[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 30
CHƯƠNG 30. TÔI MUỐN ĐUỔI THEO CẬU.
Phòng tập phút chốc trở nên trầm lặng.
Mọi người chưa từng thấy qua bộ dạng này của Lê Hủ. Hắn kiêu ngạo không coi ai ra gì, hung hăng tùy ý làm bậy, đó là bởi vì không có ai ngăn cản được hắn, cũng không có ai chỉ cho hắn làm cái này đúng hay cái kia sai.
Hắn không nên giống như hiện tại, vì không có được mà hồn bay phách lạc, lại không nỡ dùng thủ đoạn ác liệt trói buộc đối phương bên cạnh mình.
“Thư Nguyện có vẻ không phải người như vậy đâu?” Tống Duyệt Niên nói, “Tuy rằng anh mày tiếp xúc không nhiều, nhưng cảm giác cậu ấy không chán ghét mày như mày nghĩ đâu.”
“No no no, Tống ca nhầm rồi.” Hàn Khải Vân vỗ tay cái độp, “Mấu chốt không phải Lê Hủ lo lắng nó không thi được vào lớp trọng điểm hay sao? Kia, nhờ chú Lê ra mặt không phải là được sao?”
“Không được.” Lê Hủ phản đối, “Thư Nguyện biết được sẽ càng chán ghét tao.”
“Sách, mày đúng là thằng nhóc phiền phức. Theo đuổi con nhà người ta còn kiêng nọ kị kia.” Thi Thành Cẩn vỗ vỗ đầu gối Lê Hủ, “Học ca ca mày này, đem người lừa lên giường rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.”
“Lời này mày tới trước mặt luật sư Thẩm mà nói.” Lê Hủ dùng đầu gối đẩy Thi Thành Cẩn, “Đừng dạy hư tao.”
Cố Vãng nãy giờ không nói lời nào đột nhiên mở miệng: “Sao mày chắc chắn bản thân không làm được?”
Câu này đối với mọi người quả thực như nằm mơ, nhưng lại là con đường thực tế nhất hiện tại của Lê Hủ.
“Hai lần thi trước không phải mày tiến bộ rất nhiều sao. Thi cuối kì nhảy lên top 30 sao lại không được?” Cố Vãng phân tích nói, “Hơn nữa, chính mày cố gắng hết sức, cậu ấy còn có thể trách mày sao?”
“Nào dễ dàng như thế?” Lê Hủ nói, “Những người khác cũng đâu phải ngu, có ai dậm chân tại chỗ nhường tao vượt lên trước chứ?”
“Thế giới học bá tao không hiểu.” Thi Thành Cẩn phất tay một cái, “Bọn mày nói chuyện tiếp đi, tao đi mua nước.”
Hắn chống gối đứng dậy, vừa đi tới cửa Tống Duyệt Niên đột nhiên lên tiếng gọi lại: “Chờ chút.”
Thi Thành Cẩn quay đầu: “Anh muốn mua gì nữa à?”
“Không phải.” Tống Duyệt Niên vung vung tay, “Anh có một đề nghị.”
Tống Duyệt Niên là người lớn tuổi nhất trong bọn, cũng là đội trưởng của Trầm Mê, hắn bình thường cẩn trọng, hắn đưa kiến nghị, mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc rồi quyết định.
Song lần này hắn có vẻ khó xử, đi qua đi lại trong phòng tập mấy lượt mới ngẩng đầu lên hỏi: “Lê Hủ, nếu có đủ thời gian, mày có nắm chắc có thể thành công hay không?”
“Tống ca, anh muốn nói gì?” Lê Hủ nói.
Tống Duyệt Niên cong ngón tay gõ lên mặt đàn: “Là thế này, lúc trước chúng ta cũng không phải vì tiền mới lập ban nhạc, chỉ thuần túy là đam mê, nếu hiện tại mọi người đều bận rộn cuộc sống riêng anh nghĩ có thể nói chuyện với quản lý xin nghỉ một quãng thời gian.”
Không có gì bất ngờ, đề nghị này của Tống Duyệt Niên chẳng khác nào ném đá vào mặt hồ đang yên ả. Lê Hủ là người đầu tiên phản đối: “Không được, em thi là việc của em, liên quan gì tới ban nhạc.”
“Đúng vậy, tuy rằng em hay oán giận phải hát tới đau cả họng nhưng cũng không phải thật sự muốn giải tán ban nhạc.” Thi Thành Cẩn xoay người trở về ngồi xuống.
Tống Duyệt Niên than một tiếng: “Không phải giải tán, là nghỉ ngơi. Cái này cũng không phải anh nhất thời nghĩ tới. Lê Hủ muốn chuyên tâm thi cử, Khải Vân chuẩn bị đi thực tập, Nhuận tinh không phải cũng muốn học lấy bằng sao, vừa vặn có thể dùng thời gian nghỉ ngơi này tập trung làm cho xong.”
Một đám người chỉ có Cố Vãng vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã sớm dự liệu được Tống Duyệt Niên sẽ đưa ra phương án giải quyết như vậy: “Tống ca, còn anh?”
Tống Duyệt Niên cười nói: “Anh đây đi du lịch a. Đi đây đi đó, thuận tiện tìm kiếm cảm hứng sáng tác.”
***
Còn nửa tháng mới tới thi cuối kì, Lê Hủ buổi tối không phải tới quán bar biểu diễn nên thời gian rảnh rất nhiều.
Thỉnh thoảng hắn sẽ chạy lên văn phòng tìm giáo viên hỏi bài tập, mỗi lần đều khiến văn phòng giáo viên một phen náo động. Chủ nhiệm lớp 11-10 là phụ, chủ yếu là giáo viên ban khác____
“Lê Hủ gần đây đổi tính? Trước đây trò ấy không phải thích nhất nộp giấy trắng sao?”
“Tôi đoán Lê Hủ có lẽ bị bí thư Lê dạy dỗ. Từ đầu học kì này cũng không thấy trốn học nữa.”
“Tôi nghĩ là cô Thôi có phương pháp giáo dục a!”
Thôi Thiền Quyên ngồi trước máy tính, bị điểm danh liền ngẩng đầu lên: “Này cũng không phải công của tôi, mà là Thư Nguyện. Lê Hủ lần này chắc muốn cùng trò ấy phân cao thấp a.”
Nhắc tới Thư Nguyện, văn phòng lại lần nữa náo nhiệt. Thôi Thiền Quyên cũng không lại tiếp lời, màn hình chat hiện lên tên Lê Văn Trưng, liền đem tình huống học tập gần đây của Lê Hủ gửi qua.
Thời gian ôn tập trước khi thi luôn ngắn ngủi, mọi người đều cảm thấy chưa đem tất cả kiến thức nuốt vào bụng thì tiếng chuông báo hiệu giờ thi đã vang lên.
Học sinh trong lớp bị phân tới các phòng thi khác nhau. Lê Hủ cùng Thư Nguyện phòng thi cách nhau rất xa. Một người ở tầng hai khu nhà thí nghiệm, một người tầng năm khu dạy học.
Trước khi rời lớp tới phòng thi, Thư Nguyện liếc mắt nhìn đồ vật Lê Hủ nhét trong hộp bút, cậu đang muốn nhìn kỹ một chút Lê Hủ đã kéo khóa lại.
“Thi xong ngữ văn cùng đi ăn trưa nhé?” Lê Hủ theo Thư Nguyện đi ra từ cửa sau, “Chờ cậu ở vườn hoa dưới tầng?”
“Ừm.” Thư Nguyện cúi đầu lật qua lật lại túi đựng bút, sau đó dừng bước.
“Quên mang cái gì sao?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện nhìn túi đựng bút của Lê Hủ: “Có đủ bút không? Tôi mượn một cái.”
“Có đủ a.” Lê Hủ đem túi đựng bút của mình đưa tới, “Ngòi 0.5 hay 0.3 đều có, cậu có muốn dùng không.”
Trên hành lang mọi người vội vàng đi tới phòng thi, Thư Nguyện hướng đối diện nhìn sang, học sinh đã đứng kín tầng hai, đang chờ kiểm tra để vào phòng thi.
Cậu nhanh chóng mở hộp bút của Lê Hủ, không phát hiện giấy ghi chú khả nghi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiện tay cầm một cây bút đi: “Cảm ơn.”
Hai người ở hành lang tách ra, Thư Nguyện chạy tới tòa nhà đối diện thì vừa vặn tới lượt cậu. Giống như mọi lần thi trước, Thư Nguyện đều không giống mọi người vẻ mặt bồn chồn lo lắng, cậu bình tĩnh đọc đề, làm bài. Môn thi kết thúc, giữa tiếng bàn tán của mọi người bình tĩnh đi xuống lầu.
Tốc độ của Lê Hủ còn nhanh hơn cậu, hắn đã đứng chờ bên vườn hoa, trong tay cầm đề thi.
Thư Nguyện đi tới: “Nhảy từ tầng năm xuống?”
“Không phải.” Lê Hủ đem đề thi vo thành nắm nhét trong túi áo, “Tôi nộp bài thi sớm mười phút.”
Thư Nguyện không lên tiếng. Lê Hủ tốt bụng giải thích: “Không phải là sợ cậu chờ, sớm mười phút không đáng bao nhiêu cả.”
Nhà ăn lúc này chắc chắn rất nhiều người, Lê Hủ không muốn xếp hàng, mạnh mẽ lôi kéo Thư Nguyện ra quán ăn ngoài trường. Đương lúc chờ đồ ăn lên, Lê Hủ đem đề thi móc ra, hỏi: “So đáp án nhé?”
Thư Nguyện chăm chú nhìn hắn hơn mười giây, sau đó chậm rãi nói: “Công thức tính khoảng cách từ một điểm tới một đường thẳng là gì?”
“?” Lê Hủ từ đề thi ngữ văn giương mắt nhìn lên.
“Khoảng cách giữa hai đường thẳng song song tính ra sao?” Thư Nguyện lại hỏi.
“Cậu thật sự…” Lê Hủ thả đề văn xuống, thuần thục viết công thức tính ra.
Thư Nguyện nâng khóe miệng, tặng cho hắn một nụ cười không nặng không nhẹ: “Thi xong là xong, không cần thiết phải lo lắng.”
“Tôi biết.” Lê Hủ nhìn đôi mắt không chút cảm xúc của đối phương, “Thư Nguyện… Cậu đừng đi quá nhanh, tôi muốn đuổi theo cậu.”
Hai ngày thi chớp mắt liền qua, buổi tối về nhà Lê Hủ đem balo đặt qua một bên liền ngã đầu xuống gối.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Lê Hủ lười biếng đáp một tiếng: “Cửa không khóa, vào đi.”
Đẩy cửa vào là Lê Văn Trưng, nhìn không hợp lý nhưng lại trong dự liệu của Lê Hủ.
Mấy ngày gần đây cha hắn đều đúng giờ về nhà, sắc mặt Diêu Dĩ Lôi cũng tốt hơn nhiều, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng bếp cùng thím Điền nấu đồ ăn ngon.
Lê Văn Trưng không muốn bà như vậy, quay đầu dặn thím Điền: “Làm thêm vài món Tiểu Hủ thích ăn. Lần trước thịt rùa lá sen không phải nó ăn rất nhiều sao, làm thêm canh thịt chưng đông trùng hạ thảo nữa, buổi tối để nó uống thêm hai bát.”
“Ngày mai Tiểu Quyết cũng trở về.” Diêu Dĩ Lôi lúc này liền dựa vào cửa phòng bếp, “Phải làm món gì a?”
“Đều được.” Lê Văn Trưng nói, “Bà xem đó mà làm thôi. Ngày mai tôi mang Tiểu Hủ ra ngoài ăn.”
***
Phòng ngủ không bật đèn, những vệt nắng cuối đông yên lặng rút đi, trong căn phòng tối tăm từng đường nét chống chéo lên nhau.
Một lúc lâu không ai nói gì, trước khi Lê Hủ ngủ thiếp đi, Lê Văn Trưng đứng dậy bật đèn, đánh tan cơn buồn ngủ Lê Hủ vất vả tích lại.
“Gần đây lúc nào cũng thấy con mệt mỏi.” Lê Văn Trưng ngồi xuống bên giường, “Buổi tối cũng không thấy đi ra ngoài.”
“Ôn bài.” Lê Hủ nâng ngón tay chỉ bảng công thức trên đầu giường, “Con ngài có ý chí học tập chắc ngài phải cao hứng lắm ha?”
Lê Văn Trưng nở nụ cười, dù đã hơn bốn mươi nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc trẻ có bao nhiêu tuấn tú, khó trách hai người phụ nữ đều vì ông khăng khăng một mực.
“Là rất vui.” Lê Văn Trưng nói, “Có phải con muốn thi vào lớp trọng điểm không?”
Nghe giọng điệu này Lê Hủ liền biết cha hắn muốn làm gì, hắn ngồi xuống, cau mày nói: “Con muốn vào là chuyện của con, ngài đừng nhúng tay.”
“Được.” Lê Văn Trưng gật gật đầu, “Ta không can thiệp.”
Chuyện học hành đã nói xong, Lê Văn Trưng lại vẫn ngồi im, nhìn sắc trời ngoài ban công không biết đang suy nghĩ gì.
Lê Hủ ghét nhất bộ dạng kia của ông, nghĩ đến nghỉ đông mỗi ngày đều phải thấy bộ mặt của Diêu Dĩ Lôi thì càng nổi nóng, đang muốn đem Lê Văn Trưng đuổi khỏi phòng ngủ thì đối phương đột nhiên xoay đầu lại, nói: “Ngày mai cùng đi chứ?”
Mai là sinh nhật Bạch Sương. Nếu như bà còn sống, có lẽ năm nay cũng bằng tuổi Diêu Dĩ Lôi. Có lẽ bà sẽ mặc quần dài màu hồng cánh sen yêu thích nhất, ngồi xổm trong vườn tưới cây, miệng ngâm nga mấy bài hát cũ.
Những năm này Lê Hủ và Lê Văn Trưng đều là mạnh ai nấy đi, không biết năm nay Lê Văn Trưng phát điên cái gì lại bảo hắn đi cùng.
“Như cũ.” Lê Hủ không đồng ý, “Ngài buổi sáng, con buổi chiều.”
“Buổi sáng cha không rảnh.” Lê Văn Trưng nói.
Lê Hủ mặt không biến sắc: “Được, vậy ngài buổi chiều, con đi buổi sáng.”
“Cùng nhau đi.” Lê Văn Trưng kiên trì nói, “Đừng bướng bỉnh.”
Lê Văn Trưng đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói một câu: “Nhớ xuống nhà ăn cơm.”
Nếu không có Diêu Dĩ Lôi cùng Lê Quyết, hắn sẽ cảm thấy Lê Văn Trưng là một người cha tốt.
Tựa người lên đầu giường, Lê Hủ từ trong một loạt sách rút ra một quyển sổ da. Giấy đều đã ngả màu, hơn một nửa nội dung bên trong đều kể về những lần gặp nhau của Bạch Sương cùng Lê Văn Trưng. Càng về sau, chữ trên giấy càng nhòe, có thể tưởng tượng khi chủ nhân của nó viết xuống đã khóc bao nhiêu.
Là hắn bướng bỉnh sao? Lê Hủ tự hỏi.
Hắn chỉ là thay mẹ mình cảm thấy không đáng.
Hết chương 30.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
Cảm giác ông ấy cũng ko thích bà mẹ kế, thế sao lại có sự xuất hiện của bả nhỉ? Thắc mắc sai lầm quá khứ của ổng là gì?
tầm 15 16 chương nữa mới có lời giải đáp cơ