[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 29
CHƯƠNG 29. CẬU ẤY CŨNG THÍCH TAO.
Cửa vừa mở Lê Hủ liền ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, giống như mùi vị lúc thường thím Điền nấu cháo ngọt.
Từ bên tròng truyền tới thanh âm bát đĩa va chạm, Lê Hủ đặt balo xuống, hỏi: “Nhà cậu có người?”
“Ừm.” Thư Nguyện thay dép đi trong nhà, lại lấy ra một đôi khác đặt trước mặt Lê Hủ.
“Mẹ kiếp.” Lê Hủ đè không được ý cười treo bên mép, “Bộ dáng này của cậu, y như cô vợ nhỏ rốt cuộc cũng đợi được chồng tan tầm.”
Lúc nói lời này Lê Hủ thanh âm không lớn, Thư Nguyện lại sốt ruột bật dậy che lại cái miệng của hắn, một bên chột dạ liếc về phía nhà bếp: “Quản tốt cái miệng cậu.”
Lê Hủ kéo tay Thư Nguyện xuống, vừa muốn đùa thêm hai câu liền có người bước ra, khiến hắn chỉ có thể thu liễm lại hành động.
Ti Liễu có một gương mặt nhỏ, gò má cao, mái tóc dài được chải gọn búi phía sau, thoạt nhìn sẽ khiến người ta có cảm giác là một người phụ nữ ghê gớm.
Lê Hủ cũng không phải sợ bà, đây là mẹ Thư Nguyện, Lê Hủ ngày thường hung ác thế nào cũng được, trước mặt bà chắc chắn sẽ bày ra bộ dáng ngoan ngoãn lễ phép: “Chào dì ạ.”
Ti Liễu không dấu vết đánh giá nam sinh cao lớn từ đầu đến chân một lượt, khóe miệng duy trì mỉm cười khéo léo: “Thường nghe Tiểu Nguyện nhắc đến cháu, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy người thật.”
Không đợi Lê Hủ nói tiếp, Thư Nguyện mặt không đổi kéo ống tay áo hắn, đem người kéo về phòng ngủ của mình: “Chúng ta đi làm bài tập.”
Cách một cánh cửa ngăn, Lê Hủ đặt balo xuống, nhướng mày hỏi: “Thường nhắc tới tôi?”
Thư Nguyện lẳng lặng ngồi vào bàn học bên cạnh, một tay mở ra sách bài tập.
Lê Hủ chiếm được tiện nghi, dù đối phương không phản ứng lại cũng không thể ảnh hưởng tâm tình của hắn. Hắn bê ghế ngồi xuống cạnh Thư nguyện, từ trong balo lấy ra đề thi. Thời điểm mới bắt đầu còn làm rất nghiêm túc, lúc sau bắt đầu nhìn chằm chằm gò má Thư Nguyện mà thất thần.
“Làm bài tập.” Thư Nguyện liếc xéo hắn một cái.
Nếu như ở trường học thì còn có thể, nhưng đây là nhà Thư Nguyện a, là phòng ngủ tràn ngập khí tức sinh hoạt của cậu, Lê Hủ làm sao có khả năng tĩnh tâm mà làm bài tập nổi? Hắn chống cằm, nửa người nghiêng ngả tựa vào bàn, lộ ra vẻ lười biếng: “Cậu không mang người khác tới nhà cậu đấy chứ? Toàn Hạo Lãng đã từng tới đây chưa?”
Thư Nguyện dừng bút: “Đừng có nhắc đến cậu ấy mãi.”
“Ở trường cậu với cậu ta thân nhất còn gì.” Đối với việc này Lê Hủ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thư Nguyện chưa bao giờ cùng hắn tranh luận, kéo đề thi của Lê Hủ qua, khoanh tròn vài câu: “Làm mấy câu này trước đi, nếu không hiểu tôi sẽ dạy cậu.”
“Không muốn.” Lê Hủ vừa nói xong, Thư Nguyện liền cầm bút nhét vào tay hắn, tặng kèm một ánh mắt lạnh nhạt.
Ở đây không giống phòng Lê Hủ có lắp lò sưởi, mấy khu nhà phía Nam nhiệt độ trong nhà và ngoài trời gần như tương đương. Lê Hủ cho dù thể chất chịu lạnh tốt cũng ngồi không yên, làm được vài câu liền dịch ghế tới muốn dựa lên người Thư Nguyện.
“Đi ra.” Thư Nguyện nghiêng người tránh, Lê Hủ liền kéo tay cậu: “Ôm một chút đi.”
“Không được.” Thư Nguyện đánh rớt cái tay Lê Hủ.
Thời điểm hai người đang giằng co, Ti Liễu đẩy cửa tiến vào, mang theo hai bát nước đường ấm nóng: “Lạnh không? Uống chút nước đường làm ấm cơ thể đi.”
Lê Hủ lập tức đổi một bộ mặt ôn hòa vô hại, cười: “Lạnh lắm dì ơi, cảm ơn dì ạ.”
Nếu như không biết thanh danh cũng chiến tích của Lê Hủ ở trường, khuôn mặt tươi cười vô hại này của hắn trong mắt trưởng bối thực sự khiến người ta vui vẻ, ví dụ như Ti Liễu, hảo cảm của bà với hắn lập tức tăng lên: “Đừng khách khí, để mẹ lấy cho hai đứa túi sưởi tay, vừa mới sạc điện xong.”
Bà xoay người đi ra ngoài, không bao lâu liền ôm hai cái túi sưởi quay lại: “Nước đường uống hết thì xuống bếp lấy nhé, đừng ngại.”
Thư Nguyện ngồi trên bệ cửa sổ uống nước đường, cả người tựa vào gối dựa mềm mại, nhìn qua rất hưởng thụ. Đợi Ti Liễu ra ngoài Lê Hủ liền khóa trái cửa lại, vài bước đi tới trước mặt Thư Nguyện, khom người: “Cho tôi uống thử một ngụm.”
Ánh mắt đối phương lạnh nhạt đảo qua gương mặt hắn, chỉ tay về phía bàn học: “Của cậu ở kia.”
“Tôi biết.” Lê Hủ nhìn chằm chằm bát của Thư Nguyện, “Tôi muốn uống của cậu.”
Thư Nguyện thả thìa vào lại bát, đặt sang một bên: “Có biết vì sao hôm nay tôi để cho cậu tới đây không?”
Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, Lê Hủ biết lúc này không thể đùa giỡn, cũng không muốn chọc cậu giận: “Cậu nói đi, bất cứ lý do gì tôi cũng có thể tiếp thu.”
“Là mẹ tôi yêu cầu.” Thư Nguyện nói. “Tôi tính cách quái gở, không có bạn bè. Bà ấy muốn biết bình thường lúc ra ngoài chơi tôi đi cùng ai, đi nơi nào.”
“Cho nên tôi không thể biểu hiện không tốt.” Lê Hủ ngồi lại bàn học, “Thực tế chứng minh, ấn tượng của dì với tôi rất tốt a.”
“Chúng ta chỉ có thể là bạn.” Thư Nguyện lắc lắc đầu, “Lê Hủ, tôi không muốn tiến thêm một bước nữa.”
Nói tới nửa câu sau, Thư Nguyện xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tầm mắt cậu lơ đãng không cố định, âm thanh rất nhẹ, không biết đang cảnh cáo Lê Hủ, hay vẫn là nhắc nhở chính mình.
Lê Hủ dùng muỗm khuấy khuấy nước đường, khi nếm được lại chỉ thấy vô vị. Trên đùi Thư Nguyện đặt túi sưởi mà mẹ cậu đưa, cậu nhét tay trong túi, nhiệt độ ấm áp nhanh chóng truyền tới mỗi tế bào.
Ti Liễu hiếu khách, nhưng bà không biết vị khách này đối với con trai bà có ý đồ không an phận.
Lê Hủ nghĩ, nếu hắn muốn vượt qua giới hạn bạn bè thì sao?
Hắn rất ích kỷ.
“Tôi rất ích kỷ, phải không?” Thật lâu không thấy Lê Hủ trả lời, Thư Nguyện quay đầu lại nhìn hắn.
Lê Hủ nhìn chằm chằm đồ vật trên tủ đầu giường. Đồ trang trí trong phòng Thư Nguyện có thể đếm trên đầu ngón tay, hộp âm nhạc cõng lấy hình người tí hon đang ôm đàn ghi-ta lại giống như phát sáng.
Cho dù không vặn dây cót, Lê Hủ phảng phất như có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương, như dây leo quấn lấy tâm trí hắn, bào mòn chút lý trí chả còn lại bao nhiêu của hắn.
Có một số việc vốn dĩ có thể khắc chế, nhưng cũng chỉ là một thoáng chốc mà thôi. Dục vọng, đều là mỏng tích dày phát.
“Ích kỷ là tôi.” Lê Hủ trả lời, “Thư Nguyện, trong lòng cậu không phải thật sự không muốn. Bởi vậy, tôi nhất định sẽ tiến vào.”
***
Trên đường phố, cả hàng cây đều treo lồng đèn to to nhỏ nhỏ, không khí năm mới tràn ngập khắp nơi.
Trung học Thanh Hòa chuẩn bị tiến vào cuộc thi cuối kì, mọi người ai ai cũng đều ra sư phân cao thấp một hồi.
Mùa đông gió lạnh, mọi người học tập mệt mỏi đều cảm giác cực kì thiếu ngủ, cho dù Thư Nguyện ngày thường lên lớp đều thẳng lưng ngoan ngoãn nghe giảng khi hết giờ học cũng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, hai tay thu lại trong áo, gối đầu lên cánh tay mà chợp mắt.
Trước khi nhắm mắt cậu nhìn thấy Lê Hủ cầm cốc nước chạy đi, mơ mơ màng màng tới khi chuông vào lớp reo lên Lê Hủ vẫn còn chưa trở lại.
Nhân lúc giáo viên chưa vào lớp, Thư Nguyện đứng lên muốn tới nhà vệ sinh, kết quả vừa mở cửa liền thấy Lê Hủ cùng Đàm Hiên Lâm đứng ở cầu thang nói chuyện, người kia giống như nhét thứ gì đó cho Lê Hủ.
Hai người không ai phát hiện, Thư Nguyện vội vàng chạy tới phòng vệ sinh, rửa tay xong chạy về vừa vặn giáo viên cũng bước vào phòng học.
Lê Hủ đã ngồi về chỗ, thần sắc hắn bình thường, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Góc phải bàn học, bình nước đã được rót đầy nước ấm. Thư Nguyện ôm nó trong ngực, có điều muốn hỏi lại ngập ngừng không nói khỏi miệng, cuối cùng thẹn thùng mà làm thinh.
Lớp học trôi qua được một nửa, cánh tay Thư Nguyện bị thứ gì đó vỗ vỗ. Cậu quay đầu lại, Lê Hủ ở cạnh tay cậu thả xuống một mảnh giấy.
Chữ viết lưu loát lại nghiêm chỉnh: Đàm Hiên Lâm không thi tốt nghiệp trung học, ngày mai cậu ta sẽ xuất ngoại du học. Tới tìm tôi vì muốn đem mèo của cậu ta cho tôi nuôi, nhưng tôi không đáp ứng, bảo cậu ta tìm người khác rồi. Ban nãy cậu ta lén lút muốn đưa tài liệu ghi chép của cậu ta cho tôi, nói sẽ có ích… Tôi không thích, đã trả cậu ta rồi.
Một trang giấy đầy những chữ, phía cuối còn vẽ thêm vẻ mặt tội nghiệp. Tiếc là Lê Hủ đối với vẽ vời không có thiên phú, biểu tình tội nghiệp cứ thế mà biến thành cau mày tức giận.
Thư Nguyện giống như bị nhìn thấu tim đen, vành tai lặng lẽ đỏ lên. Cậu dùng bút khoanh lên cái mặt xấu xí kia, viết xuống bên cạnh: Đây là ý gì?
“Oan ức, cầu tha thứ a.” Lê Hủ nhìn cậu viết, ghé vào lỗ tai mà thì thầm.
Không khí lạnh lẽo, khí tức bên tai liền trở nên ám áp mà ẩm ướt, Thư Nguyện bịt tai trừng mắt nhìn về phía Lê Hủ nhỏ giọng lên án: “Đừng dựa gần như vậy.”
“Này không phải là tôi lo lắng cậu không nghe được sao.” Lê Hủ cười nói.
Giờ giải lao tiếp theo, Thư Nguyện không lại tranh thủ ngủ, cậu cúi đầu lục tìm trong ngăn bàn nửa ngày, đem vở ghi chép đã sửa soạn xong đặt lên bàn Lê Hủ.
“Sao thế.” Lê Hủ mở ra nhìn một chút, “Muốn đốc thúc tôi thi vào lớp trọng điểm hả?”
“Tùy cậu.” Thư Nguyện nhàn nhạt đáp, “Có xem hay không là quyền của cậu.”
Nếu không phải Lê Hủ dung túng câu, bằng giọng điệu kia lập tức có thể đổi lấy một quyền của hắn. Mà Lê Hủ nghe cậu nói xong lại hoảng hốt, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi: “Cậu quyết định thi vào lớp trọng điểm?”
Thư Nguyện không lê tiếng, đáp lại Lê Hủ chỉ có âm thanh ồn ào từ ngoài vọng lại, tựa như mũi khoan sắc bén chọc thủng màng nhĩ.
Buổi tối, thời điểm dàn dựng và luyện tập tiết mục ở Trầm Luân, Lê Hủ liên tiếp đàn sai. Tất cả mọi người đều phát hiện dị trạng, Tống Duyệt Niên bỏ nhạc cụ qua một bên: “Nghỉ ngơi đã.”
Hàn Khải Vân ngày thường không đứng đắn cũng nghiêm túc lên: “Anh em, mày gặp phải chuyện gì à?”
“Thật là, nói đi, các anh đây sẽ giải quyết giúp em mà.” Thi Thành Cẩn bóp bóp vai Lê Hủ.
“Đến lúc này rồi, mày cũng đừng có lợi dụng chiếm tiện nghi tao.” Trong lòng hắn quả thực rất loạn, nhưng vẫn cùng mấy anh em cười nói.
Thi Thành Cẩn ngồi xổm trước mặt hắn, hai tay nâng cằm nói: “Ai ya, đừng miễn cưỡng cười đùa. Với giá trị sức mạnh của mày thì có chuyện gì mà không giải quyết được hả?”
“Giáo bá không thi được lớp trọng điểm.” Lê Hủ mười ngón giao nhau kê ở sau gáy, “Giáo bá chỉ biết gây chuyện đánh nhau.”
“Vì cái này?” Cố Vãng đi tới ngồi cạnh, “Hiếm lạ a. Hủ đại ca cũng có ngày vì học tập mà hao tâm tổn trí?”
Phàm là người từng học ở Thanh Hòa sẽ biết lớp trọng điểm có bao nhiêu lợi hại. Tống Duyệt Niên năm đó từ lớp chuyên văn đi ra, tự nhiên hiểu được bầu không khí học tập cạnh tranh tới máu chảy đầu rơi kia có bao nhiêu kịch liệt, càng đừng nói tới hiện tại có lẽ còn ghê gớm hơn vài lần.
“Vì Thư Nguyện?” Tống Duyệt Niên suy đoán.
Đám anh em lập tức hiểu ra.
Nếu là vì Thư Nguyện, hết thảy hành động khó hiểu của Lê hủ đều có thể lí giải được.
Lê Hủ xoa xoa mi tâm ____ Đây là thói quen của hắn mỗi khi gặp vấn đề khó giải quyết, mà tần suất này gần đây lại càng tăng.
“Tao còn tưởng cậu ấy cũng thích tao.”
Lễ Giáng Sinh, Thư Nguyện đem kẹo đường nhét đầy áo hắn.
Thư Nguyện đặt hộp nhạc hắn tặng trong phòng ngủ, ngay vị trí liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Lê Hủ cười khổ.
“Hóa ra là tao nhầm. Cậu ấy chính là muốn dằn vặt tao đến chết. Sợ tao có mưu đồ xấu, cho nên muốn tìm cách trốn tao, trốn thật xa.”
Hết chương 29.
Editor: Tùy Tiện
-1 Comment-
ehe, hónggg