[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 3. CẦN ĐI NHỜ KHÔNG?
Bóng đêm mênh mông, thành phố lên đèn tạo thành những vệt loang lổ. Buổi tối, dường như mọi người không hề vội vã, trái lại thêm vài phần thư thái, có lẽ do vừa kết thúc một ngày làm việc, cũng có lẽ sau bữa cơm tối có thể cùng người nhà hoặc người yêu đi dạo tản bộ.
Chiếc xe đen bóng loáng lướt trên đường. Từ tư thế và khả năng làm chủ tốc độ, có thể nhìn ra chủ nhân chiếc xe là tay già đời. Song, khi hắn kéo lớp kính bảo hiểm, lại lộ ra đôi mắt của người cực kì trẻ tuổi.
Điện thoại di động trong túi quần điên cuồng chấn động, phía trước hiển thị còn năm mươi bảy giây trước khi chuyển đèn, hẳn còn đủ thời gian nhận điện thoại. Lê Hủ lấy điện thoại ra, nhét vào mũ bảo hiểm kẹp giữa tai, nhấn nghe: “Chuyện gì?”
“Đều chờ mày đấy, sắp tới chưa?” Bên kia điện thoại âm thanh nhạc cụ cực kì hỗn độn, người nói chuyện lôi kéo người bên cạnh rống lên một câu “Yên tĩnh chút”, âm thanh rốt cuộc cũng nhỏ đi.
Lê Hủ hoàn toàn không có chút gì lo lắng như đối phương: “Đợi thêm mười phút.”
“Đừng có mà trốn đấy!” Người kia cường điệu.
Nói là mười phút, nhưng Lê Hủ chỉ mất năm phút để tới trước cửa “Trầm luân”. Thiếu nữ tóc xoăn dài, mặc váy da đứng tựa vào cột đèn trước quán hút thuốc, đôi mắt nhìn vô định, giữa đôi môi quấn quýt vài sợi khói bạc.
Lê Hủ dừng xe xong liền nhanh chân bước tới, ôm cổ đối phương vô lại cười nói: “Bộ dạng thật câu nhân, chút nữa lên hát đừng làm khán giả sợ đó.”
Thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp, một đôi mắt phong tình vạn chủng nhưng vừa nói chuyện lại là thanh âm thiếu niên trong trẻo: “Lão tử muốn câu nam nhân! Lần trước tức chết tao, nhìn được mà không dùng được, bị tao phản công còn dọa gào đến gào đi!”
Lê Hủ đã quá quen với sinh hoạt thối nát của Thi Thành Cẩn. Hắn rút điếu thuốc của đối phương, hút một hơi, sau đó dập tắt điếu thuốc. Hắn ôm Thi Thành Cẩn đi vào quán bar, ở bên tai đối phương trêu chọc: “Theo anh, anh không những nhìn được, còn dùng được.”
“Cút, ranh con.” Thi Thành Cẩn dùng cùi chỏ đẩy lồng ngực Lê Hủ ra xa. So tuổi với Lê Hủ năm nay y đã là năm tư đại học. Nhưng y học xong cấp ba liền bôn ba ngoài xã hội, công việc đàng hoàng thì không có nhưng giao thiệp lại rất rộng. Có người cười nhạo y nhân mạch đều từ trên giường mà ra. Y hút thuốc, ánh mắt mờ ảo: “Một bên làm một bên xã giao, vẹn cả đôi đường không phải sao?”
“Vóc dáng mày không đủ mềm mại, lăn không được.” Lê Hủ nhướng lông mày, dùng ngôn ngữ của Thi Thành Cẩn chính là hắn không đủ vui mắt.
Hai người đứng bên ngoài phòng chờ của ban nhạc, Thi Thành Cẩn đẩy cửa ra, một giây sau lập tức trốn sau lưng Lê Hủ. Lê Hủ sớm có chuẩn bị, giơ tay tiếp được gương tròn ném từ trong ra ngoài. Hắn tạo vẻ cool ngầu xoay xoay vài vòng.
Kẻ cầm đầu Hàn Khải Vân ngồi trước gương hung hăng cười: “Mày tới muộn, chờ kết thúc cứ theo luật cũ mà làm.”
Thi Thành Cẩn từ phía sau bước ra, chọt vai Lê Hủ: “Tự phạt ba chén.”
“Ngày khác đi, mai còn phải lên lớp.” Lê Hủ ném trả gương cho Hàn Khải Vân, với lấy cây ghita điện trên tường.
Cố Vãng đang luyện đàn lập tức chệch nhịp, hắn không thể tin nổi mà quay đầu: “Lên lớp?”
Tống Duyệt Niên vùi đầu luyện đàn ở sofa biểu thị hắn có thể hiểu được: “Chắc muốn gặp Hiên Lâm đi.”
Lê Hủ kéo ghế băng ngồi xuống: “Cái rắm. Vừa chia tay.”
Cố Vãng hít vào một hơi, Thi Thành Cẩn tặng Lê Hủ một ngón tay cái.
Hội anh em ăn ý không tiếp tục đề tài này, từng người ôm nhạc cụ của chính mình, luyện tập cho tiết mục ban nhạc tối nay.
Ở Trầm Luân, ban nhạc của bọn họ nhân khí khá cao. Khách hàng tới đây đều rất yêu thích bọn họ. Đều nói, bắt đầu từ nhan sắc rồi mới đến tài năng, chưa nói đến mọi thành viên của Trầm Mê tinh thông nhạc cụ, biểu diễn đa dạng lại biết đón ý nói hùa.
Đúng như dự đoán, sau khi biểu diễn kết thúc trên khán đài chất đầy hoa tươi. Thi Thành Cẩn ở cuối cùng, trước khi rời đi ngồi xổm nhặt một nhành hoa hồng, hướng nam nhân bên dưới liếc mắt đưa tình.
Trong phòng chờ, Hàn Khải Vân mở bia giải khát, máy điều hòa cũ kĩ cũng không làm mát nổi không gian nhỏ hẹp. Hắn đứng ở đầu gió, hùng hùng hổ hổ mắng: “Lão sếp quá keo kiệt. Chúng ta kiếm cho hắn nhiều tiền như vậy con mẹ nó hắn cũng không thay nổi cái điều hòa. Tư bản xấu xa!”
“Có thể cấp phòng chờ miễn phí là tốt lắm rồi.” Tống Duyệt Niên nói.
Cố Vãng nhìn quanh một vòng, đi năm mà về bốn: “Nhuận tinh* đi kiếm ăn rồi à?”
(*) Chỉ Thái Thành Cẩn. Nhuận = ẩm ướt, ý nói hắn damdang
“Chín phần mười là thế. Anh không nghe nãy anh ta hát hăng say thế sao? Dưới đài có người đã chuẩn bị sẵn rồi a.” Lê Hủ treo ghita – bass lên tường, xách balo lên, “Anh em, đi trước nha.”
“Tao đi với mày.” Cố Vãng đuổi theo, trong miệng ngậm kẹo bạc hà, lúc nói chuyện cũng khiến người ta ngửi được mùi hương thanh mát, “Nói một chút, sao lại chia tay với Hiên Lâm?”
Cố Vãng và Đàm Hiên Lâm là bạn cùng lớp. Năm lớp 11, Ủy viên kỉ luật Đàm Hiên Lâm bắt được mấy nam sinh bọn hắn trốn sau sân bòng hút thuốc. Có người đem Đàm Hiên Lâm bắt tới trước mặt Lê Hủ đang nuốt mây nhả khói: “Hủ ca, xử nó thế nào?”
Đàm Hiên Lâm hai tay bị bắt chéo sau lưng, không chút sợ hãi nhìn hắn chằm chằm. Lê Hủ đi vòng ra sau đối phương, lấy bút và vở trong tay hắn, rồng bay phương múa kí tên mình: “Không đánh, đừng khi dễ chị dâu của mấy người.”
Qua nửa năm, Lê Hủ vẫn luôn nhớ biểu tình luống cuống khi đó của Đàm Hiên Lâm. Hắn bước vào bãi đậu xe, nghịch chùm chìa khóa trong tay: “Vốn không quá yêu thích, huống hồ hắn đã lớp 12, miễn cho ảnh hưởng tới học tập.”
Cố Vãng không tin: “Tao thấy mày chỉ tùy tiện tìm một đối tượng để trọc tức người nhà mà thôi, chơi chán xong liền bỏ.”
“Không phức tạp như vậy.” Lê Hủ mở khóa xe, “Cần đi nhờ không?”
“Khỏi đi. Có vài trạm, tao ngồi xe bus là được.” Cố Vãng cõng ba lô, quơ quơ thẻ xe bus, bộ dáng như một học sinh tốt.
Gió đêm hè không nóng nực như ban ngày, Lê Hủ dừng xe sát ven đường, muốn mượn gió để tản bớt mùi rượu.
Hắn đốt điếu thuốc, không hút, chỉ nhìn nó tới khi cháy hết, dường như nhìn thấu cuộc đời mình. Không gian chỉ còn lại mùi thuốc lá, lúc này hắn đội mũ bảo hiểm, khởi động xe.
Về đến nhà, không ngoài dự đoán nhìn thấy Diêu Dĩ Lôi tại phòng khách. Qua ánh sáng xanh lờ mờ từ màn hình, người phụ nữ thấy hắn trở về liền tắt tivi, quan tâm hỏi han hắn có đói bụng không.
Lê Hủ xem như không thấy bà, thay dép đi trong nhà liền đi thẳng lên lầu. Đuôi mắt liếc thấy Diêu Dĩ Lôi ngồi xổm ở huyền quan giúp hắn xếp giày gọn gàng, hắn hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cửa phòng ngủ.
Đồng hồ treo trên tường chỉ đúng mười một giờ, Diêu Dĩ Lôi kéo váy ngủ, ngồi lại sofa. Tầng một chỉ còn phòng khách sáng đèn, điện thoại di động trên bàn vẫn đen ngòm. Chồng bà đi công tác hai ngày nhưng không hề có một cuộc gọi hay tin nhắn.
Ban ngày Lê Hủ đều không ở nhà. Cha hắn nếu không công tác sáng sớm tám giờ sẽ ra cửa, mà hắn còn sớm hơn so với ông. Diêu Dĩ Lôi đem bữa sáng mình chuẩn bị đuổi theo ra cửa, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Lê Hủ cưỡi xe đi mất.
Trước kia Lê Hủ đều ngốc ở mấy địa điểm ăn chơi suốt ngày, một lần tình cờ đi ngang qua Trầm Luân mới xem như tìm được đường sống cho chính mình. Hôm nay không biết nghĩ thế nào, chiếc xe phân phối lớn một đường hướng tới trung học Thanh Hòa. Dừng ở giao lộ, Lê Hủ cởi mũ bảo hiểm, trong lòng nghĩ không biết từ khi nào mà trường học lại trở nên hấp dẫn như vậy.
Chưa đợi hắn nghĩ xong, một chiếc Audi A3 màu bạc đỗ phía trước, cửa mở, một bàn chân bước ra ngoài.
“Mua xong liền tới trường, đừng ở bên ngoài quá lâu.” Thư Thiệu Không nhìn đồng hồ một chút, “Ba phải đi làm, có chuyện gì gọi điện cho ba nhé.”
“Vâng.” Thư Nguyện đóng sầm cửa xe, chen qua đám người mua bữa sáng trước quầy đi vào bên trong.
Bên trong cửa hàng còn nóng hơn, trước tủ lạnh chật kín người. Trời nóng nực, học sinh ngoại trú đều thích mua đồ uống lạnh từ bên ngoài mang tới trường giải khát. Ông chủ cửa hàng bận rộn thu tiền: “Đừng vội đừng vội, từng người một.”
Bà chủ đứng ở quầy bán bữa sáng hét vào trong: “Bánh bao thịt chỉ còn tám cái!”
Thư Nguyện mở tủ lạnh, bắt được một chai coca, xoay người đưa tiền cho ông chủ.
Từ cửa hàng chen ra bên ngoài cũng là một trận chiến, Thư Nguyện hít một hơi không khí mới mẻ, vừa ngẩng đầu liền thấy Lê Hủ đứng cách cậu một mét, ôm mũ bảo hiểm cười. Nụ cười kia không rõ, như trêu tức, lại như đùa giỡn, chính là không có gì tốt đẹp.
Phản ứng đầu tiên của Thư Nguyện là muốn trốn, nhưng nghĩ tới mình vì ai mà phải mua coca liền đứng bất động tại chỗ. Cậu không bước tới, trong đầu nhiều lần suy đoán một vấn đề: Lê Hủ đủ mười tám tuổi chưa, sao có thể lái xe máy?
Bỗng, sau lưng không biết ai dùng sức va mạnh, Thư Nguyện ôm chai coca lảo đảo ngã về phía trước, bị Lê Hủ một tay ôm lấy eo.
Tuy nói là cùng bàn nhưng trước nay Thư Nguyện chưa từng nhìn kĩ mặt Lê Hủ. Đừng nói Lê Hủ, cho dù là nữ sinh nắm tay Thư Nguyện khiêu vũ, cậu cũng rất khó nhớ được chi tiết khuôn mặt của đối phương ___ Tỷ như môi, mắt.
Vậy mà lúc này, Lê Hủ ôm lấy cậu lúc chuẩn bị ngã xuống, cậu có thể trong vòng ba giây, thậm chí là ngắn hơn, nhớ kỹ khuôn mặt Lê Hủ.
Mày kiếm sắc bén, lúc nhíu mày có thể khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Con ngươi đen tuyền, lông mi rất dày, dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ.
Giữa sống mũi có một vết sẹo nhỏ rất khó nhận ra.
Viền môi mỏng, đường nét rõ ràng.
Tay Lê Hủ không lưu lại bên eo Thư Nguyện quá lâu. Hắn sầm mặt, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu Thư Nguyện nhìn hai nam sinh mặc đồng phục rộng thùng thình đứng trong cửa hàng. Bọn họ hai tay giấu trong túi áo, bụng căng phồng, động tác lén lút, quay đầu nhìn phía sau rồi bỗng bỏ chạy.
Ngày hè nắng chói chang, học sinh nào lại mặc áo khoác?
“Này…” Lê Hủ ném ba lô vào ngực Thư Nguyện, “Giúp tôi mang về phòng học.”
Sau đó chạy theo hướng hai nam sinh kia.
Thư Nguyện chỉ kịp nhìn thấy Lê Hủ mỗi tay bắt lấy cổ áo một nam sinh, tiện đà dùng lực kéo hai nam sinh yếu thế đi vào hẻm nhỏ bên cạnh trường học.
Thư Nguyện đứng trước quầy hàng, duy trì tư thế một tay ôm ba lô, một tay nắm chai coca lạnh. Bên cạnh y còn có chiếc xe của Lê Hủ. Y quan sát chiếc xe, còn mới, hoặc được chủ nhân bảo dưỡng vô cùng tốt.
Ba lô không nặng, Thư Nguyện cảm thấy cầm chai coca lạnh so ra còn vất vả hơn.
Thư Nguyện nâng chân bước về phía trung học Thanh Hòa, khống chế mình không nhìn sự việc xảy ra trong hẻm nhỏ kia.
Cậu không thích phán xét bất kì ai, cho dù người đó quen biết hay xa lạ. Nhưng Lê Hủ là ngoại lệ, cậu kìm lòng không đặng mà suy đoán hành động tiếp theo của đối phương.
Bản thân cậu đã từng vô lực phản kháng, bị đám người cường thế như Lê Hủ, thủ đoạn tương tự, kéo xuống vực sâu không đáy.
Hết chương 3.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-