch Sương thích bánh hoa hồng, mà Diêu Dĩ Lôi ghét nhất là mùi này.
Lê Hủ khó mà tin nổi, vịn tay cầu thang vọt tới phòng ngủ Lê Văn Trưng đập cửa, lại chạy tới cuối hành lang tầng hai dùng sức mà vặn nắm đấm cửa.
Hắn không khống chế được tâm tình chính mình, bàn tay run rẩy móc ra điện thoại, cả đầu căng đau giống như có ai dùng búa nện xuống.
May mà Lê Văn Trưng rất nhanh liền nhận điện thoại, không chờ đối phương mở miệng, Lê Hủ nắm chặt tay đấm về phía ván cửa, tận lực đè xuống tiếng gầm, dường như sợ đánh thức giấc ngủ của mẹ hắn.
“Ông___” Lê Hủ hít sâu một hơi, “Tháng giêng đầu năm còn muốn đi quấy rối mẹ tôi, ngại bà ấy trước khi chết chưa đủ tuyệt vọng hay sao?!”
Hết chương 34.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-